Xa xa Súc Long Phố như một tòa cổ thành thời Trung Cổ, bốn phía là tường thành cao cao, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn được phong cảnh bên trong. Đông Linh nói, Súc Long Phố mặt hướng về phía Sa Lan này phòng bị nghiêm mật, vì ngăn cản Lang tộc tấn công mà nuôi dưỡng Man tộc canh giữ trên sông Lưu Quang. Mặt hướng về phía biển địa thế thấp hơn, đầm lầy trải rộng, căn bản không có đất liền.
Hồ Lưu Quang nằm ở pháo đài ngay chính giữa, bên cạnh là điện của Thanh Tang. Bốn phía dựng tường đá, tường sắt,người bên ngoài không thể tiến vào. Hồ nối với biển bằng một con sông lớn, giữa trong tràn ngập thủy quái chuyên săn Linh tộc, cần có dạ quang tê đặt trong nước để mở đường.
Một con mòng biển bay qua đỉnh đầu Bì Bì, kêu "úc úc" một tiếng, trong nước đột nhiên có mấy con cá chình màu đỏ phóng lên cắn lấy con mòng biển lôi xuống nước. Một giọt máu rơi trên trán Bì Bì, cô ngẩng đầu lên nhìn trên trong không trung còn sót lại vài sợi lông chim đang rơi, lại nhìn xuống nước, một đám cá chình đang xoắn thành một đống phía bên tay phải mạn thuyền. Tim cô nhảy lên bùm bụp, không dám suy nghĩ nhiều, dùng sức rẽ nước, thuyền độc mộc nhanh chóng hướng về bờ bên kia chạy tới.
Xa xa bến tàu dựng một cây gỗ cao cao, trên đỉnh treo một loạt đèn l*иg màu đỏ cam, có mấy chiếc thuyền neo lại bến tàu khẽ lay động trên mặt nước.
Giữa bầu trời bỗng nhiên có một con chim nhỏ bay lên, Bì Bì nhìn thấy một người mặc áo choàng đen, vạt áo thật dài bị gió thổi tung, trông giống như một ngọn cờ.
Cô nhảy lên cầu gỗ, neo thuyền thật chặt, người kia cởi mũ trùm đầu, lộ ra một khuôn mặt trắng noãn.
"Thanh Dương?"
Anh nở nụ cười: "Bì Bì, em cuối cùng cũng đến."
"Tôi tới gặp Thanh Tang."
Ánh mắt anh mang theo hoài nghi: "Em lấy lập trường gì để gặp Thanh Tang?"
Cô cầm dạ quang tê lên giơ trước mặt anh: "Tôi biết Hạ Lan Huề kia là giả, còn đem theo thứ các người muốn."
Anh cười nhạt, đưa tay muốn cầm lấy, bị Bì Bì ngăn lại, cô đem dạ quang tê cất vào trong, :"Có người nói với tôi Hạ Lan Tĩnh Đình bị giam ở hồ Lưu Quang. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy anh ấy rồi mới đưa các người vật này."
Thân thể anh hơi khựng lại, nói: "Bì Bì tin tức của em sai rồi. Thứ nhất, Hạ Lan điện hạ là thái tử, ở Hồ tộc, địa vị chí cao vô thượng. Chúng tôi không thể cũng không dám giam giữ ngài ấy. Thứ hai, cho dù là giam giữ cũng không thể là ở hồ Lưu Quang. Nơi đó là cấm địa của Hồ tộc, mấy ngàn năm qua, ngoại trừ tiên đế và Thanh Tang, ai cũng chưa từng vào."
"Vậy tôi đành phải quay về vậy." Dứt lời Bì Bì xoay người rời đi, bị Thanh Dương gọi lại , "Chờ đã, em cùng tôi đi nói chuyện một chút."
Bì Bì vốn cho rằng Thanh Tang là một phụ nữ có tuổi, nhưng lúc gặp mới phát hiện người này chỉ mới ngoài ba mươi. Tuy giống Thiên Hoa về đôi mắt phượng và bờ môi đỏ, nhưng khi cười lên lại lộ ra một đôi lúm đồng tiền trông bình dị gần gũi. Vóc dáng rất cao, thân hình đầy đặn, mỗi lần vung tay nhấc chân đều toát lên thần thái cao quý, một người rất giỏi sát phạt quyết đoán.
Vì đem thân phận của mình và Hồ tộc xứng ngang nhau nên Bì Bì ngẩng đầu rất cao,cảm thấy bản thân giống như một CEO đang ngồi trước bàn đàm phán.
"Vương phi điện hạ." Thanh Tang hơi cúi đầu.
"Thanh Tang đại nhân."
"Nghe Thanh Dương nói, Vương phi điện hạ kiên quyết muốn đến hồ Lưu Quang?"
"Đúng thế."
"Ngài hoài nghi ta giam giữ Hạ Lan điện hạ?"
Hai mắt Bì Bì nhìn thẳng về phía trước, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
"Mời theo ta." Thang Tang khẽ nói, "Nếu ta nói Hạ Lan điện hạ không có ở hồ Lưu Quang, ngài nhất định không tin. Đây là việc trọng đại, liên quan đến tương lai của Hồ tộc, ta chỉ đành vì ngài mà phá lệ một lần. Nếu như tiên đế còn trên đời, ta thật sự không dám làm chủ. Xin mời —–"
Điện của Thanh Tang xây theo lối sân đình, bàng thủy dựa núi, bên cạnh là hồ. Bạch thạch lót thành lối đi, dọc theo hai bên có rất nhiều hòn non bộ cùng nhiều loại kì hoa dị thảo. Ở trong mắt Bì Bì giống như đang lạc vào lâm viên Giang Nam.
—– Đây là văn hà thảo, ngài ngửi thử xem, có phải giống mùi cây quế không?"
—- Đây là tử cúc, chúng tôi dùng nó để pha trà, rất ngọt."
—– Đây là cỏ tranh, thanh mát giải độc."
Thanh Tang vừa đi vừa nói, lại chỉ vào một tòa lâu có mái cong cao ba tầng,nói: "Đó chính là Linh Tiêu các. Điện hạ vẫn ở trong đó bế quan, đáng tiếc chúng ta không thể thăm viếng."
Trong Hồ luật, Tế ti không thể cùng nữ vu gặp mặt, bằng không sẽ đồng thời *.
(chỗ này bản raw để dấu sao ta cũng không biết là chữ gì)Hồ tộc có rất nhiều luật lệ kì quái, nên điểm này cũng không khó lí giải. Hiện giờ Hồ đế đối với Thanh Tang là tín nhiệm tuyệt đối, hi vọng những điều cơ mật có thể vĩnh viễn ở trên người Thang Tang.
Bì Bì thân mang trọng trách, làm gì có tâm tình để ngắm hoa? Nhưng Thang Tang là hồ ly tu luyện ngàn năm, trên mặt nếu có nửa điểm nôn nóng lập tức sẽ bị cô ta phát hiện. Bì Bì chỉ còn cách đưa tay ngắt một đóa hoa tử cúc bỏ vào trong tay, mỉm cười xoa xoa.
Đi qua vài cánh cửa, Thanh Tang bỗng nhiên dừng bước, trước mặt họ xuất hiện một cánh cửa sắt cao cao. Hai bên cửa là hai con quái thú canh giữ, mặt người mình hổ, một cặp răng nanh dài, nhọn chỉa lên trời. Vừa nhìn thấy Bì Bì lập tức xông tới đứng trước người cô ngửi ngửi. Dọa Bì Bì không dám nhúc nhích, quái thú kia lớn hơn cô gấp ba lần, hơi thở hổn hển, khóe miệng chảy nước dãi, tựa hồ như có thể tợp cô một phát bất cứ lúc nào. Thanh Tang vỗ vỗ đầu bọn chúng, quái thú lập tức yên tĩnh lại, lùi qua một bên.
"Đây là...."
"Ác thú, là thượng cổ Hung tộc."
Thanh Lang lấy chìa khóa mở cánh cửa sắt, dùng sức đẩy một cái, một mùi thơm lập tức xông tới trước mặt. Phía trước quả nhiên có một hồ nước khổng lồ. Mặt hồ trồng những đóa hoa sen lớn, mỗi một lá sen đều giống như một cái ô lớn.
Trong ấn tượng của Bì Bì, hoa sen thường nở vào mùa hè, hiện tại đang là đầu xuân. Nhưng ở Sa Lan này khí hậu lại bất định, thảm thực vật cũng sinh sống không giống như ở thế giới loài người, liền hỏi: "Đây là hoa sen?"
"Là trầm quang sen, ở nhân gian không có. Trái của nó là một chuỗi hạt màu đen, chúng tôi thường dùng nó như kẹo cao su." Dứt lời liền móc trong túi ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên tròn nhìn giống hạt đậu đen, đưa cho cô, "Chính là cái này. Ngài muốn nếm thử không?"
Bì Bì sợ nó là thuốc độc gì đó, xua tay cười: "Tôi dễ bị dị ứng. Ăn mỗi miếng xoài mà cả người đã nổi mẫn đỏ. Để lần sau đi."
Thấy cô do dự, Thang Tang cũng không miễn cưỡng, đem đậu đen bỏ vào miệng, quả nhiên có mùi bạc hà thơm mát tràn ra.
Bì Bì phóng tầm mắt nhìn ra xa, hồ này ngoại trừ hoa sen thì chẳng còn gì. Hai bên bờ đều là tường cao, đến một cái cây ngọn cỏ cũng không có, càng không thể giam giữ ai. Trong hồ có một cây cầu bằng pha lê, ngăn cách hồ nước và bên ngoài vách tường.
Thanh Tang cười nói: "Hồ này cũng không lớn, chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy rõ mồn một. Ngài xem còn có chỗ nào có thể giam giữ Hạ Lan điện hạ?"
Bì Bì lững thững đi tới chiếc cầu, nhìn lên bốn phía, hỏi: "Cái cầu này sao lại làm bằng pha lê? Không sợ bị vỡ sao?"
"Đây không phải pha lê, mà là thủy tinh."
Bì Bì cúi đầu nhìn, bên dưới cầu có một khối đá thủy tinh tiếp xúc với mặt nước, thủy tinh bao bọc xung quanh rất giống một cái bình lớn. Bì Bì ở trên cầu đi tới đi lui, hỏi Đông hỏi Tây, cái gì cũng sờ cũng hỏi căn bản không hề có ý rời đi. Thanh Tang có chút bất an, nhưng cũng không muốn lộ ra bản thân mất kiên nhẫn, vẫn đúng mực từng bước theo sau Bì Bì.
Hai người đi dọc theo cây cầu dần dần đi ra giữa hồ, Bì Bì phát hiện trên cầu có một cái cột thủy tinh hình vuông, trên mặt đặt một cái bình trong suốt, bên trong bình chứa một ít chất lỏng, dưới đáy bình có một ống thủy tinh to bằng ba ngón tay thông xuống dưới hồ nước. Trên thân cột còn có một lỗ tròn, dường như là cơ quan gì đó.
Trước khi rời đi Đông Linh nói cho Bì Bì, một khi mị châu của Hồ đế và Vân Nghịch gặp nhau sẽ tạo ra nước mắt bi thương. Nước mắt của Linh tộc có rất nhiều tác dụng thần kì, vì muốn lấy số lượng lớn, Thanh Tang tốn công tạo ra một loại trang bị chuyên điều chế nước mắt. Năm đó Thanh Tang nói Kim Trạch lấy trộm mị châu thật ra chỉ là vu hại. Kim Trạch tự biết bản thân khó bảo toàn, trước đêm bị bắt đã lẻn vào hồ Lưu Quang trộm lấy mị châu và nước mắt, để giải cứu cho các tộc nhân bị giam ở Trầm Đốt, hắn tin tưởng đem nước mắt giao cho Cung gia, còn mị châu lại bị Lang tộc cướp mất ở trận chiến trên Đồng Hải.
Cô làm bộ đưa tay lên sờ sờ vào chỗ hỏng bên trong: "Í — đây là cái gì thế?"
Mặt Thanh Tang hơi biến sắc một chút, muốn nói lại thôi: "Điện hạ, thời gian không còn sớm."
Bì Bì lại nhìn vào trong nước, nói: "Ồ, dưới hồ còn có mật đạo?"
"Điện hạ không phải một con cá, chúng tôi không thể giam giữ ngài ấy dưới nước."
"Mật đạo này làm thế nào để mở?"
Thanh Tang sầm mặt lại, đang muốn đưa tay kéo Bì Bì, Bì Bì lập tức lấy kính yêu chiếu, đem mặt gương hướng xuống dưới, nói: "Đừng nhúc nhích! Tôi có kính chiếu yêu!"
Ánh mặt trời vẫn còn, xung quanh đều là thủy tinh rất dễ phản xạ, thân thể Thanh Tang hơi khựng lại,bình tĩnh nhìn cô: "Nguyên lai người ngài muốn tìm không phải Hạ Lan điện hạ?"
Bì Bì móc chiếc nhẫn ra, đem mị châu nhét vào trong lỗ tròn. Nghe thấy bên trong phát ra âm thanh xoay tròn, cơ quan bên trong mở ra, mật đạo dưới nước bắt đầu di chuyển, cầu thủy tinh bỗng nhiên chìm xuống một đoạn.
Thanh Tang hét một tiếng dài, hai con ác thú đột nhiên xông về phía Bì Bì. Bì Bì đem kính chiếu về bọn chúng, căn bản vô hiệu. Quay đầu lại phát hiện Thang Tang đã biến mất, cô không nghĩ nhiều lập tức nhảy xuống nước, sau nghe "ầm ầm" hai tiếng, ác thú cũng nhảy theo.
Bì Bì liều mạng bơi về phía bên kia hồ nước. Ác thú cơ thể to lớn, bị lá sen chặn lại, tốc độ bị giảm xuống. Chính vào lúc này phía sau lưng vang lên mấy tiếng "vụt vụt", Vô Minh tiễn giống như vũ bão lao về phía cô.
Bì Bì hít một hơi sâu, lặn xuống đáy hồ, bơi về phía cửa thoát nước. Hồ Lưu Quang có hai cửa thoát nước, cô phụ trách cửa Tinh hạp, Đông Linh phụ trách từ Đồng Hải đi vòng qua Súc Long Phố, mở cửa Thiết hạp bên ngoài. Theo đúng kế hoạch đã định khi Bì Bì bơi đến Thiết hạp, nó vốn dĩ nên mở ra rồi.
Hồ nước vốn dĩ bị vẩn đυ.c, cộng thêm sắc trời dần tối, Bì Bì ở trong nước không nhìn thấy rõ, duỗi tay mò mẫm, cánh cửa kia vẫn đóng chặt, đến một khe hở cũng không có! Bì Bì chỉ cảm thấy da đầu tê rần, dùng sức đẩy cánh cửa mấy cái, vẫn không nhúc nhích.
Trong lúc đó hai con ác thú đã đuổi đến, Bì Bì siết chặt nắm đấm, liều mạng đập vào cánh cửa. Mắt thấy ác thú đã há miệng đỏ như máu lao đến, miệng cống bỗng mở ra, xuất hiện một khe hở rộng khoảng nửa thước!
Thân thể Bì Bì co lại, chen chúc bơi qua, ác thú thân hình to lớn bị chặn lại phía sau. Cơ thể ở trong nước sắp hết hơi, cô muốn bơi lên khỏi mặt nước chợt thấy da đầu đau đớn, thân thể bị kéo ngược về phía sau, đầu đập vào miệng cống. Hóa ra tuy người cô đã chui qua cửa nhưng tóc dài vẫn còn còn xót lại bị con ác thú cắn lại, dùng sức kéo về phía sau, muốn dìm cô chết đuối trong nước. Bì Bì liều mạng giãy dụa, da đầu bị xé rách, hai tay gắt gao bấu chặt vào cánh cửa không buông. Một con ác thú khác duỗi móng vuốt bắt lấy tay cô, bọn chúng muốn lôi cô trở về hồ nước!
Khí lực của Bì Bì đã cạn, khoang mũi ngập nước, bắt đầu có biểu hiện đuối nước.
Nước hồ bỗng nhiên nhiễm đỏ, một bóng người xuất hiện bên cạnh cô, giơ tay chém xuống, cắt đứt đoạn tóc bị ác thú cắn, đưa cô ra khỏi mật đạo bơi lên mặt nước.
Cô liều mạng hít thở. Nước bị máu nhuộm đỏ. Da đầu đang chảy máu, lỗ tai cũng chảy máu, Đông Linh bên cạnh tình trạng càng thảm hơn, trên mặt trên vai đầy rẫy vết thương, dường như là mở đường máu mà tới.
Anh khịt khịt mũi, bỗng nhiều ôm đầu cô dùng sức hôn tới, mặt dán vào mặt, đầu lưỡi kịch liệt đè ép, quấn lấy lưỡi cô, vừa hôn vừa nói gì đó cô hoàn toàn không nghe rõ vì lỗ tai bị vào nước. Cô giãy dụa, dùng sức cắn môi anh, rồi lại phí công vô ích, anh căn bản không buông tha cô, xòe năm ngón tay, xoa nắn eo cô, hôn cô từ trên xuống dưới, cắn lỗ tai cô, cô nghiêng đầu không cách nào nhúc nhích....chẳng biết vì sao, trong lòng cảm thấy chua xót, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Anh không phải Hạ Lan Huề, không phải Tế ti đại nhân.
Khi trong địa lao ở Tu Ngư Bảo, anh bị cô dằn vặt, bị cô đánh, trước khi bị ném vào động chuột cô hỏi anh có di ngôn gì, anh nói: "Tôi yêu em"
Tôi yêu em.
Bì Bì bị một loại cảm giác kì quái cuốn lấy, anh từng đối xử thô bạo với cô, hận cô, nói móc cô, dằn vặt cô, thử thách cô...Nhưng suốt chuyến đi này, anh từng cõng cô, cứu cô, khi cô bị bệnh cũng chưa từng bỏ rơi cô, thậm chí còn vì cô mà gϊếŧ chết Thiên Nhị.
Anh có thể không cần làm như thế.
Sâu không sự lừa gạt và căm hận, nhất định còn một loại cảm giác khác.
Tôi yêu em.
Dạ quang tê nhất định phải đặt trong nước, Bì Bì tháo nó từ trên cổ xuống đưa cho Đông Linh. Anh dùng một sợi dây dài một đầu cột vào nó thả vào trong nước, đầu còn lại thì cột vào cổ tay mình. Hai người một cao một thấp bò lên trên thuyền, Bì Bì bị ướt lạnh hai hàm răng va vào nhau khanh khách. Trên thuyền có một cái túi vải không thấm nước, Đông Linh móc ra một bộ quần áo khô ráo đưa cho cô thay, lại lấy ra hai cái áo phao, hai người mỗi người mặc một cái.
Đây chỉ là một chiếc thuyền gỗ đơn giản, ngoại trừ mui thuyền, một đôi gỗ chèo thuyền, một cái dây thừng thì không còn gì khác.
"Thuyền từ đâu mà có?"
"Cướp."
Trong đầu Bì Bì xẹt qua hình ảnh những ngư dân kia: "Man tộc?"
"Đúng."
"Người của Thanh Tang sẽ đuổi tới đây sao?"
"Ừ."
"Biết rõ trong tay tôi có kính chiếu yêu vẫn sẽ đuổi theo?"
"Ừ. —– Chỉ có ra khỏi biển mới an toàn."
"Mau chèo thuyền đi."
Bì Bì bò vào trong mui thuyền, yên lặng nhìn anh nắm lấy đôi gỗ chèo thuyền.