Chương 109

Tầm Mạch Mạch mơ màng mở mắt, lọt vào tầm mắt là một mảnh màu trắng di động. Chờ thời điểm nhìn rõ mới biết là đầy trời bồ công anh bị gió thổi, khắp nơi đều là mao nhung, như thể trong mộng.

Đây là nơi nào? Bản thân hẳn đã thần hồn tán loạn, sao còn có thể tỉnh lại?

[Tầm Mạch Mạch, nàng nguyện ý lại trở thành tế phẩm của ta sao?]

Tầm Mạch Mạch nghi hoặc nhíu mày, ký ức bản thân có phải xảy ra vấn đề không? Hồi nhỏ phu quân hỏi rõ ràng không phải như vậy.

“Tỉnh.” Một đạo thanh âm từ bên cạnh truyền tới.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, nhìn Khê Cốc một thân hồ cừu chầm chậm bước đến dưới đầy trời bồ công anh. Tình cảnh này càng thêm không chân thực, chẳng lẽ…

“Khê Cốc tiền bối.” Tầm Mạch Mạch vội vàng đứng dậy “Chúng ta đây là…” đã chết sao?

“Đây là một tiểu bí cảnh.” Khê Cốc nói.

“Bí cảnh? Chúng ta không chết?” Tầm Mạch Mạch kinh ngạc “Thần hồn ta đã tán loạn.”

“…” Khê Cốc kinh ngạc nhìn nàng “Ngươi ngủ choáng váng?”

“Cái gì?”

“Ngươi không nhớ rõ chuyện Tiểu Thanh cùng ngươi ký kết tế phẩm khế ước lần nữa?”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ngơ, cho nên không phải ký ức nàng có vấn đề mà phu quân thực sự hỏi lại nàng lần nữa.

Đợi chút!

“Phu quân đâu? Chàng ấy ra khỏi khu săn ma?” Tầm Mạch Mạch hưng phấn.

“Không có.” Khê Cốc lắc đầu “Hắn theo hiến tế lực trở về, sau khi ký kết khế ước lại trở về khu săn ma.”

Hiến tế lực?

Khê Cốc thấy vẻ mặt Tầm Mạch Mạch mê mang liền giải thích.

“Hiến tế lực là năng lực tìm kiếm tế phẩm của Ám Ma, loại lực lượng này vô cùng cường đại nhưng chỉ có thể cứu sống hoặc thực hiện ước nguyện cho tế phẩm, chính là hoàn thành ước nguyện của tế phẩm để ký kết khế ước. Loại lực lượng này tuy rằng cường đại nhưng muốn dùng lại vô cùng hạn chế, muốn dùng phải nghe được tế phẩm cầu nguyện. Tiểu Thanh có thể về từ khu săn ma hẳn là nghe được ước nguyện của ngươi.”

Khẩn cầu của nàng? Lúc đó đầu óc nàng như đèn kéo quân, bây giờ không nhớ nổi mình đã ước cái gì.

“Có thể được hiến tế lực cứu sống tức là ngươi đã đồng ý ký kết khế ước. Chuyện bản thân đồng ý sao đến bây giờ lại không nhớ?” Khê Cốc hỏi.

“Ta lúc đó thần thức bị chấn nát, trong đầu có một đống này nọ nhưng không suy nghĩ được gì cụ thể, như thể đang nằm mơ.”

“Cho nên thời điểm ngươi nằm mơ đồng ý ký khế ước, bây giờ tỉnh lại liền hối hận?”

“Đương nhiên không phải.” Tầm Mạch Mạch kích động phản bác.

“Biết, biết, không cần kích động như thế.” Khê Cốc bất đắc dĩ cười, tiểu mười hai một điểm vui đùa cũng không hiểu.

“Khê Cốc tiền bối, ta mê man đã bao lâu?” Tầm Mạch Mạch nhìn bốn phía hỏi “Hơn nữa, sao chúng ta có thể ở trong bí cảnh?”

“Ngươi chỉ mê man một ngày, còn vì sao ở trong bí cảnh là vì phòng ngừa Trần Tuyết Dung tìm được ngươi.” Khê Cốc nói “Trần Tuyết Dung gϊếŧ ngươi không thành, tâm tư bại lộ tự nhiên sẽ không tha cho ngươi. Nếu ngươi trở về Dược lâu sẽ gặp nguy hiểm, có khi còn liên lụy mấy người bọn họ, ta liền đem ngươi đến đây.”

