Ba phút trôi qua, Bì Bì mới từ từ bình tĩnh lại. Tiểu Cúc phát hiện người Bì Bì toàn là máu, từ đầu tới cổ, Tiểu Cúc la lên: "Bì Bì, cậu có sao không?"
Bì Bì lắc đầu: "Tớ không sao. Còn cậu?"
Trước ngực Tiểu Cúc bị gấu đen đánh trúng một cái, còn in dấu tay cực To. Trên mặt, cánh tay đều là máu, nhưng cũng may vì mặc áo khoác cao bồi làm từ da vải bố, vết thương không sâu lắm. Người bị thương nặng nhất chính là Gia Lân, anh bị gấu đen đánh trực diện, cắn rớt một miếng thịt, trên vai máu chảy không ngừng, vết thương sâu đến tận xương. Gấu đen có ý định cắn cổ của Gia Lân, lại bị Gia Lân dùng hai tay ngăn lại, cho nên mới không bị thương tới điểm yếu. Bì Bì và Tiểu Cúc luống cuống tay chân giúp anh băng bó vết thương, Gia Lân đau đớn cắn chặt hàm răng, hôn mê bất tỉnh.
"Vết thương này ——"Tiểu Cúc chỉ vào vết thương trên lưng Gia Lân đang không ngừng chảy máu, "Phải cầm máu lại." Vừa nói cô vừa kéo miếng áσ ɭóŧ của mình xuống thấm vào vết thương, vò thành một cục ngăn chặn máu chảy. Miếng vải có tính thấm nước rất mạnh, đã ướt đỏ, máu vẫn không ngừng chảy.
Bì Bì nhíu mày: "Từ chỗ này mà trở về mất khoảng ba tiếng đồng hồ."
"Gia Lân đang bị thương, ít nhất cũng phải mất sáu tiếng ." Tiểu Cúc nói.
Bì Bì im lặng. Gia Lân đang chảy máu không ngừng, chỉ sợ là không thể đi xa được. Dù cho trở về không gặp phải trở ngại nào, thì trời cũng đã tối, đến lúc đó thì Ngũ Lộc Nguyên cũng đã bị ăn mất. Bì Bì cúi đầu suy nghĩ, nói: "Hay là cậu trở về trước, đem gan gấu cho Hạ Lan Huề, rồi kêu anh ta đến đây giúp tớ, còn tớ sẽ ở đây chăm sóc Gia Lân, nếu anh ấy có thể đi được thì tớ cùng anh ấy đi chậm chậm trước?"
Tiểu Cúc nhìn Gia Lân nửa ngày không lên tiếng. Cách của Bì Bì rất hợp lí nhưng cũng rất nguy hiểm..
"Tớ không thể để hai người lại đây," Tiểu Cúc nói, "Chỗ này đầy mùi máu sẽ thu hút những động vật khác đến. Biết đâu gần đây lại có thêm một con gấu khác thì sao?"
"Nhưng nếu trước khi trời tối mà không trở về thì Ngũ Lộc Nguyên sẽ..."
"Mọi chuyện không thể lúc nào cũng tuyệt đối được, Gia Lân và Ngũ Lộc Nguyên chỉ có thể cứu một người!!!"
Gia Lân, đương nhiên cô sẽ chọn cứu Gia Lân. Bì Bì hít sâu hai cái, gật đầu: "Cứ như vậy đi, trước tiên nên tìm xem quanh đây có cây thuốc nào cầm máu được không."
Tiểu Cúc cúi đầu tìm kiếm xung quanh: "Tớ nhớ có hai loại cây có thể cầm máu được là Tam Thất và Tiên Hạc."
"Không kiếm được đâu. Hai loại cây này đều là loại cây nhiệt đới, ở đây không có."
Bì Bì nhìn gốc cây cổ thụ trước mặt, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, "Có thể dùng nhựa thông cầm máu."
