Chương 1

1.

Tôi bị người quản lý kéo đến cửa phòng riêng, nhưng lại cứng người không dám bước vào.

Bởi vì thái tử gia Phó thị Phó Tây Tân đang ngồi bên trong.

Qua cánh cửa khép hờ, tôi nghe thấy ai đó đang nịnh hót:

“Phó tổng, nghe nói năm đó ngài gặp chuyện không may bị mất tích, còn bị mù nữa? Chắc hẳn khoảng thời gian đó rất khó khăn?”

Phó Tây Tân cười khẩy một tiếng: “Khó khăn thì không đến nỗi, có người chăm sóc tận tình, còn thoải mái hơn cả bây giờ.”

“Chắc hẳn là vị hôn thê của ngài nhỉ? Thật đúng là hoạn nạn chi tình. Chúc mừng, hai người cuối cùng cũng thành đôi…”

“Không phải.”

Phó Tây Tân ngắt lời hắn, giọng nói nhàn nhạt.

“Cô ấy ở đây.”

Tôi giật mình, đột nhiên ngẩng đầu.

Nhưng qua khe cửa, tôi nhìn thấy Phó Tây Tân giơ ngón tay chỉ xuống mảnh đất này.

“Chôn ở đây.”

À, đúng rồi.

Tôi đã “chết”.

Năm năm trước, giấy chứng tử của tôi được chính tay Phó Tây Tân ký xác nhận.

Người quản lý bên cạnh cũng rón rén nghe lén, nhỏ giọng nói: “Cô gái đó cũng thật không may, nếu không chết, có lẽ bây giờ đã leo lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi…”

Tôi cười khẽ: “Không thể nào.”

Quản lý không đồng ý: “Sao cô lại chắc chắn như thế?”

“Người phụ nữ có thể khiến Thái tử gia đồng ý cho cô ta chăm sóc bên người, chắc chắn phải có thủ đoạn phi thường, kỹ thuật quyến rũ của cô ta tuyệt đỉnh!”

Tôi rũ mắt, che giấu chột dạ trong đáy mắt.

Có lúc tôi cũng không phân biệt được, năm đó lần đầu tiên giữa tôi và Phó Tây Tân, rốt cuộc là ai câu dẫn ai?

Lúc đó anh bị mù cả hai mắt, thính giác trở nên nhạy bén dị thường.

Tôi chỉ là nhỏ giọng nói một câu thoại ở bên tai anh, anh lại cảm thấy âm thanh kia giống như bùng nổ, cao trào.

Lúc đó tôi còn rất ngây thơ, tò mò hỏi anh: ‘Rốt cuộc cao trào là gì.”

Anh vừa giải thích, vừa duỗi tay sờ vào trái tim tôi.

Nhưng lại vô tình sờ vào bên dưới trái tim, bỗng chốc cả gân xanh trên cổ anh đều nổi lên.

Thấy anh cứng đờ cả người, tôi tưởng anh sắp chết, liền khóc nức nở lao tới, định làm hô hấp nhân tạo cho anh.

Anh xoay người ôm lấy tôi, lấy môi lấp kín môi tôi…

Khi tôi đang chìm đắm trong hồi ức, người phục vụ đẩy xe bất chợt va phải tôi.

Theo bản năng tôi “a” lên một tiếng.

Cánh cửa phòng VIP khép hờ cũng bị va mở.

Ngồi ở vị trí chính diện cửa, Phó Tây Tân đột nhiên nâng mắt lên, nhìn về phía tôi.

2.

Tôi và Phó Tây Tân bốn mắt nhìn nhau.

Khoảnh khắc đó, toàn bộ máu trong người tôi như đông cứng, thậm chí động tác xoay người cũng không làm được.

Nhưng cũng chỉ trong vài giây.

Cảm ơn năm năm va vấp trong xã hội này đã tôi luyện cho tôi một khuôn mặt giả cười.

Nói ra thật buồn cười, mặc dù tôi và Phó Tây Tân chung chăn gối hai năm.

Số lần bàn tay anh lướt qua mặt và cơ thể tôi còn nhiều hơn cả chính tay tôi.

Nhưng đối với anh, tôi chỉ là một…người phụ nữ chết yểu mà anh thậm chí chưa từng nhìn thấy mặt.

Ngủ cùng nhau thì sao chứ, một người mà anh chưa từng nhìn thấy bằng mắt, sao có thể nhận ra được?

Đúng như tôi dự đoán, Phó Tây Tân không hề nhận ra tôi.

Khi ly rượu chạm nhau, ánh mắt anh sâu thẳm lại lãnh đạm.

Khi dừng ở trên người tôi, khiến tôi vô cớ cảm thấy thần kinh tê dại.

Giống như lần đầu tiên tôi gặp anh.

Đó là một đêm mưa giông bão, tôi vĩnh viễn mất đi mẹ ở bệnh viện.

Vừa đi vừa khóc đường về, tôi bị vấp ngã trong hẻm nhỏ.

Cả người Phó Tây Tân ướt sũng dựa vào ven tường, hơi thở thoi thóp, chật vật tiều tụy.

Dưới ánh đèn đường le lói, sườn mặt của anh đầy vết thương, nhưng khuôn mặt kia vẫn đẹp đến ngỡ ngàng.

Đôi mắt đen láy lấm lem máu, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.

Tôi sợ, muốn chạy.

Nhưng tôi nghĩ đến mẹ.

Mẹ nằm trên giường bệnh đau đớn, nếu có ai đó có thể cứu mẹ…

Cuối cùng, tôi đưa Phó Tây Tân về căn nhà thuê tồi tàn, lấy hết tiền tiết kiệm để cứu anh.

Lúc đó tôi không học thức, quá đỗi khốn khổ, cho nên không phân biệt được quần áo trên người anh đắt tiền đến mức nào, lầm tưởng anh cũng giống như tôi, không nhà cửa.

Thậm chí tôi còn nghĩ, chắc chắn là mẹ trên trời có linh thiêng thương xót tôi, sợ tôi cô đơn nên cho tôi gặp được anh.

Tôi cho rằng tôi lại có gia đình, lại có thêm người để yêu thương.

Bỗng nhiên, người quản lý bên cạnh véo nhẹ mu bàn tay tôi: “Nghĩ gì vậy? Sao còn cười?”

Tôi bừng tỉnh, nụ cười trên môi trở nên gượng gạo.

Nhìn thấy phản ứng của tôi, người quản lý đột nhiên nói: “Ương Ương, đừng nói là cô thích Phó Tây Tân nhé? Tôi nói cho cô biết, anh ta nổi tiếng là không gần nữ sắc, những người từng có ý đồ câu dẫn anh ta đều có kết cục rất thảm.”

“Nghe nói vị hôn thê của anh ta là thanh mai trúc mã, tiểu công chúa của giới thượng lưu, tình cảm của bọn họ rất sâu đậm.”

“Cô đừng bị anh ta mê hoặc, người này không phải là người cô có thể trèo cao, một khi không cẩn thận sẽ đắc tội đấy.”

Đắc tội? Ờ, nhưng…

Lúc trước khi quyết định rời khỏi Phó Tây Tân, tôi trói anh trên chiếc giường giá một trăm tệ một đêm.

Hăng hái “cưỡi” anh ba tiếng.

Thuận tiện nói cho anh biết, hai năm nay chỉ là tôi cô đơn, nuôi anh chỉ để chơi đùa.

Bây giờ có một đại gia lắm tiền để ý tôi muốn bao tôi, tôi không cần anh nữa.

Lúc đó, gân xanh trên trán Phó Tây Tân nổi lên, khàn giọng gầm lên: “Lâm Ương Ương, con mẹ nó đừng để ông đây bắt được, ông đây sẽ “cưỡi” cô đến khi cô khóc không ra tiếng!”

Có lẽ đối với vị tổ tông này mà nói, hai mắt bị mù cũng không nhục nhã bằng điều này.

Đối với anh, tôi đã sớm đắc tội triệt để.

May mắn thay, tôi đã “chết”.

Việc này phải cảm ơn vị hôn thê của anh.

Dù sao tối nay kính rượu xong, tôi và Phó Tây Tân cũng không thể gặp lại nhau nữa.

Nghĩ đến đây, tôi tùy ý bước vào khu vườn ngoài khách sạn.

Vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy một bóng người cao lớn oai hùng đứng ở kia, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc.

Là Phó Tây Tân.

Anh quay đầu nhìn tôi.

Ngay lúc tôi đang nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó, anh đột nhiên hét lên với tôi:

“Sống lại.”

Tôi giật mình.

Sống… Sống lại?

Anh nhận ra tôi?!

3.

May mà trước khi đầu tôi rối tung, suýt chút nữa lộ tẩy thân phận người sói.

Một chú chó nhỏ bất ngờ lao từ phía sau, vồ lấy chân tôi âu yếm.

Là chú chó ta tôi từng nuôi trước đây.

Bởi vì mắc chứng sợ hãi chọn lựa, nên nó vẫn luôn chưa có tên chính thức.

Vậy mà Phó Tây Tân lại nhận nuôi nó?

Hơn nữa còn đặt tên là “Sống Lại”!

Sống lại cái gì?

…Sống lại người giả chết như tôi?

Lòng tôi bỗng dấy lên một cơn ớn lạnh vô cớ.

Nếu anh biết tôi không chết, mà lừa dối anh…

Hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Sống Lại, đừng nghịch.” Phó Tây Tân dập tắt điếu thuốc, vẫy tay gọi chú chó.

Nhưng chú chó đã lâu lắm không gặp tôi, vui mừng tột độ nhảy nhót quanh chân tôi.

“Xem ra chó của tôi rất thích cô.”

Ánh mắt của Phó Tây Tân rơi vào trên mặt tôi, bình tĩnh nhưng sâu thẳm.

Tôi giả vờ bình tĩnh.

Thậm chí còn cảm ơn chú chó đang quấn quýt bên chân, giúp tôi có cớ che giấu căng thẳng không thể che giấu trên khuôn mặt.

“Xin lỗi, có thể là do người tôi có mùi thịt, nước sốt bò bít tết vừa nãy văng lên người.”

“Tôi xin phép về trước, Phó tổng.”

Nhưng trước khi tôi bước đi, Phó Tây Tân lại đột nhiên lên tiếng: “Làm chó thật ra cũng khá hạnh phúc.”

Tôi khựng lại.

“…Ý ngài là gì?”

“Làm chó, chỉ cần ngoan ngoãn, chủ nhân liền sẽ khen thưởng, chó ngoan chẳng có gì không tốt.”

Từng có lúc, khi tình đến cao trào, Phó Tây Tân sẽ ôm lấy tôi, cắn vào tai tôi nói: “Anh là chó ngoan của Ương Ương.”

Tim tôi bay lên tới cổ họng, siết chặt lòng bàn tay.

“Xin lỗi Phó tổng, tôi là con người, không hiểu gì về chó.”

Lời nói thẳng thắn của tôi khiến bầu không khí chìm xuống.

Tôi muốn tìm cớ rời đi, nhưng Phó Tây Tân bất chợt hỏi: “Vậy nếu cô có một con chó ngoan, cô sẽ bỏ rơi nó chứ?”

“…Tôi sẽ không nuôi chó.”

“Tại sao?”

“Vì tôi không có khả năng chịu trách nhiệm với nó.”

Tôi đánh mất mẹ, đánh mất Phó Tây Tân, và cũng đánh mất chú chó nhỏ của mình.

Tôi sẽ không bao giờ cho phép bản thân có thêm điểm yếu.

“Tôi còn phải đi kính rượu, không làm phiền Phó tổng nữa.”

Tôi xoay người.

Nhưng chú chó nhỏ lại lao về phía tôi.

Tôi bước chân vội vàng, lại sợ giày cao gót sẽ dẫm lên nó.

Cả người tôi lảo đảo ngã về phía trước.

Một đôi bàn tay to từ phía sau ôm lấy tôi, vững vàng ôm tôi vào trong lòng ngực.

“Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái không? Đau ở đâu?”

Chóp mũi tôi chạm vào ngực Phó Tây Tân, giọng anh trầm ngâm lại lo lắng vang lên trên đỉnh đầu tôi.

Giống như cách chúng tôi ở chung hai năm qua.

Anh quan tâm và chăm sóc tôi đến vậy, khiến tôi có ảo tưởng có thể yêu anh đến bạc đầu.

“Tây Tân, sao anh ở trong vườn lâu vậy?”

Bỗng nhiên, một giọng nữ thanh tao ngọt ngào vang lên sau lưng chúng tôi.

Tôi không cần quay đầu lại cũng biết giọng nói này là của ai.

Tống Tri Dao.

Vị hôn thê thanh mai trúc mã của Phó Tây Tân.