“Vậy… phu quân làm sao bây giờ?” Tầm Mạch Mạch lo lắng “Muốn đem phu quân cứu ra cũng chỉ có thể tìm Trần Tuyết Dung.”

“Cũng không nhất định phải tìm Trần Tuyết Dung.” Khê Cốc thần bí nói.

“Có ý tứ gì?” Tầm Mạch Mạch kinh hỷ hỏi “Khê Cốc tiền bối, ngài tìm được phương pháp sao? Phương pháp gì? Khi nào chúng ta có thể đi khu săn ma tìm phu quân?”

“Xem ngươi kích động chưa kìa?” Khê Cốc lấy quạt chỉ sang bên cạnh “Ta pha trà bên đó, đi qua nói.”

Cách đó không xa là một dòng suối, Khê Cốc xếp lên tảng đá bên dòng suối một cái bàn, hai bồ đoàn cùng một lò nấu nước trà.

Khê Cốc một bên pha trà, một bên đem suy đoán của Chúc Ngôn cùng chuyện Đồ Thanh phải ngủ say ngàn năm nói cho Tầm Mạch Mạch.

“Cho nên truyền thừa trong thức hải ngươi có lẽ liên quan đến Càn Khôn Lưỡng Nghi trận. Nếu thật vậy, ngươi có thể tự mình đi cứu Tiểu Thanh.”

“Truyền thừa Vô Định chân nhân liên quan đến Càn Khôn Lưỡng Nghi trận? Chẳng lẽ bên trong có trận đồ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận sao?”

Tầm Mạch Mạch hận không thể lập tức đọc hết vô tướng linh trận, nhưng tu vi nàng không đủ, không thể mở ra nửa sau.

“Nếu không để Chúc Ngôn tiền bối tự mình xem đi, nửa phần sau bây giờ ta không mở ra được.” Tầm Mạch Mạch lớn giọng “Chúc Ngôn tiền bối học xong không phải có thể lập tức đi qua cứu phu quân?”

“…” Khê Cốc không nói gì “Ngươi muốn sau khi Tiểu Thanh tỉnh lại, trước gϊếŧ Trần Tuyết Dung, sau gϊếŧ Chúc Ngôn? Không thể đυ.ng vào tế phẩm người khác, đây là cấm kỵ với Ám Ma.”

“Ta tự nguyện cũng không được sao?” Tầm Mạch Mạch hô lên, thầm nghĩ muốn nhanh chóng cứu phu quân ra.

“Tiểu mười hai, ngươi như vậy là không được, ngươi có biết ngươi đây là xuất quỹ (nɠɵạı ŧìиɧ) không?” Khê Cốc một bộ bị kinh hách “Không thể tưởng được ngươi lại là người như vậy.”

“Không phải, ta sao có thể xem như xuất quỹ chứ? Ta chỉ mở thức hải cho xem chút truyền thừa, hiện giờ tu vi ta không đủ, chỉ có phương pháp này…”

“Tế phẩm đối với Ám Ma chúng ta là thứ cực kỳ tư hữu, dùng chỉ có thể bản thân dùng, quăng cũng chỉ có thể bản thân quăng, dù muốn gϊếŧ, người khác cũng không được động thủ.” Khê Cốc nói “Huống chi ngươi còn là người Tiểu Thanh chọn làm đạo lữ.”

Tầm Mạch Mạch nghiêm mặt nhưng không dám nói chuyện để Chúc Ngôn đọc truyền thừa nữa.

“Ta biết ngươi nóng vội cứu Tiểu Thanh nhưng bây giờ Tiểu Thanh đã ngủ say, không có ngàn năm không thể tỉnh lại. Ngươi tranh thủ tu luyện trước khi hắn tỉnh mở ra truyền thừa.” Khê Cốc nói “Bí cảnh này có một con suối, thủy hệ sung túc thích hợp cho ngươi tu luyện.”

“Ta sẽ hảo hảo tu luyện.”

Tầm Mạch Mạch biết, muốn cứu Đồ Thanh nàng phải tu luyện thật tốt, sớm ngày mở ra truyền thừa.

