14
Kể từ khi biết nam thần trong lòng Niếp Khương là anh trai nhà mình, Trần Lăng Tuyết bắt đầu ra chiêu.
"Tuy rằng anh tôi xấu xí, nhưng không phải tùy tiện cho ai cũng được."
Xấu sao?
Tôi nhìn Trần Lăng Tuyết, mắt cô ấy hình như có vấn đề thì phải.
Anh ấy rõ ràng là rất đẹp trai.
Trần Lăng Tuyết sờ cằm, giả vờ sâu sắc.
“Sao cậu không làm chị dâu tôi?” Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, nụ cười có chút ác ý.
"Hai chúng ta cùng nhau làm Niếp Khương tức giận khóc rống, coi như là trả thù."
Thật là một ý tưởng hay.
Bán đứng anh trai nhà mình chỉ để chọc tức tình địch.
Đáng lẽ phải tác hợp anh trai nhà mình và tình địch, sau đó thừa cơ mà ôm lấy nam chính chứ nhỉ?
Trong tiểu thuyết, “chó săn Lâm Bối Bối” thường nói với Trần Lăng Tuyết như vậy.
Cuối cùng mọi chuyện cũng không đi đến đâu, anh trai cũng thất vọng về cô ấy.
Cho nên tôi kiên quyết không mở miệng, tránh gây ra hậu quả nghiêm trọng sau này.
15
Buổi tối, Trần Lăng Tuyết rủ tôi đến một nhà hàng mới khai trương. Nghe nói một đầu bếp vừa từ nước ngoài trở về, tay nghề cực kỳ điêu luyện.
Ngoài tiền, sở thích lớn nhất của tôi là ăn uống, nên đương nhiên không thể từ chối cơ hội tốt này.
Để xứng đáng với phong cách 5 sao, tôi thậm chí còn ăn mặc trang điểm cho xinh đẹp một chút.
Khi tôi đến nhà hàng thì không thấy Trần Lăng Tuyết đâu cả, chỉ có anh trai cô ấy đang ngồi ở bàn ăn.
Lúc đó tôi đã đoán được ý định của Trần Lăng Tuyết rồi.
Tôi đang lúng túng chưa biết làm gì tiếp theo, Trần Trí Dương đã đứng dậy và đi về phía tôi.
"Tiểu Tuyết đã tính đến nước này thì đúng là khổ cho nó."
Nói xong, anh ấn vai tôi ngồi xuống ghế.
"Nhưng cũng tới đây rồi, ăn một bữa ngon đi, dù sao cũng đã bỏ tiền mà."
Những lời này đã làm tôi xúc động.
Tôi biết ý định của Trần Lăng Tuyết, nếu tôi làm theo thì cũng không ảnh hưởng gì đến cốt truyện ban đầu.
Thế là tôi quyết định ngồi xuống, ăn một bữa hết nửa chiếc xe hơi.
Chỉ là có hơi xấu hổ, giống như một bữa tối dưới ánh nến vậy.
Bầu không khí của nhà hàng hơi mơ hồ, khi ăn cơm, chúng tôi vô tình ngước mắt nhìn nhau.
Tim tôi đập nhanh hơn một chút. Trong khung cảnh lãng mạn như thế này, chỉ có người gỗ mới không rung động.
Thỉnh thoảng, tôi liếc nhìn khuôn mặt của Trần Trí Dương.
Người bình thường sẽ tham tiền tham sắc. Lần đầu tiên tôi đã có mục tiêu cho vế sau của mình.
Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều lắm, nếu bắt tôi chọn giữa tiền và sắc thì tất nhiên tôi sẽ chọn tiền. Sau đó sẽ nuôi 1 dàn trai đẹp chạy quanh biệt thự, hì hì hì.
Ăn được một nửa, tôi thấy Niếp Khương đột nhiên xông vào, tôi lập tức đoán được diễn biến đằng sau.
Trần Lăng Tuyết quá ngang ngược, đến mức hếch cả cằm lên trời nữa.
Ngoài cửa sổ kính, Trần Lăng Tuyết chống nạnh, không tha cho bất kỳ ai. Niếp Khương ngồi ở bên này, vẻ mặt cũng trở nên u sầu.
Một giọng nói mơ hồ vang lên:
"Anh trai tôi đã có người thích rồi, cậu mau ch.ết tâm đi."
"Niếp Khương, tôi sẽ không thể để cậu làm chị dâu của tôi."
"Chúng ta từng cãi nhau ầm ĩ, nếu không phải cậu nhất định phải tranh giành anh Văn với tôi, có lẽ hôm nay người ngồi đó sẽ là cậu."
"Nhưng nếu như cậu gây sự với tôi thì tuyệt đối không thể được."
"..."
Cô ấy cứ nói lải nhải liên miên một hồi.
Theo quy luật của tiểu thuyết, trong tình huống như thế thì Niếp Khương sẽ không thể nói câu nào.
Tề Văn cầm ô từ góc đường đi tới, lập tức nhìn thấy Niếp Khương đang đau lòng khổ sở.
Tề Văn hoàn toàn không để ý đến Trần Lăng Tuyết, cậu ta cúi nửa người trước mặt Niếp Khương, nhẹ nhàng dỗ dành cô ấy.
Trần Lăng Tuyết vừa giây trước còn hếch cằm lên trời, giây sau đã chạy vào nhà hàng với đôi mắt đỏ hoe.
"Anh à, có người ức h.iếp em."
Trần Trí Dương mới ăn xong bít tết trong đĩa, anh quay đầu lại nhìn tôi: “Ăn no chưa?”
Tôi gật đầu.
Anh ấy đứng dậy, bỏ qua Trần Lăng Tuyết và đi đến gần tôi.
"Anh đưa em về nhà trước."
Trần Lăng Tuyết bị phớt lờ, lập tức chống nạnh: "Anh ơi, anh có quên gì không?"
"Quên cái gì?"
Trần Chí Dương quay lại nhìn cô ấy.
"Em gái thân yêu của anh này."
"À…"
Trần Trí Dương không ngoảnh lại mà trực tiếp lôi tôi ra khỏi nhà hàng.
16
Sau một ngày dài đầy drama, tôi tắm rửa và chuẩn bị leo lên giường nghỉ ngơi, bây giờ mới phát hiện đã bỏ quên điện thoại trên xe của Trần Trí Dương.
Tôi mặc quần áo vào và chuẩn bị đi lấy điện thoại.
Vừa mở cửa ra thì đã thấy Niếp Khương đứng trước cửa nhà.
Đêm nay trời mưa nhỏ, vì dầm mưa nên tóc Niếp Khương có hơi ướt đẫm.
"Tôi có thể vào ngồi một chút được không?"
Tôi gật đầu rồi rót cho cô ấy một cốc nước nóng.
"Tôi thích Trần tiền bối."
"Ừ tôi biết."
Tôi biết mình sắp phải lắng nghe Niếp Khương tâm sự ỉ ôi về người trong lòng.
Mặc dù tôi không thích nghe nỗi lòng của người khác lắm, nhưng mà... không có cách nào cả.
Cô ấy là nữ chính, tôi cố gắng không nên đắc tội.
Cô ấy nói lan man rất nhiều, nhưng không biết thế nào mà chủ đề lại chuyển sang Trần Lăng Tuyết.
"Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã nghĩ cô gái này rất dễ thương, tôi muốn làm bạn với cô ấy."
Niếp Khương đột nhiên chuyển đề tài, vẻ mặt tràn đầy u oán.
"Nhưng vì liên quan đến Tề Văn, cô ấy cứ gây sự với tôi, cứ hở ra là nhắc đến tiền. Chẳng lẽ tôi không cần tôn nghiêm sao?"
Tôi: "…"
Tôn nghiêm của tôi đây, cho cậu cả. Cậu cho tôi tiền được không?
Cô ấy định nói nhưng lại có tiếng gõ cửa bên ngoài. Tôi mở cửa ra thì thấy 2 anh em nhà họ Trần đang đứng đó.
Trần Lăng Tuyết vẫy tay với tôi.
"Cậu quên điện thoại, tôi mang tới cho cậu."
Trong khi nói chuyện, Trần Trí Dương đưa điện thoại cho tôi. Sau đó, họ nhìn thấy Niếp Khương ngồi trong nhà.
Niếp Khương vẫn đang kể về mối tình của cô ấy, và bây giờ nhìn thấy người mà mình thích, cô ấy nhất thời không thể kìm lòng được.
"Trần tiền bối, em nói chuyện với anh được không?"
Niếp Khương bướng bỉnh muốn có câu trả lời.
Khuôn mặt Trần Chí Dương mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Chúng ta nói ở đây cũng được."
Trần Trí Dương hoàn toàn không có tình cảm với Niếp Khương, nên anh không muốn cho cơ hội gì dù là nhỏ nhất.
Cũng hiếm khi Trần Lăng Tuyết không mỉa mai chọc ghẹo mà chỉ đứng bên cạnh xem trò vui.
Niếp Khương hít một hơi thật sâu và nhìn Trần Trí Dương chăm chú.
"Tiền bối, em thích anh nhiều năm như vậy, anh có thích em không?"
Quả nhiên là nữ chính, tỏ tình cực kỳ đơn giản rõ ràng.
Trần Lăng Tuyết khẽ cau mày, chỉ cần anh trai dám đồng ý, cô ấy cũng dám vả một phát cho anh ch.ết tươi.
Trần Trí Dương mỉm cười, sau đó quay lại nhìn tôi, anh bước về phía tôi rồi nắm lấy tay tôi trước mặt mọi người.
"Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi."
Tô ngẩng đầu lên nhìn Trần Trí Dương.
Tôi không hiểu, anh ấy đang viện cớ để từ chối Niếp Khương, hay là anh ấy thích tôi thật lòng?
Anh cúi đầu và nhìn vào mắt tôi.
"Anh không lừa em, là thích thật. Cho nên anh cõng em xuống núi, gọt táo cho em, tặng em quà sinh nhật, cùng em ăn bữa tối."
Á á á à húuuuuuuuuuuuuuuu!
Thế là tôi sắp thoát kiếp con cẩu độc thân rồi sao?
Nhưng ngoài mặt tôi vẫn bình tĩnh, ngơ ngác không nói một lời.
Niếp Khương lặng lẽ lau nước mắt rồi quay người bỏ đi.
Trần Lăng Tuyết đi theo sau cười ha hả: "Anh tôi không thích cậu, anh tôi có người anh ấy thích rồi!"
Đang giễu cợt nửa chừng, cô ấy nhìn thấy Tề Văn yên lặng chờ ở bên cạnh.
Trong đêm mưa lạnh lẽo này, ở thành phố H lại có thêm Trần Lăng Tuyết bị tổn thương.
17
Tình hình hiện tại bắt đầu trở nên phức tạp hơn, mà Trần Lăng Tuyết vẫn không chịu từ bỏ Tề Văn.
Không còn cách nào khác, Trần Trí Dương chỉ đành thương lượng với tôi để giải quyết cục diện này. Cả 2 chúng tôi đều không muốn Trần Lăng Tuyết bởi vì tình yêu mà trở thành người xấu.
Cuối cùng, chúng tôi sắp xếp một chuyến đến vùng nông thôn. Đó là nơi Trần Lăng Tuyết động lòng, cũng nên là nơi cô ấy buông bỏ tình cảm của mình.
Chuyến đi đó gồm có tôi, Trần Trí Dương, Trần Lăng Tuyết, Niếp Khương và Tề Văn.
Có lẽ là vì đến một nơi khác nên mọi người không xích mích gì nhiều.
Chỉ là chúng tôi quên kiểm tra dự báo thời tiết. Nhìn thấy trời sắp có mưa lớn, chúng tôi vội vàng tìm được một căn nhà tranh để ở tạm.
Căn nhà xiêu vẹo trong mưa gió, mái nhà dột nát khắp nơi.
Trần Trí Dương bảo vệ tôi trong vòng tay mình, và Tề Văn bảo vệ Niếp Khương.
Cuối cùng, thế giới này chỉ có Trần Lăng Tuyết là người cô độc.
Cả người cô ấy ướt đẫm, oán hận nhìn Trần Trí Dương.
"Anh quên mất đứa em gái đáng thương của anh rồi à?"
Trần Trí Dương nhướng mày và lau nước mưa trên mặt tôi.
"Em gái không có mùi hương của bạn gái."
Trần Lăng Tuyết mím môi và lại nhìn Tề Văn.
Anh Văn của cô ấy chỉ để ý đến Niếp Khương, thậm chí còn không thèm nhìn Trần Lăng Tuyết lấy một cái.
"Anh Văn, anh từng nói sẽ bảo vệ em thật tốt, vì sao nói không giữ lời?"
Tề Văn dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia mơ hồ.
Trần Lăng Tuyết đã giận đến mức nổ tung rồi.
Trần Lăng Tuyết nhảy xuống đất và tả lại khung cảnh trong ngày mưa năm ấy, cảnh đã khiến cô ấy tim đập chân run.
Tôi nghĩ, đây sẽ là cơ hội để mọi người tháo bỏ nút thắt với nhau.
"Tề Văn, Tiểu Tuyết thích cậu từ khi còn nhỏ, cô ấy ướt vì dính mưa từ trên cây. Cậu đưa Tiểu Tuyết về nhà, giúp cô ấy thay quần áo và nói rằng sẽ bảo vệ cô ấy mãi mãi. Cậu quên hết rồi sao?
Ánh mắt của Tề Văn dần trở nên rõ ràng.
Vẻ mặt cậu ta có chút mơ hồ, sau đó mới bắt đầu nói ra cái gọi là sự thật phũ phàng kia:
"Tiểu Tuyết, em bị ướt do nước mưa rơi từ cái cây đó. Anh đưa em về, vậy là em thích anh sao?"
Trần Lăng Tuyết gật đầu.
Tề Văn lấy tay che mặt và từ từ nhớ lại quá khứ.
"Nhưng cái cây đó là do anh đá mà."
Cái gì?
Ngoại trừ tôi, những người còn lại đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tề Văn tiếp tục giải thích:
"Khi đó anh còn nhỏ nên còn ham chơi, bắt đầu theo người lớn bón phân cho hoa. Sau đó thấy em đứng dưới gốc cây, anh nổi hứng lên và đạp vào thân cây kia một cái."
“Trời vừa mưa, chỉ cần đạp nhẹ là nước đọng trên lá sẽ rơi xuống hết. Em bị dính mưa ướt nhẹp, khóc rất thương tâm.”
"Anh sợ bố mẹ đ.ánh anh nên vội dắt tay em đi thay quần áo. Lúc đó anh nói như vậy là để dỗ dành em, ý bảo em đừng nói lung tung với người ngoài."
Vì thế cho nên…
Cơn mưa hoa mai nhè nhẹ trong lòng người nào đó, thực ra là trò nghịch ngợm của một đứa trẻ con.
Tôi nhìn sang Trần Lăng Tuyết.
Cô ấy như bị sét đánh, vẫn cứ đứng đó bất động.
"Anh vừa nói cái gì?"
Tề Văn trả lời: "Anh chỉ muốn dỗ em, vì anh sợ bị đ.ánh."
"Trước câu đó."
"Là anh đá cái cây đó. Anh cố tình trêu chọc em."
"Không, trước câu đó nữa!"
"Anh đi theo người lớn bón phân cho hoa..."
Trần Lăng Tuyết đưa tay ra và nhẹ nhàng chạm vào mặt mình.
"Tề Văn, cụ nhà anh. Anh dám lấy cái bàn tay dính phân bẩn thỉu của anh chạm vào mặt tôi?"
Bón phân cây trồng ở nông thôn đều dùng phân thật…
Cực kỳ hôi thối...
Tôi lặng lẽ mặc niệm 1 giây cho khuôn mặt của Trần Lăng Tuyết.
Trần Lăng Tuyết lao vào cắn xé Tề Văn.
"Tề Văn, cụ nhà anh! Mặt tôi bẩn rồi."
18
Cũng bởi vì chuyện tình đậm đà mùi cức thối này, Trần Lăng Tuyết không dám đi gặp Tề Văn nữa.
Vì vừa nhìn thấy Tề Văn, cô ấy sẽ nhớ đến khuôn mặt mình đã bị bàn tay dính đầy phân bón của Tề Văn chạm vào, chỉ muốn chết cho xong.