Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 107

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lưu Quang tông.

Đến thời điểm bị thanh kiếm xuyên thủng ngực, Tầm Mạch Mạch vẫn có chút không phản ứng kịp xảy ra chuyện gì.

Khê Cốc tiền bối không phải chỉ muốn hù dọa Trần Tuyết Dung sao? Thế nào bỗng xuất hiện bảy, tám cao thủ Đại Thừa kỳ?

Trần Tuyết Dung không phải muốn truyền thừa trong thức hải nàng sao? Nàng mà chết, truyền thừa cũng biến mất.

Còn có… bản thân cứ như vậy liền chết? Một chút chân thật cũng không có? Nhưng thân thể thật nặng, không còn chút khí lực.

Thân thể Tầm Mạch Mạch như thể bị người hút khô, thẳng tắp ngã xuống.

Khê Cốc trơ mắt nhìn Tầm Mạch Mạch ngã xuống, linh lực trên người không áp chế bạo khai, mấy vị Đại Thừa kỳ không ngờ hắn còn giữ lại thực lực, không kịp phản ứng liền để hắn vọt qua.

“Tiểu mười hai.” Khê Cốc quỳ rạp xuống đất nâng Tầm Mạch Mạch dậy.

“Tiền … tiền bối.” Tầm Mạch Mạch cảm giác được thần hồn mình tán loạn, thần chí cũng không còn rõ ràng.

“Tiểu mười hai, ngươi đừng sợ.” Khê Cốc nói xong không ngừng rót linh lực vào cơ thể nàng ngăn thần hồn tiêu tán.

“Ta chết… phu quân sẽ biết không?”

Tầm Mạch Mạch đứt quãng hỏi, như lúc trước đương nhiên Đồ Thanh sẽ biết nhưng giờ khế ước của họ bị Càn Khôn Lưỡng Nghi trận che chắn, nàng không đảm bảo.

“…” Khê Cốc rất muốn an ủi nàng sẽ không chết nhưng một kích của tu sĩ Đại Thừa kỳ, cho dù tùy tay với một tu sĩ Kim Đan mà nói cơ hồ là hủy thiên diệt địa. Thương thế của Tầm Mạch Mạch, hắn cũng không có phương pháp phục hồi.

“Ân, Tiểu Thanh biết.” Hắn hiện tại có thể làm chỉ là trả lời vấn đề của nàng.

Tầm Mạch Mạch là tế phẩm cuối cùng của Đồ Thanh, nếu nàng chết, tiên đồ của Đồ Thanh bị chặt đứt, cơ thể liền ma hóa, sẽ biết.

“Kia… kia cũng tốt…khụ … khụ.” Cổ họng nóng lên, một ngụm máu tươi bị nàng phun ra “Như vậy… phu quân có thể… tu ma.”

Hốc mắt Khê Cốc đỏ lên.

“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.”

“Không cần…” Tầm Mạch Mạch lắc đầu rất khẽ “Tiền bối, ngài đi đi…ngài… đánh không lại bọn họ… không cần…”

Nàng đã sắp chết, nàng vừa chết Đồ Thanh không có khả năng trở lại Linh giới, dưới tình huống không thể vãn hồi lại đáp thêm một mạng của Khê Cốc tiền bối rất không đáng giá. Liền tính gϊếŧ Trần Tuyết Dung cũng không giải quyết vấn đề gì.

“Ngươi có lời gì muốn lưu lại cho Tiểu Thanh?”

Lực lượng của hắn chỉ có thể trì hoãn sinh mệnh Tầm Mạch Mạch trôi đi, cũng không thể thay đổi tử vong, hơi thở Tầm Mạch Mạch đã ngày càng mỏng manh, không kiên trì được bao lâu.

“Ta… nếu… phu quân…” Tầm Mạch Mạch mở miệng lại không thể phát ra tiếng.

Nàng biết bản thân sắp chết.

Nàng thật không cam lòng, linh mạch của nàng khó khăn lắm mới trị khỏi, có thể tu luyện, nàng còn tìm được Huyễn Linh thảo, trị tâm ma cho mẫu thân. Chỉ cần chờ cửa vị diện mở ra có thể đi xuống đón mẫu thân trở về. Nàng vốn định lúc đó sẽ giới thiệu phu quân cho mẫu thân.

