Chương 102

Bên khác Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.

Tầm Mạch Mạch rất nhanh liền phát hiện Đồ Thanh không cùng nàng trở về. Ban đầu nàng tưởng trận truyền tống xảy ra vấn đề nên chờ một lát nhưng đến rạng sáng ngày thứ hai vẫn không thấy Đồ Thanh đi ra.

Suy nghĩ đầu tiên của nàng là trận truyền tống xảy ra vấn đề, vì Đồ Thanh không có khả năng bỏ nàng ở lại Ma giới.

“Sư huynh, phu quân ta không cùng ta đi ra, có thể liên hệ cùng mặt bên kia sao?”

Tầm Mạch Mạch vội vàng đi tìm đệ tử bảo vệ truyền tống trận. Nàng phải mau nghĩ biện pháp đưa Đồ Thanh về, hắn từng nói ở lâu Ma giới, ma khí trong cơ thể hắn sẽ đảo loạn.

“Phu quân ngươi vì sao không cùng nhau về?”

Tầm Mạch Mạch tìm là đệ tử tiếp đón bọn họ khi nàng đến truyền tống trận, hắn hiển nhiên vẫn còn nhớ nàng.

“Ta cũng không biết nên muốn nhờ sư huynh liên hệ bên kia xem có chuyện gì xảy ra.”

Trong lúc chờ đợi nàng đã liên hệ Đồ Thanh qua Linh Lung thạch vài lần không được, nếu không nàng cũng không nhờ đệ tử Lưu Quang tông hỗ trợ.

“Ngươi còn lệnh bài tiến vào sao?” Đệ tử kia hỏi.

“Không có.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu, nếu có nàng đã tự mình đi qua.

“Vậy thì không có biện pháp.” Vị đệ tử kia tiếc nuối nói “Tiến vào khu săn ma phải có lệnh bài, nếu không truyền tống trận không thể khởi động.”

Tầm Mạch Mạch cứng đờ, chưa từ bỏ ý định nói.

“Lưu Quang tông chẳng lẽ không có phương pháp liên hệ sao?”

“Đương nhiên là có.”

Tầm Mạch Mạch vui vẻ “Vậy phiền toái…”

“Chúng ta muốn đi qua cũng phải xin lệnh bài nhưng lệnh bài khan hiếm, không phải trường hợp đặc thù rất khó xin được.”

Tầm Mạch Mạch hít vào một hơi, nỗ lực cho bản thân tỉnh táo.

“Vị sư huynh này, ta và phu quân cùng bóp nát lệnh bài nhưng chỉ có mình ta ra ngoài, phu quân không có, khả năng là lệnh bài xảy ra vấn đề, trường hợp này có thể…”

“Ngươi muốn nói cái gì? Lệnh bài xảy ra vấn đề, muốn Lưu Quang tông chúng ta phụ trách?” Ngữ khí đệ tử kia biến đổi.

“Ta không có ý này.”

Tuy rằng trong lòng nàng cảm thấy Đồ Thanh không trở về thoát không được quan hệ với Trần Tuyết Dung, nhưng giờ phút này nàng không thể chất vấn, chỉ có thể cười làm lành.

“Ta chỉ muốn hỏi lúc trước trường hợp thế này giải quyết sao? Quý tông môn có biện pháp bổ cứu? Dù sao khu săn ma đã tồn tại mấy vạn năm.”

“Đi khu săn ma không về biết bao nhiêu người? Ta nào biết phu quân ngươi thực sự lệnh bài xảy ra vấn đề hay bị ma thú gϊếŧ?” Đệ tử kia hừ lạnh một tiếng, như thể chuyện hiển nhiên.

Tầm Mạch Mạch nghe hiểu, đối phương ý tứ rất đơn giản, muốn liên hệ khu săn ma phải lấy được lệnh bài.

Tuy biết khả năng không cao nhưng Tầm Mạch Mạch vẫn hỏi.

“Sư huynh, không biết làm sao mới có thể có một khối lệnh bài?”

“Vị sư muội này, nơi này là truyền tống trận đi khu săn ma cho đệ tử rèn luyện Lưu Quang tông bố trí cho đệ tử bổn môn. Lệnh bài tiến vào chỉ có tông chủ có quyền phân phối.” Đệ tử kia nói “Ngươi muốn lấy được, khả năng không lớn.”

Trần Tuyết Dung!

