Chương 1
Mùa đông năm nay thành H đặc biệt lạnh, cành lá trên cây sớm rụng sạch, nhánh cây trụi lủi ở trong gió rét đong đưa, tăng thêm cảm giác tiêu điều. Trời rét lạnh, tại trong học viện tổng hợp Dục Lương học sinh đi lại cũng không quá nhiều, tất cả mọi người đều sớm trốn trong phòng học, không khí quạnh quẽ làm cho học viện thoạt nhìn càng trống trải.
Đỗ Hiểu Hùng khó có được đúng giờ xuất hiện ở trong học viện, cậu kéo kéo cổ áo, cũng chỉ có thể ngăn cản được chút gió lạnh thổi vào bên trong, trang phục học sinh chỉ có một chiếc áo len đan hơi mỏng, đối với việc chống lạnh giữ ấm cũng không tỏ ra tác dụng quá lớn, nhưng cậu cũng không còn dư tiền đi mua quần áo.
Đỗ Hiểu Hùng là học viên khoa cơm Tây. Theo văn minh Tây phương xâm nhập trên quy mô lớn, cơm Tây cũng càng ngày càng được thanh niên tiếp nhận cùng theo gót. Từ khi lễ tình nhân, tình cảnh các cặp tình nhân một đối một dính cùng nhau tại bên ngoài phòng ăn cơm Tây xếp hàng đủ để tiêu biểu. Vì thế giáo dục Tây trù (dạy nấu món Tây) cũng đột ngột phát triển. Khoa cơm Tây là khoa hệ mới mở của học viện tổng hợp Dục Lương, vì mời chào tân sinh, học phí tương đối tiện nghi, đây là nguyên nhân chủ yếu mà cuối cùng Đỗ Hiểu Hùng chọn nó.
Vào phòng học khoa cơm Tây, Đỗ Hiểu Hùng cùng vài vị bạn học khá thân thiết chào hỏi, sau đó đi đến bàn của mình bắt đầu chuẩn bị. Hôm nay là khóa thao tác, cho nên cậu muốn trước khi giáo sư đến đem cái bàn chuẩn bị tốt. Tự mang dao, cái thớt, hai cái đĩa nhỏ, hai cái nồi đều rửa sạch để đấy, như vậy thời điểm bắt đầu luyện tập nấu ăn mới không luống cuống tay chân lại đi chuẩn bị công cụ.
Làm tốt công tác chuẩn bị, giáo sư cũng tiến vào.
“Hello, everybody~” Giáo sư Tây xan (cơm Tây) Sử Đế Phân quốc tịch nước ngoài lớn tiếng hướng về phía các học sinh chào hỏi. Hắn có bao nhiêu năm làm cơm Tây cùng kinh nghiệm làm giáo viên, thích đến các quốc gia khác nhau làm việc, thể nghiệm cuộc sống. Hắn từng ở Pháp công tác, mấy năm trước ở Thailand dạy cơm Tây, gần đây đi vào thành H, nhận lời mời của học viện tổng hợp Dục Lương chuyên nhiệm chức giáo viên khoa cơm Tây.
“Giáo sư khỏe!”
“A! Hiểu Hùng học trò hôm nay đi học đúng giờ thật sự là làm cho thầy quá cảm động. Mong về sau cũng tiếp tục đi học đúng giờ.” Sử Đế Phân thấy Đỗ Hiểu Hùng, lập tức vẻ mặt khoa trương nói đùa.
“Thực xin lỗi…” Đỗ Hiểu Hùng ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nén đến hồng hồng, bởi vì làm công mà thường xuyên đến trễ làm cho giáo sư có lời ý vị.
“Chúng ta hôm nay phải làm bạch tương trấp (nước tương trắng), và canh khoai ngọt, thời gian là một tiếng rưỡi.” Sử Đế Phân trêu ghẹo Hiểu Hùng xong, liền lập tức khôi phục bộ dáng giáo sư nghiêm túc. Hắn xoay người tại trên chiếc bảng trắng nhỏ trong gian thực hành viết xuống tên của món tương trấp và món canh cùng với vật liệu cần thiết, sau đó các học sinh liền đều tự đến tủ đông lạnh lấy nguyên liệu theo yêu cầu.
“Chúng ta trước đem bơ hòa tan, nhớ kỹ không thể quá nóng, bơ mà cháy khét sẽ ảnh hưởng đến màu sắc nước tương, sau đó tiếp tục thêm vào bột mì. Nhớ kỹ chúng ta là muốn bạch tương trấp, nếu trò đem bơ làm cháy, tôi sẽ bắt trò làm lại!” Sử Đế Phân ở trên bục giảng giải các bước.
“Tiểu Hùng Hùng hôm nay không cần làm công sao?” Bạn học nữ bên cạnh Đỗ Hiểu Hùng là Mai Lệ, một bên hòa tan bơ một bên nhỏ giọng với Đỗ Hiểu Hùng.
“Sếp sa thải tớ rồi.” Đỗ Hiểu Hùng rầu rĩ nói.
“Lão chửi cậu? Là tớ thì tớ đã sớm chửi lão rồi. Cái loại ông chủ tồi tệ này, tiền trả ít như vậy, làm việc lại nhiều như vậy, còn thường xuyên kéo dài thời gian làm cậu muộn bị thầy mắng, sớm đi sớm hảo. Cậu nhất định có thể tìm được nơi tốt hơn.” Mai Lệ tức giận nói.
“Hắc! Lệ lệ, chuyên tâm làm, đừng nói chuyện phiếm.” Sử Đế Phân nhắc nhở. “Viên bột mì nhào cho tốt sau đó từ từ thêm vào canh gà ngày hôm qua chúng ta làm, cẩn thận khuấy đừng để vón cục.”
Mai Lệ le lưỡi, Hiểu Hùng cảm kích cười với cô, hai người đều tiếp tục thực hành.
Một tiếng rưỡi sau, tương trấp cùng canh đều làm tốt, các học sinh luân phiên đem tác phẩm của mình đưa cho giáo sư nhấm nháp, học viên nào không qua cửa được có thể sẽ bị giáo sư yêu cầu làm lại.
“Ừm, tương trấp của trò sệt một chút, có thể bỏ thêm một chút canh gà hoà loãng, nhưng cẩn thận đừng quá tay. Canh khoai ngọt tốt lắm. Trò làm không sai.” Sau khi Sử Đế Phân nếm tác phẩm của Đỗ Hiểu Hùng, tán thưởng.
Được giáo sư khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Hiểu Hùng lập tức hiện lên hai đóa mây đỏ, “Cám ơn thầy!”
“Tôi không phản đối trò làm công, nhưng tôi hy vọng không cần ảnh hưởng đến việc học của trò, trò tuần trước thiếu ba tiết khóa.” mới vừa khen ngợi Đỗ Hiểu Hùng xong Sử Đế Phân lại lập tức nghiêm túc nói. “Tương trấp này a, trò về nhà chuẩn bị bài một chút, ngày mai đến phải làm cho tôi kiểm tra.”
“Vâng.” Đỗ Hiểu Hùng cảm kích trả lời, Sử Đế Phân là một giáo sư rất có trách nhiệm, nếu bạn thiếu khóa hắn sẽ nhớ mãi không quên giúp bạn học bù.
“Đúng rồi, hiệu trưởng tìm trò, trò sau khi tan học đến văn phòng tìm ổng một chút.” Sử Đế Phân bổ sung.
“Nga…” Tâm tình hưng phấn của Đỗ Hiểu Hùng nhất thời như bị dội một bồn nước đá, biến mất tăm.
“Không có việc gì chứ, sao hiệu trưởng lại tìm cậu?” Mai Lệ nghe xong lo lắng hỏi.
“Không biết nữa, hẳn không phải là đại sự đi…” Hiểu Hùng cưỡng ép tỏ vẻ trấn định nói.
Hiệu trưởng học viện tổng hợp Dục Lương, Ngô Phùng Kinh là hiệu trưởng trung học trọng điểm trước kia, sau khi đến tuổi về hưu, liền mở học viện tư lập này, chuyên môn cung cấp các loại đào tạo chức nghiệp. Hắn lợi dụng mối quan hệ cùng mấy nhà trường gầy dựng được móc nối trước kia, bọn hắn đem học sinh học tập không tốt trong trường mình tiến cử cho trường học của Ngô Phùng Kinh, một mặt là vì thù lao, mặt khác coi như là đề cao học suất của nhà trường. Mà cha mẹ của các học sinh này biết con mình vô vọng học lên, cũng hy vọng con mình học được một kỹ năng phòng thân, chung quy không đến mức đói chết. Cho nên học viện này trong ngành giáo dục xem như là người mới, nhưng lại làm được đến hữu thanh hữu sắc, có thể thấy được hiệu trưởng cũng là người có mánh khoé.
Tuy rằng biết phải tới nơi sớm, nhưng Đỗ Hiểu Hùng vẫn kéo bước chân thong thả hướng về phòng hiệu trưởng.
“Cốc… Cốc…” Đỗ Hiểu Hùng lễ phép gõ cửa, chờ nghe được bên trong một tiếng “Tiến vào” mới mở cửa đi vào.
“Hiểu Hùng đến đây a.” Ngô hiệu trưởng tuy rằng đã sáu mươi tuổi, chính là nhìn qua tinh thần vẫn rất có quyết đoán. Tóc được chải chuốt tỉ mỉ, mặc bên người bộ âu phục, hai mắt sáng ngời hữu thần, trên mặt luôn mang theo nụ cười ôn nhu, làm cho người ta như mộc xuân phong.
“Ngô hiệu trưởng hảo.” Đỗ Hiểu Hùng câu nệ gật đầu, chậm rãi đi đến trước bàn hiệu trưởng.
“Hiểu Hùng biết tôi tìm trò có chuyện gì chứ?” Ngô hiệu trưởng ôn hòa nói.
“Biết, về chuyện học phí.” Đỗ Hiểu Hùng giọng như tiếng muỗi kêu.
“Vậy trò tính khi nào thì bổ sung đủ đây? Trò phải biết rằng trò kéo dài đã lâu rồi. Cứ tiếp tục thế này nữa chúng tôi chỉ có thể hủy bỏ tư cách học sinh của trò.”
“Hiệu trưởng có thể lại thư thả thêm chút thời gian hay không? Em đang làm công kiếm tiền. Em nhất định sẽ đem học phí bổ sung đầy đủ, em còn có ba tháng sẽ tốt nghiệp.” Đỗ Hiểu Hùng vội vàng nói. “Xin thầy đừng khai trừ em.”
“Tôi cũng biết trong nhà của trò khó khăn, mẹ trò thân thể không khoẻ, không có thu nhập gì, dựa vào trợ cấp chính phủ. Trò tuy rằng nơi nơi làm công, nhưng kiếm được cũng không nhiều. Tuy nhiên cứ vô hạn chờ đợi thế này, chúng tôi cũng thực không bảo đảm.”
Ngô hiệu trưởng thở dài, khổ não vuốt cái trán tự hỏi một, hai phút. “Không bằng như vậy đi, tôi cho trò hai tuần, trò lại nộp năm nghìn khối, tôi đây liền châm chước cho trò nộp đầy đủ trước khi khảo sát cuối kỳ. Bằng không chúng ta cũng không cần phải lãng phí thời gian.”
“Vâng vâng, cám ơn hiệu trưởng.” tuy rằng trong hai tuần có thể làm công kiếm được ba nghìn khối hay không vẫn là một vấn đề — lại càng không cần phải nói đến năm nghìn, nhưng rất sợ hiệu trưởng sẽ khai trừ mình, Đỗ Hiểu Hùng cũng chỉ có thể bắt lấy cọng rơm rạ này.
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, trong đầu Đỗ Hiểu Hùng trống rỗng mà nhìn vườn trường, bầu trời bụi mưa lất phất như muốn chèn ép, thân cây xám tro trơ trụi làm cho người ta hoài nghi cây cối phải chăng đã chết sẽ không còn nảy ra chồi xanh.
Đỗ Hiểu Hùng đi ở trong sân trường không một bóng người, cảm giác như đang lay động.
“Hắc, Hiểu Hùng, sao lại có bộ dáng mất hồn mất vía thế này?”
Không biết tên nhân sĩ nào đột nhiên từ phía sau vỗ vỗ Đỗ Hiểu Hùng, Đỗ Hiểu Hùng đang trong trạng thái du hồn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất. Cậu quay đầu lại nhìn, nguyên lai là học trưởng của mình Trương Thiên.
“Tôi vừa rồi hình như không có dùng sức đến thế đi…” Trương Thiên kinh ngạc nhìn nhìn tay của mình.
Trừ bỏ Mai Lệ, Trương Thiên là bằng hữu khá tốt của Đỗ Hiểu Hùng. Cũng giống như Đỗ Hiểu Hùng, học phí của Trương Thiên cơ bản đều là dựa vào bản thân làm công kiếm được. Sau vài lần phỏng vấn cùng công việc lại phát hiện học chung một học viện, hai người liền trở thành bạn tốt. Thấy lập trường mọi người gần như nhau Đỗ Hiểu Hùng cũng chỉ có thể cùng Trương Thiên nói tình hình kinh tế của mình.
“Trương Thiên đại ca, anh làm tôi sợ muốn chết.” Đỗ Hiểu Hùng hữu khí vô lực nói xong, đầu lại cúi thấp xuống.
“Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?” Trương Thiên có điểm kinh ngạc nhìn Đỗ Hiểu Hùng. Đỗ Hiểu Hùng tuy rằng bình thường điềm đạm nho nhã, không quá đem cảm xúc bày ra trên mặt, nhưng chung quy mà nói vẫn là một nam sinh tích cực hướng về phía trước, hôm nay như thế nào một chút sinh khí cũng không có?
“Hiệu trưởng cho tôi tối hậu thư.” Đỗ Hiểu Hùng nhỏ giọng nói. “Nếu tôi nội trong hai tuần không nộp đủ năm nghìn học phí, tôi sẽ bị cho thôi học.”
“Như vậy a, quả thật cũng rất phiền toái nha.” Trương Thiên hiểu biết tình trạng kinh tế của Đỗ Hiểu Hùng. “Tôi có thể cho cậu mượn một ngàn khối.” Trương Thiên vỗ vỗ vai Đỗ Hiểu Hùng. “Đáng tiếc đại ca tôi đây cũng chỉ có chút tiền, không giúp được cậu nhiều quá.”
“Không không, Trương đại ca đã giúp tôi rất nhiều, tôi một khi có tiền liền lập tức trả lại anh.” Đỗ Hiểu Hùng cảm động đến hốc mắt đều đỏ.
“Không cần vội, tôi tin cậu, cậu không phải loại người thiếu tiền không trả.” Trương Thiên nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của Hiểu Hùng, tựa như một tiểu ấu hùng (bé gấu nhỏ) chọc người yêu mến, không khỏi vươn tay xoa xoa đầu cậu.
“Cậu nha, làm thêm cũng phải cẩn thận một chút. Cậu rất đơn thuần, đừng nóng vội vì tiền mà tìm công việc lung tung, kết quả ngược lại đem chính mình bán đi.” hắn sủng nịch nói.
“Ân, cám ơn Trương đại ca. Tôi sẽ cố gắng, sẽ không bị đánh gục!” được bạn tốt ủng hộ cùng quan tâm, Đỗ Hiểu Hùng nắm tay dùng sức nói.
Bầu trời phủ bụi mờ dần dần lộ ra, nhánh cây trơ trụi nhìn qua cũng không còn tử khí nặng nề như vậy nữa.
Tuy rằng Trương Thiên nhắc nhở tìm công việc phải chú ý an toàn, nhưng sau một tuần dưới tình huống là vẫn chưa tìm được công việc mới, khi Đỗ Hiểu Hùng thấy trong tờ báo mục tuyển việc, quán bar red lion (hồng sư) quảng cáo mời phục vụ sinh tuyển việc, cậu vẫn đi.
Quán bar Red Lion tọa lạc ở ngã tư quan trọng của trung tâm thành phố, phong cách trang trí theo kiểu cowboy Mĩ Quốc. Ngoài cửa bầy mấy thùng bia, thùng rượu rất to, kẻ thích cuồng dã có thể vây quanh thùng rượu mà uống. Bên trong quán bar là các bức tường sắc đỏ thẫm, trên mặt treo một loạt những tấm ảnh về cuộc sống của cowboy Mĩ Quốc hồi thập niên ba mươi, bốn mươi.
Quầy bar theo cửa bên phía tay phải kéo dài vào tận bên trong, bên trái còn lại là ba, bốn cái ghế xếp thành một bàn, mãi cho đến chỗ rộng lớn ở bên trong liền biến thành sáu người một bàn. Mỗi cuối hành lang đều có bàn TV, bình thường là hai mươi bốn giờ mở các ca khúc Âu Mĩ lưu hành mới nhất trong bảng xếp hạng, tại thời điểm có bóng đá League thì sẽ trình chiếu trận bóng. Vì thế một đám người mê bóng đá trong và ngoài nước sẽ đều suốt đêm ở trong quán bar uống rượu theo dõi trận đấu.
Bất quá thời tiết rét lạnh ít nhiều gì cũng ảnh hưởng tới việc làm ăn. Buổi chiều khách trong quán bar chỉ thưa thớt ngồi khắp quán, không giống mùa hè, cũng cùng thời gian này đã có một nửa chỗ có người ngồi.
“A Long, huynh đệ của tôi mỗi ngày cô đơn khó ngủ, cậu có biết tiểu nam sinh ngây thơ nào không? Giới thiệu cho huynh đệ tôi đi?” Ông chủ ‘mỹ nhân’ của Red Lion Tô Trạch Tú bộ dạng uể oải ghé lên quầy bar, nhìn người hầu rượu Vọng Long trung thành và tận tâm nhất nhà mình mà nói.
“Tiểu nam sinh ngây thơ? Đầu năm nay xử nam cùng xử nữ quý hiếm như nhau.” Vọng Long vừa chăm chú lau ly rượu vừa thờ ơ hồi đáp.
“Ai nói! Người ta chính là một tiểu nam sinh ngây thơ, người ta vẫn còn ‘xử’ nha!” Tô Trạch Tú nhất thời lòng đầy căm phẫn kêu lên.
Vọng Long ngừng công việc trong tay lại nhìn cái tên chả biết xấu hổ kia, sau đó chậm rãi nói: “Cậu là đang nhạo báng ‘đệ đệ’ của mấy tên tình nhân nhà cậu nhỏ hay là chúng không lên được?”
“Ha ha ha ha, A Long, không cần dùng bộ mặt nghiêm túc nói đùa một cách lạnh lùng như thế a! Tôi muốn chết cười a, ha ha ha ha –-” Tô Trạch Tú ôm bụng không hề có hình tượng mà cười như điên.
A Long nhìn nhìn hắn, khóe miệng hơi câu lên nhẹ nhàng lắc đầu, lại tiếp tục công việc trong tay.
“Ngượng ngùng, xin hỏi các vị đang tuyển chức phục vụ sinh sao?” Không biết từ lúc nào xuất hiện một tiểu nam sinh nhút nhát hỏi thăm. Cậu chính là Đỗ Hiểu Hùng.
“Hả?” Tô Trạch Tú ngừng cười, quay đầu nhìn nhìn vẻ mặt bất an không yên của Đỗ Hiểu Hùng.
Thân cao tầm trung, tóc ngắn phổ thông, dưới hàng lông mi nho nhã là một đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh, làn da trắng nõn, chiếc mũi khéo léo, bờ môi hơi vểnh hồng nhuận, trên người là áo T-shirt cùng quần jeans đơn giản mộc mạc, bên vai đeo một cái túi to màu xanh hơi nhạt, trên mặt một mạt biểu tình thật cẩn cẩn dực dực lại có điểm chờ mong.
“Thật sự là một quả táo còn xanh dụ người khi dễ a!” Tô Trạch Tú trong lòng ừng ực ừng ực dâng lên một chuỗi bọt khí ê ẩm, đồng thời một ý tưởng đột nhiên xuất hiện.
Tô Trạch Tú vì thế thay một khuôn mặt nhiệt tình tươi cười nói: “Đúng vậy, ta là sếp sòng nơi này. Xin hỏi cậu trước kia có kinh nghiệm ở quán bar làm việc không?”
Mặt Đỗ Hiểu Hùng nhất thời hồng như một quả táo nhỏ đáng yêu, thưa dạ nói: “Không có.” Sau đó cậu lại đề cao thanh âm vội vàng nói tiếp: “Nhưng tôi sẽ thực cố gắng làm việc, tôi học hỏi rất nhanh.”
“Nga, như vậy a.” Tô Trạch Tú cố ý kéo dài thanh âm: “Chúng ta là hy vọng tuyển người có kinh nghiệm.”
Không hẹn mà thấy được ánh mắt buồn bã của nam hài, Tô Trạch Tú trong lòng thầm sảng khoái tiếp tục nói: “Nhưng mà bất luận kẻ nào đều là từ người mới đi lên, bồi dưỡng nhân tài của tương lai cũng là một trong những trách nhiệm lão bản a.”
Đỗ Hiểu Hùng nhất thời nhãn tình phủ sương, thấy nhãn tình rưng rưng đáng thương kia, Trạch Tú cũng không nhịn được có điểm lương tâm bất an, “Khụ, chính là chúng ta không tuyển người vị thành niên.”
Đỗ Hiểu Hùng lập tức nói: “Tôi đã mười tám tuổi rồi, trưởng thành rồi, có thể làm công.”
“Cái gì, cậu mười tám tuổi? Gạt người đi. Có thể cho tôi xem giấy chứng minh của cậu một chút hay không?” Tô Trạch Tú giả vờ vẻ mặt không tin nói.
“Tôi thật sự đã trưởng thành, chính là gương mặt lớn lên vẫn non nớt.” Nói đến nửa câu sau, thanh âm của Đỗ Hiểu Hùng cũng như thẹn thùng mà đề thấp xuống.
Cậu mở chiếc túi của mình, từ bên trong lấy ra một cái túi tiền nhỏ bằng da màu đen bị mòn đến vô cùng lợi hại, sau đó xuất ra chứng minh thư đưa Trạch Tú xem.
Trạch Tú vừa nhìn đến tên trên giấy chứng minh liền cười, “Ha ha ha ha, Hiểu Hùng, Tiểu Hùng, bằng hữu của cậu sẽ không gọi cậu Tiểu Hùng Hùng chứ, cái tên thật đáng yêu.”
Trạch Tú một bên lau lệ bên khóe mắt do trận cười gây ra, một bên đem giấy chứng minh trả lại cho Đỗ Hiểu Hùng gương mặt đã đỏ hồng như trứng tôm luộc.
“Ân, cậu đủ mười tám tuổi.” Trạch Tú đã ghi nhớ tư liệu trên chứng minh thư. “Quán của tôi hiện tại chiêu phục vụ sinh làm ca tối cùng ca khuya, ca khuya tiền lương thì cao hơn chút, nhưng cũng tương đối nguy hiểm hơn. Đương nhiên chúng ta là quán chính quy, cũng có bảo đảm, chỉ là ngẫu nhiên cũng sẽ phát sinh sự kiện ngoài ý muốn là có mấy tên khách nhân say rượu ồn ào đánh nhau. Tuy nhiên rất ít xảy ra đến phòng bếp.”
“Tôi muốn làm ca khuya, tôi không sợ mệt cũng không sợ nguy hiểm.” Chỉ cần nhiều tiền… Đỗ Hiểu Hùng yên lặng ở trong lòng bổ sung.
Tô Trạch Tú như nghĩ tới điều gì mà nhìn Đỗ Hiểu Hùng một hồi, nói: “Như vậy đi, hôm nay tôi còn muốn phỏng vấn những người khác. Nếu có quyết định giữa trưa ngày mai tôi sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục, thế nào? Cậu lưu số điện thoại của cậu lại đi.”
“Vâng, cám ơn ông chủ.” Đỗ Hiểu Hùng chân thành cảm tạ.
Chờ sau khi Đỗ Hiểu Hùng đi rồi, Tô Trạch Tú lập tức kết nối điện thoại với bạn bè.
“Tiểu Thuần Thuần, có nhớ tớ không?” Tô Trạch Tú dùng tia thanh âm ngọt lịm nói. Đằng sau tay A Long run lên, thiếu chút nữa liền báo hỏng bình rượu trong tay.
“Không.” đầu kia điện thoại truyền đến câu trả lời không có hảo khí.
“Thật là đồ hết sức vô lương tâm mà.” Tô Trạch Tú giả vờ oán hận, “Tiểu Thuần, giúp tớ điều tra một người. Cậu ta gọi là Đỗ Hiểu Hùng. Chữ Đỗ của mộc thổ, chữ Hiểu của hiểu quang, chữ Hùng của hùng vĩ, sinh nhật là mùng một tháng sáu năm ××, số chứng minh là ××××.”
(Đây là chữ Mộc thổ:木土
Còn đây là chữ Đỗ:杜)
“Thế nào? Tú thiếu gia lại muốn bức lương vì xướng (bức người hiền làm kỹ)?”
“Tới địa ngục đi. Cư nhiên bôi nhọ sự thiện lương thuần chân của tớ.” Tô Trạch Tú dõng dạc nói: “Tớ đây là giới thiệu cho cậu ta con đường tươi sáng dẫn đến hạnh phúc. Ngày mai nhớ rõ đem tư liệu của cậu ta fax đến nhà của tớ. Na na.”
“Cậu a, cẩn thận có ngày bị người tố cáo.”
“Mới không có a. Tớ cũng không cưỡиɠ ɠiαи người khác. Tớ chỉ là cùng gian!”
Giờ khắc này, A Long cùng Tiểu Thuần đồng thời đối lương tâm của Tô Trạch Tú mà tuyệt vọng, cùng đối tương lai của Đỗ Hiểu Hùng dâng lên khẩn cầu chân thành…
Sáng sớm hôm sau, trong nhà Tô Trạch Tú nhận được bản fax tư liệu về Đỗ Hiểu Hùng.
Đỗ Hiểu Hùng, hiện năm nay 19 tuổi, cha mẹ đều là công nhân nhà xưởng sản xuất quần áo ×××. Khi cậu ta sáu tuổi thì cha cậu qua đời vì tai nạn giao thông, mẹ cậu tự lực nuôi lớn Đỗ Hiểu Hùng không có tái giá, vì tuổi cao còn lao lực quá độ mà thành bệnh, hiện chủ yếu dựa vào chính phủ cứu tế. Đỗ Hiểu Hùng từ mười sáu tuổi bắt đầu làm công nuôi gia đình, hiện đang học tại học viện tổng hợp Dục Lương, thiếu học phí ba vạn nguyên. Một thân phẩm hạnh ưu tú, tính cách ôn hòa thiện lương, không có tiền sử phạm tội, không có sở thích méo mó, không có tình sử.
Tô Trạch Tú nhìn trang giấy mong mỏng trong tay, có chút cảm thán: “Thật sự là một thân nhân sinh đơn giản thuần khiết a. Vậy để cho tôi tới thay đổi một chút nhân sinh của cậu đi!”
“Alô, Đỗ Hiểu Hùng sao? Tôi là Tô Trạch Tú, chủ quán Red Lion… Cậu cũng hảo, chiều nay cậu thuận tiện lại đây thử việc một chút đi… Được, chiều gặp.” Tô Trạch Tú nói chuyện điện thoại xong, khi nghĩ đến phản ứng của vị huynh đệ biện mệnh tam lang kia, rốt cuộc nhịn không được vẻ mặt cười xấu xa.
Hôm nay tâm tình Đỗ Hiểu Hùng tốt lắm, sáng sớm liền nhận được điện thoại của lão bản Red Lion kêu đi thử việc, tuy rằng điều này cũng không nhất định đại biểu rằng cậu có thể lấy được phần công việc này, chỉ ít nhất là có thứ để trông mong. Cậu vui vẻ đi vào phòng học cùng các học sinh chào hỏi.
“Tiểu Hùng Hùng hôm nay rất có sức sống a, thật tốt quá. Mấy hôm trước cậu như vậy làm tớ lo lắng muốn chết.” Mai Lệ nhìn thấy Đỗ Hiểu Hùng bộ dáng vui vẻ cũng vui vẻ theo.
“Hôm nay buổi chiều đi thử việc, ông trời nhất định phải phù hộ tớ có được công việc này a.” Đỗ Hiểu Hùng chắp hai tay lại nói.
“Nhất định không thành vấn đề, ông trời sẽ trợ giúp người tốt.” Mai Lệ động viên Hiểu Hùng. Sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì, Mai Lệ vẻ mặt sung sướиɠ nói với Hiểu Hùng: “Đúng rồi, Tiểu Hùng Hùng ngày hôm qua có xem diễn đàn trường không?”
“Phát sinh chuyện gì a?” Đỗ Hiểu Hùng vẻ mặt mê mang hỏi.
Nội bộ học viện tổng hợp Dục Lương tự có diễn đàn internet, từ chính trực thảo luận học thuật đến lập bang kết phái, từ quan tâm thiên hạ đại sự đến dân gian tai tiếng, đầy đủ mọi thứ. Nhưng Đỗ Hiểu Hùng bởi vì lí do kinh tế, rất ít lên mạng, bình thường sau khi tan học nhiều lắm cũng là đi làm công, cho nên đừng nói diễn đàn trường có bài post gì, cho dù thay đổi tổng thống cậu cũng chưa chắc biết.
“Mấy hôm trước đại lí Hợp Tung cơm Tây không phải lại mở cửa hàng mới sao? “tình báo khoa” huynh đệ ngày hôm qua theo sát trào lưu, lập tức phóng ra tư liệu tổ tông mười tám đời chủ tịch Chung Minh Lý của Hợp Tung. Má ơi, cái tên Chung Minh Lý kia thật sự là vừa anh tuấn vừa lãnh khốc. Tớ nhất định phải đến Hợp Tung làm đầu bếp!” Mai Lệ hai mắt hình trái tim thề thốt.
“Lệ Lệ, cậu mau tỉnh tỉnh đi a. Đến lúc đó cậu ở trong nhà bếp, cùng đồ ăn múa may, không thấy thiên nhật (ánh mặt trời), lại càng không cần phải nói tới vị chủ tịch thân ái kia. Còn không bằng trực tiếp ‘té xỉu’ trước xe của hắn.” Một nam sinh gương mặt gầy gò cười nói.
“ ‘Vô Lương Nhân’ chết tiệt dám giễu cợt tớ, tớ đánh chết cậu.” Mai Lệ giơ cái đánh bột đuổi theo nam sinh kêu Ngô Lương Nhân đánh tới.
Mọi người xem cặp cừu nhân kèn cựa nhau này đều nở nụ cười.
“Hắc, Lệ Lệ cùng Lương Nhân, tôi nói rồi trong phòng bếp không được chạy loạn! Tan học lưu lại lau sàn nhà!” Sử Đế Phân tức giận nói.
Mai Lệ cuối cùng ra sức dẫm một cái lên chân Ngô Lương Nhân, không đếm xỉa đến bộ dáng đau đến nhếch miệng, cùng các học sinh khác lập tức trở lại trước bàn của mình.
“Hôm nay tôi muốn dạy mọi người dùng một loại phương thức truyền thống lọc trong nước canh.” Sử Đế Phân nói. “Phương pháp này nguyên lý là lợi dụng đặc tính ngưng kết của lòng trắng trứng để hấp thụ cặn nhỏ trong nước canh. Nguyên liệu chính là hai cái trứng gà sạch. Trọng điểm của phương pháp chính là độ nóng, đun nóng canh đến vừa nổi bọt khí nhỏ là được, nếu canh sôi sục lên là chứng tỏ nó quá lửa, vậy phải làm lại.”
Đỗ Hiểu Hùng dựa theo chỉ dạy của giáo sư, cắt xong rau dưa, thịt bò băm cùng trứng gà trộn chung với nhau, sau đó nhẹ nhàng đem nguyên liệu bỏ vào trong canh, đồng thời nhìn chằm chằm ngọn lửa, phòng ngừa canh quá lửa.
“Tiểu Hùng Hùng, cậu cũng nên quan tâm nhiều hơn tiền đồ của mình đi.” Mai Lệ nhìn chằm chằm canh của mình, thở dài nói. “Tớ hiện tại mỗi ngày nằm mộng đều hy vọng chờ tới thời điểm tốt nghiệp, tích góp mở một hiệu cơm Tây, tớ hảo tìm công việc a.”
“Ân.” Đỗ Hiểu Hùng nhỏ giọng đáp. Lúc trước quyết định học nấu ăn Tây phương, kỳ thật là vì giấc mộng còn hơn vì mưu sinh. Con đường sau khi tốt nghiệp không phải không suy nghĩ qua, nhưng cùng so sánh với việc nộp học phí vô cùng cấp bách, nó trở nên xa xôi hơn rất nhiều.
“Cho nên người tốt như Chung Minh Lý, tớ nhất định mỗi ngày thắp hương phù hộ hắn ăn ngon ngủ khoẻ, vĩnh bảo an khang!”
Đỗ Tiểu Hùng thần tình hắc tuyến…
“Tất cả mọi người phải cố lên a.” Ngô hiệu trưởng tuần tra đến khoa cơm Tây thấy các học viên đều đang nghiêm túc thực hành, thật cao hứng mà cổ vũ.
Đỗ Hiểu Hùng cảm thấy thời điểm hiệu trưởng nói lời này, ánh mắt ôn nhu kia dường như chỉ dừng lại ở trên người mình, trong lòng nhất thời chợt lạnh.
“Không có việc gì, không có việc gì a.” Đỗ Hiểu Hùng tự an ủi bản thân: “Chỉ cần buổi chiều phỏng vấn thành công là tốt rồi, sau đó sẽ tìm thêm một công việc nữa, vất vả một chút, sẽ có tiền.”
Kết thúc khóa học, cùng các học sinh cáo biệt, Đỗ Hiểu Hùng đơn giản sửa sang dung nhan lại một chút liền lập tức tới quán bar red lion.
Mà Tô Trạch Tú đã chuẩn bị tốt chờ ‘tiểu động vật’ chui đầu vào lưới.