“Khê Cốc tiền bối, có biện pháp nào để ta về Dược lâu một chuyến, báo cho sư tổ mọi chuyện xong sẽ trở về tu luyện?”

“Dược lâu a~~” Khê Cốc trầm ngâm một lát, nói “Trần Tuyết Dung khẳng định sớm cho người nhìn chằm chằm Dược lâu, ngươi không nên về. Ta có thể giúp ngươi truyền lời.”

Lấy tu vi của hắn, một mình ra vào Dược lâu hẳn sẽ không bị người phát hiện.

“Cũng chỉ có thể như thế.” Tầm Mạch Mạch suy nghĩ xong liền đồng ý.

Sáng hôm sau Khê Cốc mang ngọc giản Tầm Mạch Mạch truyền lời ra khỏi bí cảnh. Trước khi đi nói với Tầm Mạch Mạch.

“Vì phòng ngừa Trần Tuyết Dung tìm được ngươi, ta rời đi sẽ đem bí cảnh phong bế. Mỗi trăm năm sẽ về xem một lần, nếu ta không tới… ngươi cố gắng tu luyện, xông ra thôi.”

“Ân.” Trong mắt Tầm Mạch Mạch tràn đầy kiên định.

Khê Cốc phất tay xoay người biến mất, sau đó bí cảnh vang lên từng trận gầm rú, Tầm Mạch Mạch biết đây là thanh âm bí cảnh bị phong bế.

Nàng phải bắt đầu bế quan, thời hạn ngàn năm.

…………………………

Dược lâu.

Đoạn Minh Hiên cầm Huyễn Linh thảo Đồ Thanh đưa cho đi đến đại đường Dược lâu. Hắn vừa rồi đã gặp qua nhị sư huynh Quý Ý Viễn, bây giờ chuẩn bị đi gặp Huyền Minh chân nhân.

Nguyên lai Tầm sư muội còn chưa về Dược lâu sao?

Bởi vì Đồ Thanh nói Huyễn Linh thảo chỉ có thể bảo tồn được ba ngày nên Đoạn Minh Hiên vừa về biệt viện đã nói với đồng môn muốn rời khỏi khu săn ma.

Mọi người tất nhiên không đồng ý, họ khó khăn lắm mới lấy được lệnh bài sao có thể chưa rèn luyện đã rời khỏi, nhưng Đoạn Minh Hiên kiên quyết, mọi người không khuyên được, chỉ có thể để hắn rời đi trước.

Sau khi ra khỏi khu săn ma, hắn chạy ngay đến Dược lâu, bởi vì hắn biết nếu về Thái Hư tông, sư tôn biết hắn lãng phí lệnh bài đi khu săn ma lịch lãm hẳn sẽ hung hăng trách phạt.

“Sư tổ ở bên trong.” Quý Ý Viễn nói.

Đoạn Minh Hiên vội vàng hướng lão giả cung kính hành lễ.

“Vãn bối Đoạn Minh Hiên, đệ tử Thái Hư tông gặp qua Huyền Minh chân nhân.”

“Ngươi về từ khu săn ma?” Huyền Minh chân nhân vội vàng hỏi.

“Vâng.”

“Ngươi tới tìm Mạch Mạch?”

“Vâng.”

“Ngươi từng gặp qua Mạch Mạch ở khu săn ma?”

“Gặp qua, Tầm sư muội vào khu săn ma ngày đầu tiên, chúng ta gặp qua một lần. Sau này… không gặp lại, ta còn tưởng nàng đã về Dược lâu.”

Huyền Minh chân nhân ninh mày.

“Ngươi nói là Đồ Thanh nhờ ngươi đưa này nọ cho Mạch Mạch?”

“Vâng.” Đoạn Minh Hiên đem hộp gỗ từ trong túi ra “Trong hộp này, hẳn là Huyễn Linh thảo.”

Huyền Minh chân nhân cả kinh.

“Đồ Thanh nhờ ngươi đem Huyễn Linh thảo cho Mạch Mạch? Vậy hắn đâu? Hắn sao không trở lại? Lại sao không ở cùng Mạch Mạch?”

Quý Ý Viễn cũng lo lắng nhìn Đoạn Minh Hiên, chờ hắn trả lời.

