Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 114

« Chương TrướcChương Tiếp »
Được Trần Tuyết Dung cho phép, ngày thứ hai Hồ Quang trưởng lão đến biên giới linh ma, đem theo bút sách, trận bàn, những thứ có thể dùng nghiên cứu truyền tống trận hắn đều mang theo.

Gióng trống khua chiêng như vậy khiến không ai nghĩ rằng ông có mưu đồ vì một người mưu đồ không thể quang minh chính đại lại khẩn cấp như vậy.

Trần Tuyết Dung cũng nghĩ như thế, chút nghi hoặc cuối cùng cũng được loại bỏ, nàng ta còn nghĩ Hồ Quang chân nhân làm như vậy để thể hiện không có mơ ước trận đồ truyền tống trận.

“Nói cho thủ vệ, Hồ Quang chân nhân có yêu cầu gì tận lực phối hợp.” Trần Tuyết Dung phân phó đệ tử môn hạ.

Hồ Quang trưởng lão nhận được tin tức: (#-#)

Luận đa mưu túc trí, ông sống mấy vạn tuổi cũng không phải uổng phí.

Nhưng thời gian một tháng vẫn quá ngắn. May mà vị linh trận sư thần bí ở Chu Tước môn kia biết ông sắp đi nghiên cứu trận đồ đã đưa qua ngọc giản ghi lại nguyên lý kết cấu.

Thời điểm nhận được ngọc giản, Hồ Quang chân nhân kích động cả đêm. Tuy vị linh trận sư này nói sẽ công bố phương pháp vẽ trận truyền tống nhưng trong lòng mấy người bọn họ vẫn không yên.

Dù sao trận pháp cao thâm như vậy, ra điều kiện thế nào đều có người muốn học, họ không nghĩ người ta cư nhiên đem dạy không như vậy.

Phải biết rằng có nguyên lý kết cấu, dù vị linh trận sư kia không ra tay, với trình độ trận pháp của bọn họ cũng có thể tự mình tìm hiểu.

Nội tâm Hồ Quang chân nhân càng kích động, ngoài mặt càng cẩn thận. Bất kể xem hiểu hay không bên ngoài vẫn ung dung, không để người khác nhìn ra chút khác thường.

“Sư tổ, ngài nhìn ra cái gì sao?”

Đồ tôn của Hồ Quang chân nhân, Bộ Khai Thành thấy ông vẽ hết một đống giấy, không nhịn được hỏi.

“Ân, có chút thu hoạch.” Hồ Quang chân nhân đáp.

“Thu hoạch gì?” Bộ Khai Thành tò mò, ngoài hắn còn có đệ tử Lưu Quang tông gần đó.

“Cấu tạo truyền tống trận vô cùng độc đáo, khác xa hiện nay.”

“Sư tổ ngài xem hiểu?” Bộ Khai Thành kinh hỷ.

“Không có, chỉ ẩn ẩn có chút cảm giác.” Hồ Quang chân nhân đáp.

Bộ Khai Thành nghe xong, vẻ thất vọng hiện lên trên mặt.

“Truyền tống trận nếu dễ hiểu như vậy đã sớm bị người khác học xong.” Hồ Quang chân nhân tức giận.

Bộ Khai Thành nghe xong ngượng ngùng, hắn chỉ nghĩ sư tổ là cửu phẩm linh trận sư, có lẽ có thể nhìn ra.

“Trưởng lão nói phải, truyền tống trận ở đây mấy vạn năm tu sĩ qua tới qua lui nhiều như vậy, nếu có thể học dễ dàng, chúng ta cũng không phải vất vả bảo hộ cùng chế tác lệnh bài.”

Một đệ tử Lưu Quang tông phụ trách bảo vệ truyền tống trận cảm thán.

“Đúng vậy, nếu bớt khó khăn có thể học được chính là phúc của tu chân giới.” Bộ Khai Thành cũng cảm thán.

“Ai nói không phải.” Vị đệ tử nọ nói tiếp “Bất quá Lưu Quang tông chúng ta không phải hằng năm đều tuyển đệ tử có thiên phú cao từ bên ngoài sao? Chính là vì bồi dưỡng càng nhiều đệ tử có thể vẽ truyền tống trận cùng chế tác lệnh bài. Sẽ có một ngày toàn bộ người tu chân Linh giới có thể qua lại Ma giới.”

“Ân.” Bộ Khai Thành gật đầu.

