Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 115

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tầm Mạch Mạch dùng Thái Sơ Điệp tra xét một lần năng lượng kết cấu không thấy có vấn đề, đặc biệt là trận đồ chống đỡ ma khí, nàng đo lường cẩn thận mấy lần, xác định không ngăn trở Ám Ma liền mở miệng.

“Hà sư bá, chúng ta thử truyền tống trận đi.”

“Được.” Nếu không chờ hai người, bọn họ đã sớm thử nghiệm “Triệu Thư, ngươi đi.”

“Vâng.” Triệu Thư là thân truyền đệ tử của Hà Đôn, người có hội cao nhất trở thành lâu chủ Trận Lâu tiếp theo.

Bốn tông môn khác cũng phái ra đệ tử của mình.

Tầm Mạch Mạch thấy mọi người đều bước vào mới dời chân tiến vào trong. Vân Phi Trần thấy vậy cũng đi theo.

“Các ngươi làm cái gì vậy?” Hà Đôn ngẩn ra, trận truyền tống cũng ngừng.

“Vân môn chủ, ngươi cùng Tầm… Tầm tiểu hữu cũng muốn tham gia thử nghiệm?” Ngạc Xuân có chút kinh ngạc.

“Phải, chúng ta muốn đi Ma giới.” Tầm Mạch Mạch muốn đi Ma giới tìm Đồ Thanh, hắn lo lắng cho nàng nên đi theo.

“Không được.” Vài người cùng lên tiếng.

Hai người ngẩn ra, Vân Phi Trần không hiểu nói “Vì sao?”

“Rất mạo hiểm, các ngươi xuống dưới.” Hà Đôn nói thẳng.

“Không sai, truyền tống trận mới hoàn thành, còn không biết thành công hay không, ngươi không thể tự mình thí nghiệm. Tầm đạo hữu, ngươi xuống đi.” Ngạc Xuân nói với Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch trên người có truyền thừa thái cổ, trận truyền tống sau này cải tiến hay tu sửa đều cần đến Tầm Mạch Mạch, nàng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Tầm Mạch Mạch cười an ủi.

“Ta đã kiểm tra, hẳn không có vấn đề.”

“Vậy cũng không được, ngươi không thể mạo hiểm.” Hà Đôn kiên trì.

Tầm Mạch Mạch không có biện pháp chỉ có thể nhìn Vân Phi Trần bên cạnh.

Vân Phi Trần cười cười, lui một bước nói.

“Chư vị đã lo lắng như vậy, chúng ta xuống thôi. Chờ thí nghiệm xong chúng ta đi cũng không chậm.”

“Nhưng…” Tầm Mạch Mạch nhíu mày “Một khi truyền tống trận khởi động, Lưu Quang tông nhất định sẽ phát hiện.”

“Phát hiện thì phát hiện.” Hà Đôn lơ đễnh nói “Nếu truyền tống trận thành công, chúng ta không ngại Lưu Quang tông.”

Lúc trước cần giấu diếm vì nếu không dựng được truyền tống trận còn phải dựa vào Lưu Quang tông. Hiện giờ dựng được, không cần phải cố kỵ.

“Lâu chủ có điều không biết, tông chủ Lưu Quang tông Trần Tuyết Dung muốn đoạt đoạt truyền thừa trên người sư muội ta, một ngàn năm trước muội ấy suýt bị nàng ta hại chết.” Vân Phi Trần nói.

“Cái gì?” Mọi người cả kinh.

“Chúng ta có lý do không thể không đi Ma giới, nếu bị Trần Tuyết Dung phát hiện sợ sẽ sinh chuyện.”

Các vị ở đây đều là nhân vật cấp bậc trưởng lão, nghe Vân Phi Trần nói qua đã hiểu. Chỉ cần Tầm Mạch Mạch chết, trận truyền tống sẽ mãi trong tay Lưu Quang tông.

Quá âm hiểm ích kỷ.

