Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 106

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khu săn ma.

Sau khi Tầm Mạch Mạch rời đi, Đồ Thanh cũng muốn tìm cách khác trở về phía bên kia, hắn đánh choáng mấy đệ tử Lưu Quang tông lịch lãm, đoạt lệnh bài.

Bất quá bóp nát vài khối lệnh bài hắn xác định, Trần Tuyết Dung động tay chân lên truyền tống trận chứ không phải lệnh bài của hắn và Tầm Mạch Mạch.

Nàng ta sửa lại truyền tống trận, linh tu vẫn có thể qua lại bình thường, chỉ có Ám Ma không thể. Hắn không biết nàng ta làm thế nào nhưng lấy hiểu biết về Ám Ma của nàng ta, làm được cũng không kỳ quái.

“Đồ Thanh?” Một đạo thanh âm vang lên phía sau Đồ Thanh.

Đồ Thanh ném một nửa lệnh bài bị bóp nát xuống, ngước mắt nhìn lại.

“Đoạn Minh Hiên?”

Người biết hắn không nhiều lắm, ở khu săn ma càng không có nhiều.

Người tới đúng là Đoạn Minh Hiên dẫn đầu bốn đệ tử Thái Hư tông, bốn người kia nhìn qua đệ tử Lưu Quang tông bị đánh choáng, nhìn Đồ Thanh tràn đầy đề phòng.

“Ngươi đoạt lệnh bài?” Đoạn Minh Hiên thấy động tác hắn ném vụn lệnh bài lúc nãy, chưa kể bên chân Đồ Thanh bây giờ vẫn còn vương vãi đầy vụn nhỏ.

Đồ Thanh không nói chuyện, xoay người rời đi. Nếu xác định lệnh bài không có tác dụng, đoạt cũng không có ý nghĩa.

“Tầm sư muội đâu?” Đoạn Minh Hiên không để hắn đi, thân thể chợt lóe chặn lại Đồ Thanh.

“Đại sư huynh.”

“Đoạn sư đệ.”

Cổ Thanh Linh cùng đệ tử Thái Hư tông khác thấy hắn chủ động ngăn Đồ Thanh, mặt bị dọa đến trắng bệch. Bọn họ đến đây đã thấy đệ tử Lưu Quang tông ngã quỵ, bên chân Đồ Thanh là mảnh nhỏ lệnh bài, rõ ràng đang gϊếŧ người đoạt bảo.

Ở khu săn ma, luôn có chút đệ tử có thực lực lại bị tổn hại lệnh bài, không còn lệnh bài không thể rời khỏi khu săn ma, gặp tình huống này nên giải quyết thế nào?

Muốn quay về chỉ có thể cướp đoạt lệnh bài của người khác. Mặc dù trước khi tiến vào các tông môn nói phải tương trợ nhau nhưng gặp chuyện ai mà không nghĩ đến bản thân đầu tiên.

Có điều loại chuyện này không thể làm quang minh chính đại, bọn họ gặp Đồ Thanh cướp đoạt lệnh bài, phản ứng đầu tiên là đào tẩu bằng không Đồ Thanh vì giấu giếm chuyện này có thể sẽ gϊếŧ người diệt khẩu. Huống chi hắn động là đệ tử Lưu Quang tông, càng muốn giấu giếm.

“Mắc mớ gì đến ngươi? Tránh ra!” Đồ Thanh tiếp tục đi về phía trước.

“Đứng lại!” Đoạn Minh Hiên rút kiếm, cản trước ngực “Ta hỏi ngươi lần nữa, Tầm sư muội đâu?”

Đồ Thanh nheo mắt nguy hiểm, hắn ở khu săn ma đã ba ngày, ma khí đọng lại ngày càng nhiều lại không có cách nào trở lại bên kia, càng phiền chán lợi hại.

“Ngươi nhớ thương thê tử ta như vậy làm cái gì?”

