Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 100

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vị trí thứ hai Đoạn Minh Hiên đánh dấu ở phía tây khu săn ma, giáp ranh biên giới, đứng ở đó thỉnh thoảng còn thấy ma tu cưỡi pháp khí bay qua.

Hai người đi nửa ngày, đến lúc chạng vạng mới đến nơi. Lúc này, mặt trời chuẩn bị lặn xuống mặt sông, chiếu rọi một mảnh ba quang nắng vàng rực rỡ.

Ánh mắt Đồ Thanh thu hồi từ trên mặt sông, nguyên thần lần nữa tỏa ra tìm tòi xung quanh khu vực.

Ước chừng một khắc sau, Đồ Thanh mở mắt nhìn về hướng tây nam.

“Làm sao vậy?” Tầm Mạch Mạch đương nhiên thấy được biến hóa của Đồ Thanh.

“Bên kia có chút kỳ quái.” Đồ Thanh chỉ chỉ phía trước “Ta đi qua, nàng chờ ở đây.”

“Ân.” Tầm Mạch Mạch gật đầu.

Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch đáp ứng liền ngưng thật nguyên thần, hồi lâu một quả cầu béo nguyên thần bay ra khỏi cơ thể bay về phía tây nam. Giây lát hắn liền đến địa phương cảm thấy kỳ quái.

Cụ thể kỳ quái chỗ nào?

Thông qua hắn vừa rồi dò xét cả phiến rừng rậm tràn đầy hơi thở sinh linh, chỉ có nơi này như một hồ nước lặng, thảm thực vật lại sinh cơ bừng bừng cho hắn cảm giác không khỏe.

Loại không khỏe này như một loại uy hϊếp, trong phiến rừng rậm này có một loại đồ vật uy hϊếp các sinh linh khác khiến cho bọn họ không dám tới gần.

Đồ Thanh lúc này là trạng thái nguyên thần, ma thú cường đại cũng không thể tổn thương hắn, nhưng ảo cảnh của Huyễn Linh thảo thì…

Tuy rằng không biết dược tính của Huyễn Linh thảo có cảnh hưởng với nguyên thần không nhưng vạn nhất hắn bị ảo cảnh vây khốn, một mình Mạch Mạch bị lưu lại bên ngoài sẽ nguy hiểm.

“Mạch Mạch.” Suy xét đến chuyện này, Đồ Thanh thông qua Linh Lung thạch cùng Tầm Mạch Mạch đối thoại.

“Phu quân, là Huyễn Linh thảo sao?” Tầm Mạch Mạch canh giữ bên cạnh cơ thể Đồ Thanh, một bước cũng không dám rời đi.

“Ta không xác định, cần vào xem một chút.” Đồ Thanh dặn dò “Vì phòng ngừa bị Huyễn Linh thảo vây khốn, một khắc sau nếu ta còn chưa ra, nàng thông qua Linh Lung thạch đánh thức ta.”

“Vâng.” Tầm Mạch Mạch ngoan ngoãn đáp ứng.

Dặn dò xong, cầu béo màu đen chui vào khu vực không xác định kia. Từ lúc tiến vào thần thức Đồ Thanh vẫn luôn căng chặt nhưng không phát hiện chuyện gì bất thường.

Như thể mảnh rừng chính là như vậy, trừ thảm thực vật không có bất kỳ sinh vật nào khác. Đồ Thanh trước sau vẫn thấy kỳ quái nhưng hắn loanh quanh ba, bốn vòng cũng không phát hiện loại thực vật gì giống Huyễn Linh thảo. Thấy thời gian không sai biệt lắm, Đồ Thanh chuẩn bị về bản thể.

Tâm niệm vừa chuyển, hắn về đến bên cơ thể, Tầm Mạch Mạch đang trong tư thế phòng thủ, xung quanh là máu cùng xác ma thú.

Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch tựa hồ linh lực tiêu hao quá mức, nghĩ đến nơi này là Ma giới, linh tu khôi phục chậm hơn nhiều, vì thế vừa dung hợp bản thể vừa nói.

“Nàng lui ra, ta tới.”

Phanh!

Cầu béo vừa tới gần bản thể liền bị đẩy ra ngoài, lực đàn hồi khiến hắn văng xa bảy, tám trượng mới khó khăn dừng lại.

“Sao lại thế này?” Đồ Thanh nhìn bản thể cách đó không xa, rõ ràng có thể cảm nhận được liên kết nhưng sao lại không thể dung hợp?

Mang theo nghi hoặc, Đồ Thanh lại gần bản thể muốn dung hợp nhưng lại bị lực đàn hồi đẩy ra ngoài.

“Mạch Mạch!” Đồ Thanh cả kinh gọi Tầm Mạch Mạch bên cạnh.

