Chương 5

Editor: Kẹo Mặn Chát

18.

Trương Trì đã "trị liệu" tổng cộng chín tháng trong trại cải tạo.

Một buổi sáng nọ, khi Trương Trì đang lau bàn trong căng tin thì "cố vấn" nói với hắn rằng hắn có thể về nhà. Hắn nhìn lướt qua vị "cố vấn", lạnh nhạt nói một câu "đã biết" rồi sau đó nghiêm túc lau sạch từng cái bàn.

Lúc đi tới trại cải tạo Trương Trì không mang theo hành lý, tiến vào một mình, lúc đi ra cũng chỉ có một mình.

Trương Quân và Vương Khánh Lan lo lắng đứng chờ trước cửa trại cải tạo, thấy bóng dáng Trương Trì từ xa đã bắt đầu vẫy tay, Trương Trì bình tĩnh nhìn bọn họ, lặng lẽ tiến lại gần.

"Con chịu khổ rồi." Hốc mắt Trương Quân đỏ lên, vỗ vỗ bả vai Trương Trì, vui mừng nói, "Nhưng mà chữa khỏi là được, tất cả đều đáng giá."

Vương Khánh Lan ôm chặt Trương Trì, giọng nói nghẹn ngào: "Cục cưng của chúng ta gầy đi rồi."

Trương Trì vẫn không có biểu cảm gì: "Không đi sao?"

"Đi đi chứ! Lên xe, chúng ta về nhà thôi!"

Sau khi lên xe, Vương Khánh Lan quan sát vẻ mặt của Trương Trì, cẩn thận hỏi: "Cục cưng có đói không? Buổi trưa chúng ta đi ăn vịt quay đi, không phải con thích ăn vịt quay ở Đình Thọ Các nhất sao? Chúng ta đi ngay bây giờ, được chứ?"

Xe bắt đầu khởi động, cửa lớn của trại cải tạo càng ngày càng xa, Trương Trì quay lưng lại, nhìn chằm chằm cánh cửa sắt cũ nát kia xuyên qua lớp kính sau xe, nhìn nó dần dần biến mất trong tầm mắt.

Một lúc sau, hắn nói với Vương Khánh Lan: "Được."

Một tháng sau, Trương Trì quay lại trường học nhưng không phải trường cấp ba trước đây, bọn họ đã chuyển nhà đến một thành phố hoàn toàn xa lạ.

Mặc dù trại cải tạo nhiều lần cam đoan rằng bọn họ đã chữa khỏi cho Trương Trì, nhưng Trương Quân và Vương Khánh Lan vẫn rất căng thẳng, hai người họ gửi Trương Trì đến một trường cấp ba nội trú vô cùng nghiêm khắc, trường học áp dụng hệ thống quản lý bán quân sự, ngoại trừ chủ nhật được nghỉ nửa ngày, ngoài việc ăn ngủ thì học sinh chỉ có thể làm một việc —— học tập.

Khoảng thời gian vừa mới vào trường, Trương Quân và Vương Khánh Lan lo lắng Trương Trì sẽ liên lạc lại với Văn Thiều, mỗi tuần bọn họ đều kiểm tra điện thoại của Trương Trì, còn hỏi giáo viên tình hình học tập của Trương Trì ở trường, nhưng điều này thật sự không cần thiết, bởi vì Trương Trì hoàn toàn không còn xã giao nữa, không nói chuyện với người khác, cũng không dùng điện thoại nhắn tin, trong danh bạ chỉ có duy nhất hai người Trương Quân và Vương Khánh Lan.

"Trương Trì rất ngoan ngoãn, học tập cũng rất chăm chỉ, nhưng tính tình có hơi trầm tĩnh, không thích nói chuyện, cũng không có bạn bè gì..."

Nghe giáo viên nói xong, Trương Quân và Vương Khánh Lan liếc nhau một cái, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương, nhưng bọn họ nhanh chóng an tâm cười rộ lên.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"

Một năm sau, Trương Trì thi đậu vào một trường đại học tốt trong tỉnh, chuyên ngành tài chính do ba mẹ hắn chọn.

Bốn năm sau, Trương Trì tốt nghiệp đại học, vào ngân hàng làm việc, biểu hiện xuất sắc, thành tích nổi bật.

