Chương 24

Giây phút vừa mới lên khỏi mặt nước, Bì Bì cảm thấy nhẹ nhõm, cô thở phào một hơi, nhìn lên, đặc nghẹt một khoản trời, toàn chim Linh Thước, cô cảm thấy mình đang thành con ếch trong nồi nước ấm. Vừa thấy trong nước lộ lên một cái đầu, đàn chim hướng phía cô bay tới, Bì Bì luống cuốn lặn xuống nước, lấy cái gương "Chiếu yêu" trong túi. Không ngờ vừa sờ tới cái túi lại trống không, cô không dám tin mình đã làm rớt, Bì Bì lục lọi lại một lần nữa, hẳn là cái gương trong lúc giằng co đã bị rớt. Cũng có thể là bị kẹt trong xe, hoang mang, trong làn nước lạnh Bì Bì run rẩy, mũi bị sặc nước, đầu óc trở nên rối mù.

Cũng không biết ở trong nước ngốc bao lâu, có người lôi cô lên khỏi mặt nước, nửa người còn dưới nước. Nghĩ muốn nôn nhưng lại thở dốc không nôn được, cảm giác rất khó chịu, chính lúc này có một bóng đen xuất hiện quỳ xuống trước mặt cô, rồi dùng sức vỗ vào l*иg ngực của cô. Bì Bì chỉ cảm thấy nước nghẹn trong cổ họng, cô muốn ho lại không ho được. Người nọ thấy cô như vậy, liền duỗi một chân ra, đem cô nằm úp trên đùi mình, dùng sức vỗ lưng. Bì Bì lúc này mới "Oa" liên tiếp phun mấy ngụm nước ra ngoài. Cô mơ màng chỉ nghe bên cạnh có người hỏi: "Cô ta không sao chứ?"

Là tiếng của Kim Địch.

Thấy người cô còn mềm nhũn, người nọ đem cô ôm ngang, không nóng không lạnh nói: "Thiếu chút nữa chết đuối."

Là Hạ Lan. Bì Bì chậm rãi mở mắt ra, trên trời mây lững lờ trôi, ánh nắng tươi đẹp, chim Linh Tước không biết biến đâu hết.

Giọng điệu của anh không có nửa điểm quan tâm cô, cứu cô như là nhiệm vụ của anh. Anh ôm cô giống như mang theo một cái túi, nửa con mắt cũng không nhìn cô. Nếu trong hồ nước không gặp phải một kiếp tử thần thì cô cũng không yếu đuối như vậy, cũng sẽ không quan tâm đến thái độ của Hạ Lan Huề ra sao với cô. Đến bây giờ cô mới thực sự cảm thấy mình cô độc. Ở cùng một đám người không quen biết, đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, làm một việc không có khả năng hoàn thành. Cô chỉ có thể trông cậy vào một người, là Hạ Lan Huề. Mà ngay tại thời điểm này cô mới hiểu ra, loại tín nhiệm tin cậy gì đó, không phải thứ tình cảm cô luôn mong muốn, lời hứa hẹn của thủ lĩnh Hạ Lan Huề.

Hạ Lan Huề lúc này tạo cho cô cảm giác anh đối với cô rất công bằng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là quan hệ đôi bên cùng có lợi, cho nên đơn giản là anh đang thực hiện lời hứa. Anh cần cô sống để thực hiện giao ước, cho nên anh cứu cô. Chỉ đơn giản như vậy.

Dường như vừa mới trải qua một trận ác chiến, Kim Địch lúc nói chuyện còn thở hổn hển, toàn thân ướt sũng. Hạ Lan cũng ướt sũng, tóc còn nhỏ từng giọt nước, nhưng hô hấp lại cực kì ổn định. Bên hồ gió to, mang theo mùi tanh nồng của rong rêu, Bì Bì bị lạnh run run sắp đóng băng, không tự chủ rúc vào lòng Hạ Lan Huề.

