Trên đường trở về Cảnh Tường Trai, Kỳ Sóc ôm diều bám sát phía sau Kỳ Diễn An. Trước kia đi trên đường chưa bao giờ mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng như thế, giờ thì sợ diều chẳng may quẹt phải thứ gì, vậy cậu sẽ rất đau lòng.
Mỗi khi Kỳ Diễn An quay đầu lại là có thể nhìn thấy dáng vẻ hận không thể lấy thân bảo vệ diều của cậu, nỗi phiền muộn dồn nén trong l*иg ngực cũng tiêu tán không ít, buồn cười hỏi: "Người quan trọng hơn hay là diều quan trọng hơn? ”
Vẻ nơm nớp lo sợ quá mức cẩn thận của cậu bị nhìn thấu, Kỳ Sóc nghe hắn hỏi như vậy càng ngượng ngùng, xấu hổ cười mỉm chi. Kỳ Diễn An nhìn miệng cậu, không biết vì sao, cảm thấy miệng cậu vừa đỏ vừa kiều diễm, giống được bôi son.
Đi chẳng được bao lâu, đã nhìn thấy người ta đang đánh trên võ đài để tuyển binh lính. Tuyển là để tuyển chọn binh lính cho quân đội, đánh trên võ đài là vì muốn hấp dẫn thêm thanh niên trai tráng tuổi trẻ tinh lực tràn đầy. Đội ngũ ứng viên xếp hàng dài, trước võ đài cũng đã tụ tập không ít người xem náo nhiệt, trong ngoài vây vài vòng người.
Một người trên võ đài Kỳ Diễn An quen biết, y là phụ tá của Niếp tướng quân, Niếp Thần Phong, tên Liên Nghị. Cũng là người quen của phụ thân. Kỳ Chính Tắc làm chủ gia đình nhưng không giống các bậc cha mẹ khác, nếu nhà kinh doanh sẽ để cho con cái học cách bàn chuyện làm ăn tính toán, thư hương môn đệ chỉ muốn cho con cái đọc sách thi công danh, hoặc là võ học thế gia thì chỉ đánh quyền tập võ. Kỳ Chính Tắc thì rất có tầm nhìn trong việc giáo dưỡng Kỳ Diễn An, con cái thành tài cũng không phải cứ nhất định phải đi qua một cây cầu độc mộc mới được, cho nên từ nhỏ Kỳ Diễn An không chỉ học thư họa, còn học võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung. Kỳ Diễn An học võ ở võ quán ngẫu nhiên gặp được Liên Nghị, lúc đó Liên Nghị thường đi võ quán chọn một ít hạt giống tốt bồi dưỡng, thỉnh thoảng sẽ gọi kỳ Diễn An tới, còn dạy hắn học trường thương, xem như là nửa sư phụ của Kỳ Diễn An.
Trước mắt, nửa sư phụ của hắn ở trên võ đài, đối thủ hiển nhiên là một tiểu tử lỗ mãng không biết nương tay, chỉ biết tấn công mù quáng, mà động tác của Liên Nghị nhanh hơn so với gã, trước khi gã xuất thủ thăm dò rõ ràng con đường của gã, né tránh thành thạo. Sau thời gian một tách trà, người nọ đầu đã đầy mồ hôi thở hồng hộc, Liên Nghị thì giống như chỉ đi dạo một vòng trên đường, nhịp thở bình thản chứ đừng nói tới đổ mồ hôi. Cuối cùng người nọ không còn sức lực nữa, khoát tay nhận thua.
Không đợi Liên Nghị mở miệng hỏi dưới đài có người khiêu chiến mới hay không, Kỳ Diễn An nhanh như chớp đã chen chúc qua đám người bước lên sân khấu, lông mày nhướng lên, nụ cười như hoa đào sáng rực, ánh mắt giống như một con sói nhỏ dã tâm bừng bừng tranh cường hiếu thắng: "Sư phụ! ”
Trong nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng Kỳ Diễn An đâu, lúc xuất hiện lại ở trên võ đài, Kỳ Sóc rất sốt ruột, cậu sợ Kỳ Diễn An lúc luận võ bị thương, muốn chen vào đám người xông lên ngăn cản, liên tục gọi, "Thiếu gia". Kỳ Diễn An nghe thấy giọng của cậu, quay đầu lại cười, đôi mắt cong cong, lộ ra một đôi răng hổ vui tươi. Hắn làm khẩu hình với Kỳ Sóc: "Yên tâm".
Liên Nghị cười tủm tỉm nhìn Kỳ Diễn An, sờ sờ râu ria trên cằm. Kỳ Diễn An là sói con cũng tốt, báo con nhỏ cũng tốt, ở trong mắt y đều giống như mèo còn chưa cai sữa. Liên Nghị nói, "Ngươi cũng muốn đến tỉ thí à? Ta lớn tuổi hơn ngươi, lại nhìn ngươi lớn lên, vậy để cho ngươi trước đi. ”
Kỳ Diễn An nhếch khóe miệng: "Địch Tây Nhung dã man, lên chiến trường cũng không hỏi chúng ta bao tuổi. ”
Liên Nghị nhìn thấy chiến ý nóng lòng muốn thử trong mắt Kỳ Diễn An cùng máu nóng nam nhi, thầm nghĩ thời gian thật sự là không tha cho người khác, đứa nhỏ như búp bê chạm trổ ngọc sứ này đã lớn vậy rồi.
Trong phút chốc, Liên Nghị thay đổi ánh mắt, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt chợt lóe: "Đã như vậy, ta cũng không nói tuổi tác trật tự này kia nữa. ”
Lời còn chưa dứt, Liên Nghị giống như một cơn gió, nhanh chóng lao về phía Kỳ Diễn An, Kỳ Diễn An cong đầu gối lui về phía sau, ngửa mặt khẽ nghiêng đầu, tay Liên Nghị vuột qua ngọn tóc Kỳ Diễn An, rơi vào hư không.
Mấy sợi tóc vụn rơi xuống hai má Kỳ Diễn An, thiếu niên mặt ngọc nhếch khóe miệng, ý cười càng đậm, cũng càng đẹp đến kinh tâm động phách: "Sư phụ, đắc tội rồi. ”
Kỳ Sóc không hiểu võ, cũng nhìn không ra môn đạo gì, chỉ ôm diều kiễng mũi chân dưới đài, ánh mắt lo lắng đuổi theo bóng dáng Kỳ Diễn An. Hai đại hán mập mạp tráng kiện phía trước mỗi người cõng một đứa bé trên vai, bé nhỏ không biết thế sự cũng không biết sầu, hơi thở mang theo mùi sữa hét lớn, "Đánh hắn! Đánh hắn đi! ", Kỳ Sóc nghe được hãi hùng khϊếp vía, toát mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm cầu nguyện, "Đừng đánh thiếu gia, đừng đánh thiếu gia", ánh mắt một khắc không rời Kỳ Diễn An.
Trên đài, hai thân ảnh một đen một trắng đan xen, nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt. Màu đen là Liên Nghị, ra tay trầm ổn cay độc. Kỳ Diễn An chính là người màu trắng, dáng người nhẹ nhàng như chim bồ câu trắng.
Một cơn gió bất chợt thổi bay những cánh hoa đào trên cây, những bông hoa rụng đầy màu sắc, tựa như tuyết đào rơi trong ánh mặt trời mùa xuân. Bông tuyết rơi xuống đất, hai người cũng ăn ý dừng tay ngay lúc này.
Kỳ Diễn An đứng đón gió, vạt áo nổi lên gợn sóng, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hắn chắp tay: "Cảm ơn sư phụ đã dạy dỗ."
Ánh mắt Liên Nghị một lần nữa híp lại thành một khe nhỏ: "Đợi Kỳ tiên sinh cho phép ngươi, rồi hãy tới tìm ta. ”
Kỳ Diễn An cười khổ: "Còn chưa nói tới người già ở nhà đây, mấy ngày trước vừa vì chuyện này lại cãi nhau với người..."
Kỳ Diễn An hạ thấp giọng: "Trách thì trách Niếp tướng quân cáo trạng với cha ta, kể chuyện ta vụиɠ ŧяộʍ báo danh. ”
Liên Nghị nói: "Việc này không phải chuyện đùa, há có thể đùa giỡn? Cũng đừng oán giận Niếp tướng quân cáo trạng... Ừm… đã báo cho Kỳ tiên sinh."
Kỳ Diễn An nghe tới chai cả tai luôn rồi, vẻ mặt thống khổ: "Từ lúc nào sư phụ bắt đầu càm ràm ta rồi? "Dứt lời, nhìn về phía đám đông, thẳng cho đến khi nhìn thấy Kỳ Sóc đang liều mạng phất tay với mình, mới bắt đầu mỉm cười thoải mái.
Liên Nghị nhấc chân đá hắn một cước, trêu ghẹo nói: "Cứ nhìn hoài sang bên kia, có vợ ngươi à? ”
Ánh mắt Kỳ Diễn An vẫn không rời khỏi bóng dáng màu xanh da trời kia: "... Có một tên ngốc, sợ y chạy loạn rồi lạc mất"
Liên Nghị cười mắng: "Cút ngay đi, còn có người khác muốn khiêu chiến ta."
Kỳ Diễn An xuống đài, Kỳ Sóc lập tức tiến lên đón hắn, cẩn thận nhìn hắn, không phát giác có chuyện gì, mới thở phào nhẹ nhõm .
Kỳ Diễn An cười cậu: "Sư phụ có chừng mực, ngươi cứ yên tâm. Mặc dù trông ổng hùng hổ, nhưng cũng giữ cho ta ít thể diện. Chúng ta đúng là nghiêm túc muốn tỉ thí, nhưng không nhất định phải tranh thắng thua. ”
Kỳ Sóc chớp mắt. Kỳ Diễn An nhìn cái vẻ ngơ ngác của cậu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Thiếu gia cười rộ lên thật đẹp. Kỳ Sóc nghĩ như vậy, không biết sao tự dưng lại ngượng ngùng. Ánh mắt của cậu bị một cánh hoa đào màu hồng phấn rơi xuống mái tóc Kỳ Diễn An hấp dẫn, lên tiếng nhắc nhở: "Thiếu gia, có một cánh hoa ở trên tóc người. ”
Nói xong, còn chỉ chỉ.
"À, " Kỳ Diễn An nghe vậy hơi nghiêng về phía Kỳ Sóc, "Ngươi lấy xuống giúp ta đi. ”
Kỳ Sóc nghe theo lời hắn nói, đầu ngón tay khẽ chạm, cánh hoa đào liền rơi từ giữa tóc Kỳ Diễn An xuống lòng bàn tay mình. Đôi mắt Kỳ Sóc mang theo ý cười, mím môi, độ cong nhè nhẹ làm cho người ta không khỏi nhớ tới làn gió mùa xuân.
Ánh mắt Kỳ Diễn An lại một lần nữa dừng lại trên miệng Kỳ Sóc, càng cảm thấy màu môi Kỳ Sóc quá đẹp, giống như quả táo gai, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái là có thể vắt ra nước ngọt.
"Tô Nguyên…A Nguyên! ”
Kỳ Diễn An còn đang nhớ thương miệng Kỳ Sóc, nhưng Kỳ Sóc lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía sau, giống như là nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ đến cực điểm, mạnh mẽ quay lại, lo lắng vội vàng đi về phía khác.
Kỳ Diễn An quay đầu nhìn lướt qua, cũng không có mãnh thú hồng thủy gì, chỉ có một đám người qua lại... Còn có một nam một nữ xa xa, đang nhìn xung quanh gọi gì đó.
"Thiếu gia..." Tay Kỳ Sóc vô thức túm lấy tay áo Kỳ Diễn An, cắn cắn môi, muốn giải thích.
Kỳ Diễn An một câu cũng không hỏi, bắt lấy tay Kỳ Sóc, dẫn cậu rẽ vào hẻm nhỏ.