Tầm Mạch Mạch bây giờ có thể khẳng định tình huống này nhất định là nàng ta giở trò quỷ, nhưng sao nàng ta có thể làm được?

Tầm Mạch Mạch nhớ lại một lần những chuyện đã trải qua, nàng cùng Đồ Thanh vào khu săn ma nghỉ ở biệt viện một ngày sau đó lấy được tình báo chỗ Đoạn Minh Hiên, ngày thứ hai ra ngoài tìm Huyễn Linh thảo.

Hơn nữa quá trình tìm kiếm vô cùng thuận lợi, tuy Đồ Thanh bị ảo cảnh vây khốn nhưng thời gian không đến nửa canh giờ, trong quá trình này bọn họ không gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Hai ngày này, họ không tiếp xúc người nào khả nghi cho nên không thể là có người gian lận trên người, vậy chỉ có thể là do lệnh bài truyền tống trận.

Nhưng lệnh bài của nàng và Đồ Thanh ở cùng chỗ, làm thế nào khiến chỉ có mình nàng về còn Đồ Thanh bị kẹt lại khu săn ma?

Hoặc là Trần Tuyết Dung chỉ cần tách hai người họ, không quan trọng ai ở lại khu săn ma?

Tầm Mạch Mạch đột nhiên xoay người chạy đến Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.

Đệ tử kia thấy nàng chạy đi có chút kinh ngạc nhưng không ngăn cản. Càn Khôn Lưỡng Nghi trận sừng sững hơn mười vạn năm, không người có thể lay động, nhưng Phương Mạn Nhi dặn dò nên vẫn lén quan sát Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch đứng trước Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, không do dự dán đồ án bươm bướm lên bình chướng. Thái Sơ Điệp ma khí còn chưa lui hết vỗ nhẹ đôi cánh rồi chui vào trong trận.

Tầm Mạch Mạch không ngừng trao đổi với Thái Sơ Điệp trong lòng: Tiểu Điệp, ngươi có thể xông qua bình chướng này vào khu săn ma sao?

Tầm Mạch Mạch biết ý tưởng này của nàng kỳ lạ nhưng nàng không có biện pháp khác. Huống chi Thái Sơ Điệp là linh vật thượng cổ, may mắn có một cơ hội thì sao?

Thái Sơ Điệp cảm nhận được tâm tình chủ nhận, cũng không tham luyến ký hiệu (ký hiệu phù văn trên bình chướng của Càn Khôn Lưỡng Nghi trận) linh lực cường đại mà chui vào sâu bên trong.

Theo hành động của Thái Sơ Điệp, Tầm Mạch Mạch thấy nó xuyên qua ký hiệu màu vàng kim bên Linh giới, bay qua khoảng không đến mặt bên ký hiệu màu đen của Ma giới.

Cho nên Thái Sơ Điệp thật sự có thể xuyên qua Càn Khôn Lưỡng Nghi trận?

“Tiểu Điệp, mau vào đi.”

Phát hiện này khiến Tầm Mạch Mạch vô cùng vui mừng.

Thái Sơ Điệp vỗ đôi cánh vì hấp thu linh lực khi xuyên qua ký hiệu vàng kim đã trở về màu phấn lam nguyên bản, rung râu đυ.ng vào ký hiệu màu đen. Sau đó ký hiệu chấn động, Thái Sơ Điệp bị chấn nát thành vô số hạt bụi màu xanh.

“Tiểu Điệp!”

Tầm Mạch Mạch cả kinh, chỉ là cỗ chấn động này không vì Thái Sơ Điệp biến mất mà dừng lại, lấy điểm ban đầu làm trung tâm, khuếch đại dần như lửa cháy trên đồng cỏ lan khắp Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.

Cuối cùng đại trận chấn động vang cả bầu trời, như thể khiến cả thiên địa chao đảo cùng.

Tầm Mạch Mạch vừa ý thức được không tốt, toàn bộ thân thể đã bị cỗ lực lượng này chấn bay ra ngoài.

Oanh ầm ầm!!!

Bên tai không dứt tiếng gần rú từ gần đến xa, nhu thể cả Thiên Linh giới đều chao đảo, thật lâu không dừng.

Hồi lâu sau thiên địa cuối cùng quy về yên tĩnh.

“Sao lại thế này?”

Đệ tử Lưu Quang tông bất ngờ bị cỗ lực lượng đánh bay, bất chấp bò dậy từ dưới đất.