Đoạn Minh Hiên ngẩn ra, biểu cảm cường thế mềm xuống, một tia chột dạ xoẹt qua đáy mắt.

“Nàng là sư muội ta, ta đã đáp ứng sư tôn chăm sóc nàng thật tốt. Nàng cùng ngươi đến khu săn ma, hiện giờ không thấy chỉ có mình ngươi ở chỗ này, ta hỏi một câu chẳng lẽ không đúng?”

Đồ Thanh cười lạnh nói.

“Sư muội? Đáp ứng sư tôn? Ngươi nghĩ ta sẽ tin? Ngươi thích nàng đi.”

Đoạn Minh Hiên mím môi, chột dạ trong mắt biến thành kiên cường.

“Phải thì thế nào?”

Dù sao Tầm Mạch Mạch không ở, thừa nhận thì thừa nhận, hơn nữa là do đối phương đoán được.

Nghe được câu trả lời của Đoạn Minh Hiên, kích động nhất không phải Đồ Thanh mà là Cổ Thanh Linh đứng phía xa. Nàng ta nghe Đoạn Minh Hiên thừa nhận thích Tầm Mạch Mạch biểu cảm liền khó coi vặn vẹo tại chỗ.

Mặc dù Đồ Thanh sớm biết nhưng Đoạn Minh Hiên dám thừa nhận trước mặt hắn coi như đang gây hấn.

Hiện giờ bản thân hắn bị nhốt ở khu săn ma không thể quay về, nếu tẩu hỏa nhập ma còn không ra ngoài thì khế ước giữa hắn và Tầm Mạch Mạch coi như bỏ. Nếu hắn tu ma lại càng không thể quay lại, Tầm Mạch Mạch đắc tội Lưu Quang tông, cơ hội đến nơi này cũng không lớn.

Bản thân không thể quay về, Đoạn Minh Hiên vẫn có thể đi, tiểu tử này tư chất không sai lại một lòng với Tầm Mạch Mạch, có khi tiểu ngu ngốc kia bị hắn đuổi tới tay còn không bằng bây giờ chém gϊếŧ…

Càng nghĩ Đồ Thanh càng phẫn nộ, sát khí cũng tràn ra ngoài.

Đoạn Minh Hiên cảm nhận được sát khí của Đồ Thanh, linh khí quanh thân dao động, mấy đệ tử Thái Hư tông thấy hai người chuẩn bị đánh lên chỉ có thể lấy ra pháp khí vây Đồ Thanh ở giữa.

Ám Ma gọi tên là ma, bọn họ sau Đại Thừa kỳ mới nhập thế tu luyện linh lực, cho nên trước khi thoát ma thành tiên, bản chất bọn họ vẫn là ma. Sau khi đến khu săn ma, thực lực Đồ Thanh mỗi ngày đều nhanh chóng tăng trưởng.

Lúc trước có Tầm Mạch Mạch bên người, có khế ước tồn tại miễn cưỡng còn áp chế một ít. Hiện giờ Tầm Mạch Mạch không ở khu săn ma, tế phẩm khế ước cũng bị Càn Khôn Lưỡng Nghi trận che chắn, thân thể Đồ Thanh hấp thu ma khí cực nhanh.

Nguyên thần hắn vốn có tu vi Đại Thừa kỳ, mấy ngày ngắn ngủi đã muốn đột phá bình chướng Nguyên Anh tiến vào Phân Thần kỳ.

Chẳng qua hắn luôn áp chế thực lực, bởi vì hắn còn muốn trở lại Linh giới, tu vi tăng quá nhanh, chút tu vi của Tầm Mạch Mạch sẽ bị hắn hút khô.

Đúng, không thể chiến đấu, quyết định không đến một khắc cuối cùng không thể từ bỏ.

Bản thân hắn quyết định phải tin tưởng Tầm Mạch Mạch cho đến thời khắc cuối cùng thân thể ma hóa mới thôi.

“Thừa dịp bây giờ ta không định gϊếŧ ngươi, cút cho ta.” Đồ Thanh quát với Đoạn Minh Hiên.

