Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tê Nhiên Chúc Chiếu

Chương 71

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ địa cung đi ra bọn họ gặp phải ba lang tộc, nhìn trang phục là lính gác của An Bình gia, bị Kim Địch nhẹ nhàng xử gọn, lấy được con ngựa. Ba lang tộc biến trở lại hình sói mọi người cùng nhau chia ăn, giải quyết cái bụng đói. Bì Bì tuy không có hạt cơm nào vào bụng, lại bị đau đầu nghiêm trọng không có ý muốn ăn.

Đám người ngồi xung quanh đống lửa, ngủ gà ngủ gật, Ngũ Lộc Nguyên canh gác. Hạ Lan Huề đem Bì Bì ôm lên ngựa, để cô nằm trên lưng ngựa, quay đầu nói với Thiên Nhị: "Thiên Nhị, theo ta qua bên kia dạo một chút."

Kim Địch nhắm hai mắt bỗng mở ra, Tân Lai cũng kinh ngạc nhìn anh. Bì Bì càng lo sợ nghi hoặc: Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn có tâm tình đi dạo?

Thiên Nhị trợn tròn mắt, đứng lên, run giọng nói: "Tỷ phu... có chuyện gì muốn nói riêng với muội?"

Hạ Lan Huề trên mặt không biểu tình nói: "Ừm."

Anh dắt theo ngựa Bì Bì nằm trên đó đi về phía khu rừng. Thiên Nhị bất an nhìn Kim Địch một cái, Kim Địch nhún vai, ý nói mình cũng không biết. Cô lại liếc nhìn Tân Lai, thấy anh nhíu chặt hai hàng lông mày.

Mới từ đường hầm trong lòng đất đi ra, trong rừng cũng vừa tạnh mưa, mặt đất lầy lội khó chịu. Bọn họ đi dọc theo đường mòn đi ra sau núi. Trên đường đi Hạ Lan Huề cũng không nói chuyện. Đầu Bì Bì đau như muốn nứt ra, chỉ muốn nằm bên đống lửa yên tĩnh một chút, không biết Tế Ti đại nhân có lời gì muốn nói với Thiên Nhị lại còn dắt cô theo.

Ban đêm không khí tươi mát, ngẫu nhiên phía xa xa có tiếng sói tru, lại càng làm màn đêm đen thêm tĩnh lặng.

Đi không lâu lắm, họ liền đi lêи đỉиɦ núi.

Thiên Nhị nãy giờ một mực đi sát bên ngựa tận trách giúp Bì Bì tránh nghiêng người rơi xuống. Bì Bì biết cô luôn chán ghét mình, cũng chưa bao giờ giấu giếm sự chán ghét đó đi, Bì Bì không hiểu tại sao nãy giờ cô lại làm mấy chuyện như vậy.

Hạ Lan Huề đi đến chỗ khoáng đạt đất bằng phẳng, trên mặt đất chất mấy khối đá to. Anh dừng bước, buộc ngựa lại, an tĩnh nhìn Thiên Nhị nói: "Thiên Nhị, muội cảm thấy nơi này phong cảnh được chứ?"

"Rất tốt, rất tốt." Thiên Nhị giọng có chút khàn, tay đỡ lấy Bì Bì càng run lên.

"Mang muội đến chỗ này là muốn nói cho muội một bí mật." Hạ Lan Huề thản nhiên nói, "Mang cái bí mật này nói cho muội nghe, ngược lại muội cũng phải nói ra một cái bí mật."

Thiên Nhị ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn anh, nhẹ nhàng giải thích: "Tỷ Phu, Bì Bì tự mình rơi xuống hố, anh cũng không thể bắt muội hy sinh bị rắn cắn mà cứu cô ta?"

Tâm Bì Bì "Bộp" trầm xuống.

"Muội sai." Hạ Lan Huề nói, "Ta hi vọng. Bởi nếu đổi ngược lại là muội rơi xuống Bì Bì nhất định sẽ cứu muội."

Cô bỗng nhiên cười, trong ánh mắt dâng lên nước mắt: "Cho nên tỷ phu gọi muội tới đây là để báo thù cho cô ta?"