Hai người nhìn bốn phía, im lặng lắng nghe một hồi, xác định không còn bọn tay chân của Thanh Tang nữa. Sau một lúc lâu Kim Địch nói: "Quan Hạt bị thương, Hoạn Linh Sư chết, kế tiếp họ sẽ phái ai tới?"

"Ta đoán—— nếu không phải Thanh Dương, thì chính là Tử Dương."

Kim Địch hơi run rẩy, "Ách" một tiếng, cho dù là Thanh Dương hay là Tử Dương, anh đều không muốn nghe thấy tên của bọn họ.

Bì Bì bỗng nhiên "Khanh khách" hai tiếng, hai người lúc này mới chú ý đến cô. Bì Bì ý bảo Hạ Lan Huề buông cô xuống, cô giãy giụa đứng lên, cổ họng của cô bởi vì bị dây da siết chặt, rất đau đớn, nửa ngày không nói ra lời. Bên cạnh Hạ Lan Huề đưa mắt nhìn, anh đưa tay đến nhẹ nhàng sờ sờ cổ cô, Bì Bì cho là anh muốn tìm sừng tê giác còn hay đã mất, lập tức nói: "Yên tâm, vật đó của anh vẫn còn."

Mặt anh cứng đờ, lạnh lùng nói: "Tôi biết."

Anh đương nhiên biết. Sừng tê giác có mùi hương đặc biệt, ngay cả cô cũng có thể cảm thấy được, huống chi là anh. Có lẽ Hạ Lan Huề sờ cổ cô chỉ muốn biết cô bị thương như thế nào có nghiêm trọng hay không. Nghĩ tới đây, Bì Bì bỗng nhiên cảm thấy thật ấm áp một cách kỳ lạ, nhưng lý trí rất nhanh khiến cô tỉnh lại. Hạ Lan Huề sẽ chủ động quan tâm tới vết thương của cô sao? Anh tự nhiên nổi lòng tốt à? Nhưng dù sao anh cũng đã cứu cô dưới hồ nước ra, cô nói chuyện với anh vẫn có điểm khách khí. Lập tức nhẹ nhàng nói: "Cái gương của tôi bị mất rồi."

"Ồ."

"Nó bị rơi dưới nước" Bì Bì chỉ vào trong hồ nước "Có lẽ nó bị rớt trong xe hơi. Hạ Lan Huề anh bơi giỏi—-"

Bì Bì còn muốn nói rõ vị trí cụ thể, Hạ Lan Huề cắt ngang lời nói của cô: "Thứ nhất, tôi không thích nước. Thứ hai, tôi là người mù. Kêu tôi giúp cô tìm này nọ, thật là sai lầm lớn. "

Anh nói rất hay. Cô cảm thấy Hạ Lan Huề càng ngày càng khó đối phó. Lúc đánh nhau, né qua né lại, cái gì cũng thấy. Thật ra là anh sợ phiền phức, lấy cớ anh bị mù. Bì Bì không tiếp tục năn nỉ, cô xoay người: "Kim Địch?"

Kim Địch cũng lắc đầu, lấy lý do càng thêm hợp lý: "Hồ tộc sợ nhất chính là kính chiếu yêu Chiếu Thạch. Cô kêu tôi đi tìm cái gương, hay tìm chết?"

"Thế nhưng—-"

"Chưa kể cái hồ này rất ô nhiễm, lại có rất nhiều rong rêu."

"Chưa kể cái hồ này có hàm lượng lân vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, chỉ cần xuống sẽ bị bệnh ngoài da."

"Chưa kể chung quanh đây có một trại nuôi heo, tôi thực sự không muốn biết phân heo được xử lí như thế nào đâu."

"Chưa kể đến..."

Hai người mỗi người một câu 'Chưa kể', liên tiếp nói bảy tám lý do không thể xuống nước, Bì Bì muốn khóc: "Thế nhưng lỡ xảy ra chuyện gì, nội bộ lục đυ.c gì đó, cái gương này là vật duy nhất giúp tôi thoát thân!!!"

