Sáng sớm, sương mù phủ kín bầu trời Thâm Quyến, không khí mát mẻ mang theo một chút sương sớm, chân trời xa xa dẫn lộ ra những tia sáng đầu tiên, sương mù tan đi, lại là một ngày nắng đẹp trời.
Lâm Nguyên cùng Phó Xung mồ hôi nhễ nhại trở về nhà sau một cuộc chạy bộ, dáng người mạnh mẽ cùng mấy nhóc con chạy chầm chậm ven đường cũng sàn sàn như nhau, nhìn thấy tiểu khu đã ở trước mặt, hai người họ đồng thời giảm tốc độ chạy, tháo khăn mặt lau mồ hôi từ trên cổ xuống.
Phó Xung nhìn Lâm Nguyên tùy tiện lau vài phát, phía sau tai và gáy vẫn còn mồ hôi rõ ràng. Anh bất đắc dĩ vươn tay lau cho hắn thêm vài cái, Lâm Nguyên thấy động tác của anh thì dứt khoát đứng ở đó cười tủm tỉm ngắm cảnh xung quanh.
Phó Xung bị hắn chọc cười: "Xem anh lười biếng này, Đoan Ngọ so với anh còn tốt hơn đấy, càng ngày càng lười, sắp ngang hàng với Trùng Dương rồi!"
Lâm Nguyên nháy mắt với anh mấy cái: "Anh thực ra lúc đầu cũng rất thích chịu khó siêng năng nha, là tại em chiều thành quen chứ sao." Không đợi Phó Xung mở miệng hắn đã thấp giọng ghé vào lỗ tai anh nói thêm một câu: "Anh chính là cố ý đấy, muốn để cho em phục vụ anh."
Phó Xung lấy khăn tắm nhẹ nhàng đẩy lưng hắn một chút, "Anh cho rằng em không biết sao, mau đi nhanh lên, hai đứa nhỏ sắp dậy rồi."
Hai người bước nhanh vào cổng lớn tiểu khu, Lâm Nguyên rảnh tay mở vòng bạn bè ra xem, "Xung, Cố Hằng hai người bọn họ đăng ảnh cưới, em mau nhìn xem."
Phó Xung hơi sửng sốt một chút rồi cũng lấy di động ra, nhìn những tấm ảnh đám cưới đậm chất Úc hạnh phúc lóng lánh trong vòng bạn bè. "Hai thằng này tốc độ nhanh quá đấy, mấy hôm trước còn mới nói chuyện với Đại Hằng là muốn tổ chức hôn lễ, không nghĩ nhanh như vậy đã làm xong rồi." Lâm Nguyên vừa lướt xem ảnh vừa cảm thán, hắn cùng Cố Hằng là bạn cũ nhiều năm trước, cũng là đối tác đầu tư kinh doanh, vị công tử hào hoa kia cuối cùng lại phải lòng Đậu giảng viên, một đàn em đã yêu thầm cậu ta mười năm, cải tà quy chính rồi cùng cậu bạn trai IQ cao di dân sang Úc.
"Mấy tấm ảnh này được chụp thật đẹp, hôn lễ... cảm giác rất tốt." Phó Xung nhìn Cố Hằng cùng Đậu Thận Hành đứng trước giáo đường cười tươi như hai bông cúc dại, trong ánh mắt không khỏi lóe lên chút ngưỡng mộ. Tuy rằng vẻ mặt ấy chỉ là thoáng qua nhưng Lâm Nguyên đứng bên cạnh đã cảm nhận được, hắn liếc nhìn Phó Xung thật sâu, không nói gì.
"Ba Nguyên con cũng muốn ăn thử cháo của ba." Trùng Dương rướn cổ ngó sang bát cháo của Lâm Nguyên, bé luôn cảm thấy món cháo ngao đậm đà mà ba Xung nấu cho ba Nguyên mỗi ngày hẳn là rất ngon, nhưng mà ba Xung đúng là bất công mà, lại không cho bé và anh trai ăn cùng.
"Hả?" Lâm Nguyên đang thất thần bị giọng nói của bé làm giật mình, "Không được rồi, cháo này mấy em bé mà ăn là sẽ bị chảy máu mũi đó."
"Vì sao mũi lại chảy máu, vậy sao ba Nguyên lại không chảy máu vậy?" Trùng Dương bị câu trả lời của Lâm Nguyên làm cho càng thêm hiếu kì, vừa sờ cái mũi của mình vừa không ngừng truy hỏi.
"Ba... ba lớn tuổi rồi, mỗi tối đều làm việc rất vất vả, cơ thể thiếu máu, ba ăn thì sẽ không bị chảy máu mũi, mà còn giúp... bổ máu." Lâm Nguyên bỗng cảm thấy chính mình cũng có chút lắp bắp, nhị không được ngẩng đầu lên liếc nhìn Phó Xung, người phía sau mình vẻ mặt nghẹn đến nội thương, còn có Đoan Ngọ bên cạnh cùng đang mang bộ mặt nghi hoặc.
"Vậy ba Nguyên mỗi tối làm việc gì vậy? Con chưa từng thấy nha, ba đều là đợi con ngủ rồi mới làm sao? Vậy tối nay con có thể làm việc cùng ba không? Con không muốn ba Nguyên vất vả như vậy đâu."
"Phụt!" Sữa đậu nành trong miệng Phó Xung phun ra ngoài.
Vào lúc mà A Tiêu nhận điện thoại của Lâm Nguyên thì đang ở một nhà vườn hoa quả thảo luận chuyện hợp tác cùng đối phương. Nhìn thấy Lâm Nguyên gọi điện đến, cậu ta có chút hưng phấn nhắc nhở nam trợ lý đi cùng tiếp tục đàm phán với đối phương, còn mình thì ra dấu với đối phương có cuộc điện thoại quan trọng muốn đi nghe một chút.
Nhìn cậu ta đi ra ngoài với biểu tình hưng phấn trăm năm hiếm gặp, nam trợ lý sắc mặt vốn bình tĩnh bỗng hóa mây mù, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phủ một tầng sương lạnh.
"Á, muốn tổ chức hôn lễ sao? Được, bên này tôi có thể làm gì? Tôi nghe anh sắp xếp." Giọng điệu của A Tiêu dứt khoát và lưu loát gọn gàng.
"Ừ, tôi nhắn cho cậu trước một tiếng để cậu trong lòng có chuẩn bị, sự tình cụ thể thế nào chờ tôi nghĩ xong chúng ta sẽ cẩn thận bàn luận lại, địa điểm thì tôi muốn làm tại biệt thự Tam Á." Lâm Nguyên phun ra một hơi thuốc, trước mắt lại hiện lên phong cảnh kiều diễm dưới ánh trăng bên bờ biển kia.
"Được, tôi nghe theo chỉ dẫn của anh! Ca... trong lòng tôi cũng thấy vui thay cho hai người." A Tiêu có chút ngoài ý muốn chính mình bỗng dưng đỏ mắt.
Lâm Nguyên nghe ra cảm xúc trong lời cậu ta, "Tôi cũng vậy, A Tiêu, trong lòng anh cũng rất vui!"
Đúng vậy, khi nhìn vẻ mặt của Phó Xung khi nhìn ảnh cưới của Cố Hằng, hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, thất thần. Bạn đời anh tuấn và ngay thẳng, con trai hoạt bát đáng yêu, cuộc sống thành công sung túc, Lâm Nguyên biết chính mình đã có được cuộc sống hoàn hảo mà nhiều người đàn ông còn đang mơ ước và theo đuổi, nhưng mấy điều này đối với Phó Xung mà nói, cuộc sống tưởng chừng như hoàn hảo này dường như lại vẫn thiếu mất một điều gì đó.
Thiếu sót ấy có lẽ chính là một hôn lễ nồng nàn mà thiêng liêng giống như Cố Hằng cùng Đậu Thận Hành. Suy cho cùng, trong cuộc đời của một người, bất luận là nam hay nữ, đều sẽ mơ ước của mình một đám cưới hoành tráng long trọng, đó là dấu mốc đánh dấu sự chuyển mình từ độc thân sang có gia đình, cũng là đánh dấu sử bắt đầu của một người thực sự trưởng thành phải làm quen với việc gánh vác trách nhiệm. Bất kể hôn lễ kia đơn giản hay xa hoa, lãng mạn hay truyền thống thì đều là một hồi ức khó quên nhất trong cuộc đời mỗi người.
Nhưng tiểu Xung thì sao? Trong hồi ức của em ấy không hề có một đám cưới lãng mạn như mơ, dù đối tượng kết hôn là nam hay nữ, là Nhã Na hay là chính hắn, hôn lễ đó đều chưa từng xảy ra.
Anh của năm đó, ảnh cưới cũng chụp rồi, nhà mới cũng trang hoàng rồi, nhưng đến khi bước chân vào cửa lại buộc bị hắn cắt đứt tất cả. Tuy rằng bây giờ cả hai đều biết đó cũng không phải là một sự đứt đoạn sai lầm, điều đó vô hình trung đã bảo vệ Nhã Na, cũng thành toàn cho Lâm Nguyên và Phó Xung. Nhưng mà chung quy, hôn lễ bị hủy bỏ, Phó Xung cũng không có cơ hội ở trước mặt người chứng hôn nói một tiếng "Tôi nguyện ý!"
Vậy thì, hãy tự mình bù đắp sự thiếu hụt của em ấy đi nào! Có lẽ, đây không chỉ là sự bồi thường cho em ấy, mà còn cho chính bản thân mình, hắn làm sao có thể không muốn dưới bầu trời xanh mây trắng, bên cạnh bờ biển, cùng tiểu Xung thân yêu của mình bước vào lễ đường thiêng liêng chứ.
"Thị.... thị trưởng Lâm?" Đổng Kiếm lúc nhận được điện thoại của Lâm Nguyên thì cảm thấy có chút kinh ngạc, nhiều năm như vậy rồi nhưng gã vẫn không sửa được cái xưng hô Thị trưởng Lâm này.
"Ừ, tôi là Lâm Nguyên, tôi muốn nói với cậu vài chuyện, cậu có tiện không?" Đây là lần đầu tiên Lâm Nguyên một mình nói chuyện cùng với Đổng Kiếm.
"Đương nhiên là tiện, ngài nói đi." Đổng Kiếm phát hiện Lâm Nguyên là người thứ hai khiến gã trở nên bần không để đâu cho hết, còn cái người xếp thứ nhất thì... gã theo bản năng quay đầu lại, nhìn một cơ thể cường tráng đang chống đẩy bằng một tay ở bên giường.
"Sắp tới tôi muốn tổ chức cho Phó Xung một hôn lễ ở Tam Á vì vậy có một số việc cần phải nhờ cậu đến giúp đỡ một chút, nhưng mà, tiểu Xung không biết chuyện này vậy nên tôi muốn chờ qua một khoảng thời gian nữa mới nói cho em ấy."
"Hôn lễ? Ý tưởng này quá tuyệt vời! Thị trưởng Lâm, ngài thật là biết cách chơi mà! Có việc gì có thể giúp đỡ thì ngài cứ giao phó, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Đồng Kiếm bị tin tức này làm cho chấn động một chút, trên mặt đầy vẻ hưng phấn.
Nam nhân bên giường kia hít một ngụm khí thô kết thúc màn hít đất có độ khó cao, mái tóc ngắn ngủi của anh ta gần như để lộ da đầu, mà dưới làn da ngăm đen là những đường cong cơ bắp đồ sộ. Anh ta đi đến phía sau Đổng Kiếm, đẩy mạnh bờ mông săn chắc của gã, dùng hai tay bóp chặt vào vòng eo rắn chắc nhưng dẻo dai của gã mà vuốt ve nhẹ nhàng. Đổng Kiếm vừa phải nghe Lâm Nguyên nói chuyện điện thoại và đồng ý với cái gì đó, lại vừa phải cố tránh khỏi sự gây rối của người đàn ông phía sau. Tuy rằng gã cũng xem như một người cao lớn, nhưng cái vị kia khổ người áng chừng còn lớn hơn gã cả chục phân, tựa như có thể đem cả người gã nhét vào vậy. Đổng Kiếm tức giận vì không thoát ra được liền dùng sức huých khuỷu tay vào ngực anh ta, người đàn ông kia thoải mái bắt được cánh tay gã, tay còn lại có vẻ nóng nảy vì bị gã chống cự, mạnh mẽ kéo chiếc quần thể thao của gã xuống rồi thuận thế với tay vào trong quần đùi của gã.
Rốt cuộc cũng nghe xong cuộc điện thoại, Đổng Kiếm ném điện thoại xuống giường, vừa định trở mặt với nam nhân kia thì một bờ môi dày nóng bỏng đã gắt gao áp xuống, cắи ʍút̼ đôi môi của gã, ngay sau đó cơ thể nặng nề của một người đàn ông cũng đè lên người gã, hai người không ai nhường ai cấu xé nhau trên giường.
"Khưu Thiếu Lâm! Anh mau buông tôi ra! Anh con mẹ nó lại tùy tiện phát tình, có tin là tôi sẽ biến anh thành Khưu Thiếu Vân* không!" Đổng Kiếm khó khăn lắm mới tìm được lỗ hổng thét ra.
(*) lol Khưu Thiếu Tờ Rym nha mọi người "Lại ba hoa chích chòe, có tin hay không hả, hai giờ! Là tự em tìm chết." Người đàn ông kia đã lộ ra vật nam tính to lớn đang rất hưng phấn đung đưa trước mặt Đổng Kiếm.
"Fuck! Tên họ Khưu kia, trừ việc lấy thứ này ra làm cho tôi sợ anh con mẹ nó còn có thể có tiền đồ hơn được không hả?" Đổng Kiếm bị thứ đó của anh ta thò đến trước mặt làm cho tức giận, đỏ mặt gầm lên với người đàn ông đó như một con thú. Tận sâu trong trái tim gã, những lời này cũng không chỉ là một câu nói khi tức giận.
Gã và anh ta đi lính cùng nhau, sau khi chuyển nghề, Khưu Thiếu Lâm vốn xuất thân là nông dân, chạy theo gã đến Kim Sơn. Không có việc làm đàng hoàng, anh ta đi làm công ở siêu thị rồi tự mình mở một cửa hàng nhỏ, thậm chí còn từng đi giao hàng chuyển phát nhanh. Còn Đổng Kiếm thì dựa vào khả năng chơi bóng tốt của mình, nhân duyên tốt được tuyển thẳng vào Văn phòng chính phủ Thành phố, sau lại được chuyển sang Văn phòng chính phủ Tỉnh, tuy rằng luôn làm ở một bộ phận tương đối nhàn nhã nhưng cuối cùng cũng gọi là ổn định, thêm với việc quen biết rộng, nhiều việc cũng dễ dàng hơn.
Khưu Thiếu Lâm ngoại trừ một thân cơ bắp và những công phu dũng mãnh đến mức để người khϊếp sợ trên giường ra thì vừa không có đầu óc kinh doanh vừa không giỏi giao thiệp với người khác, đôi khi tính tình còn có chút bướng bỉnh. Còn có một điểm, anh ta từ nhỏ đã không thích nói chuyện, cũng không thích người nhiều chuyện. Người nào có chút hiểu biết về anh ta cùng Đổng Kiếm cũng đều không thể tin được, một hũ nút cùng một kẻ thích nói nhảm năm đó như thế nào mà lại kết hợp với nhau được vậy.
Thực ra Đổng Kiếm hiểu hơn ai hết, năm đó chính gã thế mà lại như trúng tà, đi coi trọng cái người đại ngốc không thích nói chuyện kia, sau mấy lần tránh né ánh mắt nhìn lén của người ta thì lại tự mình chủ động trêu chọc. Người kia không thích nói nhiều thì gã liền chơi trò đấu mắt với người ta. Người kia có chút nghiện giường chiếu thì gã liền cắn răng chịu đựng cái vật đàn ông dọa người kia của người đó làm mình đến không xuống giường nổi. Nhà người kia nghèo, gã liền tiết kiệm tiền trợ cấp đi mua cho người ta bao đồ ăn ngon, còn mua cả thuốc đề hút.
Chậm rãi, khi cùng anh ta ở cùng một chỗ, chính gã tự nhiên cũng nói ít đi, mà anh ta ngược lại còn có thể cố gắng cùng gã nói chút chuyện. Anh ta biết du͙© vọиɠ tìиɧ ɖu͙© của bản thân so với người thường có phần mạnh hơn, cũng sẽ cố gắng kiềm chế hết mức để không làm tổn thương gã, ngược lại chính gã trong lúc bất tri bất giác đã nếm qua mùi vị đặc biệt thì lại không thể rời xa anh ta.
Hai người đi đến hiện tại, tuy rằng không gặp nhiều gập ghềnh trắc trở giống như Lâm Nguyên cùng Phó Xung, nhưng đôi khi họ cũng sẽ cãi nhau, giận dỗi nhau. Có đôi lúc, Đổng Kiếm cũng khó tránh khỏi sự quấy nhiễu của những việc trong cuộc sống, bất thình lình trong lòng cũng sẽ ùa lên cái loại suy nghĩ chính mình đã tìm về một người đàn ông vô dụng. Mặc dù cái ý nghĩ ấy rất nhanh sẽ bị gã loại ra khỏi đầu, thế nhưng năm rộng tháng dài, chung quy vẫn sẽ để lại một ít bóng đen trong tâm trí.
"Con mẹ nó!" Khưu Thiếu Lâm nghe Đổng Kiếm nói anh ta không có tiền đồ thì nhất thời đen mặt, một tay đè nặng gã, tay còn lại lưu loát và nhanh chóng lột sạch quần áo gã. Nhìn cái mông rắn chắc khêu gợi của Đổng Kiếm, dù cơn tức giận của anh ta có trào lên đến đâu thì vẫn kiên nhẫn tìm lọ dầu bôi trơn hai người vẫn hay dùng khi lên giường, cẩn thận bôi loạn lên chính mình và Đổng Kiếm sau đó mới thử đẩy vào.
Nói là muốn phạt gã hai tiếng, nhưng trên thực tế là chỉ gần một tiếng đồng hồ mà thôi. Khưu Thiếu Lâm nhìn thấy Đổng Kiếm đã hoàn toàn đạt tới đỉnh du͙© vọиɠ, biết nếu chính mình kiên trì thì thời gian không phải là vấn đề, thế nhưng như thế lại làm khổ Đổng Kiếm, anh ta trong lòng luyến tiếc gã, liền vừa dùng lực hôn lên môi gã vừa đẩy nhanh tốc độ tiến lên, kết thúc chiến đấu sớm hơn dự định.
"Con mẹ là ai vừa mới chém gió là làm hai tiếng? Bốc phét!" Đổng Kiếm vừa nhìn đồng hồ trên tường sau một hơi thở dài hổn hển lập tức liền khôi phục khả năng chọc ngoáy.
"Xoay người!" Khưu Thiếu Lâm không để ý đến gã, lật người gã lại rồi cần thận quỳ ở phía sau giúp gã lau đi những gì còn sót lại trong huyệt. Anh ta thấy Đổng Kiếm đã kiệt sức, không thể lập tức đi tắm, lo lắng thứ đó lưu lại trong cơ thể sẽ khiến gã không thoải mái, liền cẩn thận dè chừng giúp gã thu dọn.
"Bóng thối... em mệt quá, anh vỗ vỗ em đi, em ngủ một lát." Đổng Kiếm rốt cuộc cũng không chống nổi mí mắt lên nữa, dưới sự cẩn thận dịu dàng che chở người đàn ông cứng cáp rắn rỏi phía sau, dưới nụ hôn nhẹ nhàng của anh ta, gã ngậm cái miệng hay nói của mình lại, tự trấn an trái tim mình. Gã thực ra luôn biết rằng dù gã có giận dỗi với đại ngốc nhà mình bao nhiêu, có nóng nảy thành cái dạng gì đi nữa thì gã sớm đã không thể rời khỏi anh ta nữa rồi, thân thể cường tráng của anh ta, kí©ɧ ŧìиɧ nồng đạm như hỏa của anh ta, còn có sự ôn nhu và yêu thương không có giới hạn của tên ngốc ấy đối với gã, tất cả đều đã không thể rời xa.
Phó Xung vừa nấu bữa tối trong bếp vừa cân nhắc việc cùng Lâm Nguyên nói qua chút chuyện.
Anh phát hiện dạo gần đây ông chủ Lâm bộ dạng có chút thần bí, điện thoại nhiều hơn và tin nhắn Wechat cũng nhiều lên, mấu chốt là còn luôn tìm cớ chạy đến những nơi anh nghe không được nhìn không tới để liên lạc với đầu bên kia.
Hắn rốt cuộc đang lừa anh làm cái gì chứ? Phó Xung cảm thấy khó hiểu, nhưng mà anh một chút cũng chưa từng nghi ngờ Lâm Nguyên có người nào khác ở bên ngoài.
Cũng không phải nói chính anh có cái mị lực gì để người ta mê luyến đến chết đi sống lại, hoặc là nói hai người vượt quá bản tính của con người, yêu nhau trong chân không trong suốt không dính chút khói bụi trần gian. Ngược lại, từ lúc hai người bọn họ gặp nhau tựa như đã dự báo trước hai người thường thường đều là muốn xảy ra một chút va chạm.
Tuy rằng sau này tuổi tác ngày càng lớn, tính tình nóng nảy của Lâm Nguyên đã giảm đi rất nhiều, Phó Xung cũng không còn bướng bỉnh và bốc đồng như lúc trẻ, nhưng mà trước thị trường cạnh tranh khốc liệt, sự giáo dục và trưởng thành của hai đứa trẻ, khi đối mặt với ánh mắt liếc nhìn ngẫu nhiên của những anh chàng đẹp trai để rồi lại ăn giấm chua, hai người vẫn sẽ bắn tia lửa điện tung tóe khắp nơi, không ai nhường ai.
Có đôi khi Lâm Nguyên sẽ lao ra khỏi phòng ngủ của hai người vào nửa đêm, chạy đến ngủ cạnh Trùng Dương, hờn dỗi nửa ngày trời. Có khi hắn thậm chí sẽ chỉ chỉ vào mũi Phó Xung mà gầm rú với anh: "Em con mẹ nó không nói phải không Phó Xung, em con mẹ nó chính là chuyên môn thích đυ.ng chạm đến giới hạn của anh có đúng không?"
Nhưng mà sau khi khó chịu chạy đi, chỉ cần Phó Xung đứng trước cửa phòng gõ nhẹ tạo ra những âm thanh quen thuộc, Lâm Nguyên vốn luôn vểnh tai nghe ngóng kia sẽ lại mặt mày hớn hở nhưng vẫn giả vờ sưng bộ mặt thối lên đứng dậy mở cửa, sau khi đối phương ngoắc ngoắc ngón tay liền mượn dốc xuống lừa, thuận thế ngoan ngoãn quay trở về phòng.
Mà sau khi chỉ mũi Phó Xung gầm rú, ở trong phòng lo lắng đến mức đứng cũng không được ngồi cũng không xong một lát, Lâm Nguyên sẽ ngượng ngùng cọ đến bên cạnh Phó Xung đang bận rộn trong phòng bếp, nếu không phải hỏi cơm tối ăn gì thì cũng sẽ nói chính mình muốn uống cái gì, xách mông đi theo sát anh. Tuy rằng không nói ba chữ "Anh sai rồi" kia nhưng đã sớm dùng hành động thực tế để nói với Phó Xung "Anh chịu thua rồi, hãy cho anh bậc thang để đi xuống đi."
Thẳng cho đến khi Phó Xung không kìm được nữa trưng ra cho hắn khuôn mặt tươi cười, hắn sẽ lập tức dùng gậy đánh rắn, ôm lấy tiểu Xung vừa ôm vừa cắn, bầu trời đầy mây đen vừa đảo mắt liền tan sạch.
Hai người bọn họ đều biết, giữa bọn họ nói giận là giận, nói cãi là cãi, nhưng mà tim hai người lại như lực vạn vật hấp dẫn chuyên thuộc về đối phương, luôn bất tri bất giác bị đối phương hút sâu vào, hơn nữa cũng rất cam tâm tình nguyện bị hút vào nhau.
Có lẽ như Lâm Nguyên đã thì thầm vào tai Phó Xung trong một đêm nào đó, những cặp đôi khác có lẽ sẽ có bảy năm ngứa ngáy, chúng ta thì lại khác, chúng ta có bảy năm xa cách, bảy năm đen tối, bảy năm đau đớn đấu tranh kiên định. Sau bảy năm như vậy, điều mà thời gian đã cho bọn họ là quý trọng, là gần nhau, là hận không thể ở bên cạnh nhau từng phút từng giây.
Cho nên, Phó Xung sẽ không lo lắng những chuyện lộn xộn đó, anh chỉ là hiếu kỳ người đàn ông này lại muốn làm ra cái gì. Xét cho cùng, nhiều khi hắn quả thực như một đứa trẻ chưa lớn.
Sau khi chuẩn bị xong bữa cơm, chỉ còn một nồi canh và nó cũng đã sẵn sàng được ninh trên bếp, anh nhìn xung quanh, Lâm Nguyên đang ở chỗ sân phơi nhỏ giọng gọi điện thoại, điếu thuốc trong tay vương làn khói trắng, khóe miệng thì hiện lên ý cười.
Phó Xung nhẹ nhàng đi đến cạnh hắn, cố gắng để không phát ra âm thanh nào.
"Đúng rồi Ethan, mẹ cậu sức khỏe gần đây thế nào rồi, nhớ phải đưa bà đi kiểm tra sức khỏe đúng hạn đấy." Trong giọng nói của Lâm Nguyên toát ra một sự ôn hòa cùng quan tâm.
"Vậy là tốt rồi, chuyện kia trước hết là như vậy đã, gọi lại sau nhé, tạm biệt." Lâm Nguyên thấy được Phó Xung đã lặng lẽ đi tới thì vội vàng cúp điện thoại.
"Cùng tiểu Y* trò chuyện đang rất vui vẻ mà, sao phải cúp máy rồi?" Phó Xung sắc mặt không chút thay đổi đi đến bên cạnh hắn, thu hồi điếu thuốc lá trong tay hắn ấn xuống cái gạt tàn trên bàn ở chỗ sân phơi, "Lại hút thuốc trong phòng, không cần mặt mũi nữa có phải hay không?"
(*) Chữ E trong tiếng Anh phiên âm là Y nên gọi ngắn gọn là tiểu Y. Lâm Nguyên biết những lời cuối cùng này nhất định phải nối với câu trước để nghe, không cần mặt mũi không phải vì hút thuốc, mà là do đầu bên kia điện thoại không phải ai khác mà lại là tiểu Y, vốn đã từng là cái gai trong lòng Phó đại soái ca.
Nhìn Phó Xung dập tàn thuốc rồi xoay người định ra ngoài, động thái rõ ràng không mang chút cảm xúc gì. Lâm Nguyên có chút yên lặng, bản thân hắn mấy hôm nay lén lút liên hệ với mấy ông bạn, âm thầm thu xếp hôn lễ ở Tam Á cũng chẳng qua là muốn cho anh chút âu yếm bồi thường, một sự kinh hỉ. Nhưng nếu vì cái bí mật cũng chẳng phải bí mật này mà làm bảo bối của mình giận thì lại là mất nhiều hơn được, chẳng có ý nghĩa gì.
"Phó tiểu Xung! Em đứng lại, anh có chuyện muốn nói với em." Lâm Nguyên đột nhiên đổi ý. Không biết tại sao, hắn thấy mình đập nhanh hơn, ấy vậy mà lại có chút hồi hộp.
Nghe thấy giọng nói có chút căng thẳng của Lâm Nguyên, Phó Xung hơi hơi ngưng một chút rồi dừng bước. Anh về căn bản không nghĩ Lâm Nguyên và Ethan sẽ lại nảy sinh những chuyện cũ, nhưng trong một chốc vừa rồi, anh vẫn có chút giận, giận giọng điệu ôn hòa của Lâm Nguyên với Phó Xung, giận cả cách hắn đề phòng mà vội vàng cắt đứt điện thoại. Đương nhiên, anh cũng biết, cái sự đề phòng ấy thật ra cũng là vì Lâm Nguyên quan tâm anh, sợ anh không vì gì lại phải ghen.
Nhưng giọng điệu căng thẳng lại có chút vội vã của người đàn ông này giờ lại giống như... thật sự có chuyện gì?
"Xấp nhỏ đâu em?" Khóe miệng Lâm Nguyên run rẩy một chút, nhưng miệng lại vẫn hỏi ra một câu thực tế.
"Đang ở trên tầng chơi xếp hình, lát gọi mấy đứa xuống ăn cơm là được rồi." Phó Xung bị sự căng thẳng của Lâm Nguyên lây nhiễm nên cũng có chút căng thẳng theo hắn.
Lâm Nguyên đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên quỳ một gối xuống, "Phó tiểu Xung, anh muốn cưới em, muốn làm một hôn lễ, em có... đồng ý không?"
Phó Xung bị động tác cùng lời nói bất chợt của hắn rung động, môi hơi hé mở, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt hơi ngửa cùng ánh mắt chờ mong của Lâm Nguyên, mãi cũng không nói lời nào.
"Tê chân quá, kéo anh dậy đi, không đồng ý thì thôi!" Lâm Nguyên kiên nhẫn quỳ một lát, một loạt cảnh tượng động tình trong lòng chờ mong cũng vẫn không xuất hiện, hoặc là vì bạn học Phó tiểu Xung đồng học đã bị phân mảnh, cho nên tạm thời vẫn chưa thể xuất hiện.
"Em đồng ý!" Phó Xung đột nhiên hô một tiếng. Anh không có nâng Lâm Nguyên dậy mà là cũng quỳ một gối xuống. Mặt hai người ghé vào nhau thật gần, gần đến mức có thể nghe được nhịp đập mãnh liệt của trái tim cùng với hơi thở vội vã của đối phương, gần đến mức có thể thấy rõ râu quai xanh cùng với từng lỗ chân lông chân lông trên mặt đối phương.
"Chân anh tê quá, bóp bóp cho anh đi."
"Ban nãy anh bảo không đồng ý thì thôi là có ý gì?"
"......"
Lúc Lâm Đoan Ngọ và Phó Trùng Dương thấy đói rồi mà vẫn không thấy ai gọi xuống ăn cơm tối, hai bé bèn phải bỏ đồ chơi trong tay xuống, chạy đi tìm hai ba ba.
Vì thế hai đứa trẻ liền nhìn thấy hai ba ba đang trên sàn phòng khách, như sói đói mà hung ác gặm cắn môi nhau. Mà khiến hai đứa thấy lạ nhất là, hai người họ dường như không biết đau là gì, vì trên mặt họ đều mang theo một loại hạnh phúc, say mê nhàn nhạt.
Tối đến, Lâm Nguyên nằm sấp trên giường, dưới thân tạm thời lót một cái chăn mỏng, cơ bắp cường tráng phản chiếu ánh sáng hấp dẫn dưới ánh đèn phòng ngủ.
Phó Xung tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cưỡi trên người hắn, cẩn thận thoa đều tinh dầu lên khắp người xong thì bắt đầu dùng cơ thể mình chậm rãi xoa bóp cho hắn.
"Đáng ra anh phải bàn chuyện này với em từ đầu, giữa em làm với mấy tên kia làm, anh nói xem anh tin được ai?" Phó Xung vừa dùng lực xoa nắn chỗ sau gáy cho hắn, vừa nhẹ giọng nói.
"Xét về làm thì đương nhiên là em làm ổn thỏa nhất, chuyện qua tay em thì anh sẽ chẳng phải lo gì. Nhưng mà hiện tại, không phải là anh muốn em vô lo vô nghĩ sao? Không phải là muốn cho em một bất ngờ sao?" Lâm Nguyên thoải mái đến nhếch miệng, giải thích chuyện mình gây nên.
"Em là chú rể đấy đại ca! Anh nghĩ việc này anh có thể gạt em đến bao giờ? Mấy việc đặt lễ phục rồi tín vật trao nhau mà không nói cho em, mình anh làm được chắc? Với cả không phải anh nói muốn mời anh em bạn bè của cả hai bên đến sao? Bên em có không ít người anh không có phương thức liên lạc, anh tìm nổi chắc?" Phó Xung một hơi nói hết những chuyện Lâm Nguyên làm không ổn mà bản thân hiện tại có thể nghĩ ra, nói xong lại phát hiện người đàn ông dưới thân không phát ra tiếng động gì.
Anh vội vàng đặt mình lên người hắn, vừa từ từ tăng nhiệt độ ma sát giữa hai cơ thể bằng tinh dầu, vừa nói nhỏ bên tai Lâm Nguyên: "Em biết anh thương em. Nhưng anh không được lòng dạ hẹp hòi như thế!"
Người dưới thân vẫn không nói lời nào, hiển nhiên là bị thái độ không cảm kích của anh chọc giận.
Phó Xung nhíu mày, tăng lực ma sát trên người lên người Lâm Nguyên, như đang tận dụng toàn bộ kỹ năng tích lũy mấy năm nay của mình.
"Phó tiểu Xung! Tên tiểu vương bát đản vô lương tâm này!" Lâm Nguyên bị anh làm đến mức bốc hỏa toàn thân, rốt cuộc chịu không nổi nữa, đột ngột trở người, đặt Phó Xung dưới thân.
Phó Xung ôm cổ hắn, hôn lên, "Là em sai, ca, em nhận phạt..."
Vốn cả năm yên tĩnh vô thanh, tòa biệt thự ven biển lại bỗng náo nhiệt hẳn lên.
Trùng Dương vui có chút quá đà, người càng nhiều, bé càng hứng khởi, chạy loạn khắp phòng, đến mức Đoan Ngọ cũng quản không nổi.
Một bé trai mười mấy tuổi ngăn bé lại, "Em đừng chạy nữa, ảnh hưởng đến người khác thì sao!"
Bên Trùng Dương chưa từng có ai tầm tuổi này nên trong mắt bé, trẻ con lớn tuổi hơn bé còn đáng sợ hơn cả người lớn. Cậu bé kia sinh ra mạnh mẽ, khỏe khoắn, ngũ quan đoan chính, trông không hề dễ chọc.
Trùng Dương xoay người nhìn Đoan Ngọ, đây đã là thói quen của bé. Chạm mặt ai không dễ trêu chọc hoặc là sắp bắt nạt mình thì phản ứng đầu tiên của bé sẽ là đi tìm ca ca.
Gương mặt nhỏ nhắn của Đoan Ngọ xuất hiện trước hai người, nhìn chằm chằm vào cậu bé cao hơn nhóc hai cái đầu kia, "Cậu chặn em tôi làm cái gì?"
Cậu bé kia nhìn nhóc một cái, bèn nói: "A, không phải là đang giúp đỡ sao? Anh không có ý gì khác, nhưng em nhóc chạy loạn như vậy nhỡ ngã hoặc là va vào ai thì phải làm sao? Chúng ta ra ngoài chơi đi, đừng làm phiền người lớn."
Phó Xung và Nhã Na đi đến bên bọn nhỏ, "Đoan Ngọ, Trùng Dương, đây là dì Nhã Na, đây là con trai của dì ấy, tên là Lý Ức Sơn. Ca ca Ức Sơn mới từ Úc về, mấy đứa đi chơi với nhau đi. Tiếng Anh của ca ca cực kỳ tốt, hai đứa có thể theo ca ca học hỏi."
Nhìn thấy bóng dáng lớn nhỏ của ba đứa đi ra ngoài, Nhã Na xoay người,"Bọn nhỏ đều lớn rồi nha, Phó Xung. Thật không thể tin được, nhoằng cái đã là hơn mười rồi!"
"Ừ, chỉ có nhìn bọn trẻ trưởng thành mới biết thời gian đúng là không đợi người. Đúng rồi, coi ai kìa." Anh kéo Nhã Na đến trước mặt một người đàn ông trung niên.
"Anh rể? Anh Lý... Ha ha, đã lâu không gặp rồi." Lý Hoành Đồ thoáng có chút xấu hổ bắt tay với Nhã Na, như đang nhớ lại năm đó mình cố tình để lộ chuyện tư tình của Lâm Nguyên và Phó Xung cho cô.
"Chị không tới ạ?" Nhã Na nhìn quanh một chút, bóng người vụt qua trong ngôi biệt thự rộng lớn.
"À, cô ấy phải ở nhà chăm bà cụ. Dạo này cụ yếu quá, không ngồi nổi máy bay, lại vẫn muốn biết hôn lễ con trai ra làm sao, thế là ép anh đến đây cho bằng được."
"Ra là vậy, dì chắc là muốn xem tân lang Phó Xung ngày mặt đẹp trai đến cỡ nào ha!" Nhã Na và Phó Xung đều nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Ngoài cửa lại có bốn vị hai khách tiến vào, hai người nước ngoài, hai người Trung Quốc.
Thượng Mãnh, Đinh gia cùng đám đồng học đang lôi kéo Lâm Nguyên nói đông nói tây, thấy bốn vị này, Thượng Mãnh kêu lên một tiếng, "Đại Lâm, nhóc ca sĩ kia cũng đến sao? Nhất bạn rồi. Cái mối quan hệ này có khác gì bãi mìn không? Tôi con mẹ nó thấy ông cả đời vẫn không khôn lên nổi."
Thuyên An có bạn trai, Phó Xung đã biết từ lâu. Hai người lâu rồi không gặp bèn ôm chặt nhau. Lâm Nguyên đứng bên cạnh nheo mắt lại, "Được rồi, ôm đủ chưa? Người ta nhìn kìa."
Thuyên An vỗ vỗ lưng Phó Xung, "Bình giấm của thị trưởng Lâm vẫn chua như ngày nào, đủ em dùng nhé."
Đôi còn lại là Ethan và bạn trai mới của cậu, một đặc phái viên ngoại giao Hà Lan có trụ sở tại Bắc Kinh.
"Lâm ca, Xung ca, anh ấy nhất định phải tới đây, nói muốn xem đám cưới đồng tính ở Trung Quốc là như thế nào. Chắc tưởng mình vẫn còn là triều Thanh trăm năm trước đấy."
"Xin đừng nghe Ethan nói bậy, Tôi hiểu rất rõ về Trung Quốc. Tôi biết mấy năm nay Trung Quốc phát triển rất nhanh, nhưng đúng là không có nhiều đám cưới đồng tính nên rất muốn đến xem. Làm phiền hai người rồi, thật xin lỗi." Tuy là người nước ngoài nhưng anh bạn này nói tiếng Trung rất thành thạo, thậm chí còn mang theo chất giọng Bắc Kinh. Thuyên An chọc bạn trai mình, ý bảo tiếng Trung của bạn trai Ethan lưu loát quá.
Phó Xung vẫn thấy có chút lạ là từ lúc Đổng Kiếm đến biệt thự thì vẫn luôn ngồi với anh bạn trai cao to của gã trong góc chơi điện thoại. Nếu không biết gã, có khi còn tưởng đây là người rất hướng nội, kiệm lời đấy.
"Ca, anh đi xem Tiêu ca đi. Anh ấy với cậu trợ lý kia của ảnh nãy giờ vẫn bận làm cơm. Em qua nói chuyện với Đổng Kiếm một lát, cảm giác hắn có chút kỳ kỳ." Phó Xung nhìn Đổng Kiếm im lặng mà thấy quái dị khó tả.
"Có gì mà kỳ. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Đổng tiên sinh ba hoa chích chòe của em đã gặp phải hũ nút có thể thu phục cậu ta rồi. Tựa như vị Phó tiên sinh quật cường như ngựa hoang cũng bị Lâm tiên sinh thu phục, cưỡi dưới thân vậy." Lâm Nguyên vừa gật đầu chào hỏi người quen, vừa nhỏ giọng nói chuyện cùng tiểu Xung.
"Anh có tin mai em cho anh đeo hoa cài áo tân nương lên sàn không!" Phó Xung cũng vừa chào hỏi mọi người vừa phản kích.
Màn đêm dần dần nặng xuống, gió biển nhẹ nhàng thổi qua, sóng vỗ rì rào như hát, tiếng cười xua tan sự tịch mịch trong ngôi biệt thự.
Tuy rằng hôm sau Phó Xung là nhân vật chính nhưng anh vẫn bận rộn đến muộn, mãi đến khi cùng với A Tiêu, Đổng Kiếm thu xếp mọi thứ ổn thỏa rồi lại đi kiểm tra phòng bọn nhỏ, anh mới yên tâm về phòng ngủ của mình với Lâm Nguyên.
"Vợ anh về rồi đấy à? Vợ vất vả quá." Lâm Nguyên nhét gì đó trong tay xuống gối.
"Ai là vợ của anh? Anh dám gọi vậy thì em cũng dám gọi lại. Muốn thì mai hai ta cùng thử." Phó Xung cởϊ qυầи áo đi về phía phòng tắm, ánh mắt lại liếc nhìn gối đầu của người kia. Người này vẫn luôn giấu kín lễ vật tặng anh ngày mai, mà hiển nhiên là anh cũng vậy.
Hai người không định mua lại vật đính ước mà đều muốn dùng chiếc đồng hồ trên người làm vật chứng. Vì trong lòng họ, hai chiếc đồng hồ có khắc 'Nguyên', 'Xung' chính là thứ đã chứng kiến mọi chua ngọt đắng cay, bi hoan ly hợp sau ngày hai người ở HongKong. Sẽ chẳng còn vật đính ước nào ý nghĩa hơn chúng nữa.
Ngoài ra, trong lễ cưới còn có một thiết kế độc đáo, đó là hai chú rể phải tặng nhau một món quà bí ẩn, món quà này không cần phải đắt đỏ nhưng phải có ý nghĩa đặc biệt trong tình yêu của hai người.
Phó Xung nghĩ đến lễ vật vẫn trong ngăn kéo khóa kín kia của mình, trong lòng không tự chủ được mà khẽ động. Một khắc đó, anh cũng không biết cảm giác đó rốt cuộc là ngọt ngào hay là cay đắng.
"Xung à, anh có chút hồi hộp, không ngủ nổi." Lâm Nguyên đứng dậy lấy bao thuốc lá, châm một điếu.
"Em cũng vậy. Liệu chúng ta có hơi không có tiền đồ không?" Phó Xung đoạt lấy điếu thuốc trong miệng hắn mà rít một hơi.
"Em nói xem liệu cậu trợ lý kia có phải là có ý với A Tiêu? Anh muốn nói với A Tiêu mấy câu mà tên nhóc kia như cọp mẹ trông con vậy, chỉ sợ anh đυ.ng vào người của cậu ta." Lâm Nguyên bỗng nhớ tới tình huống của A Tiêu và trợ lý của anh ta, nhịn không được luyên thuyên với tiểu Xung.
"Em cũng phát hiện. Cậu ta nhìn chằm chằm A Tiêu như vậy, nhìn là biết đã phải lòng thẳng nam của chúng ta rồi. Ai, thích trai thẳng mệt lắm có đúng không, Lâm đại quan nhân?" Phó Xung liếc nhìn Lâm Nguyên.
Người kia nheo mắt lại, "Có gì mà khó chịu. Bẻ. Bẻ không nổi thì bắt người về, khiến cậu ta phải chịu phục, cả đời ngoan ngoãn làm người của anh."
"Ngủ! Tôi với anh không có tiếng nói chung!"
"He he... Ai bảo, lúc chúng ta ấy ấy, anh thấy mình rất 'chung' nha."
"......"
Ngay cả mảnh đất Tam Á quanh năm nắng đẹp thì cũng ít có ngày nào thời tiết lại hoàn hảo như hôm nay.
Khi hai người đàn ông cao to, điển trai bức người trong bộ lễ phục đặt may cao cấp đen tuyền tay trong tay bước vào lễ đường đã được chuẩn bị tỉ mỉ, toàn bộ khách nhân có mặt đều trao cho họ một tràng pháo tay thành tâm chúc phúc thật dài. Hai bé trai cũng mặc lễ phục trắng tinh tế đi sau với bó hoa trên tay, đó là Đoan Ngọ và Trùng Dương, là bé trai nhà hai chú rể.
Bốn tấm soái khí vô địch khuôn mặt khiến ở đây nhân cầm điện thoại chụp ảnh công năng phát huy đến cực hạn, sau đó tại đây tin tức vô cùng mau lẹ thời đại, vài phút bên trong, tương quan weibo, trong giới bằng hữu liền tất cả đều là này bốn nam nhân tại xuyến bình.
Bốn gương mặt anh tuấn vô địch khiến tất cả mọi người đều cầm điện thoại mà chụp ảnh hết công suất. Ngay sau đó, trong thời đại thông tin đại chúng tốc độ, trên Weibo của những người trong giới đều là gương mặt của bốn người này.
Khi nhìn thấy Lâm Nguyên hơi hơi cúi xuống ôm lấy eo Phó Xung eo, khi hai người chậm rãi hôn môi trong tiếng hoan hô của mọi người, Nhã Na khóc.
Gió biển thổi tung mái tóc dài của cô, trong phút chốc, lòng cô vốn đã yên tĩnh như mặt hồ vắng vẻ lại vương vấn chút chua xót khó tả. Nụ hôn quen thuộc này khiến cô lập tức trở về cái ngày mười năm trước, trong phòng khách của căn phòng cao cấp, cô nhìn bạn trai mình và một người đàn ông khác ngọt ngào hôn nhau, cảnh tượng ấy cùng bài hát chủ đề của bộ phim truyền hình Hàn Quốc phát trên TV khách sạn chính là cơn ác mộng từng ám ảnh cô bao đêm dài. Cô lắc lắc đầu, khiến hình ảnh kia mau chóng biến mất. Con trai cô ngồi bên cạnh thấy nước mắt trên mặt mẹ mình, bèn cẩn thận đưa cô một tờ khăn giấy. Nhìn gương mặt bình tĩnh của con mình, nhìn ánh mắt thuần khiết không chút dị nghị của cậu bé, trên mặt Nhã Na lộ ra một nụ cười mừng rỡ, hạnh phúc. Đại dương xa xa gió êm sóng lặng, tựa như một người phụ nữ vĩ đại, không chỉ nuôi dưỡng cả thiên hạ, mà còn bao dung mọi sinh mệnh trong thiên hạ.
Thuyên An thấy tay mình bị bạn trai nhẹ nắm, y nhìn anh, mà đối phương thì đang dùng ánh mắt tinh khiết như trời xanh cười với anh. Y biết chính mình vừa rồi khẽ run rẩy. Đúng vậy, trong chớp mắt khi nhìn thấy chàng rể thâm tình hôn môi, tim y không tự chủ được mà lỗi mất hai nhịp, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi.
Tình yêu là thứ tình cảm không gì sánh được trên đời này. Nó vô hình vô trạng, vô thanh vô sắc, lại bền bỉ như nước, cứng rắn như kim cương. Mà chính y, năm đó chẳng phải cũng là yêu người kia đến vậy sao?
May mà cuối cùng y cũng quyết tâm từ bỏ, buông tha cho người kia, cũng là buông tha cho chính mình. Mà ông trời cũng không bạc đãi y, đem một ánh mắt xanh thẳm thuần túy cùng với tình yêu, trao cho y.
Hai chú rể bắt đầu trao tín vật đính ước. Trên màn hình lớn có thấy đó hai chiếc đồng hồ nam cao cấp. Không ít người đều nhận ra đâu là hai vật mà hai chú rể thường ngày đều không rời thân. Khi màn hình lớn chuyển về phía chiếc đồng hồ trong tay Lâm Nguyên, mọi người đều có thể thấy rõ chữ 'Xung' trên mặt sau của nó, mọi người đều vỗ tay, huýt sáo, cũng biết rằng đằng sau chiếc đồng hồ của Phó Xung, hiển là một chữ 'Nguyên', tên Lâm Nguyên.
A Tiêu đứng trong đám người nhìn Phó Xung đeo đồng hồ cho Lâm Nguyên, trên mặt anh là vẻ hạnh phúc ngọt ngào. Anh không nhịn được mà nhớ tới ngày Lâm Nguyên ra tù, anh đưa cho hắn ít vật phẩm tư nhân, hắn lại giống một đứa trẻ bị người bỏ quên trong góc tìm được đường về bảo tàng của mình. Hắn dùng đôi tay run rẩy lật qua lật lại chiếc đồng hồ, động tác mềm nhẹ như đang vuốt ve trái tim người yêu, mà chiếc đồng hồ này khi đó còn trượt lên xuống trên cổ tay gầy yếu của hắn. Không biết có phải là vì già đi không mà A Tiêu thấy mình càng ngày càng yếu lòng, bởi vì anh bỗng thấy có gì đó xót xót ập đến hai mắt mình.
Màn trao lễ vật bí mật cuối cùng cũng đến. Mọi người đều tự giác đè thấp giọng mình, sân khấu cũng trở nên yên tĩnh. Tất cả đều muốn biết lễ vật thần bí của hai tân lang điển trai này là gì.
Lâm Nguyên trao trước.
Sắc mặt hắn bỗng thay đổi. Mọi người đều phát hiện hắn trong nháy mắt có chút ngượng ngùng, khác xa hoàn toàn hình tượng của hắn từ trước đến nay. Thế cho nên mọi người lại càng thêm tò mò lễ vật này sẽ là gì.
"Xung, đây là một lọ thuốc. Một lọ thuốc có thể khiến người ta thần hồn điên đảo." Nhìn thấy lọ thuốc nho nhỏ Lâm Nguyên vừa lấy ra, lại nghe công dụng của thuốc từ chính miệng hắn, không ít người sợ hãi hít một hơi.
"Đúng vậy, giữa tôi và tiểu Xung, lọ thuốc này... là một vật không thể xem nhẹ. Nó mê hoặc bản tính của tiểu Xung, cũng cho tôi cơ hội chinh phục của em ấy. Đối với hai người chúng tôi, nó mang trên mình tội lỗi của Lâm Nguyên này, nhưng cũng cho tôi và em ấy những cảm xúc... chân thật nhất. Thế nhưng, tôi lại muốn nói với người mình yêu một câu. Xung, là em uống phải thuốc của anh, nhưng em biết không? Em lại chính là mê dược của anh, là em đã dùng chính mình chế thành thuốc mê, câu dẫn anh của quá khứ, anh của hiện tại, và anh của tương lai. Lâm Nguyên này cả đời vẫn sẽ vậy. Anh nguyện uống lọ mê dược này của em, em muốn xử trí như nào cũng được, anh đều sẽ không oán giận, không hối hận!"
Có người vỗ tay tán thưởng, cũng có người thở dài thườn thượt, mà nam chính đã từng uống lọ mê dược kia lại không nói gì, chỉ đơn giản nắm lấy lọ thuốc kia, như thể đột nhiên bị Lâm Nguyên đưa về quá khứ, đưa về ảo cảnh lần đầu bị hắn kê đơn.
"Đến tôi." Anh nói khẽ, đám đông lập tức im lặng.
Anh đưa tay vào túi lấy thứ gì đó, bảo Lâm Nguyên xòe tay ra rồi giữ lấy tay hắn, một phen đặt chiếc chìa khỏe nhỏ lên tay Lâm Nguyên.
"Anh biết nó mở ổ khóa nào chứ?" Phó Xung trầm trầm nhưng lại rõ ràng đến lạ mà hỏi Lâm Nguyên.
"Ngăn kéo đựng thuốc." Giọng nói của Lâm Nguyên xen lẫn chút run rẩy.
"Không sai, thứ anh đưa em là lọ thuốc kí©ɧ ɖụ©, còn thứ em tặng cho anh, là chìa khóa tìm kiếm bí mật năm đó của anh, là thứ đã khiến em đánh mất lý trí, mở ra cảnh cửa khiến em hại anh!"
Phó Xung bỗng quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Nguyên.
Tất cả mọi người đều ngây dại, cảnh tượng trước mắt giống như một cái kính vạn hoa thần kỳ, đột nhiên là một cảnh tượng mà ai cũng không thể tưởng tượng nổi.
"Xin lỗi anh..."
Đúng vậy, xin lỗi anh, người em yêu, xin lỗi vì đã phạm lỗi với anh, vì đã đâm một nhát dao lưng anh. Thân ái, em cần sự tha thứ của anh. Cho dù anh chưa từng nhắc đến chuyện này, nhưng anh càng làm vậy, vết thương nơi đánh lòng em lại sẽ không thể khép lại, những cơn ác mộng khiến em bừng tỉnh trong vòng tay anh sẽ không biến mất. Thân ái, em cần sự tha thứ, sự cứu rỗi của anh. Chỉ có anh... mới có thể thật sự giải thoát em khỏi địa lao đó! Em biết... anh hiểu em...
Lâm Nguyên chậm rãi cúi lưng, nâng Phó Xung dậy. Đúng vậy, hắn hiểu anh, hiểu tiếng gào khóc cầu cứu sâu thẳm trong linh hồn anh, hiểu những lo lắng đặt nặng trong lòng mà anh đã cố gắng hết sức để gạt sang một bên để cùng hắn tiến về phía trước. Vì về bản chất, họ đều giống nhau, đều là tội đồ của nhau, cũng đều là cứu tinh của nhau!
"Không sao cả..."
Không sao cả.
Từ nay về sau, không cần phải đắn đo ai là thuốc của ai, ai là tội của ai nữa!
Từ nay về sau, người là chồng ta, ta cũng là chồng của người, của người là của ta, của ta là của người. Vô luận giàu nghèo, vô luận buồn vui, vô luận tử sinh...
Từ nay về sau, vẫn là câu nói kia, người tình của ta! Xin hãy dùng tay trái của người nắm lấy tay phải của ta, để chúng ta cùng nhau đếm ngược... quãng đời còn lại của chúng ta!
Kết thúc.