Ba người khác nghe được lời này liền muốn rút lui, dù sao từ hơi thở Đồ Thanh phát ra liền có thể biết thực lực cao hơn bọn họ.

Hơn nữa đệ tử Lưu Quang tông pháp bảo cùng thực lực còn hơn bọn họ cũng thua trong tay Đồ Thanh, bốn người họ muốn ngăn cản Đồ Thanh, căn bản không có khả năng.

“Đoạn sư đệ.” Một đệ tử trong số đó quay đầu gọi Đoạn Minh Hiên.

Đoạn Minh Hiên biết vị sư huynh này muốn bảo hắn lui lại nhưng không biết tình huống của Tầm Mạch Mạch hắn sẽ luôn lo lắng. Có điều hắn biết nếu thực sự đánh lên sẽ liên lụy ba người khác.

“Sư huynh đi trước đi.” Đoạn Minh Hiên hô.

“Không được.” Cổ Thanh Linh không nghĩ ngợi cự tuyệt “Có đi cùng đi.”

Nguyên bản mấy người còn lại muốn đi, dù sao chuyện này là Đoạn Minh Hiên tự mình gây hấn tìm chết, bọn họ không có ý muốn chết cùng. Nhưng Cổ Thanh Linh không đi, bọn họ liền do dự, dù sao lệnh bài có được cũng do quan hệ của Cổ Thanh Linh với Lưu Quang tông, bọn họ bỏ nàng ta lại, trở về không dễ bàn giao.

Đoạn Minh Hiên nhíu mày thu kiếm.

Ba người khác thấy vậy cũng buông lỏng.

“Ta chỉ muốn biết Tầm sư muội có an toàn hay không.” Đoạn Minh Hiên chưa từ bỏ ý định nói.

Đồ Thanh triệt để mất đi nhẫn nại, nâng tay đem Đoạn Minh Hiên đánh bay rồi rời đi.

“Sư huynh.”

“Đoạn sư đệ.”

Ba người chờ Đồ Thanh đi qua mới chạy lại đem hắn đỡ dậy.

“Sư huynh không sao chứ?” Cổ Thanh Linh lo lắng hỏi.

“Ta không sao.”

Đồ Thanh không muốn gϊếŧ hắn, một chưởng kia chỉ có phân nửa lực đạo, lúc này hắn chỉ có chút thương nhẹ.

“Đan dược.” Cổ Thanh Linh lục tìm túi càn khôn.

“Ta có đan dược.” Đoạn Minh Hiên ngăn cản Cổ Thanh Linh, lấy một lọ thuốc trị thương từ túi càn khôn ăn vào.

Cổ Thanh Linh nhận ra dược này là hai ngày trước Tầm Mạch Mạch đưa cho Đoạn Minh Hiên. Nghĩ đến vừa rồi Đoạn Minh Hiên thừa nhận thích Tầm Mạch Mạch, trong lòng Cổ Thanh Linh rét lạnh.

“Những đệ tử Lưu Quang tông đó không chết, chỉ ngất đi thôi.” Một vị đệ tử Thái Hư tông khác sau khi tra xét đệ tử Lưu Quang tông trở về nói.

“Chỗ này ta còn chút đan dược trị thương, cho bọn họ ăn vào.” Đoạn Minh Hiên đưa qua lọ dược mình vừa dùng.

“Sư huynh, chỗ này không nên ở lâu, chờ bọn họ tỉnh chúng ta lập tức về biệt viện dưỡng thương.” Cổ Thanh Linh nói.

“Ân.” Ba người khác đều không có ý kiến.

Lúc này Đồ Thanh cũng đang đi về hướng biệt viện, cả khu săn ma chỉ có chỗ đó ma khí yếu nhất, hắn ở biệt viện không đi thì tốc độ ma hóa sẽ chậm đi một chút.