Ngày lễ tết, Trương Trì về nhà ăn cơm, lại nghe thấy ba mẹ khoe khoang với họ hàng về hắn, nói hắn đã thông minh từ nhỏ, ngày bé không được điểm cao là do không chịu học, sau đó thông suốt đầu óc thì cứ một đường thẳng tiến, chỉ là bọn họ quyết không đề cập đến vì sao Trương Trì thông suốt.

Lúc bọn họ nói những lời này, Trương Trì ngồi trên sô pha gọt táo cho họ, vừa nghiêm túc lại cẩn thận, vỏ táo gọt dài buông thõng xuống bàn, từ lúc hắn hạ dao đến khi gọt sạch phần vỏ cuối cùng thì vẫn chưa từng bị đứt đoạn.

Giống như cuộc sống của Trương Trì vậy.

Từ ngày bước ra khỏi trại cải tạo, hắn cứ thẳng tắp đi về phía trước, không đạp sai dù chỉ một bước.

Thỉnh thoảng Trương Trì cũng sẽ nhớ lại quá khứ, nhưng dường như những ký ức đó đều biến thành những thước phim đen trắng trên TV, Trương Trì đã mất đi tất cả mùi hương và màu sắc về chúng.

Chỉ khi nhớ tới một cái tên nào đó, thần kinh não bộ của Trương Trì mới có thể rực rỡ hẳn lên, mang theo màu sắc hỗn độn chói lọi phủ lên những khung hình đầy đau thương, để rồi làm cho Trương Trì biết rằng hắn vẫn còn sống.

19.

Tông Ứng Trì đã đóng máy, nhưng công ty quản lý không cho hắn nghỉ ngơi được bao ngày. Thần tượng mới như Tông Ứng Trì nếu không thể duy trì độ tiếp xúc cao thì rất nhanh sẽ bị người ta lãng quên, cho nên bọn họ muốn tận dụng độ hot của《Tây Giản》để Tông Ứng Trì tiếp nhận càng nhiều công việc càng tốt.

Nửa tháng sau, Tông Ứng Trì tham gia ghi hình cho một chương trình tạp kỹ nổi tiếng nào đó, trở thành khách mời thường trú của mùa này.

Chương trình tạp kỹ này đã quay đến mùa thứ ba, chủ yếu là mời một số diễn viên nổi tiếng đến sống trong một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, vì hoàn toàn không có kinh phí, khách mời phải tìm mọi cách để kiếm tiền, giao dịch với dân làng địa phương, sau đó nấu ăn và sinh hoạt. Việc những người nổi tiếng không thể với tới giờ đây phải vất vả kiếm sống như những người bình thường đã thu hút không ít khán giả.

Lần này mời được tổng cộng chín vị khách mời, Tông Ứng Trì là người nhỏ tuổi nhất trong số đó, rất nhiều khán giả không biết đến hắn, cho dù biết hắn cũng là vì《Tây Giản》, nhưng dù sao đề tài của《Tây Giản》cũng có hơi nhạy cảm cho nên khán giả thấy Tông Ứng Trì ít nhiều sẽ mang theo ánh nhìn phiến diện.

Cũng may Tông Ứng Trì có tính cách hoạt bát, biết ăn nói, làm người lại khiêm tốn chân thành, rất nhanh đã hòa mình vào cùng tám vị khách mời khác, sau khi chương trình tạp kỹ phát sóng còn dần dần thu được không ít thiện cảm của người xem.

Trong tập cuối cùng của chương trình, đạo diễn nói rằng họ đã mời tới một khách mời phi hành bí ẩn.

"Thật ra tất cả mọi người đều biết vị khách mời này, còn là tình nhân màn ảnh với một vị khách mời nam ở đây của chúng ta..."

Khi mọi người đang cười suy đoán là khách mời nữ nào thì Diệp Thiều Hoài đột nhiên đẩy cửa đi vào từ phía sau đạo diễn, tất cả đều sửng sốt rồi một giây sau bắt đầu cười ha ha, ném ánh mắt trêu đùa về phía Tông Ứng Trì.

Đây là lần đầu tiên Tông Ứng Trì mất khống chế trong việc quản lý biểu cảm của mình.

Lúc này camera quay cận cảnh khuôn mặt của Tông Ứng Trì, ghi lại rõ ràng toàn bộ thần thái của hắn. Hắn mở to hai mắt vì kinh ngạc, nhưng lông mày lại ép xuống rất thấp, ở mi tâm nhăn lên một nếp gấp, hắn hé nửa miệng giống như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn mím chặt lại, hiện ra vẻ kìm nén ẩn nhẫn.

Nhưng ngay sau đó hắn đã thu lại toàn bộ cảm xúc vừa rồi, khéo léo để lộ nụ cười vui vẻ, là người đầu tiên tiến lên ôm lấy Diệp Thiều Hoài, nói: "Anh Thiều, đã lâu không gặp."

Bởi vì là tập cuối cùng, nhóm khách mời đã rất hiểu rõ ngôi làng này, buổi sáng mọi người cùng nhau đi câu cá trong ao, sau đó mang đến cửa hàng cá đổi tiền, đi mua nguyên liệu cho bữa trưa rồi trở về nấu cơm.

Để chào đón Diệp Thiều Hoài, buổi trưa khi nấu cơm, mọi người cố ý làm món sữa hấp Song Bì để chúc mừng.

Tông Ứng Trì thấy trên bát sữa hấp rắc một ít đậu phộng giã vụn, lập tức đi đến nhỏ giọng nói với Diệp Thiều Hoài: "Anh dị ứng với đậu phộng, múc phần ở giữa ra để sang bát em đi."

Diệp Thiều Hoài cười dịu dàng: "Cậu nhớ nhầm rồi Tiểu Trì, là Văn Thiều mới dị ứng với đậu phộng, tôi không sao, nhưng mà vẫn cảm ơn cậu."

Tông Ứng Trì ngẩn người, lộ ra vẻ mặt lúng túng: "Vậy được."

Đây chỉ là một đoạn nhạc dạo xen giữa, tuy rằng Tông Ứng Trì nhớ nhầm nhưng dù sao cũng là lòng tốt của hắn, mọi người trêu chọc hai câu rồi thôi.

Buổi chiều tổ đạo diễn sắp xếp một trò chơi đối kháng, xé bảng tên lẫn nhau, mỗi nhóm năm người, đều là hai nữ ba nam, Tông Ứng Trì và Diệp Thiều Hoài được phân đến cùng một nhóm.

Trong trò chơi, Tông Ứng Trì thay đổi hình tượng trở thành sứ giả hộ hoa, chỉ vây quanh Diệp Thiều Hoài, các khách mời nữ cười bảo hắn giống như cái đuôi nhỏ của Diệp Thiều Hoài, ngoài miệng hắn nói em không phải em không có, nhưng chỉ cần Diệp Thiều Hoài bị người truy đuổi là hắn lập tức theo sau dẫn người rời đi.

*护花使者 sứ giả hộ hoa: sứ giả bảo vệ người mình thích

Cuối cùng Diệp Thiều Hoài bị hai vị khách mời bên nhóm khác chặn lại trong sân nhỏ của nhà dân, Diệp Thiều Hoài vừa nói chuyện lượn quanh bọn họ, vừa nghĩ cách tìm một góc chạy trốn, không lâu sau Tông Ứng Trì cũng vào sân.

Thừa dịp hai vị khách mời quay đầu giao lưu với Tông Ứng Trì, Diệp Thiều Hoài di chuyển, muốn lặng lẽ vòng qua bọn họ chạy ra khỏi sân từ cửa lớn, nhưng bên cạnh tường có một chồng những sào trúc dài được chủ nhà chém về đặt dựa vào đó, Diệp Thiều Hoài đi ngang qua không cẩn thận đυ.ng phải chúng, cân bằng ban đầu bị phá vỡ, sào trúc nghiêng ngả sắp đổ ập về phía Diệp Thiều Hoài.

Sự việc xảy ra đột ngột, những người khác đều không chú ý tới sự bất thường của chồng sào trúc ngoại trừ Tông Ứng Trì.

Ngay lúc đó, đầu óc Tông Ứng Trì trống rỗng, khi hắn phản ứng lại, hắn đã vọt tới trước mặt Diệp Thiều Hoài, hai tay chống lên vách tường, vững vàng bào hộ anh trong ngực mình.

Tông Ứng Trì há miệng thở dốc, hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Thiều Hoài, chờ đợi đau đớn khi sào trúc rơi xuống, nhưng mà vài giây sau không có chuyện gì xảy ra cả.

Thì ra sào trúc nghiêng được một nửa thì bị mắc kẹt trên bức tường thô ráp.

Cứ như vậy, sự lo lắng của Tông Ứng Trì dường như không cần thiết, mà động tác hai tay chống tường che chở Diệp Thiều Hoài cũng có vẻ khoa trương quái dị, giống như diễn vai bá đạo tổng tài trong phim thần tượng kịch khiến người ta bật cười.

Dưới ánh nhìn chăm chú trong đôi mắt màu nâu nhạt của Diệp Thiều Hoài, Tông Ứng Trì chậm rãi thu tay về, lúng túng đứng thẳng người dậy: "Xin lỗi anh Thiều, em còn tưởng sào trúc sắp đổ..."

"Anh không sao chứ?" Tất cả mọi người hoảng sợ vây quanh hỏi thăm tình huống của Diệp Thiều Hoài, mà Tông Ứng Trì lại dần dần bị đẩy ra khỏi đám người.

"Yên tâm tôi không sao, trong sân có quá nhiều đồ vật linh tinh vẫn quá nguy hiểm, chúng ta đi ra ngoài đi." Diệp Thiều Hoài lắc đầu, mỉm cười trấn an mọi người, sau đó hô lên với Tông Ứng Trì ở bên ngoài đám người, "Cám ơn Tiểu Trì!"

Vì thế một nhóm người lần lượt ra khỏi sân, Tông Ứng Trì và người quay phim của hắn rời đi cuối cùng.

Sau tai nạn nhỏ này, Tông Ứng Trì không còn theo sau Diệp Thiều Hoài nữa, người quay phim hỏi hắn tại sao, hắn không được tự nhiên gãi gãi đầu, nói với máy quay: "Vừa rồi mới làm ra chuyện cười mà, lại đi theo anh Thiều thì ngại lắm, chúng ta đi tìm những người khác đi."

Ngay khi hắn xoay người đưa lưng về phía ống kính, Tông Ứng Trì thu hồi khuôn mặt tươi cười, mím môi tận lực nhịn xuống chua xót trong hốc mắt.

Trong khoảnh khắc hắn ôm Diệp Thiều Hoài vào trong ngực, Diệp Thiều Hoài đưa tay khoác lên vai hắn, máy quay đã bắt được động tác này, thoạt nhìn giống như Diệp Thiều Hoài đỡ lấy Tông Ứng Trì trong lúc kinh hoảng, nhưng chỉ có Tông Ứng Trì biết, lúc ấy bàn tay kia của Diệp Thiều Hoài dùng bao nhiêu lực.

Đối mặt với Tông Ứng Trì đột nhiên tới gần, phản ứng đầu tiên của Diệp Thiều Hoài lúc ấy là đẩy Tông Ứng Trì ra.

Vì vậy, Tông Ứng Trì nói: Xin lỗi.

Xin lỗi, em chỉ muốn bảo vệ anh.

......

Hai ngày sau, buổi quay hình chuẩn bị kết thúc, chương trình tạp kỹ mùa này cũng đến hồi kết. Một đêm trước khi chia tay, những vị khách mời ngồi trong sân quây quần bên đống lửa, vừa uống rượu gạo do dân làng ủ vừa nói chuyện phiếm, cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, thổ lộ những phiền muộn khi phải chia tay. Mỗi người đều chia sẻ cảm nghĩ của mình, đến phiên Diệp Thiều Hoài, đầu tiên anh nói vài lời khách sáo, tiếp đó đột nhiên ném ra một tin tức nặng ký ——

"Cuối cùng tôi muốn mượn tổ chương trình báo một tin tức tốt —— Sở Sở mang thai rồi."

Các khách mời đều sửng sốt hai giây, sau đó đồng loạt hoan hô chúc mừng Diệp Thiều Hoài.

Cả buổi tối, Tông Ứng Trì là người náo loạn phát điên nhất, thậm chí hắn còn thể hiện một đoạn nhảy múa ngẫu hứng ngay tại chỗ, nói tặng cho chị dâu và bé con còn chưa ra đời, kéo tới những tiếng khen ngợi ồn ào của mọi người.

Diệp Thiều Hoài chuyên chú nhìn hắn, sau khi hắn biểu diễn xong cật lực vỗ tay, nói: "Cảm ơn, cảm ơn Tiểu Trì."

Tông Ứng Trì vui vẻ cười rộ lên nhưng ánh mắt lại giống như đang khóc.

20.