Một người thợ săn đã từng nói nhựa thông có rất nhiều công dụng, nó chính là "Băng keo cá nhân thực vật", cũng có thể làm "Sơn chống thấm nước", làm "Nhiên liệu" đốt lửa.
Bì Bì và Tiểu Cúc tìm xung quanh một lúc mới lấy được một ít nhựa thông, lập tức dùng nó thoa vào vết thương của Gia Lân. Nhựa thông cực kì dính, máu liền lập tức ngừng chảy một cách thần kì. Đúng lúc này, Tiểu Cúc bỗng la lên, chỉ về phía sau Bì Bì. Không biết từ khi nào, trên xác gấu đen có mấy con quạ đen bay đến mổ, Bì Bì vội vàng phất tay xua đi. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên không trung xuất hiện rất nhiều con quạ đang bay lòng vòng xung quanh. Động vật ăn thịt có khứu giác rất nhạy bén, nơi này lại có mùi máu nồng nặc, ngay cả cô còn nghe thấy được. Bì Bì biết chỗ này không thể ở lâu: "Gia Lân, anh có đi được không?"
Gia Lân gật đầu, anh cắn răng để Tiểu Cúc đỡ đứng lên. Bì Bì rút ra cây đao, nhắm vào vị trí lá gan của gấu đen, đang muốn ra tay, chợt nghe trong đám lá cây có tiếng động, từ trong bụi rậm xuất hiện bảy tám người đàn ông to lớn trên người mặc da thú màu xám, để râu quai nón, tay cầm vũ khí, đi đầu đám người đó lại là một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, mắt xếch, mày nhỏ, xương gò má cao, da đen, trên cổ đeo chiếc vòng giống như hạt châu có năm màu.
Người phụ nữ đó quan sát ba người họ, lớn tiếng nói: "Đây là lãnh thổ của gia tộc An Bình, ta là An Bình Huệ. Các ngươi là ai?"
Bì Bì hơi ngẩn người, nhớ lúc trước Anh Anh đã từng nói với cô, chỗ này chính là ranh giới giữa nhà An Bình và Tu Ngư, người phụ nữ này có thể là thủ lĩnh của Lang tộc. Bì Bì chắp hai tay lại cúi người, lớn tiếng nói: "Xin lỗi đã làm phiền, tôi tên là Quan Bì Bì, chúng tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây."
"Nếu chỉ đi ngang qua, tại sao lại săn bắn?"
"Vô tình đυ.ng phải gấu đen, không thể không đánh lại."
Bì Bì vừa nói xong, lập tức nghĩ đến ở phía sau lưng cô còn treo thỏ hoang, sóc, cái này không phải là đang cãi chày cãi cối sao, lúc còn đang suy nghĩ sẽ giải quyết vấn đề này ra sao bỗng An Bình Huệ lên tiếng: "Ngươi có biết Ngũ Lộc Nguyên không?"
Gặp phải một đám người lạ , trong giọng nói lại ẩn chứa địch ý, Bì Bì không muốn chuốc thêm phiền phức. Nhưng có điều sáng nay việc Ngũ Lộc Nguyên bị đuổi gϊếŧ quá mức ầm ĩ, chắc chắn có rất nhiều người biết việc này, nếu như cô nói không biết, biết đâu chừng lại khiến An Bình Huệ tức giận, Bì Bì chần chừ một chút, gật đầu.
"Hôm nay ngươi nhìn thấy hắn?"
Bì Bì lại gật đầu.
"Làm phiền ngươi chuyển lời cho hắn."
"Mời nói."
"Ngươi nói hắn trong vòng ba ngày phải mang lễ vật đến An Bình gia cầu hôn."
Bì Bì há miệng rồi lại ngậm. Cô nhớ không lầm thì Ngũ Lộc Nguyên bị nhà Tu Ngư đuổi gϊếŧ vì đã trêu chọc Tam tiểu thư nhà người ta, không lẽ đây là dì của Tam tiểu thư muốn giúp cô ấy?
