Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 105

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta vứt bỏ chính là ngươi.

Trần Tuyết Dung đồng tử co rút kịch liệt, trong mắt phẫn nộ dần biến thành điên cuồng.

“Ngươi cho ngươi là ai? Lúc cần thì ta liền là tế phẩm, không cần liền vứt đi, Khê Cốc, ngươi chứng đạo thất bại, tất cả hậu quả đều là ngươi gieo gió gặt bão.”

Khê Cốc xuy một tiếng bật cười.

“Không cần tìm cớ cho tâm tư ác độc của ngươi. Năm đó nếu không phải vì tỷ tỷ ngươi, ngươi đến tư cách làm tế phẩm cho ta cũng không có.”

“Khê Cốc!” Trần Tuyết Dung quát lớn.

Khê Cốc sao có thể sợ nàng ta, khí định thần nhàn như thể xem diễn, chỉ dùng hai, ba câu đã kích động Trần Tuyết Dung nổi trận lôi đình.

“Thì tính sao? Ngươi coi trọng tỷ tỷ ta như vậy còn không phải bị nàng phản bội.” Trần Tuyết Dung trào phúng “Ngươi có phải quên mất là chính nàng đem Linh Lung thạch ngươi cho nàng đưa ta để ta luyện chế Phá Ma cầm?”

Biểu cảm Khê Cốc cuối cùng cũng biến hóa, nhưng không phải tức giận mà là nghiền ngẫm.

“Trần Tuyết Dung, ngươi thích ta đi?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Trần Tuyết Dung biểu cảm như gặp quỷ.

Đừng nói Trần Tuyết Dung mà cả Tầm Mạch Mạch xem diễn cùng Phương Mạn Nhi đứng bên cạnh cũng cả kinh.

Đặc biệt là Tầm Mạch Mạch, nàng nghĩ Khê Cốc tiền bối có phải quá mức tự kỷ không, nàng ta suýt đem hắn luyện thành khí linh mà hắn còn cho rằng đối phương thích mình.

Thích ngươi, cho nên muốn gϊếŧ ngươi, cũng quá biếи ŧɦái rồi.

“Ngươi nếu không thích ta, chuyện bị vứt bỏ năm đó sao cứ canh cánh trong lòng?” Khê Cốc hỏi “Năm đó sau khi ta chọn Trần Tuyết Đồng, cắt đứt khế ước kể cả ngươi có năm người, bốn người khác không có ý kiến gì, thậm chí không còn khế ước trói buộc rất vui vẻ, chỉ có ngươi canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy?”

“Ngươi thúi lắm!”

TrầnTuyết Dung bị Khê Cốc chọc tức đến mắng tục ra, có thể thấy là tâm thần tán loạn.

“Ta chán ghét ngươi, chán ghét Ám Ma, chán ghét các ngươi rõ ràng là ma lại cao cao tại thượng coi người khác là tế phẩm. Từ ngày ngươi dùng tế phẩm khế ước trói buộc ta khiến ta phải phụng dưỡng linh lực ta liền thề một ngày nào đó sẽ khiến ngươi phải hoàn trả toàn bộ.”

“Ngươi người này sao có thể lấy oán trả ơn như vậy?”

Tầm Mạch Mạch nghe nửa ngày rốt cuộc bạo phát.

“Ngươi trở thành tế phẩm của Khê Cốc tiền bối tất nhiên là vì tiền bối đã cứu mạng của ngươi. Ngươi vì để được cứu lựa chọn trở thành tế phẩm nhưng sau lại muốn đổi ý. Bản thân tư lợi chỉ nghĩ muốn có lợi mà không biết báo đáp, còn quay lại cắn ngược.”

Đều là tế phẩm Ám Ma, Tầm Mạch Mạch trong chuyện này có lập trường lên tiếng. Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, chuyện mình đã đồng ý thì không thể thay đổi. Trần Tuyết Dung đổi ý thì quên đi còn mắng Khê Cốc tiền bối ràng buộc nàng, đúng là vô sỉ đến cực điểm.

“Tiểu mười hai, nói đạo lý với nàng ta vô dụng.” Khê Cốc nói “Quên lúc trước ta nói với ngươi sao, toàn bộ những điều chống lại nàng ta đều là tà ác, cả thế giới đều phải vận chuyển xung quanh.”