"Không đến mức đó." Anh nói, "Bởi vì Bì Bì vận khí tốt, còn chưa chết."

Thiên Nhị trầm mặc một lúc, nói: "Tỷ phu muối nói cho muội bí mật gì?"

"Thiên Hoa đã chết, là bị ta gϊếŧ chết."

Thiên Nhị lắc đầu, không khỏi kiềm chế lui bước: "Ngươi nói cái gì? Ngươi gϊếŧ tỷ của ta?"

"Đúng vậy. Bởi vì cô ta muốn gϊếŧ ta."

"Không có khả năng... đây không phải là sự thật! Tỷ của ta có thể vì ngươi vui vẻ mà không màng cái chết! làm sao tỷ ấy có thể muốn gϊếŧ ngươi!" Thiên Nhị khóc, "Ta hiểu rồi, bởi vì ngươi muốn đi tìm Bì Bì, tỷ của ta không chịu nên ngươi mới gϊếŧ tỷ ấy đúng không?!"

Hạ Lan Huề không lên tiếng giải thích, giọng nói rất bình tĩnh: "Bí mật của ta đã nói xong, đến phiên muội."

"Ta? Ta có bí mật gì?"

"Ngày ấy ở doanh trại, thức ăn là muội trộm." Hạ Lan Huề nhìn cô từng chữ nói ra, "Chung Nghi cũng là muội gϊếŧ?"

Sắc mặt Thiên Nhị tái nhợt.

"Muội dụ Chung Nghi đi ra ngoài hái nấm, sau đó vào trong lều trộm thức ăn. Muội cũng biết ngày đó sẽ xảy ra đánh nhau với Lang tộc, mọi người sẽ không kịp đi săn, nghĩ cách tạo ra tình thế hỗn loạn, sau đó lợi dụng anh em nhà Phương thị gϊếŧ Bì Bì. Muội biết nếu Chung Nghi trở về, sẽ hoài nghi muội đầu tiên, cho nên muội dứt khoát ăn luôn cô ấy."

"Ta không có! Ta bị oan! Đây toàn là suy đoán của ngươi!"

"Muội dùng dao găm của mình gϊếŧ chết Chung Nghi, lại sợ bị bại lộ mùi của mình nên đã đem cô ấy ném vào trong nước. Sau đó dùng nước suối tẩy lau hung khí, lại dùng chính con dao đó rạch mặt Bì Bì. Có lẽ quá vội vàng, có lẽ quá khẩn trương, muội không rửa con dao sạch sẽ. Con dao đó vẫn còn lưu lại mùi của Chung Nghi, chỉ một chút, nhưng ta lại ngửi thấy được."

"Tỷ phu—–"

"Mới đầu ta cũng không chắc chắn sợ trách lầm muội. Nhưng lúc cùng Tư Ngư gia đánh nhau, muội lại dẫn Bì Bì và Tiểu Cúc đi cứu Hoa Lê.... Ta liền biết muội không có ý tốt."

Thiên Nhị bỗng nhiên gục đầu xuống: "Tỷ phu muội sai rồi. Tỷ phu hãy nể tình tỷ của ta mà tha thứ cho ta đi."

Hạ Lan Huề đang muốn lên tiếng, Thiên Nhị bỗng nhiên thoắt cái nhảy lên, trong tay nắm chặt cây đao hướng Bì Bì trên ngựa chém tới!

Ngay chớp mắt, "Ba" một tiếng, gáy của cô trúng một trưởng của Hạ Lan Huề.

Bì Bì sợ ngây người, một con hồ ly lông trắng ngã nhào trên mặt đất, miệng phun máu tươi, ngã xuống đất mà chết.

Không trung bỗng nhiên xất hiện một viên châu màu lam đang toả sáng. Ở trên trời bay bay, gió thổi bay lên cao, như một ngôi sao băng, càng ngày càng nhanh.

Hạ Lan Huề đào cái hố, đem thi thể Thiên Nhị chôn xuống, dùng chân giẫm xuống cho bằng phẳng rồi dùng vài cành cây khô cắm lên.