“Tầm sư điệt ngươi yên tâm, chờ về Thập Phương lâu ta bẩm báo tổng lâu chủ phái người bảo hộ ngươi. Về sau người Lưu Quang tông không thể tự do tiến vào Thập Phương lâu.”

Chỉ cần truyền tống trận hoạt động, không cần khách khí với Lưu Quang tông nữa.

“Huyền Thiên môn cũng vậy.” Ngạc Xuân cũng tỏ thái độ “Tầm tiểu hữu vẽ ra trận đồ, tạo phúc cho tu chân giới, tuyệt đối không để người khác động ngươi.”

“Không sai.” Thiên Duyệt tông, Thái Hư tông cùng Vô Cực tiên môn cũng cùng tỏ thái độ.

“Vãn bối, cảm ơn chư vị tiền bối.” Tầm Mạch Mạch khom người cảm tạ.

Bước đầu tiên làm suy yếu thực lực Lưu Quang tông xem như hoàn thành.

Đám người Hà Đôn không muốn Tầm Mạch Mạch đi Ma giới mạo hiểm nhưng Tầm Mạch Mạch kiên trì và Vân Phi Trần lui bước, mọi người không thể tiếp tục ngăn trở.

Chỉ đành để đệ tử thử qua mới để Tầm Mạch Mạch sử dụng.

“Được rồi, bắt đầu.”

Hà Đôn sắp xếp ổn thỏa liền khởi động truyền tống trận. Theo một trận linh quang lóe qua, lực không gian tràn ngập truyền tống trận, năm thân ảnh biến mất cùng kí hiệu trên Càn Khôn Lưỡng Nghi trận vặn xoắn.

Cùng lúc đó, Lưu Quang tông.

Một vị linh trận sư cấp bảy nhận thấy năng lượng dị thường, biểu cảm biến đổi chạy ra bên ngoài.

“Phong trưởng lão, có lực không gian xuyên thấu qua Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.”

“Chuyện này có gì kỳ quái, hẳn có người đi đến Ma giới.” Phong trưởng lão lơ đễnh nói.

“Nhưng là… lực không gian không phải vị trí truyền tống trận của chúng ta.” Đệ tử kia nói.

“Cái gì?” Phong trưởng lão kinh hãi đứng dậy, lắc mình tiến vào gian trong nhìn lệnh bàn, sau đó sắc mặt trắng bệch “Có chuyện lớn.”

…………………………………………..

Đám đệ tử biến mất trong truyền tống trận, đám người Hà Đôn cũng không kích động vui sướиɠ bởi vì truyền tống trận thành công hay không phải đợi người trở lại.

Mọi người nín thở ngưng thần chừng một khắc liền thấy thân ảnh hai đệ tử xuất hiện trong truyền tống trận.

“Triệu Thư, thế nào?” Hà Đôn không kịp đợi đồ đệ ra khỏi truyền tống trận đã đi vào trong hỏi.

“Bẩm sư tôn, thành công.” Triệu Thư vui sướиɠ kích động nói “Bên kia truyền tống trận đúng là Ma giới.”

Hiện trường một khoảng trầm lặng, sau đó là tiếng cười to thoải mái.

“Thành công, thật sự thành công.”

“Từ nay về sau các tông môn đều nắm giữ biện pháp tiến vào Ma giới.”

“Không cần phụ thuộc người khác, muốn rèn luyện lúc nào thì đi lúc đó.”

Đúng lúc này Vân Phi Trần nhận ra có người tới gần liền kéo Tầm Mạch Mạch vào trong truyền tống trận.

“Tiền bối, đưa chúng ta qua trước.”

Mọi người còn đang chìm trong niềm vui sướиɠ thành công thấy Vân Phi Trần gấp gáp như vậy liền khó hiểu.

“Có người đến đây.” Vân Phi Trần nhắc nhở.

Mọi người ngẩn ra đồng thời cũng cảm nhận được uy áp cường đại, Hà Đôn quyết định thật nhanh, kích hoạt trận truyền tống.

