Chương 116

Đứng trước truyền tống trận, Trần Tuyết Dung nhìn năm vị linh trận sư che phía trước cẩn thận bảo vệ, trong mắt hiện lên gió lốc.

Nàng ta ngàn tính vạn tính cũng không ngờ Tầm Mạch Mạch có thể hiểu trận đồ truyền tống trận nhanh như vậy, rõ ràng chỉ cần nàng ta thủ vững trận truyền tống nhà mình thì Tầm Mạch Mạch không thể mở ra truyền thừa.

Không đúng, trận truyền tống này không khác gì Lưu Quang tông, chỉ khác trận đồ phong ma khí nàng ta cải biến kia.

“Các ngươi…” Trần Tuyết Dung đã hiểu, là những người này liên hợp hoàn thành truyền tống trận.

Lưu Quang tông dựng truyền tống trận đã mấy vạn năm, những năm qua năm đại tông môn đều tìm hiểu phương pháp chế tạo.

Lưu Quang tông đương nhiên sẽ không đem tiện nghi như vậy cho không người ngoài, bèn công bố đặt truyền tống trận bên ngoài cho mọi người sử dụng miễn phí. Nhưng lại âm thầm khắc một trận đồ cấp chín trên lệnh bài vận chuyển.

Trận đồ này không có tác dụng gì với lệnh bài, tác dụng của nó là cho người tu chân bên ngoài thấy chỉ có cửu phẩm linh trận sư của Lưu Quang tông mới có thể chế tạo.

Vì thế mấy vạn năm qua, bao nhiêu tài nguyên cùng nhân tài đều đổ vào Lưu Quang tông, chỉ mong có thể chế tạo nhiều lệnh bài hơn. Mà Lưu Quang tông cũng vì vậy ngày càng lớn mạnh.

Nàng ta vốn tưởng những người này đã từ bỏ từ lâu nhưng không ngờ bọn họ chưa từng buông tha. Năm đại tông môn vẫn luôn âm thầm cảnh giác với Lưu Quang tông.

“Trần tông chủ vừa tới đã hạ sát thủ với đệ tử Thập Phương lâu ta là có ý gì?” Hà Đôn lên tiếng chất vấn.

Trần Tuyết Dung nhớ được người này, năm, sáu trăm năm trước nàng ta Trận lâu lựa chọn đệ tử vào Lưu Quang tông, người này lúc đó nịnh nọt như một con chó đuôi xù, đâu có sắc mặt thế này.

Chỉ tạo được trận truyền tống mà năm đại tông môn đã không đem nàng ta để vào mắt. Nếu Tầm Mạch Mạch tiếp tục tu luyện mở ra truyền thừa, lại may mắn có phương pháp hóa giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, Thiên Linh giới còn chỗ yên ổn cho Lưu Quang tông nàng ta sao?

Tầm Mạch Mạch phải chết!

“Hạ sát thủ? Đệ tử Thập Phương lâu ngươi trộm Vô Tướng linh trận của Lưu Quang tông ta, ta còn chưa tính sổ đâu?” Trần Tuyết Dung hừ lạnh.

Hà Đôn nhíu mày.

“Tông chủ có chứng cứ?”

“Truyền tống trận sau lưng các ngươi chính là chứng cứ.” Trần Tuyết Dung nói “Mấy vạn năm qua Lưu Quang tông vẫn luôn nghiên cứu làm sao giảm độ khó phương pháp tạo trận truyền tống cùng chế tác lệnh bài. Vừa có chút thành tựu đã bị trộm đi mất.”

“Trần tông chủ, truyền tống trận này là Tầm tiểu hữu có được truyền thừa ở nơi lửa cháy mới tìm hiểu ra.” Ngạc Xuân nói.

Ở đâu có cái gọi là Lưu Quang tông nghiên cứu phương phápg giảm độ khó tạo trận truyền tống cùng chế tác lệnh bài?

“Truyền thừa!” Trần Tuyết Dung khinh thường nói “Tiền bối Lưu Quang tông tự mình nghiên cứu ra trận pháp truyền tống đi qua Ma giới, mấy vạn năm qua làm gì có người nào có thể nghiên cứu ra? Lại còn chỉ là một tiểu bối mới lên từ Huyền Linh giới. Còn là sau khi ta muốn thu nàng làm đồ đệ?”

Mọi người cùng ngẩn ra, quả thực có chút khéo.

“Trần tông chủ, lệnh bài rõ ràng chỉ cần linh trận sư cấp bảy có thể chế tác, vì sao quý tông môn chưa từng đề cập qua?” Hà Đôn hỏi ra nghi vấn.

“Vì để càng nhiều tu sĩ có cơ hội vào Ma giới rèn luyện, Lưu Quang tông ta tiêu tốn vô số tâm huyết đơn giản hóa kết cấu lệnh bài. Chỉ là chưa hoàn thành đã bị Tầm Mạch Mạch trộm đi, một thời gian nữa sẽ công bố với bên ngoài.” Trần Tuyết Dung nói.

“Dựa theo cách nói của Trần tông chủ, một ngàn năm trước Tầm tiểu hữu đã trộm vô tướng linh trận của tông môn, nói cách khác phương pháp đơn giản hóa lệnh bài đã hoàn thành từ ngàn năm trước, tại sao đến giờ mới công bố?” Hà Đôn bắt lấy lỗ hổng trong lời Trần Tuyết Dung.

“Không sai.” Mọi người phụ họa, nếu Trần Tuyết Dung sớm công khai, lời này của nàng ta không có ai nghi ngờ, thậm chí bọn họ còn hỗ trợ nàng ta đối phó Tầm Mạch Mạch.

“Ta nói rồi, lúc đó mới chỉ có chút thành tựu, chưa thành công. Tầm Mạch Mạch cũng có thể công bố từ ngàn năm trước, sao giờ mới công bố? Là vì nàng cũng cần hoàn thiện trận đồ.” Trần Tuyết Dung ứng đối tự nhiên.

Hà Đôn đã nhìn ra, Trần Tuyết Dung đây là nhất định chụp cái mũ trộm đồ cho Tầm Mạch Mạch.

“Trần tông chủ, lời của ngươi chỉ từ một phía, không có chứng cứ.” Hà Đôn nhắc nhở.

“Ta không có chứng cứ, nhưng Tầm Mạch Mạch trộm đồ Lưu Quang tông ta là sự thật, ta sẽ không bỏ qua như vậy.” Nàng ta dừng một chút, nói “Tuy rằng Tầm Mạch Mạch đã học phương pháp chế tạo cùng trận đồ nhưng chỉ là bản đạo nhái, lúc nữa ta sẽ cho người đưa tới bản thật để mọi người kiểm tra một phen, đừng để đến lúc xảy ra vấn đề gì đó. Dù sao truyền tống trận chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể khiến người sử dụng bị không gian xoắn nát.”

Mọi người ngạc nhiên một trận, hiển nhiên không ngờ Trần Tuyết Dung sẽ đưa cho họ trận đồ nguyên bản.

“Hà lâu chủ, thỉnh chuyển lời đến tông môn, chờ Tầm Mạch Mạch trở về, ta sẽ đến tận nơi đòi người.” Nói xong cũng không đợi Hà Đôn trả lời, Trần Tuyết Dung đã dẫn đệ tử rời đi.

Bay xa một chút Phương Mạn Nhi không nhịn được hỏi.

“Sư tôn thật muốn đem trận đồ cùng phương pháp chế tác lệnh bài cho họ?”

“Hiện giờ bọn họ đã nắm được phương pháp, chúng ta không giao ra, họ sẽ khẳng định là do chúng ta cố ý nâng độ khó hạn chế tu sĩ tu luyện.” Trần Tuyết Dung nói “Chuyện nàng tuyệt đối không thể phát sinh.”

“Nhưng dù chúng ta giao ra họ cũng không nhất định tin tưởng?”

“Ít nhất không có chứng cứ.” Trần Tuyết Dung nói “Chỉ thêm một cái truyền tống trận mà thôi, linh trận sư cấp bảy rất hiếm, không thể thỏa mãn đại đa số tu sĩ tu luyện. Chỉ cần Càn Khôn Lưỡng Nghi trận còn, Lưu Quang tông ta sẽ không suy tàn. Nhưng Tầm Mạch Mạch nhất định phải chết.”

Phương Mạn Nhi biết mọi người đều mong có thể hủy Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, để hai giới linh ma thành lập liên hệ. Lưu Quang tông là do đệ tử Quá Diễn chân nhân thành lập, không ai hiểu Càn Khôn Lưỡng Nghi trận hơn bọn họ, trừ Tầm Mạch Mạch có được truyền thừa.

“Ngươi tự mình đi khu săn ma tìm Võ Thương ma quân nói hắn gϊếŧ Tầm Mạch Mạch, tuyệt đối không thể để nàng trở về.” Tầm Mạch Mạch chết ở khu săn ma là tốt nhất, nếu trở về Thập Phương lâu, Khê Cốc cũng không thể đứng yên nhìn nàng ta gϊếŧ nàng.

“Vâng.” Phương Mạn Nhi lĩnh mệnh.

……………………………………

Ma giới.

Tầm Mạch Mạch cùng Vân Phi Trần đi lại nửa ngày vẫn không rời khỏi ngọn núi ban đầu. Không phải dãy núi này quá rộng mà bọn họ là linh tu, nếu dùng pháp khí phi hành bị ma tu chú ý sẽ phiền toái.

“Sư huynh, ma tộc đối với chuyện linh tu qua đây rèn luyện là thái độ gì?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Chuyện này ta cũng không rõ lắm.” Vân Phi Trần đáp “Chỉ nghe nói lúc mới lập truyền tống trận, các tiền bối đi qua từng có một trận xung đột lớn, hai bên đàm phán, cuối cùng Ma tộc đồng ý phân một khu vực thành khu săn ma, chỉ cần chúng ta không ra khỏi khu săn ma, ma tộc sẽ không chủ động khıêυ khí©h.”

“Khẳng định có người đi khỏi.”

“Đó là đương nhiên.” Vân Phi Trần nói “Chân chính có thể giúp tu sĩ đột phá là chiến đấu, không phải ngồi một chỗ hấp thụ ma khí. Trong khu săn ma có ma thú nhưng phần lớn các tiền bối Xuất Khiếu kỳ đều ra ngoài rèn luyện.”

“Không phải rất nguy hiểm sao?”

Nơi này là Ma giới, tốc độ hồi phục chậm, nếu vận khí không tốt bị người đuổi gϊếŧ có khi còn không chờ được đồng bạn.

“Phải, hàng năm số tu sĩ ngã xuống ở Ma giới nhiều không kể hết nhưng người trước ngã xuống lại có người sau tiến lên. Kỳ thực lần này không có muội ta cũng chuẩn bị đi qua.”

“Quay về ta làm cho huynh thêm lệnh bài, một khi bị thương huynh cứ bóp nát lệnh bài trở về.”

Chỉ cần về Linh giới, Ma tu cường đại đến đâu cũng không đuổi qua được.

“Vậy phiền toái sư muội.” Vân Phi Trần không hề khách khí.

Chỉ cần trên người có nhiều lệnh bài hơn, lúc bị thương cũng không phải trốn đông trốn tây. Một thao tác này của tiểu sư muội có thể giảm bớt rất nhiều thương vong, được quá nửa tu sĩ cảm kích, còn toàn là tu sĩ cao giai.

Hai người đến một chỗ rẽ, Vân Phi Trần muốn quay lại hỏi tiểu sư muội muốn đi đường nào đã thấy nàng đang cúi đầu nhìn Linh Lung thạch trong tay.

“Hắn chưa liên hệ muội?” Vân Phi Trần hỏi.

“Chưa.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu, sau khi đến Ma giới, Linh Lung thạch vẫn chưa phản ứng chút nào.

“Chúng ta mới qua nửa ngày, phỏng chừng không nhanh như vậy, chúng ta chờ thêm vài ngày.” Vân Phi Trần an ủi.

“Cũng đúng, phu quân có khi chưa tỉnh ngủ đâu.” Tầm Mạch Mạch nghĩ nghĩ, lúc trước Khê Cốc tiền bối chỉ nói Đồ Thanh phải ngủ ngàn năm chứ không nói đúng một ngàn năm, nàng không nên sốt ruột.

“Đi bên nào?” Vân Phi Trần chỉ hai con đường phía trước hỏi Tầm Mạch Mạch.

“Này đi.” Tầm Mạch Mạch chỉ bên phải.

Hai người mới chuyển hướng chưa kịp đi vào, bỗng nhiên bầu trời rơi xuống độn quang, hơi thở cường đại áp xuống.

“Sư huynh.” Tầm Mạch Mạch cả kinh, đây là gặp phải ma tu.

“Muội trốn trước đi.”

Nếu chỉ có một người Vân Phi Trần cũng không sợ nhưng đếm số độn quang, ít nhất có bốn người.

Ầm!

Vân Phi Trần kéo Tầm Mạch Mạch tránh sau đại thụ ẩn giấu hơi thở muốn tránh bọn họ thì trên trời rơi xuống một chưởng, đại thụ ầm ầm ngã xuống, bị lửa ma màu xanh thiêu thành tro.

Bị phát hiện?

Không đợi Vân Phi Trần suy xét nhiều, lại có mấy kiếm chém xuống. Vân Phi Trần rút Chu Tước kiếm kéo Tầm Mạch Mạch bay lên không trung, linh lực bùng nổ, tỏa ra lửa chu tước như lửa cháy lan đồng cỏ.

“Lui!” Một tiếng gào to, độn quang bay xa tránh lửa chu tước nhưng vẫn vây hai người vào giữa.