Đồ Thanh chậm rãi đi về phía trước, vì không dẫn động ma khí trong cơ thể, thậm chí cả thuật pháp phi hành hay thuấn di hắn đều không sử dụng.

Đi tới đi lui Đồ Thanh bỗng bật cười, bản thân rốt cuộc vì sao phải làm như vậy? Rõ ràng biết lấy thực lực của Tầm Mạch Mạch căn bản không có khả năng cứu hắn ra ngoài, cơ hội về lại Linh giới gần như bằng không. Vì sao còn làm mọi chuyện để khả năng ma hóa chậm đi?

Hoặc là dù sao cũng ma hóa, sớm muộn cũng không vấn đề?

Tìm được lý do cho bản thân, bước chân Đồ Thanh không tự chủ nhanh hơn. Đúng lúc này một trận tim đập nhanh mạnh mẽ lan tỏa đến. Đồng thời lan tỏa còn có ma khí trong cơ thể hắn.

Ma khí hắn vất vả áp chế vì không trở thành gánh nặng cho Tầm Mạch Mạch khi về Linh giới bị mở xiềng xích, nhanh chóng tăng lên.

Đồ Thanh lúc này giống như một cái hố đen không ngừng hút trọn ma khí xung quanh hình thành một lốc xoáy đen tuyền. Theo tốc độ lốc xoáy ngày càng lớn, tu vi hắn cũng một đường bão táp tăng lên.

Phân Thần kỳ, Phân Thần kỳ đỉnh, Xuất Khiếu Kỳ, Xuất Khiếu kỳ đỉnh, Đại Thừa kỳ…

“Tầm Mạch Mạch… đã chết?”

Đồ Thanh đôi mắt đỏ tươi không thể tin hỏi ra miệng.

Chỉ có tế phẩm cuối cùng tử vong, một đạo khế ước cuối cùng kết thúc, thực lực trong cơ thể hắn bị áp chế mới được giải khai điên cuồng tăng trở lại. Điều này tượng trưng cho việc Ám Ma thoát ma thành tiên thất bại, triệt để ma hóa.

Nhưng Đồ Thanh cũng không lập tức ma hóa vì hắn còn giữ một lần hiến tế chi lực của Ám Ma tộc. Đây là Ám Ma lưu lại phương pháp tự cứu, nếu bị tất thảy tế phẩm phản bội mà Ám Ma vẫn không từ bỏ tu tiên, có thể dùng lần hiến tế này tìm một tế phẩm cuối cùng.

Nhưng Đồ Thanh không muốn, bởi vì Tầm Mạch Mạch chính là tế phẩm cuối cùng của hắn.

Là ai gϊếŧ Tầm Mạch Mạch? Ai hủy đi tế phẩm cuối cùng của hắn, là ai?

Liền tính Tầm Mạch Mạch đã chết, hắn cũng muốn trở về Linh giới. Tuy khế ước bị Càn Khôn Lưỡng Nghi trận che chắn, nhưng vẫn còn tồn tại. Tầm Mạch Mạch đến chết vẫn là tế phẩm của hắn, không ai có thể động đến tế phẩm của Ám Ma.

Hắn thật vất vả tìm được một tế phẩm không phản bội, một tế phẩm hắn rất thích.

“A~~~~” Đồ Thanh điên cuồng hét lên một tiếng, một quyền đánh xuống mặt đất tạo thành một cái động vĩ đại.

Đồng thời lúc đó thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến, vô cùng thành kính khẩn cầu, là thanh âm của những người phù hợp làm tế phẩm.

“Ai tới cứu ta, cứu ta.”

“Ta muốn báo thù, chỉ cần có thể báo thù cái gì ta cũng nguyện ý.”

“Ta không muốn chết, không muốn chết.”

………………….

“Phu quân, thực xin lỗi.”

Trong tiếng khẩn cầu lộn xộn, Đồ Thanh như thể nghe được thanh âm của Tầm Mạch Mạch.
« Chương TrướcChương Tiếp »