Trần Tuyết Dung sử dụng liên tục ba pháp khí truyền tống cự ly xa mới miễn cưỡng đuổi đến đã thấy Tầm Mạch Mạch biến mất trong truyền tống trận.

“Tầm Mạch Mạch!” Trần Tuyết Dung không chút nghĩ ngợi nâng tay đánh ra một chưởng.

Vân Phi Trần lắc người che chắn trước người Tầm Mạch Mạch, nhưng không chờ hắn ra tay năm người khác đã gọi ra pháp khí ngăn cản chưởng này, hắn định cảm tạ thì cảnh tượng đột nhiên biến đen, người đã đến Ma giới.

“Trần Tuyết Dung phỏng chừng tức điên rồi.”

Tầm Mạch Mạch chỉ cần nghĩ đến bộ dáng hổn hển vừa rồi của Trần Tuyết Dung, chẳng những không sợ hãi còn thoải mái khó nén.

Vân Phi Trần thì không nhẹ nhõm như vậy.

“Về sau muội càng phải cẩn thận mới đúng.”

“Không quan hệ.” Tầm Mạch Mạch không thèm để ý nói “Vừa rồi Hà sư bá không phải nói sau này người của Lưu Quang tông không thể tự tiện ra vào Thập Phương lâu? Chờ ta tìm được phu quân sẽ cùng nhau về Dược lâu. Hơn nữa có phu quân ở cạnh, phu quân sẽ bảo vệ ta.”

Đồ Thanh!

Vân Phi Trần ánh mắt khẽ chuyển, thử hỏi.

“Muội… có thể cảm ứng được Đồ Thanh?”

Tầm Mạch Mạch đem Linh Lung thạch từ trong ngực ra nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Ta không cảm ứng được, nhưng Khê Cốc tiền bối đã nói chỉ cần ta tiến vào Ma giới phu quân sẽ cảm nhận được, ta chờ hắn tìm ta.”

Bởi vì khế ước bây giờ nàng cùng Đồ Thanh vừa ký kết chưa có khởi động nên không thể thông qua Linh Lung thạch liên hệ Đồ Thanh, chỉ có thể chờ Đồ Thanh cảm nhận được sau đó đến tìm nàng.

“Vậy… nếu hắn không tới thì sao?” Vân Phi Trần hỏi.

“Phu quân vì sao không đến?” Tầm Mạch Mạch kỳ quái hỏi.

“Ta chỉ giả thiết.”

“Sẽ không.” Tầm Mạch Mạch tràn đầy tin tưởng.

“…” Vân Phi Trần.

“Dù sao cũng nhàn rỗi, chúng ta đi bốn phía tra xét đi.” Tầm Mạch Mạch đề nghị.

“Được.” Vân Phi Trần đồng ý.

…………………………………………

Nháy mắt Tầm Mạch Mạch tiến vào Ma giới, một khối nham thạch trong ma uyên bỗng nhiên rung động.

“Di? Ngày thường gọi ngươi, ngươi còn lười trả lời ta, sao hôm nay kích động như vậy?” Một thân ảnh xuất hiện ở bên cạnh nham thạch, tràn đầy tò mò nhìn nham thạch rung động không ngừng.

Nhanh thạch rung động kịch liệt như cố tránh thoát cái gì nhưng cuối cùng không thành công, chỉ có thể không cam lòng an tĩnh lại.

“Ngươi làm cái gì với ta?” Đồ Thanh phẫn nộ rít gào.

Một ngàn năm trước hắn vì sử dụng hiến tế và đứt gãy khế ước mà phản phệ lâm vào ngủ say. Đồ Thanh vốn tưởng bản thân phải ngủ ít nhất một ngàn năm mới có thể tỉnh lại, không ngờ chỉ ngủ hai trăm năm đã tỉnh.

Mà nguyên nhân khiến hắn tỉnh sớm chính là vì nam nhân tự nhận là đồng tộc trước mặt.