"Bì Bì sao lúc nào cô cũng mong muốn chúng tôi bất hòa vậy hả?" Hạ Lan Huề nói.

"Sao có thể..."

Bọn họ dĩ nhiên không muốn cô giữ cái gương, lúc trước sở dĩ cô có can đảm giao ước đi Súc Long phố cũng bởi vì cô có trong tay cái gương 'Chiếu yêu'. Giả như gặp phải tình trạng nguy hiểm, chỉ bằng cái gương cô có thể tiêu diệt cả hồ tộc. Cái gương có thể tương đương với vũ khí hạt nhân, cho dù cô không dùng tới vẫn có sức uy hϊếp hiệu quả. Mất đi nó, cô tựa như một người mất đi cột sống, trước mặt hồ tộc bây giờ cô liền không đứng không vững.

Bì Bì nhìn hồ nước, cô suy nghĩ mình có nên nhảy xuống hồ không. Cô biết bơi, nếu không gặp tập kích, cô có thể tự mò tìm. Bất quá vừa mới trải qua một hồi đại chiến, cơ thể cô gượng lắm mới có thể đi. Đáy hồ sâu toàn là rong, nếu muốn tìm, khó càng thêm khó. Huống chi trên mặt hồ là lớp sương mù dày, cô không xác định rõ chiếc xe rơi ở đâu. Thời gian trôi qua, Hạ Lan Huề đẩy cô: "Đi nhanh đi, mất thì mất rồi. Đã có chúng tôi bảo hộ cô còn cần một cái gương sao? "

Bì Bì không chịu đi, cô bị Hạ Lan Huề kéo đi lên đường lộ. Một chiếc xe chạy ngang dừng lại ở bên đường, Phương Tôn Mi từ chỗ tài xế mở cửa xe, ba người ngồi lên, chiếc xe hướng về khu Lục Thủy.

Một đường không ai nói chuyện, mọi người ngồi ở trong xe đều có tính toán riêng. Chiếc xe tiến vào sân, qua chỗ rẽ Bì Bì thấy có ba người đang đứng, hai nam một nữ, đang tranh cãi về điều gì đó. Một người trong đó khí thế rất khoa trương, tranh luận rất kịch liệt.

Bì Bì nhìn thấy không biết sao nữa, cô nhớ tới cổ họng bị thương rất nghiêm trọng. Người nói chuyện là Gia Lân và Tiểu Cúc, đối diện là Phương Tân Lai, vẻ mặt hung ác nham hiểm, hai tay khoanh lại cười lạnh, dáng vẻ không liên quan tới mình.

Xe dừng trước nhà, bốn người xuống xe, Gia Lân và Tiểu Cúc thấy Bì Bì đi đến liền dừng lại, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

"Gia Lân? Tiểu Cúc? Các cậu sao lại ở đây?"

"Cảm tạ trời đất cậu còn sống!" Tiểu Cúc kéo tay Bì Bì "Tớ còn tưởng cậu đã bị bọn họ ăn mất rồi đó."

Người nói vô ý người nghe hữu ý, hồ luật có điều lệ: "Trà trộn biển người, không ai biết." có nghĩa là nghiêm cấm con người biết về sự tồn tại của hồ tộc, để đề phòng cẩn thận, ai biết được điều này đều bị diệt khẩu. Tiểu Cúc tùy tiện nói "Ăn", dường như đã đoán được thân phận của Phương Tân Lai, tay Bì Bì run lên, cô liếc nhìn Hạ Lan Huề một cái, vẻ mặt anh không có gì biến hóa.

"Sao có thể." Bì Bì cười đem Tiểu Cúc và Gia Lân kéo qua một bên, nói với Hạ Lan Huề: "Các anh đi vào trước, tôi có chuyện muốn nói với họ"

"Thế nào không biết xấu hổ để khách đến nhà tìm lại ở bên ngoài nói chuyện chứ?" Hạ Lan Huề mở cửa lớn "Mời vào."

Bì Bì còn muốn ngăn cản nhưng Gia Lân và Tiểu Cúc lại không khách khí chút nào đi vào, "Ầm" vang lên, Kim Địch đem cửa đóng lại, nhìn Phương Tôn Mi nháy mắt, hai người đi vào phòng của mình.

Hạ Lan Huề dẫn bọn họ đến sân trong, chỉ vào ghế mây : "Thật ngại quá, hôm qua gió lớn làm ngã hai cây to, phá hủy đi nóc nhà, trong nhà có chút loạn, chỉ còn sân này là sạch sẽ đôi chút. "

Chủ nhà ngồi xuống, không khí đột nhiên trầm mặc.

Hạ Lan Huề nhàn nhạt cười, lịch sự nói: "Tôi đi pha trà." Nói xong nhặt lên cây dậy dò đường bước đi.

Vẫn nhìn bóng lưng của anh bước vào phòng, Tiểu Cúc nhỏ giọng nói: "Bà nói cậu muốn đi hưởng tuần trăng mặt ở nước ngoài?"

"Đúng vậy."

"Đi cùng bọn họ?"

"Ừm."

"Lúc nào thì về?"

Bì Bì nghĩ nghĩ, cảm thấy rất khó trả lời chính xác thời gian, đành phải nói "Tùy tình huống."

"Em không bị mấy người đó uy hϊếp?" Gia Lân bỗng nhiên nói, "Có lẽ anh không nên dùng cái từ 'người' này. Tiểu Cúc nói em gần đây có liên hệ với.... Hồ tiên?"

Bì Bì thấy da đầu căng thẳng, đáy lòng thầm kêu không ổn, Gia Lân à Gia Lân, tại sao anh lại tới đây làm gì vậy? Chán sống sao? Hồ tộc thính lực cực tốt, khi gặp phải kẻ địch lại càng cực kì thính tai, đảm bảo rằng những lời Gia Lân nói Hạ Lan Huề nghe không sót một chữ.

"Không ai uy hϊếp em, là em tự nguyện." Bì Bì nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại cười rất cứng ngắt, cô nhìn Tiểu Cúc, trách cô tiết lộ bí mật, cô hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Cúc.

"Không trách tớ được." Tiểu Cúc xua hai tay than, "Tìm cậu mà không được, nhà cậu lại có một người đàn ông kì lạ không cho chúng tớ vào nhà tìm cậu, tớ tưởng hắn đã bắt cóc cậu. Nếu cậu không xuất hiện kịp thời đã đánh nhau rồi đó. "

"Cậu không nói lung tung cái gì chứ?" Bì Bì nóng nảy "Cậu không nói cho tên đó cậu biết—–"

Nói đến từ then chốt Bì Bì im lặng.

"Tớ mà sợ tên đó? Không phải là hồ ly tinh thôi sao?" Tiểu Cúc lấy trong túi ra một bình xịt, "Tớ mang theo bình xịt côn trùng độc nhất này, hắn mà dám động thủ tớ liền phun hắn chết!"

Bì Bì dở khóc dở cười nhìn cô, vì mình nhất thời hồ đồ đầu óc có vấn đề. Cô quên rằng tiểu cúc trời sinh có tính phản nghịch, việc không cho làm càng thích làm. Hận không thể lấy tay bịt miệng cô lại— vừa nhắc hồ ly tinh, hồ ly tinh —-đến thật. Hạ Lan Huề bưng bình trà đến, tiện tay mang theo bốn cái ly nhỏ đến đặt trước mặt bốn người. Hạ Lan Huề từ từ đem nước trà rót vào trong chén, cư nhiên không rơi một giọt, Tiểu Cúc hoài nghi nhìn anh, người này thật sự bị mù sao? Bì Bì lại biết anh luôn luôn bày trà cách một gang tay ở cạnh bàn, rót trà như thế nào đã tính kĩ từng chút, nên không bao giờ mắc phải sai lầm.

"Mời uống trà." Hạ Lan Huề cười lễ phép.

Bì Bì cảm nhận được trong nụ cười của anh có mùi sát khí, vội vã đứng lên tiễn khách: "Cám ơn các cậu đến thăm tớ, chờ tớ đến Phần Lan rồi sẽ gửi tin nhắn cho các cậu!"

Gia Lân và Tiểu Cúc bưng trà uống, cũng không có ý định đứng lên.

"Không còn sớm nữa, bọn tớ còn phải thu thập hành lí—-"

Gia Lân đặt chén trà xuống nhàn nhạt nói: "Bì Bì em lúc nào thì đi?"

"Ngày mai." Bì Bì luống cuống, chẳng lẽ mấy người còn muốn đến sân bay đưa tiễn? Vội nói: "Các cậu không cần đưa tiễn"

"Ừm, bọn anh sẽ không đưa tiễn." Gia Lân lấy điện thoại di động mở khoá, sau đó thao tác rồi đem cất vào túi: "Bọn anh đi cùng em."

"Cái gì?"

"Anh vừa đặt hai vé máy bay đi Hen-Xin –Ki"

"Đừng nói đùa."

"Anh không nói đùa."

Bì Bì trợn tròn mắt.

Hạ Lan Huề bình tĩnh uống trà, không nói chuyện, nét mặt khó dò.

"Anh cũng có việc, tiện đường đi chung với bọn em." Gia Lân nhìn kĩ Hạ Lan Huề , trong giọng nói có một tia khıêυ khí©h, "Dù sao em cũng là con gái, đi xa như vậy không an toàn. Có người quen đi chung vẫn hơn, Hạ Lan tiên sinh, anh nói xem có đúng không?"

"Đã quên nói cho anh biết, chúng ta xuất phát không cùng giờ"

Gia Lân hơi ngạc nhiên một chút.

"Tôi có máy bay tư nhân"

Gia Lân cười nói: "Không sao cả, cùng đến Hen-xin-ki, khi nào đến nơi thì liên lạc với tôi."

Hạ Lan Huề nói: "Nơi chúng tôi đến cũng không phải là Hen-Xin-Ki"

"Vậy các anh đi đâu?"

"Tôi muốn dẫn thê tử của mình đi hưởng tuần trăng mật, tạo một kinh hỉ bất ngờ. Đào tiên sinh, có cần phải nói cho anh sao?"

"Không cần thiết, anh chỉ cần mang tôi và Tiểu Cúc theo là được."

Hạ Lan cười lạnh: "Anh không cảm thấy yêu cầu của anh có chút quá đáng sao?"

"Đúng là có chút. Bất quá anh chắc chắn không muốn cái từ 'hồ tộc' này bị lan truyền chứ?" Gia Lân ra đòn sát thủ.

Không khí trầm mặc.

Hạ Lan Huề bỗng nhiên cười: "Đương nhiên không muốn. Máy bay cất cánh vào chín giờ sáng. Chúng tôi tám giờ chuẩn bị xuất phát, tập trung ở đây?" anh vươn tay, "Welcome aboard".

Tế Ti đại nhân càng làm ra vẻ hoan nghênh, Bì Bì càng cảm thấy mùi nguy hiểm. Không tự chủ đem thân thể chen giữa Hạ Lan Huề và Gia Lân, lớn tiếng nói: "Không cần. Hai người bọn họ không đi. Gia Lân, Tiểu Cúc cám ơn các cậu quan tâm. Tớ rất ổn, các cậu không cần phải đi theo. Mắc công làm tớ thêm rối. "

Nói xong không để Gia Lân và Tiểu Cúc nói lời nào liền kéo họ ra cổng.

"Các cậu điên rồi?" Bì Bì đóng cửa lại kéo bọn họ ra xa, nhịn không được gầm nhẹ, "Không muốn sống ?"

"Nếu muốn bọn anh không đi cũng được, em ở lại." Gia Lân nói.

"Muốn em nói bao nhiêu lần nữa. Em thật sự không có chuyện gì hết!"

"Trực giác nói cho anh biết, em đi chuyến này, chính là có đi mà không có về."

"Bì Bì, đừng đi với bọn họ, cậu sẽ gặp nguy hiểm!" Tiểu Cúc cũng nói, "Người và hồ ly có khác—-"

"Ai nói bọn họ là hồ ly? Phát sốt nói mê sảng cậu cũng tin?" Bì Bì quát Tiểu Cúc, "Cậu tin thì đã đành, Gia Lân ngay cả anh mà cũng tin mấy chuyện ma quỷ này sao?"

"Anh quả thật không tin ma quỷ, nhưng anh càng không tin Hạ Lan Huề."

"Anh ấy là chồng em."

"Tên đó là kẻ lừa đảo."

"Suy nghĩ một chút đi, người có cả máy bay riêng sẽ đi lừa đảo sao? Lừa tiền hay lừa sắc? Em có sao?"

"Có trời mới biết anh ta muốn cái gì, nói chung có đi thì đi chung, ở cũng ở lại cùng nhau. Tên đó nếu muốn lừa gạt em thì trước tiên phải qua mặt anh đã." Gia Lân nói như đinh đóng cột.

"Gia Lân, đừng đi."

"Không."

"Tiểu Cúc?"

"Cũng không."

"Coi như tôi van xin hai người được không?"

"Không."

——- chữ 'không' cuối cùng cả hai người cùng nói. Nếu không phải tình cảnh như bây giờ, Bì Bì bảo đảm cảm động đến phát khóc. Nhưng giờ phút này, lòng cô sợ tới phát run.

"Ngày mai gặp." Nói xong câu đó, Gia Lân kéo Tiểu Cúc lên xe, nghênh ngang đi khỏi.

Bì Bì bối rối xoay quanh, nước mắt rất nhanh rơi xuống, giậm chân một cái trở lại sân sau.

Tế Ti đại nhân vẫn ngồi đó uống trà. Xem ra, là đang đợi cô.

Bì Bì lo lắng ngồi xuống bên cạnh anh, nghĩ nghĩ, nói, "Ngày mai chúng ta sẽ đi sớm hơn được không? Tôi không muốn Gia Lân và Tiểu Cúc đi cùng."

Tế Ti đại nhân sắc mặt âm trầm, cả nửa ngày không nói lời nào.

Thẳng mãi đến khi uống hết ly trà trong tay, anh mới quay đầu, mắt nhìn thẳng vào cô: "Bì Bì, cô nói hết chuyện của chúng tôi cho họ biết?"

"Tôi...Tôi.... Xin nghe tôi giải thích!"

"Nói đi."

"Ngày đó lúc tôi trúng phải Vô Minh Chi Hoả, anh lại cắn tôi một cái, tôi cho rằng mình sẽ chết, liền nhờ Tiểu Cúc lo chuyện hậu sự....Khi đó tôi không được tỉnh táo..."

"Tên Gia Lân kia làm sao biết được?"

"Gia Lân cho dù biết cũng sẽ không tin chuyện này."

"Trừ Gia Lân và Tiểu Cúc, cô còn nói cho ai khác biết không?"

"Không có."

"Vậy còn người nhà của cô?"

"Tuyệt đối không có."

"Vậy là được rồi."

Nói xong câu này, Tế Ti đại nhân lại tự rót cho mình ly trà. Bì Bì cảm thấy việc này sẽ không đơn giản chỉ như vậy là xong, cái này không giống phong cách của Hạ Lan Huề. Không nén được bắt lấy ống tay áo của anh hỏi: "Vậy là được rồi — là có ý gì?"

"Vậy có nghĩa là đêm nay chúng ta chỉ gϊếŧ hai người họ thôi là được."