“Là có đại năng chiến đấu gần nơi này, lan đến chúng ta?”

“Không có khả năng, nơi này là truyền tống trận.”

Vì không phá hư truyền tống trận, Thiên Linh giới có một quy định bất thành văn, đó là bất kỳ ai cũng không thể phá hư truyền tống trận dưới bất kỳ lý do gì, nếu không sẽ lọt vào truy gϊếŧ của toàn bộ Thiên Linh giới. Cho nên sẽ không ai ở phụ cận nơi này chiến đấu.

“Vậy chẳng lẽ là địa chấn?” Một đệ tử khác không xác định nói.

“Ngươi ngu ngốc à? Nếu là địa chấn sao lại không có cảm giác?”

Chỉ có đệ tử vừa tiếp xúc với Tầm Mạch Mạch đăm chiêu nhìn về phía nàng vừa bị chấn bay về phía bên cạnh.

Cỗ năng lượng vừa rồi hình như truyền đến từ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, mà người duy nhất đến gần Càn Khôn Lưỡng Nghi trận chỉ có Tầm Mạch Mạch. Nhưng nàng chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, sao có thể lay động Càn Khôn Lưỡng Nghi trận?

Thời điểm Tầm Mạch Mạch bò dậy, Thái Sơ Điệp bị chấn nát thành quang điểm lại tập hợp thành hình con bướm trên mu bàn tay.

Lúc này Thái Sơ Điệp vô cùng suy yếu, như thể bị rút cạn năng lượng, vừa trở về liền liên tục rút linh lực từ đan điền Tầm Mạch Mạch.

Nhìn thấy Thái Sơ Điệp, Tầm Mạch Mạch thở phào nhẹ nhõm, tuy Đồ Thanh từng nói qua, Thái Sơ Điệp có bản thể là năng lượng, từ một phương diện nào đó mà nói là vô địch, vô luận bị đánh nát chỉ cần có linh khí liền ngưng kết lại thân thể. Ngược lại là chủ nhân ký khế ước lúc đó sẽ bị liên lụy.

Cũng may vừa rồi Càn Khôn Lưỡng Nghi trận bộc phát năng lượng cường đại nhưng chỉ đem vật chung quanh đẩy ra, không phải công kích trực tiếp. Cho nên tuy cây cối trong rừng đổ rạp nhưng không tổn thương đến mạng người.

Bất quá cỗ uy lực cường đại kia cũng khiến cho Tầm Mạch Mạch hiểu được, Thái Sơ Điệp không thể xuyên qua Càn Không Lưỡng Nghi trận.

Tầm Mạch Mạch đứng lên, do dự nhìn lại nhưng vẫn quyết định tạm thời rời đi. Nàng cần tìm một chỗ cho Thái Sơ Điệp khôi phục lại, sau đó tìm biện pháp cứu Đồ Thanh.

“Nghiêm sư huynh, ngươi nhìn cái gì?”

Đệ tử luôn quan sát Tầm Mạch Mạch chợt hoàn hồn.

“Không có gì, mau đi kiểm tra xem truyền tống trận có vấn đề gì không?”

“Dạ.” Mấy người vội đứng dậy chạy về phía truyền tống trận.

Mấy người kiểm tra thấy cỗ lực lượng lúc nãy chỉ đánh bay linh thạch cung cấp khởi động truyền tống trận chứ không ảnh hưởng đến bản thân trận pháp, chỉ cần bố trí linh thạch liền có thể vận hành bình thường.

“Không còn linh thạch dự phòng, ta liền hệ tông môn.” Nghiêm sư huynh nói xong qua bên cạnh truyền đi hai đạo phù truyền tin.

Một cái là cho tông môn báo linh thạch dự phòng không còn.

Một cái cho Phương Mạn Nhi.

…………………………………………

Phương Mạn Nhi đang ở Lưu Quang tông vẽ trận đồ nhận được phù truyền tin liền kích hoạt.

Nghe xong nội dung liền ra khỏi động phủ.

“Sư tôn.” Phương Mạn Nhi không chờ được thông báo đã xông vào động phủ Trần Tuyết Dung.

“Hoang mang rối loạn, nhìn xem giống cái gì?” Trần Tuyết Dung nhìn nàng ta khiển trách.

Lúc này Phương Mạn Nhi mới phát hiện trong động phủ còn một nam tử trung niên mặc đồ xanh.

“Phong trưởng lão.”

“Ân.” Phong trưởng lão tựa hồ rất sốt ruột, không nhiều lời với Phương Mạn Nhi mà tiếp tục nói “Tông chủ, ngài xem chúng ta có cần đi nhìn xem truyền tống trận một cái.”

Phương Mạn Nhi ngẩn ra, dường như đăm chiêu nhìn phù truyền tin trong tay.

“Phong trưởng lão mang theo người trong tông đi đi, ở trận pháp ngài giỏi hơn ta.” Trần Tuyết Dung nói.

“Tông chủ khách khí, ta liền đi an bài.” Phong trưởng lão chắp tay rời khỏi, bước chân như gió.

“Sư tôn.” Người vừa đi Phương Mạn Nhi đã hỏi “Càn Khôn Lưỡng Nghi trận xảy ra vấn đề?”

“Ngươi làm sao mà biết?” Trần Tuyết Dung kinh ngạc hỏi.

Nàng ta biết chuyện này vì Phong trưởng lão phụ trách trông coi Càn Khôn Lưỡng Nghi trận thấy trận pháp biến động liền đến bẩm báo.

“Nghiêm sư huynh phát phù truyền tin cho con.” Phương Mạn Nhi nhanh chóng giải thích “Sau khi Tầm Mạch Mạch ra khỏi khu săn ma, đứng bên cạnh Càn Khôn Lưỡng Nghi trận gần một canh giờ, trận pháp liền biến động.”

Trần Tuyết Dung cả kinh, nghe phù truyền tin phát lại một lần.

“Quả thế…” Trần Tuyết Dung thì thào nói nhỏ, trên mặt là hiểu rõ.

“Sư tôn, vì sao Càn Khôn Lưỡng Nghi trận bỗng nhiên chấn động?”

Phương Mạn Nhi cũng là nghe Càn Khôn Lưỡng Nghi trận có dị động mới giật mình chạy tới. Bằng không chỉ với tin tức Tầm Mạch Mạch trở về, nàng ta cũng không kinh ngạc như thế.

“Bởi vì… Tầm Mạch Mạch.” Trần Tuyết Dung nói.

Phương Mạn Nhi không thể tin mở to hai mắt.

“Tầm Mạch Mạch? Làm sao có thể? Nàng dù có Thái Sơ Điệp cùng bảo khí cũng không thể lay động Càn Khôn Lưỡng Nghi trận đi?”

“Ngươi cho là Càn Khôn Lưỡng Nghi trận không thể phá?”

“Vậy cũng không thể là Tầm Mạch Mạch, nàng mới tu vi Kim Đan kỳ, ký hiệu trên trận có khi cũng không biết vài đạo.”

Phương Mạn Nhi biết thế gian này không có trận pháp nào không thể phá. Nhưng Tầm Mạch Mạch và Càn Khôn Lưỡng Nghi trận chênh lệch nhiều lắm.

“Nàng có truyền thừa.”

Trần Tuyết Dung nhìn đệ tử mình yêu thương nhất, nhẹ nhàng nói ra bí mật sâu nhất của Lưu Quang tông.

“Năm đó Quá Diễn chân nhân lấy thân tuẫn đạo lập ra Càn Khôn Lưỡng Nghi trận phân chia linh khí cùng ma khí, cũng biết sẽ có hậu quả xấu liền đem trận đồ giao cho quan môn đệ tử Vô Định chân nhân, nói hắn tìm cách phá giải trận pháp. Cái truyền thừa này bây giờ đang trong tay Tầm Mạch Mạch.”

“Quan môn đệ tử của Quá Diễn chân nhân không phải tổ sư Lưu Quang tông chúng ta sao?” Phương Mạn Nhi kinh ngạc.

“Không phải.” Trần Tuyết Dung nói “Tổ sư chúng ta chỉ là đạo đồng bên cạnh Quá Diễn chân nhân thôi. Nhưng trận pháp của tổ sư đúng là học từ Quá Diễn chân nhân, nói là đệ tử của ngài cũng không sai.”

Phương Mạn Nhi nhất thời không thể tiêu hóa.

“Truyền thừa, sao lại ở trong tay Tầm Mạch Mạch?”

“Mặc kệ ở trong tay ai, chúng ta đều phải thu hồi.” Trần Tuyết Dung nói “Nếu Càn Khôn Lưỡng Nghi trận bị phá, địa vị của Lưu Quang tông cũng không giữ được.”