Hồ Quang chân nhân nhìn khao khát trên mặt đồ tôn nhà mình cùng tự hào trên mặt đệ tử kia rũ mi che giấu khác thường trong ánh mắt, tiếp tục nghiên cứu truyền tống trận.

Đệ tử toàn bộ tông môn Thiên Linh giới chỉ cần có thiên phú tốt đều bị Lưu Quang tông đưa đi, nói để bồi dưỡng càng nhiều đệ tử có thể vẽ trận và chế tác lệnh bài, tăng thêm tu sĩ có cơ hội vào Ma giới.

Nhưng ai nghĩ đến vì mọi linh trận sư vĩ đại đều vào Lưu Quang tông mới đưa đến vận mệnh toàn thể tu sĩ bị Lưu Quang tông một tay che trời.

Cứ thế qua nửa tháng, một tháng hết hạn, Hồ Quang chân nhân lưu luyến đứng ngoài truyền tống trận, thật lâu không rời đi. Cuối cùng vẫn là bị đồ tôn nhà mình thúc giục mới miễn cưỡng rời khỏi.

Toàn bộ biểu hiện này đều được người khác bẩm báo cho Trần Tuyết Dung.

“Sư tôn, chỉ sợ Hồ Quang chân nhân nhìn ra chút gì đó.” Nếu hoàn toàn không hiểu cũng không lưu luyến đến mức đó.

“Lấy tu vi cùng trình độ trận pháp của hắn, cái gì cũng không xem hiểu mới là có vấn đề.” Trần Tuyết Dung thờ ơ nói.

“Ngài không sợ hắn quá si mê truyền tống trận, bất chấp hậu quả ghé vào nghiên cứu sao?” Phương Mạn Nhi lo lắng “Không phải ngài nói, lấy tu vi cùng trình độ trận pháp của hắn, nghiên cứu tám mươi, một trăm năm cũng sẽ…”

“Hắn nếu muốn vi phạm, có rất nhiều phương pháp đối phó.” Trần Tuyết Dung lạnh lùng nói.

Hồ Quang chân nhân hiện đã là trưởng lão danh dự của Lưu Quang tông, không thể chuyện gì cũng không làm. Đến lúc đó an bày chút chuyện, thuận tiện xử lý.

“Sư tôn, còn Tầm Mạch Mạch thì sao? Nàng đã trốn ngàn năm, kể cả mẫu thân phi thăng cũng không về Dược lâu nhìn lấy một lần.” Phương Mạn Nhi nói “Chúng ta chi có thể chờ như vậy?”

“Truyền thừa linh châu cần nguyên thần đạt tới trình độ tương ứng mới mở ra, lấy cấp bậc Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, không đến Đại Thừa kỳ không mở được. Tuy Tầm Mạch Mạch ký kết khế ước với Ám Ma nhưng thời gian ngắn ngủi, nàng lại không đi Ma giới, cao nhất chỉ tu đến Xuất Khiếu kỳ đỉnh, tuyệt không có khả năng đột phá Đại Thừa kỳ.” Trần Tuyết Dung nói “Chúng ta chỉ cần thủ truyền tống trận là được.”

Trần Tuyết Dung cũng không dám bức Tầm Mạch Mạch quá đáng. Một ngàn năm trước hạ lệnh đánh chết Tầm Mạch Mạch dưới cơn tức giận, nếu không phải nguyên thần Đồ Thanh đến kịp thời, Khê Cốc quả thực muốn đồng quy vu tận với nàng ta.

Tôn vinh mấy vạn năm của Lưu Quang tông phải bảo vệ, mạng nàng ta cũng phải bảo vệ, nếu không vinh hoa này cho ai hưởng dụng.

“Nhưng không tìm thấy Tầm Mạch Mạch, sẽ lưu thành tai họa ngầm, cho người nhìn chằm chằm Dược lâu cùng Chu Tước môn, có khác thường lập tức hồi báo.”

“Vâng.”

…………………………………

Hồ Quang chân nhân trở về từ biên giới linh ma cũng không vội vàng liên hệ với bên ngoài mà thành thật ở trong Lưu Quang tông, để đồ tôn hắn giới thiệu hoàn cảnh một lần.

Sau đó làm bộ dáng bánh ích đi bánh quy lại, nhận nhiệm vụ tông môn, mỗi ngày đến giảng đường dạy trận pháp cho đệ tử.

Như thế qua một tháng, một đệ tử lẫn trong đám ra ngoài rèn luyện lặng yên lẻn đi.

“Cho muội, trận đồ muội muốn.” Vân Phi Trần cầm được trận đồ lập tức đưa cho Tầm Mạch Mạch.

“Nhanh như vậy?” Tầm Mạch Mạch kinh hỷ “Hồ Quang chân nhân không phải mới đến Lưu Quang tông hai tháng sao?”

“Trần Tuyết Dung quá tự phụ, cho rằng Hồ Quang chân nhân xem không hiểu trận truyền tống nên cho phép chân nhân nghiên cứu một tháng.” Vân Phi Trần cười nói “Bất quá vì cẩn thận Hồ Quang chân nhân không lập tức gửi ra ngoài mà chờ một tháng sau đưa cho một đệ tử ngoại môn lẻn trong đoàn ra ngoài rèn luyện, vị đệ tử kia là cơ sở ngầm Huyền Thiên môn đặt ở Lưu Quang tông.”

“Cơ sở ngầm?” Tầm Mạch Mạch ngẩn ra.

Vân Phi Trần mỉm cười gật đầu.

“Muội nhanh nhìn xem có thể hoàn thành không? Lâu chủ Trận lâu nói còn thiếu gì sẽ nghĩ biện pháp. Vì truyền tống trận, năm đại tông môn đoàn kết chưa từng có.”

“Ta lập tức nhìn xem.” Tầm Mạch Mạch mở trận đồ nghiêm túc nghiên cứu.

Vân Phi Trần đợi một lát thấy bản thân không giúp được gì liền rời khỏi.

Tầm Mạch Mạch lần này nghiên cứu hết ba tháng, Hồ Quang chân nhân chẳng những sung thiếu sót mà còn ghi lại lý giải của bản thân khiến rất nhiều chỗ trước đây Tầm Mạch Mạch khó hiểu trở nên minh bạch.

Chờ nàng hoàn chỉnh trận đồ, biết được kết cấu cùng phân bố năng lượng, nàng rốt cuộc biết được vì sao Đồ Thanh bị vây ở khu săn ma.

Trong trận truyền tống có một trận đồ dùng để chống đỡ ma khí. Một khi ma khí vượt quá trình độ nhất định sẽ truyền tống trận sẽ mất đi hiệu lực. Lượng ma khí này được Trần Tuyết Dung khống chế vô cùng tốt, nếu là Linh tu không thể chịu đựng nhiều ma khí như vậy, sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng từng đó ma khí lại không ảnh hưởng đến Ám Ma cho nên rõ ràng lúc đó ma khí trong cơ thể Đồ Thanh chưa hề tán loạn lại không thể trở về bên này.

Hiện giờ có trận đồ, chỉ cần nàng vẽ một trận truyền tống mới là có thể đi Ma giới mang Đồ Thanh trở về.

“Phu quân, ta tới tìm chàng.”

Hoàn thành nét vẽ cuối cùng của trận đồ, tay Tầm Mạch Mạch nắm Linh Lung thạch run nhè nhẹ.

…………………………….

Tạo một cái trận truyền tống tiêu phí rất nhiều tài nguyên hiếm có cùng khoáng thạch nhưng Tầm Mạch Mạch không lo lắng, từ lúc năm đại tông môn liên thủ, tài liệu liền không thành vấn đề.

Càn Khôn Lưỡng Nghi trận vắt xuyên toàn bộ Thiên Linh giới, cơ hồ không có điểm dừng cho nên dọc theo tường kí hiệu dựng một trận truyền tống thoát khỏi tầm mắt Lưu Quang tông không hề khó.

Sau khi thu thập đủ tài liệu, linh trận sư năm đại tông môn mang theo đệ tử thân truyền tự mình xây dựng. Chỉ có Hồ Quang trưởng lão không tiện đi lại, chỉ cử đệ tử ra mặt, vì như vậy, Hồ Quang trưởng lão còn tiếc nuối một phen.

Năm vị linh trận sư cầm trận đồ Tầm Mạch Mạch vẽ ra, thử nghiệm lại thử nghiệm, kiểm tra lại kiểm tra, mỗi một điểm nhỏ đều phải thông qua năm vị linh trận sư thống nhất ý kiến mới quyết định tiến hành.

Tiêu phí thời gian như vậy, mười ngày sau truyền tống trận cũng dựng xong.

“Sư tôn, như vậy là hoàn thành sao?” Đệ tử không dám tin lên tiếng hỏi.

Truyền tống trận vào Ma giới dễ dựng như vậy?

“Hoàn thành.” Hà Đôn kích động gật đầu.

“Chúng ta nhanh xếp linh thạch, kiểm nghiệm một chút.” Có người khẩn cấp đề nghị.

Khởi động trận truyền tống cần đầy đủ linh thạch, mà linh thạch họ chuẩn bị đầy đủ.

“Thí nghiệm đương nhiên cần thí nghiệm nhưng không phải chúng ta.” Hà Đôn nói xong, ánh mắt nhìn về phương xa.

Mọi người không rõ chân tướng nhìn theo ánh mắt Hà Đôn chỉ thấy một con chim lửa bay nhanh tới, chờ chim bay tới trước mặt mới thấy hai người đứng trên lưng.

“Phi Trần.” Hà Đôn cười nghênh đón.

“Vân môn chủ.” Nghe Hà Đôn xưng hô mọi người cũng đoán được thân phận của Vân Phi Trần, ào ào tới chào.

Bọn họ cũng biết lần này dựng truyền tống trận là do một tay Chu Tước môn thúc đẩy.

“Lâu chủ, các vị tiền bối.” Vân Phi Trần đáp lễ từng người.

“Hà sư bá, các vị tiền bối tốt.”

Tầm Mạch Mạch trịnh trọng thi lễ với mọi người, vì không để Trần Tuyết Dung phát hiện, thực hành dựng truyền tống trận nàng không hề tham gia, do một tay năm vị tiền bối hoàn thành.

“Ngươi là?” Hà Đôn thấy Tầm Mạch Mạch gọi sư bá, nghi hoặc liếc nhìn Tầm Mạch Mạch.

“Đây là tiểu sư muội, nữ nhi Tầm Ca sư thúc, ngài đã gặp qua ở Dược lâu.” Vân Phi Trần nhắc nhở.

“Nga, là ngươi.” Hà Đôn giật mình “Ta nhớ sư tổ ngươi nói thiên phú trận pháp của ngươi rất cao, thế nào, muốn đến Trận lâu không?”

Hắn nhớ Huyền Minh chân nhân từng đề cập qua một lần, sau đó không thấy nhắc lại.

Tầm Mạch Mạch cười cười không đáp.

Vân Phi Trần nghe xong cũng buồn cười.

“Ngươi đây là biểu cảm gì?” Hà Đôn thấy Vân Phi Trần biểu tình cổ quái liền nghi hoặc.

“Lâu chủ không phải luôn muốn biết vị linh trận sư thần bí của Chu Tước môn sao?” Vân Phi Trần cười nhẹ.

“Đúng rồi, không phải ngươi nói vị đó muốn đến thử nghiệm truyền tống trận sao? Bao giờ đến?”

Bị Vân Phi Trần nhắc nhở, Hà Đôn mới chợt nhớ tới.

Trước khi dựng truyền tống trận, Vân Phi Trần đưa thư qua ngàn dặm nói khi thành công phải báo cho hắn mang vị linh trận sư thần bí kia đến thử nghiệm.

Những người còn lại vừa nghe đến vị tiền bối kia liền kích động nhìn qua lại.

“Không phải đã đến rồi sao?” Vân Phi Trần bí hiểm nói.

“!!” Hà Đôn.

“??” Mọi người.

Ánh mắt nhất thời đều dừng trên người Tầm Mạch Mạch.

“Không phải ngươi là… vị linh trận sư tiền bối kia?” Hà Đôn không thể tin chỉ Tầm Mạch Mạch.

“Vãn bối chỉ may mắn được truyền thừa trận pháp mà thôi, có thể dựng thành công đều nhờ chư vị tiền bối.” Tầm Mạch Mạch ngượng ngùng gãi đầu.

Mọi người kinh ngạc nhìn Tầm Mạch Mạch mãi đến khi nàng kiểm tra truyền tống trận cũng không dám tin. Một nữ tu trẻ tuổi như vậy lại tinh thông trận pháp như thế, cho dù có truyền thừa mà tu vi không đủ cũng không thể đọc hiểu trận pháp.

Nhưng sự thật không thể tin như vậy đặt trước mặt, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận.
« Chương TrướcChương Tiếp »