Nam nhân này tên Hạo Uyên, theo hắn giải thích thời điểm mình lâm vào ngủ say, hắn đang ở gần đó. Trùng hợp cảm nhận được ma khí đặc thù của Ám Ma nhất thời tò mò đi qua, thu nạp bột phấn ngưng tụ thành ám thạch lần nữa chôn trong ma uyên.

“Tu vi của ngươi không đủ, tạm thời không thể hóa thành hình người.” Hạo Uyên hồi đáp.

“Tu vi ta không đủ? Tu vi ta nơi nào không đủ? Mau cởi bỏ cấm chế trên người ta.” Không biết tên này hạ cái cấm chế gì trên người hắn mà hắn không thể xông ra.

“Ngươi thành thật đi, ta vì tốt cho ngươi.” Hạo Uyên thấm thía nói “Tảng đá chỉ có số năm như ngươi nếu cưỡng chế hóa thành hình người sẽ nguyên thần suy nhược mà chết, phải chôn mười vạn năm.”

Mười vạn năm? Đến khi đó Tầm Mạch Mạch có khi đã phi thăng, hắn còn tu luyện cái rắm.

“Ta đã nói rất nhiều lần, ta là Ám Ma tu luyện ở Linh giới hóa hình, không giống bên này của ngươi, số tuổi ta thế này… đã đủ, ngươi mau cởi bỏ cấm chế.” Đồ Thanh vội la lên.

“Không được, ta thật vất vả mới gặp một đồng tộc còn sống, không thể để ngươi chết.” Hạo Uyên nói.

Ai chết? Ngươi chết ta cũng chưa chết.

Đồ Thanh khó thở.

“Thê tử ta tới tìm ta, ta muốn đi gặp nàng.”

“Ngươi còn có thê tử?” Hạo Uyên vui vẻ “Thê tử ngươi là tảng đá thế nào, ta giúp ngươi chuyển đến.”

“…” Thê tử ngươi mới là tảng đá.

“Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần mới tin, ta đã sớm tu thành hình người.” Đồ Thanh vô lực nói.

“Ta biết a, nhưng bởi vì tu luyện không đủ ngươi bị băng toái hóa thành bột phấn. Một ngàn năm trước nếu không phải ta đi qua ngươi đã sớm chết.” Hạo Uyên một bộ biểu cảm ngươi cần cảm ơn ta.

“…Không cần ngươi ta cũng không chết.” Đồ Thanh cắn răng.

Tám trăm năm qua hắn giải thích với người này vô số lần nhưng người ta không tin, chỉ nói hắn cần ngủ thêm mười vạn năm tiến từ kỳ thiếu niên vào kỳ trưởng thành., đến lúc đó nguyên thần mới không bị thoái hóa.

Mẹ kiếp còn nhỏ, lão tử đến thê tử cũng đã có.

“Ngươi còn nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời.” Hạo Uyên dùng ngữ khí dỗ dành tiểu hài tử “Bộ tộc chúng ta từ khi thành hình đã có thực lực cường đại, ta nhìn tư chất ngươi không tồi, tu luyện nhanh hơn tảng đá khác nhiều. Ngươi nỗ lực chút, không cần mười vạn năm, bảy, tám vạn năm là đủ rồi.”

“Ta…” Đồ Thanh thật sự muốn chửi tục nhưng sợ chọc giận người này rời đi, không có ai cởi bỏ cấm chế.

Ngay lúc Đồ Thanh vắt hết óc nghĩ phải làm thế nào thuyết phục Hạo Uyên thả hẳn rời đi thì Hạo Uyên hiền lành vỗ “đầu” hắn.

“Được rồi, ta biết ngươi nóng lòng gặp thê tử, ta giúp ngươi dón nàng qua đây. Thê tử ngươi thì trên người sẽ có khí tức của ngươi đi.”

“Ngươi dợi chút…” Đồ Thanh còn chưa dứt lời Hạo Uyên đã biến mất.

Đồ Thanh tức giận chuyển động tảng đá ầm vang trong vực sâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »