Chương 3: Ăn Cơm Cùng Tôi, Cũng Có Thể Ăn Tôi Đấy

Tình hình của Lý Tiểu San phải nhập viện một tuần để nghỉ ngơi cho tốt, bác sĩ cũng nói rằng nếu như cô uống rượu bán sống bán chết nữa thì thần tiên cũng không cứu nổi cô.

Một tuần ở viện, ngoài Trình Nhu Nhi đến thăm cô thì có thư kí Đồng của Hứa Chính Phong đến đưa đồ ăn cho cô. Anh ta nói đây là công ty giúp đỡ nhân viên khi khó khăn, cô cũng không biết từ khi nào công ty có phúc lợi lớn như vậy nữa?

Nhưng mà kệ đi, tiền viện phí và tiền ăn uống đều được miễn phí thì nhận thôi. Cô đâu có ngốc mà gạt bỏ đi, bớt phần nào hay phần đó, dù sao cô cũng không phải người có nhiều tiền đâu.

Nằm viện thời gian dài, cuối cùng cô cũng được rời khỏi đó. Quay lại cuộc sống bình thường, đi làm thôi nào.

Lý Tiểu San bước đến bàn làm việc của mình, chưa đến giờ làm nên cô liền nằm dài ra bàn. Tuy đã nghỉ ngơi suốt một tuần nhưng cô vẫn chưa khỏe hẳn, bây giờ trong người vẫn còn khó chịu lắm.

Hứa Chính Phong hôm nay cũng đi làm sớm, anh nghe nói cô đã đi làm. Cô gái này, ham công tiếc việc đến sao? Sao không nghỉ ngơi cho tốt chứ?

Anh dừng chân ở cửa phòng, cô thuộc phòng kế toán, nhìn thấy Lý Tiểu San đang nằm dài trên bàn anh bật cười. Vẫn như vậy, cô vẫn không thay đổi gì nhiều mấy.

Lý Tiểu San ngốc đầu lên, cô cảm giác ai đó đang nhìn mình nào ngờ lại nhìn thấy Hứa Chính Phong. Cơn buồn ngủ trong cô được xua tan đi một cách nhanh nhất, cô vội đứng lên, cúi đầu chào Hứa Chính Phong:” Chủ tịch…chào chào buổi sáng “.

Từ hôm anh giúp cô cô vẫn chưa có cơ hội nói cảm ơn, cũng không biết số phận mình sẽ ra sao. Không biết người đàn ông này có làm gì cô không? Có cho cô vào danh sách đen của anh không nữa?

“ Buổi sáng tốt lành “ Hứa Chính Phong nói, vẫn điềm đạm như thường. Nhìn bộ dạng này của cô anh muốn cười nhưng không thể, làm thế cô sẽ nghi ngờ mất.

“ Cô đã khỏe hoàn toàn chưa?” Hứa Chính Phong quan tâm hỏi.

“ Tôi…tôi đã khỏe rồi “.

“ Chủ tịch, cảm ơn anh đã cứu tôi hôm đó, cũng xin lỗi vì làm gián đoạn công việc của anh”.

Cô cúi đầu tạ tội trước anh, Lý Tiểu San sống nhờ vào công việc này, nếu như bị đuổi cô sẽ thành kẻ vô gia cư không nhà không cửa mất.

“ Không có gì, chỉ là giúp nhân viên của Hứa thị thôi mà. Sau này cô nên chú ý, đừng làm việc quá sức đấy “.

Nói xong Hứa Chính Phong quay lưng rời đi, đi được vài bước thì nhìn thấy Trình Nhu Nhi, phía sau là vài người thuộc phòng kế toán. Bọn họ thấy anh liền chào buổi sáng, sau đó gấp gáp chạy vào chỗ ngồi. Nhìn thấy Lý Tiểu San đang đứng đó, cô thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế, Trình Nhu Nhi liền chạy đến:” Có chuyện gì xảy ra sao? Sao chủ tịch lại ở đây?”.

“ Chủ tịch đi làm sớm, vô tình đi ngang phòng làm việc của chúng ta. Tôi vừa thấy anh ấy liền giật bắn mình “ Lý Tiểu San ôm tim mình nói, ôi con tim bé bỏng của tôi, cứ như vậy có ngày nó sẽ bay ra ngoài mất thôi.

“ Vậy cậu có sao không? Chuyện lần đó…”.

“ Không sao, chủ tịch còn nói tôi nên chú ý sức khỏe “ Lý Tiểu San nói.

Mọi người liền đưa mắt nhìn về phía cô, còn đặc biệt bảo cô giữ gìn sức khỏe? Hứa chủ tịch đang để ý đến Lý Tiểu San đấy sao?

“ Lý Tiểu San “ Mọi người đồng thanh gọi tên cô.

Lý Tiểu San giật mình, nhìn mọi người, khi không lại gọi tên cô đồng thanh như thế là có ý gì đây?

“ Sau này phòng kế toán đều nhờ cô rồi “.



Đến giờ nghỉ trưa, Lý Tiểu San là con người hay bỏ bữa. Cô thường ngủ vào giờ này, nằm dài trên bàn như mọi hôm, cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sâu thì thư kí Đồng xuất hiện và gọi cô.

“ Lý Tiểu San “.

Nhìn thấy cấp dưới của Hứa Chính Phong cô lại tỉnh ngủ một lần nữa, đứng lên chào thư kí Đồng một cách nhanh nhất.

“ Tôi…tôi đây “.

“ Có chuyện gì sao?”.

“ Chủ tịch gọi cô đến phòng làm việc của ngài ấy “ Thư kí Đồng nói.

Lý Tiểu San há hốc mồm, trời đất…khi không gọi cô đến phòng làm việc của anh làm gì chứ? Có phải cô làm sai gì không? Hay là cô sắp bị đuổi rồi?

Nghĩ trong lòng thì thế, Lý Tiểu San vừa run vừa sợ cùng thư kí Đồng đến phòng làm việc của Hứa Chính Phong, lệnh của sếp thì ai dám làm trái chứ.

Cô bước vào trong một mình, thư kí Đồng đã rút lui từ trước. Vừa đi vào đã nhìn thấy anh ngồi ở ghế, trên bàn bày sẵn đồ ăn trưa.

“ Cô Lý, cô có muốn cùng tôi dùng bữa trưa không?”.

“ Hả?” Lý Tiểu San ngơ ngẩn nhìn anh. Chủ tịch mời cô ăn cơm cùng sao? Có gì ở đây sao?

“ Cô Lý, cô nghĩ tập đoàn Hứa thị sẽ trả viện phí cho cô một cách dễ dàng và không có điều kiện thế sao?” Hứa Chính Phong nhìn cô bảo, anh đây là đang viện lý do đầy vớ vẩn đấy.

Lý Tiểu San lắc đầu:” Không không, dĩ nhiên làm gì có chuyện đó chứ. Ở đời làm gì ai cho không cái gì “.

“ Cô Lý đây đúng là hiểu chuyện đấy “ Hứa Chính Phong nói.

“ Vậy…vậy chủ tịch…”.

“ Tôi trả tiền viện phí cho cô, tôi muốn cô cùng ăn trưa với mình trong vòng ba tháng coi như trả lại tiền cho tôi. Thế nào? Cô Lý đây làm được chứ?”.

“ Ăn cơm cùng tôi, cũng có thể ăn tôi đấy “.