Nhưng Tầm Mạch Mạch như thể không nghe thấy, toàn bộ tâm thần đều tập trung vào ma thú, nàng đánh chết một con, máu tươi lại dẫn dụ những con khác đến khiến nàng chân tay luống cuống.

“Phu quân tỉnh lại, đã một khắc!”

Tầm Mạch Mạch quay đầu gọi, mặt tràn đầy hoảng sợ cùng lo lắng.

Nàng không nhìn thấy mình?

Cầu béo màu đen di chuyển đến trước mặt nàng, lớn tiếng nói.

“Mạch Mạch, nàng nhìn thấy ta không?”

Tầm Mạch Mạch không đáp lại, thu hồi Thanh Long bút, túm lấy cánh tay Đồ Thanh lắc lắc.

“Phu quân mau tỉnh, thật nhiều ma thú, ta không đối phó được.”

Tầm Mạch Mạch không nhìn thấy mình, phải chăng mình đang ở trong ảo cảnh?

Ý thức được có lẽ mình đang trong ảo cảnh, Đồ Thanh tìm nguyên nhân trên người mình.

Hắn hồi ức lại mọi chuyện từ khi tiến vào khu vực này, xác định mình không phát hiện dị thường nhưng tình huống quỷ dị trước mắt, chẳng lẽ vừa đi vào mình đã bị Huyễn Linh thảo khống chế?

Không nghĩ ảo cảnh Huyễn Linh thảo lại lợi hại như vậy, còn may trước khi vào mình dặn dò Mạch Mạch sau một khắc gọi tỉnh mình. Nghĩ như vậy, Đồ Thanh an tâm không ít, tính chờ qua một khắc, Tầm Mạch Mạch gọi mình.

Tuy rằng cơ bản xác định bản thân đang trong ảo cảnh nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, Đồ Thanh thấy thực chướng mắt, ma thú vây công, Tầm Mạch Mạch vì bảo vệ cơ thể hắn mà bị ma thú trảo thương bả vai, máu ướt sũng y phục.

Đồ Thanh càng khẳng định đây là ảo cảnh vì nếu bình thường Tầm Mạch Mạch bị thương hắn sẽ cảm giác được.

Nhưng cho dù là ảo cảnh cũng khiến hắn khó chịu.

Tiểu tế phẩm nhà mình vẫn là quá yếu, chờ tìm được Huyễn Linh thảo liền mang nàng đi bế quan.

Ý niệm này của Đồ Thanh vừa hiện lên, một đạo nguy cơ ập đến khiến nguyên thần hắn run rẩy.

Đây là…

Đồ Thanh ngẩng đầu nhìn Tầm Mạch Mạch tắm máu chém gϊếŧ, nhất thời không xác định được đây có phải ảo cảnh hay không.

Là ảo cảnh đi, vì mình vừa suy nghĩ đến nên ảo cảnh phát hiện liền điều chỉnh bắt chước ra. Chính là, dù là ảo cảnh thì mình tiến vào cũng qua một khắc, sao Mạch Mạch còn chưa đánh thức mình?

“Tầm sư muội.”

Lúc này một đạo kiếm quang lóe lên giúp Tầm Mạch Mạch chặn một đợt công kích của ma thú.

“Đoạn sư huynh.” Tầm Mạch Mạch kinh hỷ nhìn Đoạn Minh Hiên.

Đồ Thanh không vui nhíu mày, vì sao ảo cảnh của hắn lại xuất hiện Đoạn Minh Hiên, chẳng lẽ vì quá chán ghét?

“Hắn làm sao vậy?” Đoạn Minh Hiên trong ảo cảnh nhìn Đồ Thanh đang khoanh chân ngồi trên đất.

“Phu quân nguyên thần ly thể để tìm Huyễn Linh thảo, ta vừa gọi vài lần cũng không thấy đáp, ta đang lo chàng ấy bị ảo cảnh vây khốn.”

Tầm Mạch Mạch nhanh chóng giải thích.

Đoạn Minh Hiên lo lắng nhìn bốn phía, lo lắng nói.

“Chúng ta cần mau chóng rời khỏi, nếu không sẽ bị ma thú vây khốn.”

“Ma thú vì sao tự nhiên công kích chúng ta?” Tầm Mạch Mạch khó hiểu, tới một hai con nàng còn lý giải, sao cuồn cuộn không dứt nhiều như vậy.

“Linh tu chúng ta hấp thu ma khí có thể đột phá bình cảnh, ma thú cũng vậy, hấp thu linh khí có thể đột phá bình cảnh.” Đoạn Minh Hiên giải thích “Muội cho rằng vì sao ma tu đồng ý cho chúng ta lập khu săn ma ở chỗ này, đương nhiên vì chúng ta cũng là cơ duyên cho bọn họ đột phá. Cơ thể linh tu là thuốc đại bổ với ma thú.”

