Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 103

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau một ngày điều tức, Tầm Mạch Mạch rốt cuộc bổ sung linh lực Thái Sơ Điệp bị đánh nát, cũng bắt đầu lo lắng làm cách nào cứu Đồ Thanh ra khỏi khu săn ma.

Trần Tuyết Dung muốn truyền thừa khẳng định đang chờ nàng liên hệ. Nhưng hiện giờ không có Đồ Thanh bên cạnh, tự nàng đi tìm, nàng ta nhất định sẽ như lần trước mạnh mẽ sưu hồn.

Như vậy tuyệt đối không được…

Nói cho sư tổ?

Không được, sư tổ mới là đỉnh Xuất Khiếu kỳ, căn bản không phải đối thủ Trần Tuyết Dung. Huống chi thân là lâu chủ Dược lâu, ông xung đột với Lưu Quang tông sẽ ảnh hưởng đến cơ hội vào khu săn ma của đệ tử, thậm chí liên lụy toàn bộ Thập Phương lâu.

Tìm Vân sư huynh?

Chu Tước môn cùng Lưu Quang tông đều là tam đại tông môn lánh đời, lại cùng tồn tại từ thái cổ, chắc hẳn sẽ cho chút mặt mũi?

Nghĩ nghĩ, Tầm Mạch Mạch lại phủ quyết. Nếu quan hệ giữa ba đại tông môn lánh đời tốt như vậy thì sao Trần Tuyết Dung biết truyền thừa ở nơi lửa cháy lại không đề cập với Chu Tước môn?

Hơn nửa tuy Vân sư huynh thức tỉnh chu tước lực nhưng chưa luyện thành, lại đang trong giai đoạn cải cách trọng yếu, không biết có bao nhiêu người trong Chu Tước môn muốn gϊếŧ huynh ấy đoạt máu chu tước đâu. Lúc này không thể thêm phiền toái cho Vân sư huynh.

Vậy còn ai có thể giúp?

Nghĩ tới nghĩ lui Tầm Mạch Mạch chỉ còn một người.

Khê Cốc!

Cũng may lúc trước Đồ Thanh đã cho nàng một đạo phù truyền tin của Khê Cốc.

“Khê Cốc tiền bối, Đồ Thanh xảy ra chuyện.”

Sau khi phù truyền tin bay đi, Tầm Mạch Mạch sốt ruột chờ đợi, ánh mắt luôn nhìn theo phương hướng phù truyền tin bay mất, như thể làm vậy có thể nhanh chóng thu được tin đáp của Khê Cốc.

Thời điểm đang tập trung tinh thần, Tầm Mạch Mạch bỗng thấy một bóng trắng “xoát” một tiếng xuất hiện trước mặt nói chuyện.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Khê Cốc tiền bối?” Tầm Mạch Mạch nhìn thấy Khê Cốc, hoảng loạn bị áp chế rốt cuộc buông lỏng.

“Ngươi đừng vội khóc.”

Khê Cốc vừa gặp đã thấy hốc mắt Tầm Mạch Mạch phiếm hồng chuẩn bị khóc, chớp mắt cái, nước mắt đã đong đầy vành mắt.

Hắn dỗ nữ tu quen rồi, theo thói quen định đưa tay áo lau nước mắt giúp nàng, thời điểm chạm tới mới nhớ ra bản thân vì vội vàng dùng nguyên thần đến đây.

“Có chuyện gì ngươi từ từ nói.”

Khê Cốc thở dài, mấy năm nay hắn dỗ nữ nhân, có chút nhìn không được nữ nhân khóc.

“Phu quân, phu quân…”

Tầm Mạch Mạch lau tay áo lung tung lên mặt, để mình bình tĩnh lại mới nói.

“Phu quân cùng ta đi khu săn ma tìm Huyễn Linh thảo, hiện giờ bị nhốt ở bên kia.”

“Cái gì?” Khê Cốc cả kinh “Làm sao có thể bị nhốt ở bên kia? Đồ Thanh ma hóa?”

“Ma hóa? Thế nào tính là ma hóa?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Chính là…” Nhất thời Khê Cốc cũng không giải thích rõ ràng được “Ta và các ngươi mới tách ra vài ngày, hôm kia Trần Tuyết Dung về Lưu Quang tông, các ngươi ở khu săn ma nhiều nhất không quá ba ngày đi?”

“Hai ngày.” Tầm Mạch Mạch đáp.

“Vậy liền không có khả năng, thời gian hai ngày Đồ Thanh không thể ma hóa.” Khê Cốc nhíu mày “Đồ Thanh sao bị nhốt? Nếu là do lệnh bài mất hoặc bị hủy thì chờ hắn đoạt lệnh bài của người khác là xong, không cần sốt ruột.”

“Không phải.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu, giải thích “Chúng ta thuận lợi tìm được Huyễn Linh thảo, trên đường có gặp ma thú nhưng không chiến đấu, lệnh bài vẫn còn.”

“Vậy sao Đồ Thanh chưa về?”

