Chương 33

Lúc nhảy xuống máy bay là đêm khuya, dù Bì Bì ở trên cao nhưng do trời tối nên không thể thấy rõ toàn cảnh Sa Lan. Lúc Ngũ Lộc Nguyên mang cô bay xuống núi, cô cũng không để ý hoàn cảnh xung quanh. Cô chỉ cảm thấy nơi đây toàn là một mảnh rừng cây mênh mông bát ngát, cây cổ thụ vươn cao chọc trời, dây leo khắp nơi. Xa xa có khe núi, vách núi hai bên dốc dựng đứng. Phía Bắc có dốc đứng, phía Đông có con sông lớn, nước chảy xiết, từ xa còn loáng thoáng nghe tiếng nước chảy. Nơi cô đang đứng là rừng cây rậm rạp, nếu đi xa hơn không biết là có gì phía trước? Đồng bằng? Bãi cỏ? Đồi núi? Sa mạc? Hay là suối? Biển? —— Cô không đoán được.

Dọc đường Bì Bì vừa đi vừa suy nghĩ không biết cô cách nhà bao xa rồi. Hỏi Gia Lân, anh nói rất khó tính toán. Máy bay bay bảy tiếng đồng hồ, không biết bay vận tốc bao nhiêu, đi theo đường thẳng hay đường cong, tuy nhiên nhìn vào cây, khí hậu ở đây thì đoán chừng là phương Bắc, nhưng không tới Bắc cực. Bì Bì lại hỏi tình huống tối hôm qua, Tiểu Cúc nói Kim Địch mang theo cô bình an đáp xuống đất. Nhưng Gia Lân và anh em Phương thị thì gặp xui xẻo vừa đáp xuống lại đυ.ng phải Lang tộc bị vây đánh, mọi người xém chút nữa bị bắt về hang ổ của Lang tộc. Kim Địch và Thiên Nhị rơi xuống gần khu vực đó, lúc mới đầu vẫn chưa bị phát hiện đi xung quanh tìm mọi người, không lâu sau gặp được Hạ Lan Huề cũng đang tìm kiếm mọi người, ba người vừa chạy vừa tìm một đêm mới phát hiện năm người kia, cuối cùng lại đánh nhau một trận cùng Lang tộc cứu mọi người ra. Tiểu Cúc và Bì Bì đều giống như nhau ở trên cây chờ một đêm.

"Hai người đã gặp Lang tộc?" Bì Bì nhẹ nhàng hỏi.

"Đúng vậy." Gia Lân đáp, "Đánh nhau với gia tộc Bắc Sơn, gia tộc này đã nắm quyền lực ở Sa Lan gần năm mươi năm. Theo lý thuyết, vùng này thuộc lãnh địa của hai nhà An Bình cùng Tu Ngư, không tới lượt gia tộc Bắc Sơn chen chân vào. Nhưng lão đại và lão nhị của gia tộc An Bình đang đánh nhau tranh giành quyền lực. Còn Tu Ngư tộc chỉ thích đυ.c nước béo cò, bỏ nhỏ bắt lớn."

Bì Bì liếc mắt nhìn Gia Lân một cái: "Làm sao anh biết được nhiều như vậy?"

Gia Lân cười khổ: "Là nghe được, dọc theo đường đi nhiều người nói chuyện với nhau."

Bì Bì nhìn Gia Lân, lại nhìn Tiểu Cúc ở phía trước mở đường cắt cỏ, thở dài: "Hiện tại anh có cảm thấy hối hận đã lên máy bay không?"

Trước lúc sắp lên máy bay Bì Bì còn cố gắng thử thuyết phục Gia Lân và Tiểu Cúc lần cuối cùng. Có một chuyến máy bay đi Melbourne bay sớm hơn máy bay của họhơn năm phút, Bì Bì lén lúc đưa vé máy bay cho họ. Chỉ cần tìm đại một cái lý do trước khi máy bay cất cánh chuồn mất, tới Melbourne lại lên máy bay đi xa hơn, Hạ Lan Huề cho dù muốn tìm hai người họ cũng không dễ. Huống chi Hạ Lan Huề muốn đi Sa Lan làm việc quan trọng, chắc chắn không muốn mất thời gian vào việc này. Nhưng cho dù Bì Bì nói như thế nào, Gia Lân và Tiểu Cúc cũng không đồng ý, kiên quyết muốn đi cùng Bì Bì, sống chết có nhau.

"Bì Bì, anh chưa bao giờ đồng ý cho em đi lên máy bay cả." Gia Lân đáp, "Bởi vì anh biết đám người này rất nguy hiểm."

"..."

"Nếu như Hạ Lan Huề thích em, bảo vệ em, thì em còn có hy vọng sống sót." Gia Lân dừng bước lại, xoay người nhìn cô, "Đáng tiếc theo anh thấy, không phải nhưvậy."

Bì Bì vẫn im lặng, không nói gì.

"Kêu em đi tìm thức ăn? Đi săn? Tại nơi mà dã thú thường lui tới?" Gia Lân khống chế cơn tức giận của mình, "Tên đó có quan tâm sống chết của em sao?"

"..."

"Ở đây, cho dù không bị ăn trúng quả dại có độc mà chết, bị dã thú cắn chết, thì cũng sẽ bị gió lạnh đông chết."

"Gia Lân..."

"Anh có một đề nghị."

Có lẽ là do Gia Lân nói chuyện giọng điệu quá nghiêm túc, như muốn bàn chuyện đại sự, Tiểu Cúc cũng xoay người đi tới. Ba người đến dưới một gốc cây đại thụthấp giọng nói.

"Chúng ta nên thừa cơ hội này —— chạy trốn." Gia Lân nói.

"Chạy trốn khỏi nơi này?" Bì Bì sửng sốt một chút, lập tức liếc mắt nhìn Tiểu Cúc,"Cách này không được khả quan cho lắm. "

Tiểu Cúc lắc lắc đầu, tỏ vẻ đồng ý lời của Bì Bì.

"Bì Bì, chúng ta chưa có ai đi săn bao giờ, ngay cả con gà cũng không bắt được, làm sao săn đủ thức ăn cho đám người kia?"

"..."

"Nếu như bọn họ không ăn no lại muốn ăn hết chúng ta, thì em tính sao?"

"Thế nhưng Hồ tộc khứu giác nhạy bén, cho dù chúng ta chạy xa nhưng vẫn có thểbị đuổi theo!"

"Anh nói chạy trốn, nhưng không phải cứ chạy mãi. Đầu tiên phải xử lí hết bọn họrồi mới...chạy."

Bì Bì và Tiểu Cúc đưa mắt nhìn nhau, bị ý nghĩ này dọa sợ, nhất thời không biết nói thế nào mới được. Lại thấy Đào Gia Lân từ trong túi tiền lấy ra một cái túi đen, từ bên trong lấy ra mấy cái túi nhỏ niêm phong kín miệng, đè thấp giọng: "Đây là dược phẩm hóa học—— vô sắc vô vị. Chỉ cần đem nó lén lút bỏ vào thức ăn..."

Không nói hết câu, chỉ là ánh mắt Gia Lân ẩn chứa ý sâu xa. Hai người hít sâu một hơi, không hẹn cùng nhau lui về một bước.

"Làm sao anh biết cái này có thể độc chết bọn họ?" Tiểu Cúc nói, "Nếu lỡ bọn họkhông chết thì sao? Vậy không phải chúng ta sẽ chết rất thảm sao?"

"Nếu không thành công, hai người liền nói không biết gì hết, tất cả là do anh làm." Gia Lân nói, "Một mình anh chết là đủ, hai người nhân cơ hội rối loạn chạy trốn."

Ánh mắt Gia Lân kiên định, giống như đã quyết định lâu rồi.

Cái này không phải là mưu sát sao? Bì Bì nghĩ thầm, ngoài miệng cũng không dám nói: "Em cảm thấy... Anh và Hoa Lê đã lấy nhau, Tiểu Cúc lại cùng Kim Địch, trên danh nghĩa là người một nhà, Hạ Lan Huề sẽ không... Sẽ không để chúng ta dễ dàng chết."

"Sẽ không?" Gia Lân cười lạnh, "Em vẫn không rõ lí do bọn họ không cho chúng ta mang mì ăn liền? Ba chúng ta chính là mì ăn liền của bọn họ! Sớm hay muộn cũng bị bọn họ ăn sống. Không phải là bị dã thú ăn, bị lang tộc ăn, thì cũng bị'Người một nhà' ăn. Tỉnh táo lại đi, Bì Bì!"

Một luồng khí lạnh dọc theo lưng Bì Bì chạy đến trên trán, khiến cô rùng mình. Tiểu Cúc bên cạnh cũng trầm mặc.

"Theo em thì sao, " Gia Lân hỏi, "Tiểu Cúc?"

"Được rồi, " Tiểu Cúc gãi đầu, "Cho dù chúng ta thành công thoát khỏi bọn họ, nhưng làm thế nào thoát ra khỏi khu rừng này? Anh có cách?"

"Có." Gia Lân nói, "Lúc nhảy ra khỏi máy bay, anh nhìn thấy ánh đèn. Ở phía Tây. Nói rõ phía Tây có thôn xóm. Chỉ cần có thôn xóm, là có thể đi ra ngoài. —— anh không tin đây nơi này là rừng rậm nguyên thủy."

"Ở phía Tây?" Tiểu Cúc hỏi.

"Nếu đi bộ, chắc khoảng bảy tám ngày. —— Có lẽ em có thể thuyết phục người bạn có cánh của em đưa đi một đoạn?"

Bì Bì cúi đầu suy nghĩ, nửa ngày không lên tiếng.

"Bì Bì, anh đã tính toán kĩ càng." Gia Lân vội vàng nói, "Nếu như hiện tại không quyết định, thì chúng ta bất quá chỉ có thể sống qua được hôm nay. Chúng ta đã đi được ba tiếng, ngay cả con thỏ cũng không bắt được. Dù cho liều mạng đi săn, nhiều nhất cho họ ăn no được một ngày, còn ngày mai? Ngày kia? —— Mỗi ngày bọn họ đều sẽ đói bụng."

"Gia Lân, " Bì Bì ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn anh, "Em không đồng ý kế hoạch này."

"Tại sao?"

"Là em tự nguyện tới nơi này, đồng ý cùng với Hạ Lan Huề đi Súc Long phố cứu bạn của anh ta. Đây là hiệp ước giữa em và Hạ Lan Huề, cũng là lời hứa của em, em không thể không giữ lời. Nếu anh và Tiểu Cúc tìm được cơ hội, em sẽ dùng hết sức giúp hai người chạy trốn.——- Nhưng em sẽ không đi cùng hai người."

"Nói với em nửa ngày tại sao em không chịu hiểu?" Gia Lân nói, "Chẳng lẽ em không thấy rõ con người thật của bọn họ, Tiểu Cúc em nói với Bì Bì đi!"

Tiểu Cúc cúi đầu cắn móng tay suy nghĩ một hồi, nói: "Em cũng không đồng ý cái kế hoạch này."

Đào Gia Lân ngây người: "Em nói cái gì?"

Tiểu Cúc thẳng thắn: "Em không muốn đi, bởi vì em thích Kim Địch, muốn cùng anh ấy ở cùng một chỗ."

Bì Bì nhìn Tiểu Cúc, mở tròn mắt: "Không thể nào! Mới quen với anh ta có một ngày cậu liền thích?"

"Nhìn đẹp trai, lại còn rất săn sóc tớ." Tiểu Cúc hạnh phúc lấy cung nỏ sau lưng nói, "Cậu xem, đây là lúc gần đi anh ấy đưa cho tớ, còn dạy tớ cách sử dụng. Nỏnày bắn ổn định, lại mạnh, độ chính xác cao, trong vòng bán kính ba mươi mét tuyệt đối sẽ không bắn trượt."

Gia Lân tức giận đến mức trợn hai mắt nhìn trời, đi vòng vòng tại chỗ: "Trời ơi! Chúng ta đang ở trong rừng tìm cách sinh tồn, hai người đừng có diễn phim thần tượng tình cảm có được không? —— Kim Địch tốt, Kim Địch đẹp trai, đến khi anh ta đói bụng coi em thành bữa khuya mà ăn, coi em làm sao!"

"Chúng ta tới nơi này là vì bảo vệ, giúp đỡ Bì Bì," Tiểu Cúc nói, "Nên chúng ta phải nghe lời Bì Bì sắp xếp, không thể tự quyết định. Bì Bì nói muốn ở lại, chúng ta liền ở cùng cậu ấy. Bì Bì làm vương phi, chúng ta phải làm đại thần bên cạnh. Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là phải chứng minh Bì Bì xứng đáng với danh phận vương phi của Hồ tộc!"