"Xin hỏi..." Bì Bì có chút nghi hoặc "Đến cầu hôn ai?"
"Ta, " người phụ nữ thản nhiên nói, "An Bình Huệ. Nói cho hắn biết. Ta nhìn trúng hắn."
OK, OK, OK. Bì Bì nói thầm trong lòng, Ngũ Nguyên Lộc lại được một người phụ nữ của gia tộc An Bình nhìn trúng, mặc dù tuổi hơi cao nhưng địa vị lại không thể xem thường. Bì Bì không biết tập tục cưới hỏi của Lang tộc, nhưng thế lực của Tu Ngư gia cũng không yếu, người phụ nữ tên An Bình Huệ này cô không thể chọc giận được, nhưng mà Tam tiểu thư lại càng không thể trêu vào. Bì Bì xuất phát từ ý tốt nhắc nhở cô ta một chút.
"Cái đó...Là..." Bì Bì cẩn thận từng li từng tí nói, " Có phải cô hiểu lầm hay không?"
"Hiểu lầm cái gì?"
"Tôi nghe nói... người Ngũ Lộc Nguyên thích... Là tam tiểu thư của nhà Tư Ngư ."
Đám người đàn ông to lớn phía sau nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc, hình như mới nghe được tin này. Tuy nhiên An Bình Huệ không có nửa điểm thay đổi nét mặt: "Ngươi nói cho hắn biết, không cần biết hắn thích ai, tốt nhất là cưới ta, nếu không ta sẽ gϊếŧ tam tiểu thư của gia tộc Tu Ngư."
Giọng nói của cô ta vô cùng đặc biệt, hơi khàn khàn mà lại trầm thấp, có cảm giác rất gợi cảm. Vừa nói vừa quan sát từ đầu đến chân Bì Bì, ánh mắt chậm rãi đánh giá cô.
Bì Bì không lên tiếng. Tập tục hôn lễ của Hồ tộc đã rất quái dị, nhưng nói đến vấn đề cưới gả các cô gái dù là ai vẫn sẽ có chút ngượng ngùng. Còn các cô gái của Lang tộc này thì khác, một khi đã yêu liền muốn chiếm đoạt, kẻ nào ngăn cản thì gϊếŧ kẻ đó, thật là mạnh mẽ!!!
Bây giờ không phải lúc nói đến vấn đề cú sốc văn hoá này, Bì Bì chỉ muốn thoát khỏi đám người kia, vội vã gật đầu: "Được, được. Tôi nhất định sẽ nói với anh ta."
"Để lại con gấu đen và người nam nhân bị thương này, các ngươi có thể đi."
An Bình Huệ giơ tay lên, hai người đàn ông cao lớn phía sau đi tới trước mặt con gấu đen, đuổi đám quạ đen đang mổ xác, Bì Bì bỗng hét lớn một tiếng: "Khoan đã, các người có thể lấy xác gấu đen nhưng phải cho tôi gan của nó và người thanh niên này."
An Bình Huệ đi tới trước mặt cô, đôi mắt lạnh như đêm đông giá rét nhìn Bì Bì chăm chằm, nói: "Không được."
Bì Bì hai mắt trợn tròn, cũng nhìn lại cô ta, không tỏ ra yếu kém khí thế.
An Bình Huệ im lặng không lên tiếng nhưng sát khí đã nổi lên. Rõ ràng đang uy hϊếp cô, nhưng vẫn nói một cách lịch sự: "Nam nhân này rõ ràng bị thương nặng không thể di chuyển, thay vì để hắn có cản trở các ngươi, để bọn ta ăn hắn không phải tốt hơn sao?—– Ta không lấy gan của ngươi đã là lịch sự lắm rồi."
"Không cho tôi mang đi, các ngươi cũng không ăn được." Bì Bì bình tĩnh nói.
Rốt cuộc An Bình Huệ hừ lạnh một tiếng, nói: "Uy hϊếp ta? Không sợ ta gϊếŧ ngươi sao?"
Bì Bì cảm thấy cằm bị một cái gì đó đẩy lên cao, liếc mắt nhìn một cái, là một cây đao nhọn.
"Tôi chính là bạn của Ngũ Lộc Nguyên, " Bì Bì dùng hết tất cả sức lực che dấu sợ hãi và tiếng tim đập nhanh thình thịch của mình, "Cô đã muốn gả cho anh ta, nếu cô gϊếŧ tôi, thì anh ta sẽ nghĩ như thế nào?"
"Ngươi cho rằng ta quan tâm hắn nghĩ cái gì sao?"
"..."
"Còn không mau cút đi?"
Bì Bì liên tục lui về phía sau năm bước, giơ tay về phía Gia Lân rút ra cái bao màu đen nhỏ: "Đây chính là loại phấn chứa chất kịch độc, nếu tôi dùng nó ném vào người cô, hoặc là tự bôi vào chính bản thân mình, tôi nghĩ cô ăn cũng sẽ không ngon đâu, cần chi phải ép chúng tôi?"
"Phấn độc?" An Bình Huệ nói: "Ngươi nghĩ sẽ gạt được ta sao?"
Bì Bì ném một bọc giấy về phía cô ta: "Không thì cứ thử."
An Bình huệ cười lạnh một tiếng, nói: "Sâu!"
"Dạ có!"
Trong rừng phát ra âm thanh, từ một dáng người chạy ra, đó là cô gái nhỏ, mang thật nhiều mấy cái bọc lớn, đầu đầy mồ hôi, vừa chạy vừa thở dốc. Cô gái chạy đến trước mặt Bì Bì, bỗng sửng sốt trừng to đôi mắt vốn không hợp tỷ lệ với khuôn mặt mình.
"Anh Anh?"
"Bì Bì?"
Người vừa mới xuất hiện chính là Anh Anh, trên lưng mang theo rất nhiều bao đồ, dường như sắp đè luôn cô tới nơi. Không đợi Anh Anh kịp chạy tới, một người đàn ông nhận lấy cái bọc đen trong tay An Bình Huệ, ra sức đẩy miệng Anh Anh, đem thuốc độc đã đã nghiền thành bột cho vào miệng cô, Anh Anh liều mạng giãy giụa, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi kiềm kẹp.
Bì Bì lớn tiếng hét lên: "Dừng lại!"
Anh Anh đã sợ đến choáng váng, mắt nước lưng tròng nhìn cô, toàn thân không ngừng run rẩy.
"Mạng người vô cùng quan trọng, tại sao có thể lấy cô ấy để thử độc?"
"Mạng người?" An Bình Huệ khinh thường cười: "Ả là Kiến tộc, tuổi thọ chỉ có bốn mươi ngày. Nếu sinh vào mùa xuân, cũng sẽ không nhìn thấy được trời thu. Đã vậy còn không biết xấu hổ tự đặt cái tên là 'Anh Anh' ? Một người chỉ sống được bốn mươi ngày, có cần phải nghiêm trọng vậy không? Thật là nực cười!"
Bì Bì lạnh lùng nhìn cô: "Anh Anh cho dù chỉ sống được một ngày, cũng có thể có tên. Ở trong mắt cô, Anh Anh có lẽ không đáng giá một đồng tiền, nhưng ở trong lòng bố mẹ của Anh Anh thì cô ấy chính là thứ quý giá nhất."
"Ngươi đã đau lòng cho cô ta như thế, vậy tại sao lại để cô ta phải thử thuốc độc. Nếu quả thật trúng độc mà chết thì coi như là cam tâm tình nguyện, chết có ý nghĩa."