Khê Cốc càng khó hiểu, chỉ cần không bị ma hóa, Càn Khôn Lưỡng Nghi trận không ngăn cản bọn họ mới đúng.

“Ta cũng không biết.” Tầm Mạch Mạch nói “Lúc đó chúng ta cùng nhau bóp nát lệnh bài nhưng sau khi ta được truyền tống về không thấy phu quân, dùng Linh Lung thạch cũng không có phản ứng.”

“Linh Lung thạch không có phản ứng?” Khê Cốc vốn ninh mày cau càng chặt.

Chẳng lẽ không gặp mấy ngàn năm, Trần Tuyết Dung tiến bộ đến độ có thể thay đổi Càn Khôn Lưỡng Nghi trận?

“Đồ Thanh không thể ở Ma giới quá lâu, một khi ma khí trong cơ thể tán loạn sẽ bị ma hóa. Một khi ma hóa, trừ bỏ không thể phi thăng, hắn đời này cũng không thể trở về Linh giới.” Khê Cốc ngữ khí trầm trọng nói.

Tầm Mạch Mạch vốn đã sốt ruột nghe xong lập tức kinh hoảng.

“Ta lập tức đi tìm Trần Tuyết Dung.”

“Đợi chút.” Khê Cốc gọi nàng lại “Ngươi đi tìm nàng ta làm được gì? Đưa dê vào miệng cọp?”

“Nhưng ngoại trừ nàng ta, không ai có khả năng mang Đồ Thanh về.”

Tầm Mạch Mạch đương nhiên biết một mình đi tìm Trần Tuyết Dung chính là tự tìm đường chết nên mới liên hệ Khê Cốc nhưng vừa nghe Đồ Thanh cả đời đều không thể về, tất cả bình tĩnh đều biến mất.

“Nàng ta không phải muốn truyền thừa sao? Ta cho.” Tầm Mạch Mạch cắn răng nói.

“Nàng ta là muốn sưu hồn, tự mình đọc truyền thừa trong thức hải ngươi.” Khê Cốc nhắc nhở “Ngươi không sợ bị nàng ta sưu hồn, biến thành ngốc tử?”

“Ta sẽ tận lực phối hợp, mở ra thức hải cho nàng ta đọc…Chỉ là…” Tầm Mạch Mạch nhìn Khê Cốc thỉnh cầu “Khả năng cần tiền bối đi theo trông chừng, ta là tế phẩm duy nhất của Đồ Thanh, nếu ta xảy ra chuyện, phu quân cũng vô pháp tu luyện. Cho nên ngài có thể bên cạnh nhìn lúc Trần Tuyết Dung đọc truyền thừa, tránh nàng ta tổn thương thức hải của ta.”

Đây là biện pháp duy nhất Tầm Mạch Mạch có thể nghĩ đến.

“Ngươi vì Đồ Thanh, thức hải cũng có thể cho Trần Tuyết Dung?” Khê Cốc khϊếp sợ.

Phải biết rằng lời này của Tầm Mạch Mạch không trải qua suy nghĩ cân nhắc kỹ càng, cơ hồ vừa nghe Đồ Thanh có thể ma hóa liền lập tức quyết định. Đó là phản ứng chân thực nhất, như thể bản năng.

Tầm Mạch Mạch không trả lời nhưng biểu cảm trên mặt thể hiện tất thảy.

Khê Cốc bỗng nhiên có chút hâm mộ, tiểu tử Đồ Thanh này, vận khí lúc trước chẳng ra sao, tế phẩm cuối cùng lại không tệ. Tuy rằng Ám Ma bọn họ không phi thăng, vĩnh viễn không coi như thành công, nhưng trong quá trình từng gặp được coi như không chọn sai tế phẩm.

“Được, ta mang ngươi đi Lưu Quang tông.” Khê Cốc đồng ý.

Hiện thời Khê Cốc là trạng thái nguyên thần, tuy muốn đi Lưu Quang tông cũng không thể lập tức đi. Hắn để Tầm Mạch Mạch đứng tại chỗ chờ, bản thân cho nguyên thần về cơ thể rồi ngự kiếm phi hành qua đón Tầm Mạch Mạch.

Không giống với Chu Tước môn, địa điểm Lưu Quang tông cơ hồ tu sĩ cả Thiên Linh giới đều biết đại khái.

Chẳng qua Lưu Quang tông am hiểu trận pháp, bên ngoài tông môn hơn cả trăm cái trận pháp, không có lệnh bài chỉ dẫn, dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ xông qua cũng tinh bì lực tẫn mà mặc người chém gϊếŧ.

Cho nên dù thế nhân đều biết Lưu Quang tông ở nơi nào lại không có ai dám không mời mà đến, xem như một loại ẩn mình giữa chợ.

Tầm Mạch Mạch theo Khê Cốc hạ xuống thấy được tầng tầng lớp lớp trận pháp. Chỉ cần nhìn qua nàng đã biết, với tu vi bản thân bây giờ không thể xông qua hết.

Mảnh trận pháp này bao gồm nhiều thể loại, có mê trận mây mù, có lôi trận điện rung chớp giật, cũng có băng trận mưa tuyết khiến người ngoài nhìn thấy một mảnh khí hậu hỗn loạn, không ngừng biến hóa, vừa thần bí lại hung hiểm.

“Ta có phù truyền tin của Phương Mạn Nhi, để ta liên hệ.”

Tầm Mạch Mạch cũng không lo lắng Trần Tuyết Dung không gặp bọn họ, dù sao bố cục lớn như vậy chính là muốn nàng chủ động tìm đến.

“Không cần.” Khê Cốc xua tay “Nàng ta biết chúng ta đến đây.”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, thời điểm đang nghi hoặc chỉ thấy Khê Cốc vung tay, một đoàn nguyên thần lực tiến vào trận pháp.

Một lát sau, một ánh huỳnh quang phóng lên ở phía xa, đi cùng còn có tiếng đàn thanh minh, không biết sao Tầm Mạch Mạch lại liên tưởng đến cây đàn màu xanh biếc của Trần Tuyết Dung.

“Phá Ma cầm?”

“Ân.” Khê Cốc gật đầu.

“Khê Cốc tiền bối, ngài có thể khống chế pháp khí bản mạng của Trần Tuyết Dung?”

Tuy rằng Phá Ma cầm là do ám thạch của Khê Cốc tiền bối luyện thành nhưng Đồ Thanh từng nói qua, giữa họ không còn khế ước, tiền bối không thể thao túng Phá Ma cầm, nhưng hôm nay là chuyện gì xảy ra?

“Không thể, chỉ khiến cho cộng minh mà thôi.” Khê Cốc nhìn mạt lục quang ở xa, tay mân mê lông chồn bị gió núi thổi hỗn độn “Dù sao bên trong Phá Ma cầm có khóa một phần nguyên thần của ta.”

Khóa nguyên thần?

Tu sĩ sau khi tu luyện ra nguyên thần có thể khống chế nguyên thần hỗ trợ chiến đấu. Nhưng cảm giác nguyên thần tự mình khống chế và bị người khác khóa lại là hoàn toàn khác nhau. Chính mình khống chế thì nguyên thần cùng cơ thể có cùng cảm giác, có thể sử dụng nguyên thần tra xét tình huống, hỗ trợ chiến đấu. Nhưng nguyên thần bị khóa lại tức là xé rách nguyên thần, cắt đứt liên hệ với cơ thể.

Cái loại thống khổ này còn hơn đυ.c xương, khoét thịt.

Nguyên thần Ám Ma không phải chỉ có bản thân Ám Ma có thể phá sao? Trần Tuyết Dung rốt cuộc làm cách nào xé rách nguyên thần Khê Cốc tiền bối? Chẳng lẽ là luyện ra Phá Ma cầm xong dùng nó đối phó Khê Cốc tiền bối?

Ngay khi Tầm Mạch Mạch đang khϊếp sợ cho sự tàn nhẫn của Trần Tuyết Dung và quá khứ thê thảm của Khê Cốc tiền bối, một đạo thân ảnh màu tím nhạt xuyên qua biển mây tiếp cận hai người.

“Vãn bối Phương Mạn Nhi phụng mệnh sư tôn đón tiếp Khê Cốc tiền bối.” Phương Mạn Nhi từ trên phi kiếm xuống hành lễ.

Còn Tầm Mạch Mạch bên cạnh bị lơ đi.

“Đi thôi, ngươi dẫn đường.” Khê Cốc lười biếng phân phó.

“Tiền bối theo sát ta, không thể rời khỏi trong vòng một trượng…”

Phương Mạn Nhi dặn dò kỹ càng, Khê Cốc đương nhiên không sao nhưng nếu Tầm Mạch Mạch bước nhầm xảy ra bất trắc thì truyền thừa cũng không còn, đó là trận đồ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.

Chỉ là nàng mới mở đầu hai câu đã bị Khê Cốc đánh gãy.

“Trận pháp Lưu Quang tông các ngươi, đi lòng vòng bảy tám lần, ta lười tìm đường, ngươi lấy một cái pháp khí phi hành thả chúng ta vào đi.” Khê Cốc lười tự mình đi.

“… Vâng.” Phương Mạn Nhi thu lại phi kiếm đổi thành một cái tàu phi hành.

“Mời tiền bối.”

Khê Cốc ừ một tiếng.

“Tiểu mười hai, ngươi lên trước đi.”

Tầm Mạch Mạch đi lên ngồi xuống, Khê Cốc mới thủng thỉnh lên theo, sửa sang lại quần áo chỉ huy Phương Mạn Nhi.

“Ngươi còn không đi vào?”

Đây là coi mình thành đệ tử tạp dịch dẫn đường?

Phương Mạn Nhi có chút tức giận nhưng không biểu hiện ra ngoài, trầm mặc leo lên tàu phi hành đến ngọn núi cao nhất Lưu Quang tông.
« Chương TrướcChương Tiếp »