Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tê Nhiên Chúc Chiếu

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người vẫn nhớ đến tình hình đang chiến đấu, vội vã quay trở lại. Vết thương lúc nãy đau như cắt nhưng khi Bì Bì đứng cạnh Hạ Lan Huề lại giảm đi không ít, điều này làm cô nhớ tới lúc ở thành phố C, khi cô bị đau thì chỉ cần đến gần anh thì cơn đau liền biến mất. Nghĩ một hồi, cô liền nắm lấy tay Hạ Lan Huề kéo qua, đặt ra sau lưng của mình.

"Làm gì thế?"

"Truyền cho tôi chút nguyên khí."

"Cô tưởng tôi là đồ sạc pin đó hả?"

"Dù sao tôi cũng mới đánh nhau sống chết xong, anh không cảm thấy rất tội nghiệp hay sao?"

Tế Ti đại nhân cổ họng lên xuống, không nói là có cho hay không. Bì Bì vẫn kiên trì cầm tay của anh lòng thầm suy nghĩ, nếu hôm nay may mắn thắng thì không sao, nhưng nếu thua chắc chắn Hồ tộc cũng sẽ không ngoan ngoãn làm cá nằm trên thớt chịu chặt chém đâu, nhất định họ sẽ phản kháng. Nếu lúc đó thật sự xảy ra thì thân ai nấy lo chứ cái gọi là "Hỗ trợ lẫn nhau" đều là nói xàm. Muốn chạy thoát Lang tộc thì bây giờ cô cần phải khôi phục sức mạnh lại.

Xác Tu Ngư Băng vẫn còn nằm trên mặt đất đã được chuyển lại gần một cái gốc cây, Tu Ngư Duệ lấy một ít lá cây che mặt Tu Ngư Băng lại coi như hoàn thành tang lễ.

Trận đấu thứ hai, Hồ tộc phái Kim Địch ra ứng chiến.

Hồ tộc đã thắng ván đầu tiên, đối với Lang tộc mà nói trận chiến thứ hai này rất then chốt. Ván thứ hai này mà thắng thì có hi vọng, nhưng nếu thua thì tất cả coi như xong. Mà Hồ tộc phái Kim Địch ra ứng đấu có thể nói anh mạnh ngang ngửa với Hạ Lan Huề, nếu vào ban đêm có thể Hạ Lan Huề sẽ vượt trội hơn Kim Địch nhưng đây là ban ngày Hạ Lan Huề không thể nhìn, cho dù anh có thính lực nhạy bén như tia hồng ngoại đi chăng nữa, nhưng chắc chắn lúc so đấu sẽ bị chậm hơn một chút. Hơn nữa Lang tộc lại đem hết sự chú ý đặt vào Kim Địch, không ai biết Hạ Lan Huề, cũng không ai biết có Tế Ti đại nhân đang ở đây. Cho nên trận này mọi người đều đoán rằng nhất định Kim Địch sẽ đối đầu với Tu Ngư Duệ.

Không ngờ Tu Ngư Duệ lui ngựa lại, lớn tiếng nói: "Lục đệ, ngươi đi ra đấu với hắn."

Tất cả mọi người đều xôn xao, một người thanh niên mặc một bộ quần áo màu bạc bước ra ngoài. Giống như hầu hết tất cả Lang tộc, anh cao lớn, mặt để râu, bên má trái in một vết sẹo hơi mờ lại làm tăng vẻ nam tính. Nhận ra mọi người đang chút ý đến mình, anh sửa lại chòm râu, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt toát ra kẻ lạnh lùng.

Tuy nhiên, trên người anh lại có vài điểm khác với Lang tộc một trời một vực. Thứ nhất da của anh trắng nõn, mà màu da của Lang tộc lại là màu xám đen, hai màu da đối lập, giống như hai quân cờ trắng đen. Thứ hai anh có một kiểu tóc xoăn giống y chang Kim Địch, còn những lang tộc khác lại có kiểu tóc vừa khô vừa thẳng. Điều cuối cùng, mặt anh rất thon gọn, hình dáng rõ ràng, đường nét lại tinh tế nhu hòa, mà lang tộc lại có khuôn mặt to, khung xương rộng, đường nét thô ráp.

Suy nghĩ đầu tiên của Bì Bì về cái lang tộc gọi là "Lục đệ" này chắc chắn là con lai.

Ngay sau đó cô lại nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Kim Địch, cô đột nhiên nhớ đến Anh Anh từng nói, lập tức hiểu rõ.

Mẹ của Kim Địch bị Tu Ngư Lượng làm nhục phát điên mà chết, trước khi bà ấy ra đi còn sinh ra một bé trai.

Cái gã Lang tộc tên "Lục đệ" này chính là đứa bé khi đó, em trai của Kim Địch.

Nếu chuyện này Anh Anh đã biết thì Lang tộc, Hồ tộc chắc chắn cũng đoán được. Bì Bì không khỏi liếc nhìn Tiểu Cúc ở phía xa xa, phát hiện Tiểu Cúc đang rất lo lắng, dùng sức cắn môi, hiển hiên Tiểu Cúc cũng biết được việc này.

Tựa như Hạ Lan Huề cảm thấy có cái gì không đúng, anh thấp giọng hỏi Bì Bì: "Làm sao vậy?"