Bì Bì không nói hai lời, rút cây đao chém về phía An Bình Huệ! Nhưng An Bình Huệ lại né sang một bên tránh khỏi. Các thuộc hạ của cô ta muốn xông tới, bị An Bình Huệ liếc mắt nhìn một cái liền ngừng lại, cô ta rút ra một cây kiếm dài đánh trả.
Bì Bì biết nếu Hồ tộc xảy ra xung đột, bình thường sẽ là thủ lĩnh đứng ra một mình chiến đấu. Có lẽ quy định của Lang tộc cũng như vậy. Bì Bì lập tức hạ quyết tâm, phải liều mạng. Hai người liền lao vào chém gϊếŧ, bất quá không quá không hơn hai chiêu, Bì Bì liền bị An Bình Huệ đạp một phát, té trên mặt đất. Bì Bì cắn răng bò dậy còn chưa kịp đứng thẳng, lại bị An Bình Huệ đạp thêm một cú ngay trán.Bì Bì cảm thấy trong đầu mình toàn là sao, bên tai vang lên tiếng ong ong, té xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh.Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô cảm thấy thân thể mình bị người khác đỡ lên, Bì Bì miễn cưỡng mở mắt, trước mắt xuất hiện gương mặt quen thuộc.
"Thanh Dương? ... Quan Hạt?"
Cô phát hiện mình nằm trên một vũng máu, nhưng không phải máu của cô. Xác gấu đen đã biến mất chỉ còn sót lại bộ xương, bị một đám quạ vây quanh. Không thấy Gia Lân và Tiểu Cúc đâu cả, An Bình Huệ cũng không thấy bóng dáng. Thanh Dương và Quan Hạt cả hai người chia nhau ngồi bên trái và bên phải của cô, tay đặt trên lưng của cô. Cô nhớ trước kia khi cô bị bệnh Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn hay chữa bệnh cho cô bằng cách này.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thanh Dương hỏi, "Tại sao em lại ở đây một mình?"
"Tôi... Chúng tôi bị... Lang tộc vây đánh."
"Gia tộc nào? An Bình? Tu Ngư? Bắc sơn? Phương Lôi?"
"An Bình Huệ."
"Bì Bì, em đúng là biết chọn đối thủ!" Thanh Dương thở dài, "Cô ta vừa mới mất đi chồng và con trai, vào thời điểm này không ai dám trêu vào sói mẹ cả."
"Cô ta đã bắt giữ bạn của tôi!!!"
"Có cần anh giúp em không?"
Bì Bì ngơ ngác nhìn Thanh Dương, trong lòng rối rắm: Hạ Lan Huề đã nói Thanh Dương chính là kẻ thù. Nhưng bây giờ anh ta lại đối xử rất tốt với cô, là thật lòng hay là giả vờ? Có nên tin tưởng hay không?
Việc quan trọng trước mắt là cứu người. Cho dù ai lên tiếng muốn giúp đỡ, cô cũng sẽ không bỏ qua cơ hội. Bì Bì nói: "Bạn của tôi một người tên là Tân Tiểu Cúc, một người tên là Đào Gia Lân và một người... Là kiến tộc, tên là Anh Anh. Anh có thể giải cứu bọn họ không?"
"An Bình huệ mới vừa đi không lâu, có lẽ là cách nơi này không xa." Thanh Dương nhìn xung quanh.
"Theo dấu mùi hương để lại, là đi về hướng Bắc." Quan Hạt nói. Nói xong lời này, anh ta liền nhanh chóng biến mất.
Bì Bì nhìn Thanh Dương, nhẹ nhàng nói: "Anh không đi cùng anh ta sao?"
"Đối phó An Bình huệ, một mình anh ta là đủ rồi." Thanh Dương nâng cô dậy, đi đến gốc cây đại thụ bên cạnh ngồi xuống, đưa cho cô một túi nước làm bằng da trâu, "Uống nước không?"
Bì Bì nhận lấy túi nước uống ừng ực, lau miệng: "Cảm ơn."
Cô cảm thấy trong l*иg ngực mình cô một luồng khí chuyển động, lúc này cô mới nhận ra Thanh Dương vẫn tiếp tục truyền dòng khí qua cho cô, chân khí cuồn cuộn chảy vào cơ thể của Bì Bì. Bị một người đàn ông xa lạ đυ.ng chạm, Bì Bì cảm thấy có chút không được tự nhiên, Thanh Dương dừng như cũng nhận ra cô cảm thấy không thoải mái, rút tay lại: "Có lẽ em vẫn còn cảm thấy hơi đau đầu, nhưng với dòng chân khí anh truyền cho em chắc hẳn vẫn có thể quay về chỗ Hạ Lan Huề."
"Cám ơn anh."
"Hạ Lan Huề sẽ giúp em tiếp tục trị liệu."
Chưa chắc, Bì Bì nghĩ thầm trong đầu.
" Khu rừng này lớn như vậy làm sao anh có thể tìm được tôi?"
"Trong người em có mị châu của anh."
Bì Bì cười khổ một tiếng, trong lòng nói, được rồi, anh ở trên người tôi cài đặt thiết bị theo dõi không dây, GPS định vị toàn cầu...
"Ngày hôm đó, ở trên đường ray xe điện... Hai người..." Bì Bì thực sự vẫn muốn biết ai là người chiến thắng...
"Em muốn biết ai thắng ai thua không?"
Bì Bì nhìn anh, gật đầu.
"Anh thua." Thanh Dương thản nhiên nói, "Không phải là bởi vì đánh không lại anh ta, anh có thể thắng, nhưng anh không đành lòng ra tay. Anh bị anh ta đánh trúng một chưởng, nếu không phải đúng lúc đó đường hầm bị sập xuống, có lẽ anh đã chết.."
"Hạ Lan Huề... Thực sự nhẫn tâm như vậy?"
Thanh Dương gật đầu: "Cho nên anh có thể khẳng định anh ta không phải Hạ Lan Tĩnh Đình."
Bì Bì giật mình, hỏi: "Vì sao?"
"Nếu đó thật sự là Hạ Lan Tĩnh Đình sẽ không làm anh bị thương chứ đừng nói là gϊếŧ chết anh." Thanh Dương nhìn vào mắt Bì Bì, chân thành nói, "Nếu đó thật sự là Hạ Lan Tĩnh Đình chân chính chắc chắn cũng sẽ không làm tổn thương em,Bì Bì. Dù cho Hạ Lan mất trí nhớ, tinh thần rối loạn —— Bì Bì —— em và anh không chỉ là người thân thiết nhất với Hạ Lan, hai chúng ta chính là linh hồn là da thịt của Hạ Lan. Cho dù anh ấy không nhớ chúng ta, nhưng nghe thấy được mùi của anh và em cũng tuyệt đối không làm thương tổn đến chúng ta."
Bì Bì thở dài một hơi: "Có lẽ chỉ có anh và tôi tự nghĩ rằng mình là người quan trọng nhất của Hạ Lan."
"Hãy tin anh, " Thanh Dương nói, "Anh ta không phải là Hạ Lan Tĩnh Đình."
"Anh ta chính là Hạ Lan. Anh ta và Hạ Lan giống nhau như đúc." Bì Bì kiên trì nói, "Từ trong ra ngoài, mỗi một tấc da thịt, hoàn toàn giống nhau. Anh ta thậm chí nguyện ý để cho tôi kiểm tra DNA."
"Nếu như anh có biện pháp thử Hạ Lan Tĩnh Đình là thật hay giả, em có đồng ý thử không?"
Tim Bì Bì đập nhanh một nhịp: "Biện pháp gì?"
Thanh Dương lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ bằng ngọc, từ bên trong đổ ra một viên nhỏ như hạt đậu màu trắng: "Cái này gọi là 'Sầu Trướng'. Gần giống như Huyễn Tề ở thế giới loài người. Vô cùng quý hiếm."
"Anh muốn tôi hạ độc?" Bì Bì trừng mắt, "Nhìn tôi giống đồ ngốc lắm sao?"
"Không có độc, cái này hoàn toàn vô hại, anh sẽ thử cho em coi ngay bây giờ." Anh nhặt lên một viên bỏ vào trong miệng, "Nó sẽ làm Hạ Lan Huề mất đi lí trí trong khoảng thời gian ngắn, ít nhất là ba mươi giây, dài nhất là ba phút, trong khoảng thời gian đó anh ta sẽ nói thật những gì anh ta biết."
"..."
"Em chỉ có thể thử một lần, vì sau đó thân thể anh ta sẽ lập tức tự động sản sinh ra kháng thể."
Bì Bì nói: "Tôi làm sao biết khi nào anh ta sẽ nói thật, khi nào anh ta nói giả chứ?"
"Em chỉ cần hỏi anh ta một vấn đề."
"Là cái gì?"
"Em hãy hỏi lão gia ở nơi nào."
Cha của Hạ Lan Huề ở Bắc cực, Bì Bì đã từng hỏi Hạ Lan vấn đề này.
"Nếu như anh ta là Hạ Lan Tĩnh Đình, anh ta sẽ nói lão gia ở Bắc cực." Thanh Dương nói tiếp, "Nếu như anh ta không phải là Hạ Lan, anh ta sẽ nói lão gia ở Đông Hải."
Bì Bì chấn động: "Anh đã nghi ngờ ai là kẻ giả mạo Hạ Lan?"
"Anh không biết." Thanh Dương lắc đầu, "Điều này là Thanh Tang nói cho anh biết."
"Thanh Tang còn biết được nhiều chuyện hơn anh?"
Thanh Dương bỗng nhiên cười.
"Anh cười cái gì?"
"Bì Bì, em còn không biết địa vị của Thanh Tang ở Hồ tộc."
"Anh làm ơn chỉ dạy."
"Ngoại trừ Hồ Đế, trên đời này không ai biết rõ mọi thứ hơn Thanh Tang." Thanh Dương đem bình ngọc nhét vào trong tay của cô, "Tất cả hồ ly muốn tu luyện thành hình người, đều phải đến Súc Long Phố gặp Thanh Tang. Nói cách khác, mới đi vào là hồ ly, đi ra hóa thành hình người. Đây là một điểm mấu chốt của việc tu hành, chỉ có Thanh Tang biết rõ điều gì xảy ra."
"Nói một cách khác, nếu như không có Thanh Tang trên đời này chỉ tồn tại hồ ly, cũng không có Hồ tộc?"
"Thông minh." Thanh Dương nói, "Đương nhiên Hồ Đế cũng có thể làm chuyện này ——nhưng theo như cách nói của ông ta thì việc này quá phiền phức —— nên đã giao toàn bộ cho Thanh Tang xử lí. Bây giờ Hồ Đế đã qua đời, trước khi qua đời còn cùng con trai đánh nhau, Hạ Lan Huề bị đánh đến mức hồi nguyên hình..."
Thanh Dương bỗng nhiên ngáp một cái, mí mắt run rẩy, muốn ngủ.
"Thanh Dương?" Bì Bì đẩy anh, "Thanh Dương?"
Chẳng lẽ "Sầu trướng" phát tác?
"Chuyện gì?" Thanh Dương hốt hoảng nói, "Bì Bì?"
"Lão gia đang ở đâu?"
"Bắc cực..."
"Anh có phải là bạn của Hạ Lan Huề hay không?"
"Phải..."
"Anh cho rằng Hạ Lan Huề hiện tại... Là ai?"
"Không biết..."
"Nếu như Hạ Lan Huề là giả mạo, anh sẽ làm gì?"
"Gϊếŧ."
Vừa mới nói xong câu đó, Thanh Dương ánh mắt đã thanh tỉnh trở lại.