Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 117

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người tới chỉ vươn một bàn tay nhưng ma khí che trời lấp đất lại khiến những người xung quanh khϊếp sợ. Ngay cả lửa chu tước của Vân Phi Trần cũng bị ép lùi về.

Năm người đang chiến đấu vì một bàn tay xuất hiện mà dừng lại.

“Mạch Mạch!”

Vân Phi Trần buông tha địch nhân trước mắt, chu tước kiếm hướng về phía trước, cả người hóa thành một con chim lửa đâm tới cái tay đang giữ Tầm Mạch Mạch kia.

Một tiếng vang trầm đυ.c như thể kim lại va vào đá, chu tước kiếm lại không thể phá một tầng da của bàn tay.

Sắc mặt Vân Phi Trần trắng nhợt, một kiếm toàn lực của hắn mà không thể gây chút thương tổn, làm sao bây giờ, trơ mắt nhìn Mạch Mạch bị bắt đi sao?

“Di, nóng quá.” Bỗng nhiên cái tay giữ Tầm Mạch Mạch run lên buông lỏng nàng, Tầm Mạch Mạch nhân cơ hội đó lắc mình tránh thoát.

“…” Cung phản xạ người này có phải hơi dài không?

“Lửa của ngươi là lửa gì?”

Đi cùng tiếng nói chuyện là một bàn tay khác từ trong hư không vạch ra cái khe. Không gian như bị xé đôi, từ bên trong xuất hiện một người như thể quỷ quái, mặt che kín sẹo.

Thị giác bị đánh sâu vào như thể một lệ quỷ bò ra từ vực sâu.

“Hạo… Hạo Uyên ma quân.”

Ma tu mặc áo choàng đỏ kinh hãi ra tiếng, cái trán đầy mồ hôi lạnh.

“Ngươi biết ta?” Hạo Uyên kỳ quái nhìn thoáng qua ma tu nhưng không đợi đối phương trả lời đã tự lên tiếng “Cũng đúng, dù sao ta thật nổi danh.”

“…” Vân Phi Trần.

“…” Tầm Mạch Mạch.

“Gặp qua Ma quân.” Bốn vị ma tu như thể lúc này mới phản ứng lại, khom người quỳ gối hành lễ với người vừa từ hư không xuất hiện.

“Ân, các ngươi ở đây làm cái gì?” Hạo Uyên tùy ý hỏi.

“Phụng lệnh Võ Thương ma quân, chặn gϊếŧ một vị linh tu.”

“Gϊếŧ linh tu? Vậy gϊếŧ đi.” Là một trong ba đại ma quân Ma giới, Hạo Uyên cũng không thích gì linh tu.

Nếu trước khi vị Hạo Uyên ma quân này xuất hiện hai người bọn họ còn cơ hội trốn thoát thì bây giờ một chút hy vọng cũng không có.

“Xem ra hôm nay huynh muội chúng ta phải chết chung một chỗ.” Nếu đã không thể trốn thì toàn lực đánh một trận.

Tầm Mạch Mạch gật đầu, linh lực rót vào Thanh Long bút. Một tiếng rồng ngâm vang lên cùng trận đồ sáng lòa.

“Lên!” Ma tu thấy Hạo Uyên ma quân không ngăn cản liền không do dự đồng loạt công kích.

Ầm!

Thời điểm công kích sắp dừng trên người hai người ở trung tâm, Hạo Uyên vung tay lên, một đạo bình chướng xuất hiện đem hai người bảo vệ bên trong. Bốn đạo công kích rơi vào bình chướng màu đen không gợn lên nổi một gợn sóng.

Cảnh này sao mà quen thuộc?

Mấy người lại nhìn về Hạo Uyên ma quân.

“Ma quân, đây là… ý gì?”

Ma tu áo choàng đỏ có chút hồ đồ. Rõ ràng vừa đồng ý cho mình đánh chết linh tu ma, sao giờ lại ngăn cản.

“Các ngươi muốn gϊếŧ nàng?” Hạo Uyên chỉ Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Vâng.”

“Vậy không được, nàng là tiểu bối tộc ta.”

Lúc này không chỉ ma tu mà cả Tầm Mạch Mạch đều mơ hồ, chống lại ánh mắt dò hỏi của Vân Phi Trần, nàng lắc đầu điên cuồng.

Không phải, không có, ta không quen biết người này.

“Nàng, là tộc nhân ma quân ngài?”

Bốn vị ma tu mềm nhũn cả chân, một trong ba vị ma quân Ma giới, thực lực đứng đầu, Hạo Uyên ma quân. Bọn họ vậy mà trước mặt người ta muốn gϊếŧ tộc nhân người ta.

“Võ Thương muốn gϊếŧ nàng?” Hạo Uyên sờ sờ cằm.

“Vâng… đúng vậy.”

“Làm sao ngươi chọc tên Võ Thương kia?” Hạo Uyên có chút buồn rầu liếc Tầm Mạch Mạch rồi trầm mặc như cân nhắc cái gì sau đó nói với ma tu áo đỏ “Ngươi trở về nói với Võ Thương, khai chiến đi, ta chờ hắn.”

“Khai… khai chiến?” Ma tu choáng váng, thế nào đang yên bình hai vị ma quân lại muốn khai chiến?

“Ta đếm tới ba, các ngươi không đi ta liền động thủ.” Hạo Uyên nói xong bắt đầu đếm “Một, hai, …”

Hưu, hưu, hưu!

Không đợi hắn đếm xong, bốn ma tu đã độn quang biến mất.

Biến hóa này cũng khiến Tầm Mạch Mạch cùng Vân Phi Trần ngây người. Bất quá mặc kệ thế nào, coi như… không nguy hiểm tính mạng.

“Tiền bối… tiền bối.” Tầm Mạch Mạch gọi thử.

Hạo Uyên nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhìn kỹ Tầm Mạch Mạch.

Không phải tảng đá, có chút thất vọng.

“Ta cùng tiền bối không quen biết, có phải ngài nhận nhầm người?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Không nhận nhầm.” Hạo Uyên lắc đầu.

“Ta hôm nay mới đến Ma giới lần thứ hai, luôn sống tại Linh giới, cũng không phải tộc nhận của ngài.”

“Ngươi không phải tộc nhân của ta nhưng là thê tử của hậu bối tộc ta, miễn cưỡng coi như đồng tộc.”

Tuy không phải tảng đá có chút thất vọng nhỏ nhưng Ám Ma sống sót đã không dễ, điểm ấy không cần quá nghiêm, nếu không dễ dàng diệt tộc.

Thê tử? Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, sau đó nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt Hạo Uyên bỗng nhiên thấy có chút quen mắt.

Này… hình như là ma văn trên mặt Ám Ma sau khi biến hóa.

“Tiền bối biết phu quân? Tiền bối cũng là Ám Ma tộc?” Tầm Mạch Mạch kinh hỷ hỏi.

“Ân.” Hạo Uyên gật đầu.

“Phu quân ta đâu? Chàng ấy nhờ ngài đến đón ta sao?”

“Không phải hắn bảo ta tới.” Hạo Uyên đáp “Hắn bị ta chôn ở Mặc Uyên.”

Chôn?

Lòng Vân Phi Trần lộp bộp, lo lắng nhìn Tầm Mạch Mạch.

“Chôn xuống?” Tầm Mạch Mạch cũng ngẩn ra.

“Một ngàn năm trước, hắn hóa thành tro bụi, ta tốn thật lớn công phu mới thu thập được chôn xuống, ngươi muốn gặp hắn không?” Hạo Uyên hỏi.

“Muốn!” Nàng tới nơi này vì Đồ Thanh, sao có thể không đi.

“Đi, ta mang ngươi đi.” Hạo Uyên nói xong tùy ý vung tay, một cái khe xuất hiện trong không gian.”

Tầm Mạch Mạch biết Đồ Thanh ở đầu bên kia liền muốn nhanh chóng đi qua, Vân Phi Trần cũng muốn theo sau.

“Ngươi không được đi.” Hạo Uyên cản Vân Phi Trần.

Tầm Mạch Mạch cùng Vân Phi Trần cùng ngẩn ra.

“Tiền bối, vị này là sư huynh ta, có thể để huynh ấy đi cùng không?” Tầm Mạch Mạch thỉnh cầu.

“Không được.” Hạo Uyên nhíu mày “Hơi thở trên người hắn thật đáng ghét.”

Từ lúc hắn hóa thành người, rất ít lực lượng có thể tổn thương đến hắn. Linh tu trước mặt chỉ có tu vi Xuất Khiếu kỳ nhưng lửa huyễn hóa ra lại có thể khiến hắn thấy nóng rực. Nếu chờ người này tu luyện đến tu vi như hắn sẽ là một nhân vật nguy hiểm.

Không phải nhìn phân lượng người nọ là sư huynh thê tử hậu bối mình, miễn cưỡng xem như thân thích, hắn đã gϊếŧ luôn rồi.

Hơi thở? Lửa chu tước?

Trước kia Đồ Thanh cũng nói qua, lửa chu tước là một trong số ít lực lượng có thể tổn thương Ám Ma nguyên thần cho nên tộc Ám Ma đều không thích tộc Chu Tước. Mà vị Hạo Uyên ma quân trước mắt có chút hỉ nộ vô thường, không nên để sư huynh theo thì hơn.