Tầm Mạch Mạch nhìn biểu cảm Trần Tuyết Dung thấy quả nhiên nàng ta không có một tia hoảng loạn cùng áy náy như thể nàng vừa rồi là vô cớ gây sự.

“Da mặt cũng dày quá đi.” Tầm Mạch Mạch nhịn không được nói.

“Dù sao cũng là tông chủ Lưu Quang tông, phỏng chừng trên mặt bao trùm vô số tầng trận pháp, tu vi thông thường không thể phá được.” Khê Cốc cảm thán.

Tầm Mạch Mạch vẫn là lần đầu nghe được hình tượng so sánh tươi mát như vậy, nhất thời không nhịn được, bật cười.

“Phanh!”

Một đạo âm thanh sượt qua hai người, va vào cự thạch phía sau khiến cự thạch nổ tung.

Tầm Mạch Mạch cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Trần Tuyết Dung chỉ thấy nàng ta nhìn bọn họ dữ tợn nói.

“Các ngươi có phải quên hôm nay đến làm cái gì?”

Nguy rồi! Triệt để chọc giận Trần Tuyết Dung rồi, Đồ Thanh còn bị nhốt ở khu săn ma kia.

Trần Tuyết Dung càng phẫn nộ Khê Cốc càng vui vẻ, hắn cười tủm tỉm lặp lại.

“Ta nói rồi, ngươi không thả Đồ Thanh, ta sẽ gϊếŧ ngươi.”

“Gϊếŧ ta? Không ai có thể mang tên Ám Ma kia ra khỏi khu săn ma.”

“Thì tính sao? Ám Ma ở khu săn ma thời gian dài đúng là ma khí sẽ tán loạn nhưng cũng không chết, cùng lắm thì tu ma mà thôi.” Khê Cốc lười nhác nói “Bộ tộc Ám Ma chúng ta, một trăm người có chín chín người tu ma cho nên tỷ lệ thành công của Đồ Thanh cũng không lớn, có khi cuối cùng cũng tu ma…”

Nói tới đây Khê Cốc quay đầu nhìn Tầm Mạch Mạch đang trợn mắt há mồm, vội vàng nói.

“Ta không phải nói ngươi, ta chỉ nói chuyện xác suất.”

“…” Nhưng ta đã bị động đến.

“Cho nên theo trình độ nào đó mà nói ngươi nhốt Đồ Thanh ở khu săn ma với chúng ta cũng không có tổn thất quá lớn.”

Tầm Mạch Mạch nghe Khê Cốc nói như vậy, trong mắt toát ra một trận vui vẻ, dù Đồ Thanh bị nhốt ở khu săn ma cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, cùng lắm sau khi ma khí tán loạn sửa tu ma.

Tuy rằng kể từ đó Đồ Thanh không thể phi thăng nhưng so với chết đi, kết cục đã tốt hơn nhiều lắm.

“Không có tổn thất?” Trần Tuyết Dung nhìn về phía Tầm Mạch Mạch “Ám Ma tộc các ngươi một khi nhận định người mệnh định liền đến chết không đổi. Trừ phi Tầm Mạch Mạch phản bội hắn trước bằng không Đồ Thanh ở khu săn ma chẳng sợ ma khí tán, loạn tẩu hỏa nhập ma cũng tuyệt đối không chủ động từ bỏ khế ước sửa tu ma. Bằng không ta vất vả sửa trận pháp truyền tống làm cái gì?”

Nghe vậy sắc mặt vui vẻ của Tầm Mạch Mạch lập tức thu lại, nàng nhìn Khê Cốc chứng thực.

“Tiền bối, thật như thế sao?”

Khê Cốc nhíu mày không đáp.

Trầm mặc đó là cam chịu, ánh mắt Tầm Mạch Mạch trầm xuống.

“Trần Tuyết Dung, xem ra ngươi không đồng ý.” Dứt lời một trận uy áp từ Khê Cốc hướng đến Trần Tuyết Dung.

Trần Tuyết Dung gảy một tiếng đàn tạo một kết giới bảo hộ nàng ta cùng Phương Mạn Nhi bên trong.

“Nơi này là Lưu Quang tông, muốn gϊếŧ ta cũng không dễ như vậy.” Trần Tuyết Dung nói.

“Ngươi nói đúng, ngươi là tông chủ, chỉ cần kêu một tiếng các trưởng lão bế quan đều sẽ ra giúp ngươi.” Khê Cốc nói “Ta tuy thực lực cao cường cũng không thể một đấu nhiều người. Nhưng ngươi đừng quên ngươi có thể lên làm tông chủ Lưu Quang tông là dựa vào Phá Ma cầm, ta không gϊếŧ được ngươi nhưng hủy cầm rất đơn giản.”