Nói cho nương, nàng tìm được phu quân tốt lắm, sẽ vĩnh viễn không phản bội mình.

Sau đó nàng liền thực hiện lời hứa theo phu quân rời đi, để hắn tìm một chỗ giấu mình, không cần để ý chuyện bên ngoài, toàn tâm toàn ý tu luyện cho đến khi hoàn thành khế ước.

Nàng còn thật nhiều chuyện chưa làm, tế phẩm khế ước cũng chưa hoàn thành, nàng không muốn chết.

Phu quân, thật xin lỗi, không thể hoàn thành khế ước…

Ngay tại thời điểm quang mang trong đáy mắt Tầm Mạch Mạch sắp tan hết, một đoàn nguyên thần màu đen vượt qua trăm tầng trận pháp Lưu Quang tông, vượt qua phòng bị bảy, tám vị Đại Thừa kỳ, thuấn di đến trước mặt nàng.

“Tiểu Thanh!” Khê Cốc liếc mắt liền nhận ra Đồ Thanh, lập tức nghĩ đến điều gì không kìm được vui sướиɠ.

Đúng rồi, Tiểu Thanh còn một lần hiến tế chi lực, chỉ có hiến tế lực của tộc bọn họ có thể phá tan hết thảy bình chướng, từ khu săn ma trở về Linh giới.

Đồ Thanh bỗng nhiên xuất hiện chấn nhϊếp tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Khê Cốc. Nơi này là Lưu Quang tông, không kể hơn trăm tầng trận pháp, còn có chín vị tu sĩ Đại Thừa kỳ đang đứng mà người này có thể vượt qua hết thảy đến trước mặt bọn họ.

“Không có khả năng, hắn sao có thể trở về?”

Trần Tuyết Dung nhìn Đồ Thanh, trong mắt tràn đầy không thể tin.

Ám Ma không thể vượt qua Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, nàng ta vô cùng xác định. Năm đó Khê Cốc mang theo tỷ tỷ nàng ta đi khu săn ma dùng lệnh bài của Lưu Quang tông, cũng chính miệng thừa nhận Ám Ma không thể dùng năng lực cá nhân vượt qua Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, nàng ta mới bày kế hoạch này.

Đồ Thanh không hỏi Khê Cốc xảy ra chuyện gì, hắn theo khẩn cầu của Tầm Mạch Mạch mà đến, vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện gì. Hắn nhìn Tầm Mạch Mạch sắc mặt trắng bệch, đã không còn cử động, động niệm, Linh Lung thạch từ trên cổ nàng trở lại tay hắn.

“Ta chữa khỏi nàng, ngươi mang nàng đi.” Tình huống Tầm Mạch Mạch quá kém, còn chần chờ nữa sẽ không kịp.

“Hiến tế lực!” Lúc này Trần Tuyết Dung rốt cuộc nghĩ tới.

Tình cảnh trước mắt này vô cùng quen thuộc. Năm đó nàng ta cùng tỷ tỷ Trần Tuyết Đồng vì thiên phú trận pháp trác tuyệt, được trưởng lão nội môn nhìn trúng. Chỉ cần thông qua tuyển cử là có thể trở thành đệ tử nội môn.

Nhưng danh ngạch từ ngoại môn vào nội môn chỉ có ba cái, nàng ta cùng tỷ tỷ đoạt hai khiến người khác vô cùng ghen ghét. Tuy rằng phòng bị cẩn thận vẫn bị ám toán, tổn thương tâm mạch.

Lúc đó Khê Cốc cũng xuất hiện thế này, chỉ một chén trà nhỏ đã chữa khỏi hai người.

Đây là lực hiến tế của tộc Ám Ma, có năng lực gần như nghịch thiên pháp tắc, chỉ cần còn một hơi thở liền có thể hồi sinh. Hơn nữa không chỉ cứu sống, còn chữa trị toàn bộ thương tổn, dù là tâm mạch, đan điền hay thần hồn.

“Tầm Mạch Mạch, nguyện ý lại trở thành tế phẩm của ta không?” Đồ Thanh nắm chặt Linh Lung thạch, thấp giọng hỏi người đã không còn thần chí.

Sinh hồn Tầm Mạch Mạch bị phân tán không sai biệt lắm. Suy nghĩ của nàng như thể bị cắt thành muôn vàn mảnh nhỏ, mỗi mảnh là một phần ký ức, không tài nào tụ lại, tự nhiên không nghe được câu hỏi truyền đến mơ hồ nhưng bản năng lại thân cận cỗ lực lượng kia.

Đồ Thanh không chờ Tầm Mạch Mạch trả lời, hỏi xong hiến tế lực đã trào ra từ Linh Lung thạch hóa thành một cái kén vĩ đại vây Tầm Mạch Mạch vào trong, thần hồn tán loạn trong thiên địa cũng như được triệu gọi mà tập trung lại.

Trần Tuyết Dung thấy Tầm Mạch Mạch lại chuẩn bị được cứu sống, truyền thừa có khả năng bị người khác đoạt được, đâu chịu đứng nhìn.

“Gϊếŧ bọn họ.”

Vài vị trưởng lão vừa nghe liền gọi ra pháp khí đánh tới phương hướng Khê Cốc.

“Tiểu Thanh.” Khê Cốc cả kinh, ngẩng đầu nhìn Đồ Thanh.

“Nói nàng đến tìm ta.” Đồ Thanh nhanh chóng nói ra năm chữ.

“Ân.” Khê Cốc nhanh chóng gật đầu sau đó ôm Tầm Mạch Mạch hô với hư không “Chúc Ngôn.”

Nháy mắt, một đạo không gian lực xuất hiện trước mặt Khê Cốc, một đôi tay thon dài tái nhợt từ bên trong chui ra vạch một cái khe thành lỗ hổng cho một người qua được.

“Không gian lực!” Trần Tuyết Dung cùng trưởng lão Lưu Quang tông nhìn thấy năng lực xé mở không gian, kiêng kỵ không dám tiến lên.

“Kỉ kir~~~”

Lúc này một con chuột mập mạp lông tơ bóng mượt theo đôi tay đi ra từ khe hở, thăm dò nhìn thoáng qua phía bên này. Chỉ là nó mới thò cái đầu qua đã bị một bàn tay tóm trở về, chỉ để lại một trận tiếng vang kỉ kỉ sợ hãi.

Khê Cốc cơ hồ đồng thời ôm Tầm Mạch Mạch chui vào cái khe, ngay khi bọn họ đi qua, không gian lực cũng biến mất, khe hở biến mất như chưa hề tồn tại.

Trần Tuyết Dung hoảng sợ nhìn khoảng không chỗ khe hở biến mất, vậy mà có thể thấu hiểu năng lực không gian, trên đời còn tồn tại tu sĩ cường đại như vậy? Cũng là Ám Ma sao?

“Trần Tuyết Dung…”

Đây là lần đầu tiên Đồ Thanh nhìn Trần Tuyết Dung sau khi xuất hiện. Nguyên thần của hắn vẫn bình tĩnh chứ không hề xao động bất an lúc tức giận như quá khứ.

Trần Tuyết Dung nhìn Đồ Thanh trong trạng thái nguyên thần, không hề e sợ, hiến tế lực tuy nghịch thiên nhưng chỉ có thể hoàn thành nguyện vọng của tế phẩm. Một khi hoàn thành, Ám Ma phải trở về bản thể, hiện giờ bản thể Đồ Thanh còn đang bị nàng ta vây ở khu săn ma kìa.

“Đợi ta trở về, đó chính là ngày chết của ngươi.” Đồ Thanh tuyên bố.

Trong lòng Trần Tuyết Dung âm trầm, nàng ta biết Ám Ma nói ra chính là lời thề, nhất định sẽ thực hiện. Nhưng hiện giờ nàng ta là tông chủ Lưu Quang tông, cường giả đỉnh cấp tu chân giới, muốn gϊếŧ không dễ dàng như vậy. Huống chi…

“Chờ ngươi có bản lĩnh về được từ khu săn ma rồi nói sau.” Trần Tuyết Dung cười lạnh.

“Tông chủ, chúng ta bày trận vây đoàn nguyên thần này, ngươi dùng Phá Ma cầm đánh chết.”

Vài vị trưởng lão vừa nghe người này vậy mà dám uy hϊếp gϊếŧ chết tông chủ ngay trước mặt, sao có thể để hắn rời đi, lập tức vẽ trận đồ trên không.

