Chương 3

7.

Giữa giờ nghỉ ghi âm.

Tống Tri Dao đến.

Công chúa nhỏ của giới thượng lưu, thanh mai trúc mã của Phó Tây Tân, thu hút mọi ánh nhìn.

Tống Tri Dao tặng trà chiều, cuối cùng đưa chiếc bánh hạt dẻ do chính tay mình làm cho Phó Tây Tân.

“Hôm nay anh rảnh rỗi đến nghe ghi âm nhạc phim à? Vừa nãy anh nghe có vẻ say mê nhỉ.”

Phó Tây Tân không trả lời, giọng điệu rất nhạt: “Vì tôi muốn gặp một người rất quan trọng.”

Mọi người lập tức “Aida aida” trêu chọc.

Tống Tri Dao cũng đỏ mặt.

Có người táo bạo hỏi: “Phó tổng, chuyện vui của hai người diễn ra vào tháng sau ạ?”

Giọng điệu Phó Tây Tân chuyển từ nhạt sang trịnh trọng: “Ừ, tôi sẽ tỏ tình với người yêu của tôi tại hôn lễ vào tháng sau.”

Tôi không nghe tiếp nữa, xoay người đi ra ban công để tỉnh táo.

Bữa trưa với tám món mặn một món canh no quá, đầu óc tôi choáng váng vì cacbohydrat.

Hóng gió xong, đang định xuống, nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ cửa phụ.

“Tây Tân, anh có thấy giọng hát của cô gái tên Sở Ương này giống cô ta không?” là Tống Tri Dao đang nói chuyện.

“Ừ.”

“Nhưng cô ta chết được năm năm rồi! Lúc đó anh bảo em mang tiền đến cho cô ta để an ủi, em chỉ đưa thêm một chút, cô ta liền nhận tiền còn đi dứt khoát như thế, chưa chắc đã yêu anh nhiều, rõ ràng cô ta yêu tiền hơn…”

Thực ra, Tống Tri Dao hiểu lầm.

Lúc trước tôi không có đầu óc thông minh như vậy, đủ để có thể biết được tiền quan trọng hơn đàn ông.

Tôi khi đó lưu loát lấy tiền, có nguyên nhân khác.

Một là bởi vì chưa từng trải việc đời, bị Tống Tri Dao sỉ nhục đến mức không còn mặt mũi nào.

Hai là sớm hơn nửa tháng trước khi Tống Tri Dao đến nhà, thực ra tôi đã từng thấy cô ta gặp mặt Phó Tây Tân.

Hôm đó, ông chủ cửa hàng tôi làm thêm có việc phải đóng cửa sớm, tôi về nhà sớm.

Nhưng tôi lại nhìn thấy người đàn ông vốn mù lòa mất trí nhớ đang đứng trong sân, ôm một người phụ nữ xinh đẹp.

Đôi mắt anh mở to sáng ngời, ánh lên cưng chiều.

Khi nhìn xung quanh, ánh mắt lại trở nên sắc bén.

Có chỗ nào giống người mù không?

Mù lòa, là tôi mới đúng.

Lúc đó, tôi hèn nhát tự ti đến mức buồn cười.

Nhìn thấy cảnh này, tim tôi đau nhói, tôi ngồi xổm ở góc đường khóc rất lâu.

Nhưng khi về nhà, tôi vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí không dám hỏi anh.

Tôi sợ biết được sự thật, tôi sợ Phó Tây Tân sẽ ra đi như thế, tôi lại trở thành một mình.

Chỉ có điều sau này, Tống Tri Dao cầm tiền đến, đưa cho tôi xem những bức ảnh thân mật của cô ta và Phó Tây Tân.

Cùng với…ảnh giường chiếu.

Mẹ từng dặn tôi, không thể lấy đàn ông đã qua tay người khác, đàn ông như vậy chứng tỏ không ra gì.

Vì thế, ba tiếng sau tôi tức giận “cưỡi” Phó Tây Tân.

Tôi phối hợp với kế hoạch giả chết của Tống Tri Dao, lấy tiền rồi biến mất.

Bây giờ nghĩ lại, điều duy nhất tôi hối hận chính là –

Lúc đầu lấy tiền ít quá.

8.

Một tuần sau khi chụp ảnh tạp chí, không có chuyện gì xảy ra.

Tôi nghĩ có lẽ Phó Tây Tân đã bị Tống Tri Dao thuyết phục, sẽ không tìm tôi thử thật giả.

Tối nay, tôi đang thu dọn hành lý để rời khỏi Bắc Kinh, người quản lý chị Thái ở một bên lướt weibo: “Này này, nghe bạn bè nói con chó Phó tổng nuôi bị lạc mất, tìm mấy ngày không thấy.”

Chó nhỏ đi lạc?!

Lúc trước giả chết rời đi, tôi không thể mang theo chó nhỏ.

Vì thế liền giao nó cho gia đình bán gà nướng ở đầu hẻm.

Nghĩ nó ít nhất cũng có thể kiếm được chút xương thịt trong cửa hàng.

“Phó tổng lại mua một con chó mới, có lẽ con chó ban đầu không tìm nữa.”

Lời nói của chị Thái khiến tôi càng thêm lo lắng.

Xem ra tên khốn Phó Tây Tân sẽ không đi tìm.

Tôi bất chấp mưa gió đi chuyến tàu đêm đến khu nhà ở bình dân trước đây.

Quả nhiên, cửa phòng mở toang.

Tôi vội vàng thu ô chạy vào: “Chó nhỏ, chị biết cưng ở đây mà …”

Bốp một tiếng.

Đèn sáng.

Chó nhỏ không có ở đó.

Thay vào đó bên chiếc bàn nhựa cũ kỹ, có một bóng người cao lớn không hợp nhau ngồi đó.

Trên tay anh còn đang cầm điếu thuốc, khi ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt lại đỏ hơn cả đầu thuốc: “Ương Ương, về rồi.”

9.

Là Phó Tây Tân!

Nhìn thấy chú chó nhỏ màu nâu được buộc ở chân anh, tôi biết mình đã sập bẫy.

Nhưng tôi vẫn muốn cố gắng giãy dụa: “…Phó tổng, anh gọi tôi là gì?”

Phó Tây Tân nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt: “Đêm đó, Sống Lại thân mật với em như thế, nó vốn dĩ không bao giờ chủ động đến gần người khác.

“Thiệp mời đám cưới anh đưa em, em xé nát vứt vào thùng rác, nếu thực sự không quen biết, em không cần phải làm vậy, tham dự đám cưới có lợi cho việc tích lũy mối quan hệ của em.”

“Anh cho người đến tìm em để thu âm, em vừa cất giọng hát, anh đã biết là em.”

“Hơn nữa, em nhìn xoài với ánh mắt do dự, nhưng lại cố ý ăn trước mặt anh.”

“Tám món một canh, em không ăn rau mùi, cũng không ăn nấm hương.”

“Huống chi—“

“Lâm Ương Ương, anh đã sờ qua em vô số lần, em tưởng… anh sẽ không nhận ra em sao?”

Bởi vì vỏ bọc bị lột sạch hoàn toàn, tôi dứt khoát không giả vờ nữa.

“Đúng vậy, tôi là Lâm Ương Ương. Cho nên, Phó tổng tìm tôi đến đây có chuyện gì không?”

“Cưỡi đàn ông xong rồi chạy?”

Phó Tây Tân sải bước dài tiến về phía tôi.

Cả người toát lên sự hung hãn.

Tôi tưởng anh sẽ tức giận đến mức đánh tôi.

Dù sao, lần đó cưỡi anh, tôi thực sự rất hung bạo.

Hai chân tôi đau nhức đến mức không thể khom người xuống cả tháng.

Tôi đoán anh cũng không ngoại lệ.

Nhưng Phó Tây Tân đi đến trước mặt tôi, vươn tay—

Đặt lên mặt tôi.

Đầu ngón tay lạnh ngắt khẽ khàng vuốt ve.

“Hoá ra, em trông giống hệt như trong tưởng tượng của anh.”

“Bao nhiêu năm qua, trong đầu anh đã tưởng tượng khuôn mặt em hàng triệu lần.”

“Rất đẹp.” Anh nhìn chằm chằm vào tôi, “Em là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp.”

Tôi không né tránh, tâm bình khí hoà nói: “Đại thiếu gia, chơi vui không?”

Tay Phó Tây Tân khựng lại.

“Ương Ương.”

Anh khẽ gọi tên tôi.

“Anh xem, anh đã trở lại đỉnh cao rồi, quyền lực và tiền tài đều nằm trong tay, giờ đây bắt đầu nhớ nhung những tháng ngày cơ cực, nhớ lại trò chơi tình yêu ở khu ổ chuột trước đây sao?”

“Anh muốn chơi thật à? Được thôi, đưa tiền đây tôi chơi với anh.”

Tôi nhìn thẳng vào anh.

Có lẽ vẻ mặt nghiêm túc của tôi khiến Phó Tây Tân tức giận.

Anh nhìn chằm chằm vào tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em cũng chỉ muốn tiền thôi, vì tiền mà em có thể bỏ cả tên lẫn nhà, đúng không?”

“Đúng – không chỉ có như thế, năm đó lấy 300 vạn, tôi còn phải giả chết rồi trốn đi, giờ nghĩ lại, lúc đó tôi ngu thật.”

“Anh là Thái tử gia nhà họ Phó giàu có bậc nhất, tôi cứu mạng anh, lấy 3000 vạn cũng không quá đáng.”

Phó Tây Tân đột nhiên ôm lấy tôi.

Cúi đầu hôn môi tôi.

Một tay túm lấy cà vạt trói hai tay tôi lại.

Môi anh cũng dần dần di chuyển xuống xương quai xanh của tôi.

Tôi tránh không được, dứt khoát không tránh nữa.

“Muốn ngủ à? Đến đây, tôi sợ gì, dù sao tôi cũng đã ngủ với anh lúc anh mù rồi, bây giờ anh là đại thiếu gia cao cao tại thượng, tôi ngủ với anh chẳng phải là kiếm lời hay sao?”

Phó Tây Tân bị tôi làm cho tức giận không nhẹ.

Cúi người muốn đè tôi xuống chiếc giường nhỏ một trăm tệ.

Nhưng rồi anh nghĩ ra cái gì, lại ôm tôi đi ra ngoài.