“Ta lúc trước từng nói, ngươi quá tham lam muốn pháp khí có khí linh nên luyện chế nguyên thần ta, khiến cho nguyên thần ta cùng ám thạch thiết lập lại liên hệ. Cho nên… chỉ cần ta chết, cây đàn này cũng hủy.” Khê Cốc chống lại Trần Tuyết Dung sắc mặt tái nhợt “Những năm này ngươi yêu quý cây đàn này đến mức luôn an dưỡng ở đan điền tử phủ khiến người, cầm gần như hợp nhất, cây đàn này hủy ngươi cũng không khác chết bao nhiêu.”

“Người tư lợi như ngươi sẽ không vì người khác mà bồi mạng mình đi.” Khê Cốc chính là chắc chắn Trần Tuyết Dung tính cách ích kỷ, tuyệt đối không vì vây khốn Đồ Thanh mà bồi mạng mình vào nên sau khi đến Lưu Quang tông mới có thể tự tin nói chuyện.

“Được.” Trần Tuyết Dung hung hăng nhìn Khê Cốc, Phá Ma cầm có liên hệ với Khê Cốc nàng ta cũng thấy được nên chỉ có thể thỏa hiệp “Ta có thể thả Đồ Thanh khỏi khu săn ma nhưng ta có điều kiện.”

“Ta không tính cùng ngươi thương lượng.” Khê Cốc đánh gãy.

“Vậy chúng ta cùng nhau chết.” Trần Tuyết Dung cũng không muốn lùi nữa.

Đôi mắt Khê Cốc hơi trầm xuống.

“Khê Cốc tiền bối.” Tầm Mạch Mạch lặng lẽ kéo tay áo Khê Cốc “Tiền bối, chúng ta một bước không lùi, lấy tính cách cố chấp của Trần Tuyết Dung thật có khả năng cá chết lưới rách. Hơn nữa ta không muốn ngài xảy ra chuyện, nếu ngài có chuyện Đồ Thanh cũng không ra được, chúng ta đi chuyến này không chút lợi ích.”

Khê Cốc chần chờ, hắn hiểu Trần Tuyết Dung, nàng ta tuyệt đối không đặt bản thân vào vị trí nguy hiểm, chỉ cần bản thân thể hiện quyết tâm muốn dồn nàng ta vào chỗ chết, nàng ta nhất định sẽ nhả ra. Nhưng…

Nhìn trạng thái điên cuồng của Trần Tuyết Dung lúc này, hắn không xác định. Nếu cuối cùng hắn cùng Trần Tuyết Dung đồng quy vô tận, một mình Tầm Mạch Mạch xoay sở không được, Đồ Thanh vẫn bị nhốt ở khu săn ma không phải điều hắn muốn thấy.

“Ngươi có điều kiện gì?” Khê Cốc nhả ra, dù sao bên ngoài một bó lớn mỹ nữ, chết cùng Trần Tuyết Dung rất thiệt thòi.

Trần Tuyết Dung thấy Khê Cốc đã nhả ra, đắc ý nhìn Tầm Mạch Mạch.

“Thứ nhất truyền thừa phải cho ta, là ta tự mình vào thức hải đọc.”

“Không được!” Khê Cốc cự tuyệt “Ngươi muốn truyền thừa là vì trong đó có thứ ngươi cần, ta bảo Mạch Mạch sao chép cho ngươi, ngươi cầm đi phân biệt thật giả nhưng không thể vào thức hải.”

Tầm Mạch Mạch vốn định đồng ý, trước khi đến nàng đã chuẩn bị tâm lý nhưng nghe Khê Cốc nói vậy cũng an tĩnh nghe.

Trần Tuyết Dung kiên trì muốn tiến vào thức hải Tầm Mạch Mạch là vì sau khi đọc xong liền lộng ngốc hoặc gϊếŧ luôn Tầm Mạch Mạch. Trận đồ cùng cách phá giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận không thể bị người ngoài Lưu Quang tông biết được. Tầm Mạch Mạch nhất định phải chết.

“Vậy không cần bàn nữa.”

“Không bàn liền không bàn.” Khê Cốc không do dự tung Bạch Ngọc phiến, một cỗ linh lực cường đại bổ về kết giới của Trần Tuyết Dung.

Lấy hiểu biết của Khê Cốc với Trần Tuyết Dung, để nàng ta vào thức hải Tầm Mạch Mạch, Tầm Mạch Mạch phải chết không nghi ngờ, cho nên không thể tiếp tục đàm phán. Chỉ có thể như lúc đầu dùng tử vong uy hϊếp.

Trần Tuyết Dung triệu Phá Ma cầm đến phía trước người gảy ra ba lần thanh âm ngăn lại thế tấn công của Khê Cốc.

Khê Cốc hừ lạnh thao túng nguyên thần trên Phá Ma cầm, tiếng đàn nhất thời hỗn độn lên. Như thể có hai người cùng thao tác trên Phá Ma cầm làm tiếng đàn trở nên hỗn loạn.

“Ngươi…” Rõ ràng là pháp khí bản mạng của mình lại chịu sự điều khiển của người khác, cỗ không cam lòng vì phải làm tế phẩm mấy ngàn năm trước lại cuồn cuộn dâng lên.

Nàng ta hiện tại là tông chủ Lưu Quang tông, thực lực cũng là đứng đầu đương thời chỉ kém một bước liền có thể phi thăng, đã đi được đến bước này sao vận mệnh vẫn bị người khác nắm trong tay?

“Khê Cốc, ta ở đỉnh Đại Thừa kỳ rất nhiều năm không thể phi thăng, có phải bởi vì ngươi?”

Nếu nói tu sĩ khác chậm chạp đột phá bình cảnh phi thăng vì lịch lãm Ma giới không đủ, nàng ta là tông chủ Lưu Quang tông, khu săn ma như thể hoa viên sau nhà, không hề có vấn đề này. Nhưng nàng ta dừng ở đỉnh Đại Thừa kỳ hơn ngàn năm vẫn không thể phi thăng. Trước đây nàng ta cho là bản thân lĩnh ngộ chưa đủ hiện giờ xem ra vì bản thân không thể hoàn toàn khống chế Phá Ma cầm.

Phá Ma cầm là bản mạng pháp khí của nàng ta lại bị Khê Cốc quản chế, Khê Cốc không thể phi thăng gián tiếp khiến nàng ta cũng không thể phi thăng?

“Ngươi cảm thấy sao?” Khê Cốc cứ không nói cho nàng ta, so với sự thật lo lắng bàng hoàng mới càng dày vò. Trần Tuyết Dung càng bàng hoàng nghi hoặc càng không thể phi thăng.

“Quả nhiên là ngươi.” Trần Tuyết Dung đã kết luận là do Khê Cốc, tay nàng ta dâng lên…

Ầm…

Theo một đạo thanh quang phóng lên cao, Khê Cốc lập tức cảm nhận được hơi thở tu sĩ Đại Thừa kỳ đến từ bốn phương tám hướng.

Gọi người giúp, Trần Tuyết Dung thật sự muốn đồng quy vu tận?

Khê Cốc còn đang suy nghĩ nên đem Tầm Mạch Mạch chạy hay ở lại đồng quy vu tận với Trần Tuyết Dung đã thấy nàng ta chỉ tay vào Tầm Mạch Mạch, thanh âm vang lên.

“Gϊếŧ nàng.”

Khê Cốc cả kinh muốn quay về cứu người đã bị năm đạo hơi thở ngăn chặn, đồng thời một thanh phi kiếm đâm về phía Tầm Mạch Mạch.

“Tiểu mười hai…” Đôi mắt Khê Cốc mở to, không thể tin gọi.

“Nói thật cho ngươi biết, ta cũng không nhất định đoạt truyền thừa, hủy diệt truyền thừa, mục đích của ta cũng đạt được.” Thanh âm Trần Tuyết Dung âm ngoan “Tầm Mạch Mạch nhất định phải chết.”

Nàng ta hiện giờ không thể phi thăng, người khác cũng đừng mơ tưởng, Càn Khôn Lưỡng Nghi trận tuyệt đối không thể biến mất.

Phốc!

Phi kiếm xuyên thủng ngực Tầm Mạch Mạch.

Khê Cốc trơ mắt nhìn bất lực.

Hắn tính sai, hắn nghĩ Trần Tuyết Dung muốn truyền thừa trên người Tầm Mạch Mạch, sẽ không tổn thương nàng nhưng không ngờ, không lấy được hủy cũng giống nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »