- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tây Hoàng - Đậu Mỹ Nhân
- Chương 17
Tây Hoàng - Đậu Mỹ Nhân
Chương 17
Cửa phòng vừa mở ra, Hải Đường chật vật đi vào. Nàng dường như là ngã vào, bị đá cứng đâm cho toàn thân đau nhức.
“ Hiên Viên, thϊếp có thể giải thích.” Từ sơn động về phủ, nàng không ngừng giải thích những lời này.
Hắn đứng trước mặt nàng, lạnh lùng che giấu sự tức giận trong lòng ngực. Cảm xúc như vậy phải nói là phẫn nộ, không bằng nói là sự đau khổ khi gặp phản bội. Nữ nhân này chạm được đến tâm của hắn, cũng làm cho hắn phát ra tình ý chân tình, tất cả lại là một âm mưu lừa gạt hắn….
Cửa phòng vừa mở ra, Hải Đường chật vật đi vào. Nàng dường như là ngã vào, bị đá cứng đâm cho toàn thân đau nhức.
“ Hiên Viên, thϊếp có thể giải thích.” Từ sơn động về phủ, nàng không ngừng giải thích những lời này.
Hắn đứng trước mặt nàng, lạnh lùng che giấu sự tức giận trong lòng ngực. Cảm xúc như vậy phải nói là phẫn nộ, không bằng nói là sự đau khổ khi gặp phản bội. Nữ nhân này chạm được đến tâm của hắn, cũng làm cho hắn phát ra tình ý chân tình, tất cả lại là một âm mưu lừa gạt hắn.
“ Tốt lắm, ngươi thật là thiếu ta nhiều lời giải thích.” Hắn ngồi lên ghế đá, cách nàng thật xa, lãnh khốc đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Nàng vì đuổi theo hắn mà bị ngã mấy lần, miệng vết thương đều bị chay máu. Trong lòng nổi lên đau nhói, nhưng vì phẫn nộ đã đông cứng cảm giác kia.
“ Nói, rốt cục ngươi là ai?” Hắn vỗ bàn, một trận kình lực làm chiếc bàn vỡ nát, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Bộ dáng của hắn làm cho nàng hoảng sợ, không tin hắn cũng có lúc thô bạo như vậy “ Thϊếp…thϊếp đúng là công chúa Nhạn tộc.” nàng lau lệ, nhưng lại rơi thêm nhiều, cơ bản không thể lau sạch.
“ Ngươi đến Hiên Viên thành, giấu diếm thân phận, ủy thân làm nô bộc là vì mục đích gì?” Hiên Viên Khiếu lạnh lùng như đang tra khảo một phạm nhân.
Hải Đường cắn môi, nhẹ run run, hồi lâu mới mở miệng “ Thϊếp vì ăn cắp chức tạo thuật mà đến.” tiếng của nàng thật nhỏ.
Chỉ vài từ đơn giản, lại như một thanh đao, hung hăng đam vào ngực hắn. Hô hấp cứng lại, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Thì ra, nàng tiếp cận hắn là vì muốn ắn cắp chức tạo thuật.
Thì ra, nàng ủy thận cho hắn là có dụng tâm
Thì ra nàng yêu không phải hắn mà là cái chức tạo thuật chết tiệt kia…
Vẻ ôn nhu kia, vẻ kia thương người, thậm chí là nàng vì hắn mà khóc tất cả đều là giả!
Một cơn đau nhức lan tràn, truyền đến hắn, đau đến tê tâm liệt phế. Hắn lần đầu vì một nữ nhân mà mở lòng, nhưng châm chọc là — người hắn yêu lại là một kẻ trộm bụng dạ khó lường.
“ Tốt, tốt, một công chúa Nhạn tộc, lại vì tộc nhân hy sinh, kinh dâng đến mức độ này.” Biểu tình lúc này của hắn quá mức đáng sợ, ánh mắt hắn ngoài phẫn nộ còn vô hạn tuyệt vọng.
“ Không, không phải.” Hải Đường vội vàng giải thích, muốn bước lên vài bước. Nàng muốn chạm vào hắn, nhưng hắn lại né tránh, trên mặt không che dấu vẻ chán ghét nàng, lòng của nàng trầm xuống.
“ thϊếp thực sự vì chức tạo thuật mà đến, vì chức tạo thuật, tiếp cận chàng, vào sống trong tẩm cung của chàng. Nhưng đây chỉ là ban đầu, thϊếp dần dần rõ ràng, thϊếp muốn ở lại bên cạnh chàng, muốn mãi mãi làm bạn với chàng, việc này cùng với chức tạo thuật không quan hệ.”
“ nếu ngươi đổi chủ ý, ngươi nên nói cho ta biết, không phải sao?” Hắn chậm chạp hỏi, lắc đầu, lại không muốn tin tưởng nàng.
Là nên trách mình ngu xuẩn, lúc ban đầu phát hiện nàng có võ công nên làm rõ thân phận cùng mục đích của nàng mà trục xuất nàng ra khỏi Hiên Viên thành, không cho nàng có cơ hội xâm nhập vào tim hắn. Vì một lúc nhất thơi, làm cho nàng chẳng những trộm được chức tạo thuật, thậm chí ngay cả tâm của hắn cũng…
“ Thϊếp nghĩ muốn nói sự thật với chàng, nhưng là chưa có cơ hội để thẳng thắn nói chuyện với chàng.” Hải Đường khóc đến cả hông đều đau sốc, nàng cố gắng giải thích, nhưng thần sắc âm trầm của hắn làm cho mọi cố gắng của nàng đều uổng công. “ Hiên Viên, thϊếp muốn nói sự thật với chàng, nhưng lại sợ chàng hiểu lầm, hiểu lầm thϊếp là vị chức tạo thuật mà đến, mới cùng với chàng một chỗ…”
“ Việc đó không phải là hiểu lầm, mà là tình hình thực tế.” Hắn lãnh khốc, nhưng cũng nghe nàng giải thích.
Hải Đường ra sức lắc đầu, tóc đen tán loạn, con mắt vì khóc mà cũng đỏ ửng
“ Không, tuyệt đối không phải như vậy, thϊếp đã muốn nói, nhưng lại không có cơ hội.”
“ Cơ hội rất nhiều, chính là ngươi không nói. Cho tới nay, theo như lời ngươi, đều là lời nói dối.” hắn nắm chặt tay “ nụ cười của ngươi, nước mắt của ngươi, thậm chí là phản ứng trên giường của ngươi cho ta đều là giả dối sao?”
Hải Đường mặt trắng bệch, thật không ngờ hắn sẽ nói ra lời nói đáng sợ như vậy. Nàng nên làm gì bây giờ? Hắn nhất định thật sự tổn thương, thật sự tổn thương
“ Không, tất cả đều là sự thật, thϊếp không có lừa gạt chàng.” Nàng hô khản giọng, thật sự oán ghét bản thân không sớm thẳng thắng, lại bị người khác vạch trần làm cho hắn nghĩ mọi lời của nàng đều là dối trá.
Chẳng lẽ hắn không muốn tin tưởng nàng sao? Ngay cả một chút cũng không muốn?
“ Ngươi muốn ta như thế nào tin tưởng người?” yêu càng nhiều hận càng sâu. Hắn đã rất cố gắng duy trì lý trí, không lập tức đem binh gϊếŧ toàn tộc nhân của nàng đã là thật sự nhân từ.
“ Hiên Viên, hỏi lòng của chàng, tâm của chàng nhất định nguyện ý tin tưởng thϊếp.” Hải Đường tuyệt vọng nói, đến trước mặt hắn, hai tay run run giơ lên, muốn đợi hắn. Nước mắt như chân châu, một viên lại một viên rơi xuống
Cơ bắp hắn co rút, thần sắc biến đổi, trên gương mặt lạnh băng có chút kích động, nhưng nhanh chóng bị vẻ mặt lãnh khốc bao phủ.
Hắn không cầm lấy bàn tay đang run run của nàng, không cho nàng cơ hội.
“ Xét ngươi vì chức tạo thuật, thậm chí có thể bán đứng thân phận mình, ta không truy cứu.” Hiên Viên Khiếu đứng dậy, đi ra ngoài, lãnh khóc không quay đầu lại “ Ta không muốn nhìn thấy ngươi, trước khi ta trở về, nhanh cút khỏi Hiên Viên thành, đời này đừng để ta gặp lại ngươi.”
Hắn không muốn nhìn nàng, chỉ cần nhìn gương mặt đầy trương nước mắt, tim hắn sẽ mềm hóa, sẽ quên nàng là một tên trộm vô sỉ, muốn ôm nàng trong lòng, vì nàng mà lau đi nước mắt…
Xem ra, hắn phải mất một thời gian dài mới có thể đem bóng dáng của nàng ra khỏi tâm trí.
Hai tay rơi vào khoảng không, trong lòng như bị đào rỗng, nỗi đau như có thể ngất đi.
“ Hiên Viên, thϊếp yêu chàng, đừng không tin ta.” Nàng dùng chút khí lực còn lại hô khóc, hai tay nắm chặt. Vì sao hắn không muốn tin tưởng nàng? Nàng thương hắn như vậy, toàn tâm toàn ý yêu thương…
Hắn nghe nàng kịch liệt kêu to, nhưng vẫn đi xa, thậm chí không quay đầu…
“ Nha, Đồng…Đồng…”
Trong phòng truyền đến thanh âm yêu kiều phập phồng cao thấp, thanh âm nam nữ giao hoan thật làm cho người ta nghe xong phải đỏ mặt tai hồng.
Hồi lâu sau, Hải Đồng mỹ mãn bước ra khỏi phòng, thật không ngờ đập vào mắt lại là khuôn mặt ảm đảm của Hải Đường.
“ Hải…Hải Đường…?” Hắn chấn động, vội vàng phủ phủ cái trán nàng, “ Tỷ bị bệnh sao? tại sao không thoải mái?”Vốn tưởng tỷ tỷ so với hắn còn tốt hớn, nhưng chỉ mới một vài ngày không gặp, nàng tại sao lại tiều tụy như một người bệnh?
“ Tỷ không có bệnh.” Nàng lắc lắc đầu, ánh mắt vô hồn.
Sau một hồi khóc lớn, sự đau đớn trong lòng nàng trở thành chết lặng. Hiên Viên Khiếu thật sự tuyệt tình, không cho bọn họ cơ hội, thậm chí không muốn nhìn thấy nàng. Ngoại trừ rời khỏi nơi này, nàng không có sự lựa chọn khác.
Chỉ cần rời khỏi nơi này, có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ có thể quên được hắn, có thể quên một người nàng đã yêu thật sâu sắc…
Suy nghĩ, nước mắt nàng lại tuôn ra, nàng hấp hấp cái mũi.
“ Tại sao khóc? Ai khi dễ ngươi?” Hải Đồng reo lên, trong lòng cũng có thể đoán được vài phần, đầu sỏ chọc Hải Đường khóc chắc chắn là Hiên Viên Khiếu.
Hải Đường không trả lời, cố ý nói sang chuyện khác.
“ Ta không sao. Da lụa viết chức thuật đã tới tay, ta cũng học được không ít, chỉ còn dịch những chữ trên băng lụa kia thành văn tự liền có thể đại công cáo thành, chúng ta có thể rời đi.” Nàng cúi đầu, trước khi đi còn mang theo khối băng lụa.
Kỳ thật là nàng chỉ muốn lấy đi viên ngọc kia, đó là đồ hắn đã tặng nàng,. Ít ra, sau này nàng có thể dùng nó để hoài niệm.
“ Rời đi?” Hải Đồng gải đầu, kinh ngạc nhìn tỷ tỷ. “ Nhưng đệ nghĩ đến tỷ cùng Hiên Viên Khiếu…” hắn muốn nói gì lại thôi. Hiên Viên Khiếu cùng Hải Đường như hình với bóng, ai ai cũng biết, Hắn vốn tưởng hai người sẽ trở thành thân thuộc, vì sao đột nhiên Hải Đường lại muốn quay về thánh địa?
“ Ta cùng hắn không có gì.” Hải Đường vội vàng nói, không để hắn nói thêm điều gì.Nhớ tới thái độ lạnh lùng cùng lãnh khốc của Hiên Viên Khiếu nàng không tránh khỏi cảm thấy một trận đau đớn.
“ làm sao có thể, các ngươi…”Còn chưa nói xong, trong phòng truyền đến một tiếng nũng nịu.
“ Hải Đồng, mau trở lại a, ta rất nhớ chàng nha!” âm thanh nữ nhân trong phòng cực kỳ kiều mỵ
Hai tỷ đệ đều sửng sốt, bị gián đoạn, Hải Đồng có chút xấu hổ.
“ lúc trước là Xuân lan, Hạ Hà, bên trong là Thu Quế sao? bốn nha hoàn đều dính đến ngươi, Hiên Viên phủ biến thành hậu cung của ngươi.” Biết hải Đồng phong lưu thành tánh, nàng hiện tại cũng mặc kệ.
“ Nha hoàn nơi này thật nhiệt tình thôi, đệ nói tỷ tỷ tốt, chúng ta đừng nóng vội đi, ở lại thêm một thời gian đi!” Hải Đồng xấu hổ cười theo.
“ Ngươi không đi, ta đây tự mình đi.” Nơi thương tâm này không thể ở lâu.
Hải Đồng làm sao trơ mắt nhìn Hải Đường một mình rời đi? Hắn tiếc hận nhìn thoáng qua trong phòng, cắn răng coi thường thanh âm kia.
“ Ái, tỷ tỷ, đi chậm một chút, chậm một chút, đợi đệ với!” Hắn đuổi theo mà trong lòng đang khóc thút thít.
Ô ô… hậu cung của hắn…
_________________
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tây Hoàng - Đậu Mỹ Nhân
- Chương 17