Edit: Syn
-----------------------------------------
Bì Bì ngẩn người trong đáy giếng cả buổi, đầu óc rối loạn không thể nghĩ ngợi được gì, đợi tới khi bụng đói cồn cào ầm ĩ thì trời đã là hoàng hôn. Cô ngẩng đầu nhìn trời, nắng dần tắt, những đám mây hồng bồng bềnh trôi, che khuất mặt trời chiều, dự báo không lâu sau nhất định sẽ có mưa, cổ họng Bì Bì đã khát khô.
Cũng may đáy giếng rất quen thuộc, trước đây cô từng ở chung với Hạ Lan, phơi ánh trăng, chữa thương đều ở trong này, tuy thời gian không nhiều nhưng cảnh vật và cơ quan bên trong cô nắm khá rõ. Lúc Hạ Lan bị thương hôn mê cô đã nhiều lần đi vào đường hầm để đưa thức ăn. Cho nên khi Hạ Lan Huề vừa đi cô liền khởi động cơ quan. Mở cửa, đi vào đường hầm, ngoặc vài lần, dẫn thẳng đến căn phòng ngủ tối đen, nhưng bây giờ cô có ấn bao nhiêu lần thì cánh cửa vẫn không mở ra, phía bên kia cánh cửa đã bị khóa.
Tế Ti đại nhân đã quen sống trong bóng tối, nên ở đây không lắp đèn. Bì Bì đi lại trong đường hầm, lần mò trong bóng tối so với lúc trước cầm đèn pin đi, có khác biệt rất lớn. Bì Bì xem quá nhiều phim ma, cả đoạn đường chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình, luôn cảm thấy có cái gì đó theo dõi. Cứ như vậy, cô sởn tóc gáy chạy qua chạy lại, thử nhiều cách cũng không thể đem cánh cửa sắt dày mở ra, tâm trạng cô lập tức nôn nóng chạy về đáy giếng. Đáy giếng cũng là một màu đen, nhưng còn có chút tia sáng yếu ớt rọi vào.
Chẳng lẽ Hạ Lan Huề thật sự muốn cô đói mà chết? Bì Bì không nghĩ Hạ Lan Huề sẽ làm thật. Có thể anh chỉ cảnh cáo hù dọa cô mà thôi, nhưng thời gian trôi qua như vậy chẳng phải anh ta nên xuất hiện rồi sao? Cô thà tin đây là một trò đùa dai của Tế Ti đại nhân. Nếu anh cần mật mã đến như vậy thì phải sẽ để cho cô một mạng. Bì Bì ôm suy nghĩ như thế tiếp tục chờ đợi. Bầu trời cứ dần dần tối.
Bì Bì nằm dựa trên ghế, cũng không biết qua bao lâu, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng bước chân. Hạ Lan Huề cúi đầu nhìn xuống nói: "Bì Bì, đã viết mật mã xong chưa?"
"Anh đi chết đi!" Bì Bì giận dữ hét lên. Cô cho rằng Hạ Lan Huề xuất hiện ở đây cho dù không có mật mã thì cũng cho cô cơm hay nước gì đó. Nào biết ở phía trên đã không còn người ở đó.
"Đến một trái táo cũng không để lại sao?" Bì Bì nhìn trời quát "Hạ Lan Huề, nếu tôi có thể đi ra khỏi đây, tuyệt đối sẽ không tha cho anh! Có giỏi đừng chạy, xuống đây, tôi liều mạng với anh!" .
Ong ong ong, âm thanh của Bì Bì vang vọng trong miệng giếng, màng nhĩ muốn thủng, phổi cũng muốn nổ tung. Cô la lên nữa ngày, không có người đáp, trái lại bên ngoài truyền đến tiếng gió thổi ào ào, làm ban đêm dưới đáy giếng trở nên càng lạnh đến buốt người. Bị giam từ buổi sáng đến giờ, Bì Bì chỉ mặc một bộ đồ mỏng, cả người bị run lên vì lạnh. Ở thành phố C , mùa đông nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, ở ngoài vườn hoa đã kết một tầng băng mỏng, Bì Bì tìm khiến bên trong đáy giếng chỉ có duy nhất chiếc khăn tắm màu trắng, cũng không biết để lại lúc nào, rớt ở dưới đất dính đầy bụi, đã biến thành màu đen. Cô bất chấp tất cả khoác lên người, từng bước tiến vào đường hầm.
Căn hầm trong lòng đất, nhiệt độ cao hơn so với bên ngoài một chút, nhưng vẫn rất lạnh khiến hàm răng cô va chạm khanh khách. Xem ra lần này Hạ Lan Huề không phải muốn cô chết vì đói, chết vì khát, mà rõ ràng là muốn cô bị đông lạnh chết nha! Bì Bì thê lương nghĩ, xuống xe lửa, ngày hôm đó cô cùng Hạ Lan Huề gặp nhau ở thành phố C , thái độ của anh với cô rất tốt, ít nhất vẫn coi như là khách khí. Giúp cô sửa vòi nước, ngủ cùng giường với cô, giúp cô giải quyết kẻ bắt nạt mình, thấy cô đi mệt cũng có thể cõng.
Mặc dù chuyện trước kia không nhớ rõ, nhưng đối với cô vẫn rất quan tâm. Thẳng đến ngày thứ ba, Bì Bì từ sớm đã hoài nghi thân phận của anh, tuyên bố chỉ có thể giao chìa khóa cho Quan Hạt, cũng muốn anh chuyển ra sân vắng phía sau, thì thái độ của Hạ Lan Huề thay đổi 180 độ. Anh đến thành phố C chắc chắn vì chìa khóa và mật mã, trước kia tính toán lừa cô, nhưng bị Quan Hạt đánh lén, lại xuất hiện thêm Hoạn Linh Sư làm anh nôn nóng, thế là thay đổi chiến lược, bắt đầu dùng biện pháp mạnh.
Hạ Lan Huề đến thành phố C không phải vì cô, càng không quan tâm đến cô, nếu không lấy được mật mã, có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn... thậm chí gϊếŧ chết cô!!! Bì bì muốn vứt bỏ ảo tưởng, chấp nhận hiện thực: Nếu Hạ Lan Huề giống như Hạ Lan Tĩnh Đình trước đây, như vậy cô sẽ bất chấp anh dù anh có yêu cô hay không, cô vẫn không kiềm chế được mà yêu anh, cô muốn ở bên anh, giúp đỡ anh cho dù đánh đổi bằng cả tính mạng. Nhưng nếu Hạ Lan Huề này là giả, như vậy lại có vấn đề lớn! Hạ Lan Tĩnh Đình thực đang ở đâu ? Phải chăng là bị nhốt? Có gặp nguy hiểm hay không? Thiên Hoa trước giờ vẫn kề bên anh tại sao lại mất tích? Người của hồ tộc tại sao lại không phát hiện?
Tất cả chỉ có thể giải đáp từ anh? Bì Bì tuyệt đối không để Tế Ti giả lợi dụng tình cảm của cô để thực hiện mục đích mờ ám, cuối cùng làm tổn thương đến Hạ Lan Tĩnh Đình đoạt mất quyền lực. Càng không thể để hồ tộc sinh ra một bạo quân mà chính cô lại là người đồng lõa.
Nghĩ tới đây, Bì Bì cảm thấy trách nhiệm của mình thật nặng nề, cô không thể giống như Từ Hi thái hậu năm đó chết không minh bạch, phải vừa chạy trốn vừa tra chân tướng. Mà trên người cô từ trên xuống dưới chỉ có "kính chiếu yêu", không thể ăn, càng không thể uống...
Suy nghĩ về quá khứ cả tiếng đồng hồ, nửa đêm Bì Bì đói đến mềm nhũn cả chân. Nếu là trước kia, gặp phải tình huống như vậy cô nhiều lắm chỉ ai oán cảm thán cho qua thời gian, nhưng từ khi bôn ba, không ai ở sau lo lắng, không chăm sóc tốt cho mình. Mà vừa bệnh nặng mấy ngày, cô cơ hồ còn chưa có gì vào bụng. Ăn bánh bao Chung Nghi làm tuy hơi no, lại vì phát hỏa một trận mà tiêu hao hết. Bữa trưa rất phong phú nhưng lại bị Thiên Nhị làm ầm ĩ cũng không ăn đàng hoàng...như vậy có thể thấy cơ thể cô không phải là đói bình thường đâu. Bì Bì hết nhìn đông rồi lại nhìn tây suy nghĩ cách ra khỏi đáy giếng, đột nhiên bên trong đường hầm xuất hiện vài tia sáng.
Trong không trung, có một vật nhỏ bay lơ lững phát ra ánh sáng lam yếu ớt, đầu to tròn mình nhỏ. Dường như bị hô hấp của Bì Bì hấp dẫn, vật nhỏ bay càng gần, bay tới chóp mũi của Bì Bì, nhẹ nhàng di chuyển tới trước mắt của cô. Bì Bì nhìn vật nhỏ không chớp mắt, lúc mới đầu cô tưởng là đom đóm, như nhìn kĩ lại vật nhỏ trước mắt này cơ hồ trong suốt, cái đầu nho nhỏ, ở xung quanh có vài cái xúc tua phát ra ánh sáng kì lạ. Chung quanh miệng có một đám tơ nhỏ tua tủa , trên không trung hợp lại, theo không khí lưu động.
Đây không phải là con sứa sao? Mặc dù hình dáng không giống với con sứa mà Hạ Lan Huề nuôi trong hồ, nhưng lại cùng một kiểu chuyển động. Hình dáng xòe ô đầu nhìn chung, đối với cô mà nói đều là sứa.
Sứa không phải là sinh vật sống ở biển sao?
Dù không sống ở biển đi nữa, cũng tuyệt đối không bay bay ở trên trời như thế này được, trời a!!!!
Bì Bì không kiềm được đυ.ng vô vật nhỏ một cái, không có bất cứ cảm giác gì của vật sống, cứ như là ảo ảnh, nhưng sau khi cô đυ.ng nhẹ nó lại nhẹ nhàng văng ra. Cô thổi mấy con sứa kia một hơi, nó chuyển động dọc theo hơi thở của cô đến trong giếng, dần dần bay lên cao, rồi bỗng nhiên biến mất.
Nói vật nhỏ có hình dáng, nhưng lại không thể sờ được, nói nó vô hình, thổi khí lại chạy mất, Bì Bì ngơ ngác nghĩ, nhất định là do cô đói quá sinh ra ảo giác .
Thời gian lại trôi qua không biết bao lâu, trên đỉnh đầu dần lộ ra tia nắng mặt trời, Bì Bì đã đói bụng muốn ngất đi, càng sốt ruột muốn phải thoát ra khỏi đây. Cách duy nhất là phải đi theo đường hầm tìm lối ra.
Tục ngữ có câu : "thỏ khôn có ba hang", đây là chỗ lánh nạn của hạ lan nhất định phải có lối ra khác. Hạ Lan trước đây chưa từng nói đến chỗ này, ở đây lại lắm lối ngõ ngoặc, lối ra nằm ở đâu đây? Bì Bì ngồi không yên, cố lấy can đảm đi vào bên trong đường hầm, lần theo đường mòn trong trí nhớ. Bên trong đường hầm có chút ẩm ướt lại rõ ràng có tiếng nước nhỏ giọt. Tiếp tục đi vài chục bước, mò mẫn theo dọc theo vách đá , phía trên có một vật tròn tròn, Bì Bì cầm lên nhờ vào xúc giác phán đoán hẳn là ốc sên, trong lòng không khỏi vui vẻ. Vội vã chạy về đáy giếng coi quả nhiên là ốc sên.
Trên tivi nói, ốc sên này giống lòng trắng trứng lại ít mỡ là món ăn yêu thích của người Pháp, một năm ước tính khoảng 6 triệu con ốc bị ăn. Con ốc sên này mặc dù không phải hàng của pháp nhưng vẫn có thể ăn được đi...Bì Bì sớm đã đói đến không chịu nổi, liền dùng chân ghế phá vỏ ốc, cũng không để ý bẩn hay không, gỡ kẹp tâm trên đầu xuống, lôi ốc sên ra khỏi vỏ rồi ăn...
Bì Bì nghĩ thầm, con ốc sên này nếu có thêm chút tỏi hành khẳng định sẽ rất thơm đi! Bên trong miệng bì bì bây giờ chính là vị bùn và đất, còn bị dính vào răng. Ăn xong ốc sên không thấy no mà ngược lại còn đói hơn. Cô lập tức gạt bỏ sự sợ hãi bóng tối, lần mò vách đá vào trong đường hầm một vòng, cũng chỉ thấy được ba con ốc, phá vỏ lấy thịt cũng chưa đến một thìa, nhưng đành tạm chấp nhận ăn sạch . Bụng trước giờ vẫn than thở không ngừng, cuối cùng cũng chịu lắng xuống...ít ra cũng không vang dội như lúc trước.
Bì Bì cảm giác có tí lực, bắt đầu tìm lối thoát ra ngoài. Xung quanh toàn bóng đêm, sờ soạng qua lại cuối cùng cũng tìm thấy điểm khác thường. Cẩn thận sờ quả nhiên vách tường ở trên đầu có một cái lỗ nhỏ thụt sâu vào, cô với ngón tay dùng sức ấn một cái, "lộp bộp", cơ quan mở ra. Bì Bì dùng sức đẩy không được, liền kéo trở về, cửa mở, một cơn gió to đẩy vào, thiếu chút nữa đem Bì Bì thổi bay lên trời. Cô gắt gao ôm lấy cánh cửa, sau một lúc lâu mới thò đầu ra dò xét.
Nói là một cánh cửa, không bằng nói rằng là cửa tử.
Bên ngoài chính là vách núi, vách tường đá thẳng tắp, ở giữa vách đá có một vài cây thông. Đối với hạ lan mà nói khoảng cách như vậy rất gần nhưng còn đối với Bì Bì, rất mạo hiểm, nếu nhảy xuống 99% sẽ ngã chết.
Bì Bì ngồi bệt xuống ôm đầu thiếu chút nữa phát điên. Cách cửa này đối với hồ tộc đương nhiên là đơn giản. Phía dưới vách núi có rất nhiều cây, bọn họ có thể như khỉ mà leo cây, từ nơi này nhảy xuống nhanh gọn. Nhưng mà Bì Bì không thể. Nếu có thể quay ngược thời gian, Bì Bì muốn từ người biến thành khỉ. Không thể như vậy được! Bì Bì không bỏ cuộc, cô lấy lại tinh thần quan sát bốn phía, lần này cô phát hiện, phía dưới chân cô chừng nửa mét có một vách đá vươn ra ngoài. Ở giữa vách đá có một tổ chim cũ, bên trong có hai quả trứng và một con chim diều hâu không nhúc nhích. Bì Bì hoảng sợ, cô sợ bị diều hâu tập kích, vội vàng đóng cửa lại, nghĩ nghĩ, lại mở hé cửa ra.
Con chim diều hâu kia dường như đã chết từ lâu, bì bì lấy một nhánh cây bên cạnh đâm con chim nửa ngày mà không có động tĩnh. Cô liền nhanh tay lấy hai quả trứng chim đem vào trong đường hầm. Gõ nhẹ vào quả trứng, bên trong là một con chim con đã chết, mắc chưa mở, trên người cũng không có một cọng lông. Bì Bì lại đập một quả trứng khác, cô hoàn toàn thất vọng, quả trứng này cũng giống như vậy. Xem ra diều hâu mẹ gặp phải kẻ địch hoặc bị thợ săn bắn bị thương, nỗ lực bay về tổ, không kịp ấp trứng đã chết đi. Đây là núi cao, gió lớn xác của chim mẹ chưa kịp phân huỷ đã bị gió núi hong khô.
Bì bì vừa ăn bốn con ốc sên, dạ dày như động cơ vừa mới khởi động, thực quản run rẩy, bụng gầm thét, Bì Bì nhắm mắt lại, lạy lạy với con chim chết: "Hâu huynh, xin đắc tội!" cô đem chim non bỏ vào miệng, nhai vài cái liền nuốt xuống. Thứ nhất, mùi vị thật sự khó nuốt, thứ hai, do nhịn đói lâu ngày dạ dày không thích ứng được ...toàn bộ đều nôn ra. Bì Bì thiếu chút nữa khóc, chim không ăn được thì thôi, ngay cả bốn con ốc sên trân quý cũng ói ra. Dù sao cô cũng là động vật đã tiến hoá nha, ăn tươi nuốt sống không phải sở trường của cô.
Xem ra phải ăn chín, Bì Bì nghĩ nghĩ, liền ra bên ngoài nhặt một tảng đá, lại bẻ một cành cây khô, cỏ khô mang về, cô lấy đá đánh lên vách đá nửa ngày, rốt cuộc lửa cũng cháy lên đám lá khô. Bì Bì đem con chim khô còn lại nướng, con chim kia cũng chẳng có thịt gì, nướng chính xong Bì Bì cầm trong tay từ từ xé ăn hết. Một miếng xuống bụng không còn mùi vị, cô đem luôn xác chim mẹ lên. Con chim mẹ nhìn qua khá lớn, cô muốn ăn, ăn xong nhất định no, chỉ không ngờ diều hâu tuy lớn nhưng chỉ toàn lông, nhổ lông lấy nội tạng, chỗ có thể ăn được không còn bao nhiêu. Thịt chim vốn đã bị gió thổi khô từ lâu, lại bị nướng chín càng ngày càng cứng như đá, cô giống như đang gặm khúc gỗ. Bì Bì dùng sức xé nhỏ miếng thịt, miễn cưỡng nuốt xuống, hi vọng dạ dày cường đại của cô có thể tiêu hóa.
Ăn hết mấy thứ vào bụng, Bì Bì rốt cuộc cũng cảm thấy khỏe hơn, nhưng miệng lại rất khát. Mười mấy tiếng đồng hồ liên tục không có giọt nước nào vào bụng, bốn con ốc sên vừa rồi vốn có tí nước cũng đã bị nôn ra. Qua vài tiếng đồng hồ nữa, cô liền rơi vào trạng thái mất nước nghiêm trọng, đến lúc đó mọi thứ sẽ thật sự chấm hết.
Cô quan sát địa hình lại một lần nữa rồi đưa ra một kết luận: "Đi xuống dưới chính là chết, bò lên thì may ra mới có khả năng sống sót". Đáy giếng cách đỉnh núi chỉ có khoảng mười mét. Phía trên tuy rằng có vách núi nhô ra nhưng lại chằng chịt không đồng đều, không phải là khó leo, nhưng vấn đề là treo mình giữa trời, nhìn xuống vực thẳm, thêm gió núi mênh mông cuồn cuộn, băng tuyết trơn, một cái sảy chân liền thành "thiên cổ", tâm lý sợ hãi là vấn đề lớn nhất.
Tiểu Cúc thích võ thuật, thích đấm bốc, thích tất cả trò chơi vận động, từng là một tay leo núi cừ khôi. Lúc rảnh, Bì Bì cũng cùng nàng đi chơi. Có lẽ là trong Bì Bì có DNA tướng quân của Tuệ Nhan, từ nhỏ cô đã biết leo cây, leo tường rất giỏi, rất nhiều người cảm thấy leo núi rất khó học, còn cô càng leo càng cảm thấy dễ dàng. Nghĩ tới đây, cô đột nhiên nhớ tới cái ghế dựa ở đáy giếng làm bằng dây thừng. Cô liền quay trở lại mở cái ghế dựa lấy dây thừng, đem luôn cả cái khung sắt đến cửa đường hầm. Đem một đầu dây buộc vào eo mình, một đầu còn lại buộc vào khung sắt ghế dựa. Bì Bì thử một chút, dù là dây thừng hay khung sắt vẫn còn chắc chắn, chỗ cửa nhỏ hẹp lại có khung sắt giữ. Có tầng này bảo vệ dù lúc leo lên có sẩy chân ngã xuống, cũng sẽ không rớt xuống vực thẳm, nếu may mắn còn có thể bò lên lại đường hầm...
Làm xong hết tất cả, có lẽ là vừa mới ăn "thịt khô nướng", cổ họng Bì Bì sắp bốc khói. Không thể chần chờ nữa, cô liền lập tức chà xát hai tay, lau cát đất dính vào phòng trượt, cởi giầy thể thao, cắn răng, mở cử chui ra ngoài, hai chân đứng gần tổ chim diều hâu, ngửa đầu nhìn bốn phía vách núi, tìm đường leo lên, nơi nào bắt đầu leo, để chân vào đâu, hướng đông hay là hướng tây, trong lòng vừa hạ quyết định, hai tay cô đặt trên vách đá, hai chân dùng sức nhún một cái, thân thể kề sát với vách đá liền bắt đầu bò lên.
Gió núi rất mạnh, thổi "vù vù" bên tai, Bì Bì bò mấy bước coi như quen tay, nhưng không dám nhìn xuống, đang tính nghỉ ngơi, thình lình bên cạnh xuất hiện một đám hắc điểu hướng về chỗ cô xông đến, chính là linh tước Hoạn Linh Sư , lòng Bì Bì hoảng hốt tay vừa trượt, "a nha" một tiếng, rớt xuống. May mà bị dây thừng giữ lại, đám chim kia hướng lại chỗ cô đuổi theo, nhắm vào mắt cô mổ xuống. Bì Bì vội vàng ôm lấy đầu, lấy ra "kính chiếu yêu" nhắm ngay đám chim kia chiếu "xuy" một tiếng đám chim bị chiếu kia lập tức biến mất. Còn đám chim không bị chiếu đến vẫn hướng chỗ cô vọt tới, tay trái Bì Bì chuyển gương sang tay phải chiếu vào đám chim tiêu diệt hết từng đàn, vội vàng cầm lấy dây thừng bò lên. Không có vách đá đặt chân, Bì Bì chỉ có thể làm như hồi bé, treo lơ lửng dùng sức hai tay nắm dây thừng bò lên. Hai tay bị dây thừng chà sát, rất nhanh liền chảy máu, Bì Bì cắn chặt răng. Lúc lên tới nơi hai tay đã nhễ nhại máu tươi. Cô lại một lần nữa trèo lên, cô rất sợ gặp phải đám linh tước đó nữa, cô đẩy nhanh tốc độ, mắt sắp thấy đến đỉnh núi, bên hông bỗng nhiên căng thẳng, dây thừng không đủ dài, mà đỉnh núi lại có khối đá to nhô ra, tăng lên độ khó.
Bì Bì bắt buộc phải bỏ dây thừng ra, nhìn hướng tảng đá xem xét chỗ để chân tay, dùng sức trèo lên. Trước mắt cách đỉnh núi chỉ còn lại vài bước, hai chân Bì Bì đột nhiên bị trượt, chỉ còn lại hai tay đang bám trên vách đá. Nhìn xuống chỗ để chân vừa rồi, trên vách đá kết băng bóng loáng. Bì Bì đang mang vớ căn bản là không thể nào đặt chân lên được. Bì Bì cứ như vậy treo giữa không trung vài giây, trong lòng sinh ra vài tia tuyệt vọng và khủng hoảng.....chẳng lẽ hôm nay liền bỏ mạng như thế này?
Ngẩng đầu lên xem xét, bên tay trái có chỗ vững, chỉ cần tay phải bắt được chỗ đó, đem thân thể nghiêng lên nửa mét , là có thể đứng chân trái ở vách đá. Nhưng nếu không đủ lực thả, tay phải không chuyển sang được...vậy thì ngã xuống là chắc chắn.
Bì Bì đã không còn sự lựa chọn, lập tức hít một hơi, hai mắt trợn tròn, cánh tay hơi cong dùng sức, cánh tay phải đưa lên vững vàng bám vào vách đá! Chân trái liền lúc đó theo đà liền một cái đạp lên.
Thành công!!!
Đứng ở đỉnh núi ngắm cảnh cảm giác thật là tốt!!!
Nhưng mà, bất quá cô lại gặp được Tế Ti đại nhân.
Tế Ti đại nhân dường như đã đợi đây rất lâu, Bì Bì bò lên đi tới trước mặt anh, Tế Ti đại nhân khóe miệng động một cái, không biết là khóc, hay cười, hẳn là cười chế nhạo, anh nhàn nhạt đưa cho cô chai nước khoáng:
"Bì Bì, tôi bắt đầu có chút thích cô rồi đấy."