Bì Bì thở dài: "Cô ấy làm mấy chuyện đó, chẳng qua là vì chị của mình—— anh không thể tha thứ cho cô ấy sao?"

Hạ Lan Huề nhảy lên ngựa, hai tay ôm lấy eo cô, đi xuống chân núi, chậm rãi nói: "Muội ấy gϊếŧ chết Chung Nghi, gián tiếp hại Gia Lân, cũng chỉ có hai người đó mới có tư cách nói tha thứ hay không, cô không có tư cách để bình luận."

"Vậy tôi có tư cách bình luận cái gì chứ!"

"Cô có thể thấy mình thiếu thông minh, điểm đó tôi tuyệt đối đồng ý."

Cô bị Viêm não rừng, cảm thấy mình chắc chắn sẽ sống không nổi, hơn nữa chết sẽ rất thảm. Tất nhiên thừa dịp đầu óc thanh tỉnh cùng Tế Ti đại nhân đấu võ mồm cũng coi như là thú vui tiêu khiển. Đang muốn phản bác bỗng nhiên cơn đau đầu lại đánh úp lại, cả cơ thể cô đều co quắc lại.

"Bì Bì?"

Cô đau đến méo mặt, cắn chặt hàm răng, không cách nào mở miệng nói chuyện.

Thấy Bì Bì khó chịu, Hạ Lan Huề ôm cô xuống ngựa, cởϊ áσ khoác trải xuống đất cho cô nằm.

"Hạ Lan Huề," Bì Bì nhẹ nhàng thở dốc, "Bằng không anh cũng gϊếŧ tôi luôn đi."

"Rất đau sao?" anh sờ lên mặt cô, "Đáng tiếc tôi không thể giúp cô. Tỳ tộc trong cơ thể cô rất mẫn cảm với nguyên khí của tôi."

"Ôm chặt tôi," cô nói, "Lạnh quá."

Anh cũng nằm xuống, cởϊ áσ, đưa cô ôm chặt vào lòng.

Cô có thể cảm thấy nhiệt độ từ cơ thể anh, tiếng tim anh đang đập, khí tức quen thuộc trên cơ thể anh, ngoại trừ Hạ Lan, không có ai khác yêu cô như vậy, anh vẫn là Hạ Lan, là Tế Ti đại nhân của cô, là chồng của cô...

Anh nhẹ nhàng hôn cô, sau đó cắn lấy lỗ tai cô, phân tán lực chú ý của cô. Bì Bì chợt thanh tỉnh, lại chợt hôn mê, rất nhanh ngủ thiết đi.

Khi cô tỉnh lại anh vẫn đang ôm chặt lấy cô, một cái đuôi trắng bao lấy người Bì Bì. Cho dù cô không thể cử động vẫn thấy ấm áp một cách kì lạ, đầu cô lại bắt đầu co rút.

Ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, rất sáng, giống bầu trời đầy sao.

Cô cũng không chớp mắt nhìn anh, nét mặt ôn hòa hiếm thấy của anh, hơi thở ôn nhu của anh.

"Ngủ tiếp đi, lát nữa chúng ta lên đường." Anh nói.

"Tôi không tin Hời Hợt có thể cứu tôi," cô nhẹ nhàng nói, "Đừng đặt nhiều hi vọng."

"Ông ta không cứu được cô—-" anh đem đầu buồn bực tựa vào ngực cô, đưa tay xoa nắn cổ cô, "Tôi sẽ châm lửa thiêu luôn cái cây Ngân Hạnh đó."

Hạ Lan Huề dắt ngựa trở về, tất cả mọi người đã ngồi nghiêm chỉnh, tựa hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra. Anh không nói một lời đem Bì Bì ôm xuống ngựa, để cô nằm trên mặt đất nghỉ ngơi. Anh thì đưa tay sưởi ấm.

Một lát sau, rốt cuộc Anh Anh nhịn không được hỏi: "Thiên Nhị tỷ ở đâu? Sao lại không trở về cùng?"

"Muội ấy đi rồi." Hạ Lan Huề thản nhiên nói.

Về viên nguyên châu phát sáng giữa bầu trời đêm kia chắc hẳn mọi người cũng đã nhìn thấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »