Chương 7
Có chút kinh ngạc về nụ hôn này, Mặc Ngữ thẹn đến đỏ mặt, đầu cúi còn thấp hơn lần trước.
Nguyên lai…. Đây chính là cái hôn môi trong truyền thuyết a.
“Uy uy uy uy uy uy uy uy uy! Càng làm ta càng lúc không tồn tại!” Rết tinh hổn hển giậm chân.
Thật là! Nhìn hình dạng như vậy… Tế phẩm của ta chả lẽ đã bị ăn rồi sao? Xem ra… Dược tích của “Chu dục” thực sự rất mạnh, ngay cả con báo tinh luôn đơn độc này cũng nhịn không được ăn hắn.
“Ngươi! Chỉ là thủ hạ còn dám nói cái gì? Sơn động này chỉ dùng để kính dâng tế phẩm cho con báo, vì vậy… Những thứ ở đây, toàn bộ đều là của ta – con báo tinh! Ngươi còn có cái gì muốn nói không?” Vũ biếng nhác nói với hắn.
Nếu không phải…. Vì lười phản ứng lại hành động dâng tế phẩm ngu xuẩn của nhân loại, để cho tên rết tinh hành thiển vẫn còn nhỏ này phụ trách thanh lý, cho hắn một công việc, thì đã sớm một chưởng treo hắn!
“Ngươi…. Ngươi ngươi ngươi ngươi!” Rết tinh bị đổ lỗi một cách trắng trợn, nói không ra lời, nhìn thấy Mặc Ngữ toàn thân phiếm hồng, trong lòng hắn thầm nói!
Đồ động vật bốn chân chết tiệt, không lựa lúc nào tiếp thu tế phẩm, lại lựa ngay lúc tế phẩm thượng đẳng khó có được này, ghê tởm!
Tư vị của tiểu quỷ này quả nhiên theo suy nghĩ không sai!! Có thể khiến cho con báo tinh bình thường luôn luôn đơn độc đều bằng lòng vì nhân loại nho nhỏ này mà cố sức biến hóa thành hình người, xem ra là càng bị ăn đến sạch sẽ.
“Còn không đi! Là muốn ta tiễn ngươi một đoạn sao??” Trừng mắt, con báo tinh không khách khí mà vận khởi chưởng khí!
“Chậm đã! Ta đi!” Ai! Hảo hán không so đo hơn kém. Chuồn đi trước vẫn là thượng sách! Rết tinh bất đắt dĩ sờ sờ cái mũi mà ly khai….
Trời chiều vô hạn hảo, mỹ nam bị báo ăn a —- xem ra cần hạ sơn đi một chuyến đến trong thôn tìm xem… Có khi vẫn còn cất giấu vài người thượng đẳng a! Vừa nghĩ tới dáng dấp của mỹ thiếu niên yêu thích thân thể trần trụi, khóc lóc cầu xin tha thứ, rết tinh miệng liền chảy nước!
“Nói cho mọi người, cấm không được có chủ ý động đến Mặc Ngữ, hắn là của ta!!” Vũ hướng về rết tinh nói.
Hì hì! Ta là của hắn? Ta lại còn không có đáp ứng hắn….
Cúi đầu, nhìn tay đang bị nắm chặt, Mặc Ngữ trong lòng có chút hân hoan.
“Làm sao vậy? Thân thể vẫn còn khó chịu sao?” Vũ quan tâm mà nhẹ nhàng vuốt ve đường cong duyên dáng bên hông của Mặc Ngữ.
Con báo!? Ngươi chính là con báo tinh sao??
Mặc Ngữ viết lên bàn tay hắn nghi vấn của mình.
“Không sai, ta chính là con báo mà các ngươi thường nhắc đến! Một con báo tinh có đạo hạnh năm trăm năm.” Vũ không chút giấu diếm thân phận của mình, nhưng vẫn còn có chút không an lòng. “Ngươi…. Sợ không?” Sẽ không! Ngươi thật sự rất giống một cái hắc sắc mao thảm.
Kiên quyết lắc đầu, Mặc Ngữ ngẩng đầu với chân thành cùng nụ cười ngọt ngào thỏa mãn.
“Mao thảm?.” Vũ cả lông mày đều nhíu lại, vốn hoài nghi chính mình nhận sai tự, nhưng lại thấy Mặc Ngữ liều mạng gật đầu, xác định chính mình không có nhìn lầm.
Đúng vật! Ta còn đang suy nghĩ… Ngươi là loại động vật gì?
Mặc Ngữ ngây ngô gật đầu.
“Kết luận là… Ngươi không biết chính mình bị con vật gì làm cho hư thân (ý là mất zin a ^0^).”