“Sư huynh, huynh về trước đi.” Tầm Mạch Mạch nhỏ giọng nói với Vân Phi Trần.

“Không được, ta phải bảo vệ muội an toàn.” Vân Phi Trần cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.

“Bảo vệ? Liền ngươi?” Hạo Uyên khinh thường nói.

Vân Phi Trần nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mặt cũng nóng lên. Nhưng bảo hắn nhìn Tầm Mạch Mạch đi cùng vị ma quân tâm tình bất định này, hắn không yên tâm.

“Thật phiền.” Hạo Uyên không kiên nhẫn ném Tầm Mạch Mạch qua cái khe giữa không trung, mặc kệ phản ứng của nàng.

“Mạch Mạch.” Vân Phi Trần cả kinh muốn chạy theo thì bị Hạo Uyên vung tay áo, bay ra xa.

“Có bản lĩnh ngươi tự mình tìm đến.” Nói xong Hạo Uyên liền bước vào, cái khe biến mất như chưa từng xuất hiện.

Vân Phi Trần nhìn một mảnh trời xanh lam, đáy mắt mờ mịt.

Ma tộc ở nơi nào?

…………………….

Tầm Mạch Mạch bị quăng qua cái khe rơi xuống một bụi hoa xốp mềm, còn chưa bò dậy đã nghe tiếng ầm ầm từ xa. Tiếng động không có quy luật như tảng đá ngã lăn từ trên núi.

Oanh! Rầm rầm! Oanh!

Bỗng nhiên tiếng động dừng lại một chút rồi lại vang lên kịch liệt như thể muốn thu hút sự chú ý của nàng.

Tầm Mạch Mạch tò mò đi qua liền thấy dưới vách núi một tảng đá to lớn đang kịch liệt chuyển động. Đường văn lộ ra khiến nàng cảm thấy có chút quen mắt.

Tầm Mạch Mạch trong lòng vừa động đã tự giác đến gần. Nàng đến càng gần, tảng đá chớp động càng kịch liệt.

Rầm rầm! rầm rầm…

Như thể đang kêu gọi cái gì.

Tầm Mạch Mạch ngồi xuống bên cạnh, lau sạch sẽ rêu phong phủ trên văn lộ.

Đây là hoa văn một ngàn năm qua thời thời khắc khắc nàng đều nhìn thấy, thạch văn của Đồ Thanh khắc trên Thanh Long bút.

“Phu quân?” Tầm Mạch Mạch gọi.

Rầm rầm…

Tảng đá chấn động hai tiếng.

“Thật là chàng?” Tầm Mạch Mạch kinh hỷ ôm tảng đá “Chàng làm sao vậy? Sao không nói chuyện? Chàng có thể hóa thành hình người không?”

“Hắn không thể.” Thanh âm Hạo Uyên truyền đến từ phía sau.

Rầm rầm… rầm rầm…

[Đừng nghe hắn, ta có thể hóa hình.]

“Đừng chối, ngươi còn phải chôn mười vạn năm.” Hạo Uyên không chút lưu tình nói.

“Mười vạn năm? Không phải một ngàn năm sao?” Tầm Mạch Mạch cả kinh “Sao phu quân phải chôn mười vạn năm?”

“Nếu số năm không đủ mà mạnh mẽ hóa hình, hắn sẽ suy nhược nguyên thần đến chết.” Hạo Uyên giải thích “Nếu lại hóa thành tro bụi thì thật sự không thể cứu nữa.”

Rầm rầm… rầm rầm…

[Ngươi nói bậy bạ gì đó, Mạch Mạch đừng nghe hắn, nàng về gọi Khê Cốc đến cứu ta.]

“Khê Cốc là ai?” Hạo Uyên hỏi.

Tuy rằng Tầm Mạch Mạch không biết vì sao mình không thể giao tiếp với Đồ Thanh nhưng hiển nhiên Hạo Uyên ma quân có thể.

“Tiền bối, phu quân chàng nói cái gì?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Nga, hắn bảo ngươi không cần lo lắng, hắn muốn tu luyện mười vạn năm mới hóa thành hình người.” Hạo Uyên thuận miệng đáp.

Rầm rầm… rầm rầm…

Đồ Thanh tức muốn nổ tung.

[Ngươi nói bậy bạ gì đó? Mau chóng cởi bỏ cấm chế cho ta.]

“…” Tuy rằng không biết phu quân nói gì nhưng từ trình độ nham thạch lay động, Tầm Mạch Mạch dám khẳng định lời Hạo Uyên vừa nói không phải sự thật.
« Chương TrướcChương Tiếp »