Đồ Thanh không đáp lời, hiến tế lực hắn dùng trên người Tầm Mạch Mạch đã hoàn thành, hắn phải trở về cơ thể.

Ngay khi các vị trưởng lão hoàn thành trận đồ, đoàn nguyên thần vốn bị bọn họ vây bên trong đột nhiên biến mất.

Người đâu?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều là thần sắc kinh hãi, lúc trước xuất hiện người nắm giữ không gian lực đã làm bọn họ kinh hồn táng đảm nhưng tốt xấu gì bọn họ còn cảm nhận được không gian dao động.

Mà lúc nguyên thần kia biến mất, ngay cả dao động không gian đều không có, rốt cuộc hắn làm thế nào đào tẩu?

“Tông chủ, bọn họ là loại người nào?” Trưởng lão hỏi.

“Bọn họ là ma.” Trần Tuyết Dung đáp.

“Cái gì? Chẳng lẽ Ma giới đã nắm giữ phương pháp thông qua Càn Khôn Lưỡng Nghi trận?” Mọi người vẻ mặt cả kinh.

Trần Tuyết Dung không có giải thích, im lặng cam chịu.

………………………………

Khu săn ma.

Đệ tử Thái Hư tông đang đỡ đệ tử Lưu Quang tông về biệt viện, nửa đường bỗng một trận ma khí cuốn tới. Mọi người còn không kịp phản ứng, Đoạn Minh Hiên đi đầu đã biến mất.

“Sư huynh.” Cổ Thanh Linh kinh hãi gọi, muốn đuổi theo cũng không tìm được tung tích.

Thời điểm Đoạn Minh Hiên bị đoàn ma khí bao lấy đã biết phản kháng vô dụng vì thực lực đối phương hơn xa hắn, thậm chí còn cao hơn thái thượng trưởng lão Thái Hư tông bọn họ.

Phanh!

Cho đến khi bị vứt trên mặt đất, Đoạn Minh Hiên ổn định thân mình nhìn thấy thân ảnh lộ ra mới kinh ngạc kêu lên.

“Là ngươi, thực lực của ngươi…”

Mới một khắc ngắn ngủi, thực lực người này đã cao đến trình độ này? Lúc trước rõ ràng vẫn còn là Nguyên Anh kỳ…

“Này, mang về cho Mạch Mạch.” Đồ Thanh nâng tay quăng cho Đoạn Minh Hiên một cái hộp.

“Cái gì?”

Đoạn Minh Hiên ngẩn ra, theo bản năng đón được sau đó mở ra. Chỉ thấy một cây dược thảo màu tím vẫn còn dính đầy bùn đất, chắc hẳn mới được đào ra không bao lâu.

“Huyễn Linh thảo?” Đoạn Minh Hiên suy đoán, trên mặt lại cả kinh.

“Giao cho nàng, mau chóng.” Đồ Thanh nói “Hộp này chỉ có thể bảo tồn được ba ngày.”

Ba ngày?

Đoạn Minh Hiên trong lòng căng thẳng, muốn lập tức bóp nát lệnh bài trở về lại giật mình nhìn về phía Đồ Thanh.

“Ngươi là… tẩu hỏa nhập ma?”

Linh tu nếu tẩu hỏa nhập ma, không có khả năng trở về Linh giới.

“Chuyện của ta…” Đồ Thanh chưa dứt lời, cánh tay hắn đã rơi trên mặt đất “đùng” một cái, nháy mắt tan rã như đất cát.

Nguy rồi, hiến tế lực tăng tốc độ hắn ngủ say, cơ thể hắn muốn băng nát.

“Giao cho Mạch Mạch.”

Nói xong lời cuối cùng, thân hình Đồ Thanh cùng hơi thở cường đại nhanh chóng tán loạn, hóa thành tro bụi.

Đoạn Minh Hiên hoảng sợ nhìn tình cảnh này, cả người lui lại mười trượng mới dừng lại được. Hắn trơ mắt nhìn nam nhân cường đại khiến người ta không dám nhìn thẳng cứ thế tan thành tro bụi, đến thần thức cũng không lưu lại.

Một trận gió thổi tan tro bụi trên đất, không còn một dấu vết.

Đây là… đã chết?

Phu quân Tầm sư muội đã chết?
« Chương TrướcChương Tiếp »