"Tân Tiểu Cúc, " Gia Lân thở dài, "Em đây là yêu đến lú lẫn rồi đúng không?"

"Cứ cho là vậy đi! Rút đao của anh ra, lên núi săn sói trở về! —— Còn lằng nhằng nữa là trời tối." Nói xong tiếp tục chém cỏ ở phía trước mở đường, "Muốn cho đám người đó ăn no, chúng ta phải săn con gì đó lớn một chút như linh dương, trâu, bò hay hổ báo gì đó."

Đào Gia Lân ủ rũ theo ở phía sau. Bì Bì trong lòng phiền muộn. Kim Địch còn đưa cho Tiểu Cúc ám khí này nọ phòng thân, Bì Bì đi, Tế Ti đại nhân ngay cả biểu cảm cũng không có, câu goodbye cũng không nói. Hazzz, so sánh với người ta, đúng là tức chết...

Ba người ở trong rừng đi thêm hai tiếng nữa, bụng đã đói đến réo ầm ĩ. Dọc đường đi có rất nhiều quả dại có điều không biết có độc hay không, chẳng ai dám tùy tiện ăn thử.

Hiện tại, Gia Lân bắt được một con thỏ hoang, Bì Bì bắt được con gà rừng, Tiểu Cúc có cung nỏ hiệu suất cao bắt được ba con sóc. Coi như ba người cũng có chút thu hoạch.

Đang đi ở phía trước, bỗng nhiên Gia Lân chỉ vào gốc cây cổ thụ: "Nơi này có rất nhiều nấm!"

Bì Bì vội vã la lên: "Em đã nói là tránh ăn tất cả đồ màu nổi và nấm mà."

"Anh biết nấm thường có độc, nhưng loại nấm này anh biết, mẹ anh trước đây thường dùng nó chiên với trứng."

Đất màu mỡ rất nhiều nấm trắng xung quanh. Gia Lân hái một cây đưa cho Bì Bì, Bì Bì nhìn một chút, liền nhanh như tia chớp ném nó đi: "Đây là 'Tử vong mạo' là loài nấm độc nhất trong các loại nấm. Chỉ cần một miếng cũng đủ lấy mạng người. Đã có người dùng nó gϊếŧ chết hoàng đế La Mã..."

"Hai em hồi trước mở tiệm hoa, nhận biết được nhiều loài thực vật, nãy giờ không có loại nào ăn được sao?"

"Tạm thời chưa thấy có."

Gia Lân nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục đi về phía trước. Bì Bì vừa đi vừa dùng đao ở trên cây vẽ ký hiệu, để tránh quên đường trở về. Bỗng nhiên nghe thấy phía trước Tiểu Cúc la lên: "Bì Bì, mau tới đây, ở đây có con suối nhỏ!"

Đi gần cả ngày, vừa đói vừa khát, nghe thấy có nước, Bì Bì, Gia Lân không hẹn mà cùng chạy đến chỗ Tiểu Cúc.

Dòng suối nhỏ này chảy từ trên sườn núi xuống, nước trong suốt thấy tận đáy, Bì Bì quỳ gối trên bờ uống liên tiếp vài ngụm nước, lau miệng nói: "Đi đã lâu như vậy, cũng may gặp được con suối này. Chúng ta cũng cần uống nước, huống chi là động vật quanh đây..."

Tiểu Cúc mắt đảo: "Vừa rồi ở trên núi tớ đã nhìn thấy mấy con hươu, chỉ tiếc là ởxa tầm bắn. Chúng lại rất cảnh giác, rất khó bắn, nhưng mà nếu như chúng nó chịu tới nơi này —— "

Này lời còn chưa nói hết, xa xa lá cây lay động, rõ ràng có một con gì đó từ phía đó đi đến con suối, tuyệt đối không nhỏ, tiếng bước chân giẫm lên cành cây kêu rất to. Ba người vội vã nấp vào đám cỏ, Bì Bì vui vẻ nói: "Tiểu Cúc cậu nói linh thật, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới. Nghe tiếng này, không phải một con hươu sao lớn thì cũng phải là —— "