“Thực lực thật mạnh, chuyên khắc chế ma tu chúng ta, ngươi là người Chu Tước môn đi?” Một ma tu mặc áo choàng đổ đối diện bọn họ hỏi.

“Phải.” Vân Phi Trần ôm quyền nói “Sư huynh muội chúng ta không cẩn thận ra khỏi khu săn ma đi nhầm vào nơi này, không muốn xảy ra xung đột mong chư vị nhường đường.”

Vân Phi Trần không muốn xung đột trực tiếp với ma tu, hắn vừa vào ma giới, linh lực bị áp chế chỉ còn sáu phần, dù có lửa chu tước thì đánh lên cũng phải cố hết sức.

Hiện tại chỉ hy vọng đối phương có điều kiêng kỵ, thả bọn họ.

Ma tu kia nói “Trách không dược Ma quân muốn ta tự mình đến, thì ra có người Chu Tước môn che chở.”

Đồng tử Vân Phi Trần co lại, chẳng lẽ không phải ngẫu nhiên mà cố tình chặn hai người họ?

“Nữ tu phía sau ngươi kia gọi là Tầm Mạch Mạch?”

Tầm Mạch Mạch nắm chặt Thanh Long bút, bị chỉ đích danh cũng ngẩn ra. Tuy nàng từng đến Ma giới một lần nhưng không quen bất kỳ ma tu nào.

“Mục tiêu của chúng ta là nàng, nàng ở lại, ngươi có thể đi.” Ma tu nói.

“Không có khả năng!” Vân Phi Trần tức giận, lửa chu tước từ trong cơ thể tràn ra bao vây quanh Tầm Mạch Mạch bảo vệ.

“Không bỏ được? Xem ra không phải sư muội mà là tình nhân đi?” Ma tu cười ha ha.

“Có phải Trần Tuyết Dung sai các ngươi đến gϊếŧ ta?” Tầm Mạch Mạch nghĩ tới nghĩ lui, người duy nhất hận không thể gϊếŧ chết nàng chỉ có Trần Tuyết Dung.

“A. còn rất tự hiểu lấy mình.”

Quả nhiên!

Vân Phi Trần một bên đề phòng, một bên lặng lẽ lấy ra lệnh bài bươm bướm, Tầm Mạch Mạch cũng như vậy nhưng sau khi bóp nát lại không có gì xảy ra.

“Sao lại thế này?” Vân Phi Trần cả kinh, lệnh bài xảy ra vấn đề?

“Đừng uổng phí khí lực.” Ma tu đã sớm nhìn ra động tác nhỏ của hai người “Chỉ cần ma khí của ta vẫn còn, lệnh bài các ngươi không thể sử dụng.”

Tầm Mạch Mạch cũng phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào.

“Bốn người bọn họ hình thành một ma khí tràng, chúng ta bóp nát lệnh bài ở đây thì tương đương đem bốn người họ theo, ma khí quá tải nên lệnh bài không có tác dụng.”

Vân Phi Trần nhìn tình huống trước mắt, biết hai người cùng trốn là không có khả năng.

“Mạch Mạch, một lát ta ngăn cản bọn họ, muội nhanh chóng chạy đi bóp nát lệnh bài trở về.”

“Ta…”

“Nghe lời.” Vân Phi Trần không cho nàng nói chuyện “Trên người ta có huyết mạch chu tước, không dễ chết như vậy. Muội ở lại chỉ vướng tay vướng chân.”

Tầm Mạch Mạch biết Vân Phi Trần nói có lý. Tuy không cam lòng nhưng bốn người này đều hơn Xuất Khiếu kỳ, ma tu vừa nói chuyện còn có tu vi Đại Thừa kỳ, nàng ở lại đúng là chỉ thành trói buộc.

“Vâng.” Tầm Mạch Mạch gật đầu.

Vân Phi Trần thấy Tầm Mạch Mạch đồng ý, lửa chu tước càng mạnh mẽ bốc lên.

“Cẩn thận.” Ma tu cầm đầu phát hiện người này chỉ tu vi Xuất Khiếu kỳ nhưng lửa chu tước lại mạnh mẽ hơn bất cứ đệ tử Chu Tước môn nào hắn từng gặp trước đây, khiến bản thân hắn cũng sinh lòng e ngại.

Chính là hiện tại! Vân Phi Trần ném Tầm Mạch Mạch ra khỏi ma khí tràng “Mạch Mạch, mau bóp nát lệnh bài.”

Tầm Mạch Mạch vừa ra khỏi đã muốn bóp nát lệnh bài nhưng bị một bàn tay xuất hiện từ hư không nắm lấy cánh tay nàng.

“Tìm được, thê tử của hậu bối tộc ta.”