"Lang tộc phái người ra ứng chiến —– nhìn có chút giống với Kim Địch, họ có phải là người quen không?"

Bì Bì vừa nói xong, Hạ Lan Huề cũng giật mình.

Anh Anh đứng bên cạnh cũng lập tức nói: "Hắn ta tên là Tu Ngư Tắc, là đại nhân vật mạnh thứ ba trong Tu Ngư gia, mấy năm gần đây danh tiếng rất lớn, lão đại và lão nhị của An Bình gia là do hắn ta dẫn quân đi tiêu diệt, cướp đi danh tiếng của Tu Ngư Duệ khá nhiều, cho nên hai huynh đệ này nhìn bề ngoài thì có vẻ hòa thuận, nhưng bên trong lại âm thầm đấu đá lẫn nhau. Có điều Tu Ngư Duệ cũng không phải đèn cạn dầu, nếu không cũng không nghĩ ra được chiêu này: nếu Tu Ngư Tắc thua thì sẽ chết dưới tay Kim Địch, cũng đồng thời loại bỏ được cái gai trong mắt hắn. Hoặc nếu Tu Ngư Tắc thắng, người là do hắn ta dẫn quân đến, công lao thuộc về hắn ta—– nói thể nói ván cược này Tu Ngư Duệ thắng hay thua cũng đều có lợi."

Mọi người đều rất nhanh hiểu được tình hình, Tu Ngư Duệ lạnh lùng lên tiếng, cười nói: "Hai huynh đệ các ngươi—– chắc còn chưa gặp mặt nhau đi?"

Mọi người đều ồ lên, tiếng bàn luận xôn xao nổi lên.

"Các hạ là ——?"

"Tu Ngư Tắc."

"Kim Địch."

"Hân hạnh."

"Mời."

Cao thủ gặp nhau, nói càng ít càng tốt. Tu Ngư Tắc bộ dáng thờ ơ, từ sau lưng rút ra song việt (Búa): "Mời."

Suy nghĩ của Bì Bì đã đi xa: bắt hai anh em chưa từng gặp mặt tàn sát lẫn nhau, Tu Ngư Duệ quả nhiên đủ ngoan độc: chỉ cần Kim Địch nhớ về tình anh em mà nương tay, đồng nghĩa với việc Tu Ngư Tắc có cơ hội giành chiến thắng.

Ai mềm lòng trước thì chết.

Theo kế hoạch của Tu Ngư Duệ, Kim Địch có lẽ là người sẽ mền lòng trước, Tu Ngư Tắc dù sao từ nhỏ đã lớn lên với Lang tộc, phụ thân lại là Vương của Lang tộc, mang nửa dòng máu Lang tộc, chắc chắn sẽ không đột nhiên "Thân tình" nương tay, mà chắc chắn Tu Ngư Tắc sẽ dốc hết sức để thể hiện lập trường của mình.

Trời đã sáng hẳn, gió vẫn rất lạnh.

Trên mặt đất hai bóng người tung bay, lóe sáng. Những người có võ công có thể nhìn ra được hai người này có võ công ngang nhau. Tu Ngư Tắc có dáng người cao hơn so với Kim Địch, thể lực có vẻ chiếm ưu thế hơn Kim Địch. Nếu nói về tốc độ, khinh công và kiếm pháp thì Kim Địch lại là người chiếm ưu thế. Kim Địch đã có hai lần có thể hạ được Tu Ngư Tắc nhưng ở giây phút cuối cùng lại nương tay, còn Tu Ngư Tắc lại không chút khách khí, song việt liên tục vung lên vù vù, không một chút lưu tình, bức Kim Địch liên tục liên tục lùi bước.

Bỗng chốc "keng", Kim Địch mộ kiếm đánh bay một cái Việt, kiếm vẫn không ngừng đâm về phía cổ của Tu Ngư Tắc.

Mọi người coi cũng đoán được đây là đại ca đã thấy phiền đệ đệ muốn chấm dứt trận đấu, nhưng cái mọi người không đoán được lại là Tu Ngư Tắc đối mặt với thế kiếm đánh tới lại không hề tránh né mà lại đứng ra nghênh đón!

Đây là tình tiết đầu hàng chịu chết sao?

Thoáng cái lòng Bì Bì chìm xuống. Kim Địch đang đưa kiếm đâm về phía Tu Ngư Tắc, thoắt cái liền chuyển hướng.

Ngay lúc chần chừ này, Tu Ngư Tắc xoay chuyển tình thế, một tia sáng lóe lên bay về phía Kim Địch, chỉ nghe một tiếng "Phốc!" vết thương xuyên qua da thịt, Kim Địch ngã ngửa nằm trên mặt đất. Tu Ngư Tắc rút đao ở bên hông ra nhảy lên đang chuẩn bị hạ một đao xuống——

Nhanh như chớp một bóng đen lao tới, kéo Kim Địch nằm trên mặt đất về phía sau, đao của Tu Ngư Tắc chém vào khoảng không nện xuống bùn dưới đất bắn lên tung tóe, ngẩng đầu nhìn lên bóng đen trước mặt.

Nhìn đến màn vừa rồi, Bì Bì chợp phát hiện Tế Ti đại nhân đứng ở bên cạnh đã biến mất.

Hạ Lan Huề nhàn nhạt nói: "Trận thứ hai, chúng tôi thua."
« Chương TrướcChương Tiếp »