Tầm Mạch Mạch mở to mắt nhìn Đoạn Minh Hiên.

“Phiền sư huynh chặn giúp một lát, ta mang phu quân rời đi nơi này.”

Đoạn Minh Hiên lạnh lùng nhìn Đồ Thanh.

“Vì sao không để hắn lại cho ma thú gặm cắn.”

Đồ Thanh nhướng mày, chờ phản ứng của Tầm Mạch Mạch.

“Không được, ta không thể để phu quân lại.” Tầm Mạch Mạch trong ảo cảnh không nghĩ ngợi cự tuyệt.

Cho dù là ảo cảnh, nghe được câu trả lời, tâm tình Đồ Thanh vẫn sung sướиɠ như cũ.

Đây là ảo cảnh của mình, mọi chuyện xảy ra ứng chiếu theo tâm niệm của mình, bất tri bất giác mình đã tín nhiệm tiểu tế phẩm như vậy?

“Là vì khế ước sao?” Đoạn Minh Hiên hỏi.

“Huynh… sao biết được?” Tầm Mạch Mạch trong ảo cảnh khó hiểu cùng kinh ngạc nhìn Đoạn Minh Hiên.

Bởi vì đây là ảo cảnh của ta, ta muốn cho hắn biết, hắn tự nhiên biết được.

“Chuyện Đồ Thanh là Ám Ma, muội là tế phẩm của hắn, Trần tông chủ đã nói với ta.” Đoạn Minh Hiên nói “Tầm sư muội, đây là cơ hội tốt nhất thoát khỏi khế ước.”

Nha, cho dù là ảo cảnh, cũng thật logic.

“Không được, ta đã thề tuyệt đối không phản bội khế ước.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu.

Không hổ là tế phẩm hắn nhận định, quả nhiên nghe lời.

“Muội không cần phản bội khế ước, chỉ cần lấy lệnh bài của hắn bóp nát, hắn không thể rời khỏi Ma giới. Chúng ra rời đi, ma khí nơi này dày đặc, hắn không có tế phẩm phụng dưỡng linh lực tự nhiên sẽ ma khí thất hành, đến lúc đó muội không cần làm gì, hắn vì để bảo vệ mình sẽ tự động giải trừ khế ước.” Đoạn Minh Hiên giải thích kỹ càng “Ám Ma định ra khế ước, tế phẩm không thể phản bội nhưng bản thân Ám Ma có thể cởi bỏ, như vậy hắn liền không có lý do gì báo thù.”

“Sao có thể, làm như vậy cũng coi như ta phản bội khế ước.” Tầm Mạch Mạch nói.

“Không tính, khế ước trên người Trần tông chủ là Khê Cốc tự động cởi bỏ cho nên Trần tông chủ suýt đem hắn luyện thành khí linh hắn cũng không tìm Trần tông chủ báo thù.” Đoạn Minh Hiên tiếp tục nói “Ám Ma là chủng tộc nặng lời hứa nhất, chỉ cần là quy định do bọn họ ký kết, bọn họ nhất định sẽ tuân thủ.”

“Thật… thật sao?” Tầm Mạch Mạch trong ảo cảnh chần chờ, hiển nhiên là dao động.

Thấy một màn này, toàn thân cầu béo đều muốn tạc mao (dựng lông).

“Thử xem chẳng phải sẽ biết, liền tính không thành công muội cũng không tổn thất gì, muội cầm lệnh bài để ta đánh nát, đến lúc đó hắn về được Linh giới muội cứ nói do ta đưa muội về.”

Đoạn Minh Hiên đánh nát tia băn khoăn cuối cùng của Tầm Mạch Mạch.

“Không được đáp ứng!”

Dù biết đang trong ảo cảnh nhưng Đồ Thanh vẫn không nhịn được giận tím mặt, tiến lên muốn ngăn cản Tầm Mạch Mạch. Nhưng lúc này hắn chỉ như một u hồn, không ai nhìn thấy cũng không chạm được đồ vật, càng không thể ngăn cản.

“Tới, ta giúp muội đánh nát lệnh bài.”

Đoạn Minh Hiên trước mặt cầm một hòn đá nhỏ đánh vào lệnh bài trên tay Tầm Mạch Mạch.

Đồ Thanh nhìn Tầm Mạch Mạch cầm lệnh bài không nhúc nhích, tức giận đến muốn nổ tung, đại não ‘ong’ một tiếng.

“Tầm Mạch Mạch, ngươi dám!”

Đồ Thanh mặc kệ ảo cảnh hay không, tức giận vì bị phản bội áp đi hết thảy. Hắn muốn hủy hoại nữ nhân này, nữ nhân cuối cùng mình tin tưởng nhưng vẫn cuối cùng vẫn phản bội.

Hắn muốn thu hồi Linh Lung thạch, hủy hoại một thân tu vi của nàng, khiến gia đình dưỡng phụ nàng đi tìm chết, khiến mẫu thân nàng cả đời hãm trong tâm ma, chết già ở Huyền Linh giới.

Linh Lung thạch cảm nhận được Đồ Thanh kêu gọi liền bay ra khỏi người Tầm Mạch Mạch dừng trong tay Đồ Thanh. Đồ Thanh muốn khép tay lại bóp nát Linh Lung thạch thì bị một trận ướt dính làm chậm lại động tác.

Cảm xúc không đúng, này không phải Linh Lung thạch!

Đồ Thanh ngẩn ra, xòe tay nhìn đồ vật, hắn xác định là Linh Lung thạch, nhưng sao trên Linh Lung thạch lại có vết máu?

“Phu quân!” Một đạo âm thanh mềm nhẹ vang lên bên tai “Chàng tỉnh sao?”

Đồ Thanh ngơ ngác ngẩng đầu, chung quanh không có ma thú cũng không có Đoạn Minh Hiên, ngoại trừ Tầm Mạch Mạch cùng vết máu trên tay trái, ảo cảnh lúc này không chút tương tự hồi nãy.

Thay đổi cảnh tượng?

“Tầm Mạch Mạch.” Đồ Thanh chăm chú nhìn nàng.

“Phu quân, chàng đã tỉnh.” Tầm Mạch Mạch thấy Đồ Thanh tỉnh lại, cao hứng cơ hồ nhảy dựng lên “Ta vừa rồi gọi chàng rất lâu chàng cũng không tỉnh, làm ta sợ muốn chết.”

“Ta nếu không tỉnh, có phải ngươi định bỏ ta lại một mình trở về?” Đồ Thanh lạnh lùng hỏi.

Tầm Mạch Mạch giật mình, sau đó tựa hồ nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cúi đầu lấy một khối lệnh bài xanh lục đưa qua.

“Cho chàng.”

Lệnh bài khu săn ma?

Đồ Thanh híp mắt, theo bản năng muốn phá hủy lệnh bài, nếu muốn đem hắn bỏ lại bên này thì ai cũng đừng nghĩ trở về.

Tí tách~~~

Một giọt máu tươi theo Linh Lung thạch chảy xuống rơi trên mặt đất, linh lực nhàn nhạt truyền đến từ lòng bàn tay trấn an cảm xúc xao động của hắn.

“Cho ta làm gì?” Xúc động muốn phá hủy lệnh bài phai nhạt đi.

“Chàng giữ, như vậy không được chàng cho phép, ta nơi nào cũng không thể đi.” Tầm Mạch Mạch nói.

Hai cái ảo cảnh, hai loại lựa chọn, Đồ Thanh trầm ngâm hồi lâu, hắn không biết trong hiện thực Tầm Mạch Mạch chọn thế nào, nhưng đây là tế phẩm của mình, chỉ cần nàng không thực sự phản bội, mình nên chọn tin tưởng.

“Ta cho nàng cơ hội, cho nàng chọn.”

Đồ Thanh cuối cùng không cầm lấy lệnh bài, hắn phải rời đi ảo cảnh, để Tầm Mạch Mạch trong hiện thực tự mình lựa chọn.

Chỉ không biết ảo cảnh này còn tiếp tục bao lâu, hay bây giờ mới là ảo cảnh, mình thực sự đã bị nhốt lại Ma giới.

“Phu quân, chàng có phải còn ở ảo cảnh không?” Tầm Mạch Mạch chần chờ hỏi.

Đồ Thanh ngẩn ra, ảo cảnh Huyễn Linh thảo sẽ khiến cho tu sĩ cho rằng quanh mình đều là chân thật, như vậy sự vật trong ảo cảnh không nên cảm thấy bản thân đang trong ảo cảnh mới đúng. Tầm Mạch Mạch hỏi như vậy, chẳng lẽ…

Đồ Thanh khép lại hai mắt, một đạo thanh quang hiện lên, thần thức như bị một đao bổ ra màn sương mù, mọi chuyện chợt trở nên rõ ràng. Hắn mở mắt nhìn cảnh tượng trước mặt không có biến hóa gì.

Tầm Mạch Mạch vẻ mặt khẩn trương cùng Linh Lung thạch nhiễm máu…

Cảnh tượng không thay đổi.

Mình đã ra khỏi ảo cảnh?
« Chương TrướcChương Tiếp »