“Đồ Thanh, hắn… đã chết.”

Thời điểm nói ra những lời này, vẻ mặt Đoạn Minh Hiên không kìm được buông lòng, Tầm sư muội không ở cũng tốt, hắn không phải trực tiếp nói với nàng.

“Cái gì?” Quý Ý Viễn kinh sợ.

Sắc mặt Huyền Minh chân nhân cũng dị thường khó coi.

“Hắn chết như thế nào?”

“Hẳn là tẩu hỏa nhập ma.” Đoạn Minh Hiên nói ra suy đoán của bản thân “Lúc ta gặp hắn, hắn đã một mình, hơn nữa tu vi tăng cao, cơ hồ tiếp cận Đại Thừa kỳ.”

“Không có khả năng, muội phu mới đột phá Nguyên Anh kỳ không lâu.” Quý Ý Viễn nói “Có phải ngươi lầm người?”

“Ta không nhận lầm.” Đoạn Minh Hiên lắc đầu, vô cùng khẳng định “Bọn họ vào khu săn ma ngày đầu tiên, ta gặp hắn đi cùng Tầm sư muội hắn vẫn là tu vi Nguyên Anh kỳ. Nhưng hai ngày sau, tu vi của hắn biến cực kỳ khủng bố. Có lẽ biết bản thân sắp chết, hắn đưa Huyễn Linh thảo nhờ ta mang về cho Tầm sư muội. Không bao lâu sau… hắn liền thần hồn tán loạn, thân hóa tro bụi.”

“Ngươi tận mắt thấy?” Huyền Minh chân nhân xác nhận hỏi.

“Ân.” Đoạn Minh Hiên gật đầu nhìn thoáng qua hộp đựng Huyễn Linh thảo “Đồ Thanh nói hộp này chỉ có thể bảo tồn ba ngày, từ lúc hắn đưa ta, ta đến Dược lâu mất khoảng hai mươi canh giờ.”

Hắn vì có thể lập tức đến Dược lâu, ở thành trấn gần nhất thuê pháp khí phi hành tốc độ cao mới có thể chạy đến trong vòng một ngày.

“Ta vốn muốn liên hệ Tầm muội muội trực tiếp giao cho nàng nhưng nàng không hồi đáp phù truyền tin, thời gian lại chỉ còn một ngày. Ta không hiểu dược lý, không biết làm sao xử lý Huyễn Linh thảo nên mới đưa đến Dược lâu.”

Nói xong Đoạn Minh Hiên đưa hộp gỗ đến trước mặt Huyền Minh chân nhân.

Huyền Minh chân nhân tiếp nhận, mở ra nhìn dược thảo màu tím được một màng ma khí bao bọc, vẻ mặt không chút vui mừng.

Đồ Thanh đã chết, Mạch Mạch không biết tung tích, liền tính đem Tầm Ca về, nó có thể vui vẻ sao?

Đoạn Minh Hiên thấy không khí ngưng trọng, không tiện ở lâu bèn lên tiếng.

“Này nọ đã đưa đến, vãn bối cáo từ.”

“Ý Viễn, tiễn Đoạn tiểu hữu.” Huyền Minh chân nhân phân phó Quý Ý Viễn.

Quý Ý Viễn đưa tiễn Đoạn Minh Hiên, trước khi rời đi đưa cho hắn một khối lệnh bài.

“Có lệnh bài này sau này Đoạn huynh mua dược ở các cửa hàng giảm giá một phần. Định chế đan dược cũng chỉ tính tiền dược liệu.”

Đoạn Minh Hiên giật mình, không nhận chỉ nói.

“Ta không cần, nếu có thể… có thể phiền Quý sư huynh, Tầm sư muội trở về thì báo cho ta một tiếng.”

Quý Ý Viễn dừng một lát vẫn nhét lệnh bài vào tay Đoạn Minh Hiên.

“Cầm đi, nếu Mạch Mạch về ta sẽ bảo nàng liên hệ ngươi.”

Đoạn Minh Hiên không nhiều lời nữa, nhận lệnh bài rời khỏi Dược lâu.

Đêm đó, khi Huyền Minh chân nhân an bày xong mọi chuyện muốn đi tìm Tầm Mạch Mạch thì một ngọc giản màu trắng bay vào phòng ông.