《Tây Giản》đã giành được không ít giải thưởng tại liên hoan phim nước ngoài, cũng nhờ diễn xuất có sức hấp dẫn mà Tông Ứng Trì đã giành được giải diễn viên mới xuất sắc nhất, thế là vào một buổi tối nào đó, đoàn phim《Tây Giản》hẹn nhau ăn cơm chúc mừng.

Diệp Thiều Hoài có việc quan trọng nên đến muộn, lúc anh tới nơi, Tông Ứng Trì đã say bí tỉ, say đến mức dám dùng móng vuốt bẩn bẩn dính toàn rượu của mình ôm lấy bả vai Diệp Thiều Hoài.

"Anh...anh Thiều, anh đến trễ, phạt rượu phạt rượu!"

Đạo diễn nhìn thấy bộ dáng này của Tông Ứng Trì, bật cười mắng hắn: "Thằng nhóc thối này khi say lại trở thành dáng vẻ như vậy, lúc cậu ta tỉnh táo nhìn thấy Diệp Thiều Hoài thì y như học sinh nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, đừng nói là chạm vào, cho dù có nhìn thì hai mắt cũng phải lén lút."

"Giáo viên chủ nhiệm? Tôi đáng sợ đến vậy sao? Tôi nghĩ tôi khá ôn hòa mà." Diệp Thiều Hoài bất đắc dĩ cười nói, đỡ Tông Ứng Trì ngồi xuống ghế của mình.

"Ẩn dụ, ẩn dụ cậu có hiểu không? Uống nào!" Đạo diễn cũng uống không ít, ông vừa hút thuốc vừa rót đầy rượu cho Diệp Thiều Hoài.

"Anh Thiều, không uống sao?" Hai tay Tông Ứng Trì vẫn còn cầm chén rượu, chăm chú nhìn Diệp Thiều Hoài.

Diệp Thiều Hoài cụng ly với hắn: "Uống, tối nay cậu lớn nhất, anh cùng cậu uống thật sảng khoái."

Tông Ứng Trì đã say quắc cần câu, Diệp Thiều Hoài đoán chừng có thể làm hắn say ngất luôn cũng chỉ là chuyện trong ba chén, nhưng không nghĩ tới Tông Ứng Trì phát điên lại khó chơi như vậy. Hắn kéo Diệp Thiều Hoài lưu số điện thoại của mình, thêm wechat, theo dõi weibo của hắn, còn cố gắng yêu cầu Diệp Thiều Hoài đổi hình nền điện thoại từ Sở Thu thành ảnh của hắn.

Diệp Thiều Hoài giấu di động ra sau lưng, nhíu mày nhìn Tông Ứng Trì.

"Tiểu Trì, đừng nghịch nữa."

Giọng nói của anh không lớn, ngữ khí cũng không nặng nề, dưới khung cảnh ồn ào của tiếng đố nhau cười đùa ồn ào trên bàn rượu, gần như không thể bị người thứ ba nghe thấy.

Nhưng Tông Ứng Trì lại lập tức tỉnh táo, rút bàn tay đang kéo tay áo Diệp Thiều về, ngồi thẳng người dậy.

Mặt hắn đỏ bừng vì cồn rượu, hốc mắt ướŧ áŧ phiếm hồng, quần áo dính đầy vệt rượu, mái tóc được chải truốt tỉ mỉ bị vò rối, cả người trông chật vật lại khó coi. Hắn áy náy khẩn trương nhìn Diệp Thiều Hoài, giống như một chú chó hoang nghèo túng đang bị bắt nạt ở ven đường.

Diệp Thiều mềm lòng, lấy đi chén rượu của hắn: "Đừng uống nữa, tôi đưa cậu về nhà."

Tông Ứng Trì không nói gì, tần mắt của hắn được phủ một tầng hơi nước, giống như là đang nhìn Diệp Thiều Hoài, cũng giống như đang nhìn thứ gì khác, lúc Diệp Thiều Hoài đỡ hắn đứng lên hắn cũng không từ chối.

Tài xế kiêm trợ lý Tiểu Đào của Tông Ứng Trì đang chờ ở trong xe, Diệp Thiều Hoài sợ Tông Ứng Trì phát điên khiến Tiểu Đào không đối phó được, vì thế theo bọn họ lên xe, đi cùng đến căn hộ của Tông Ứng Trì.

Cũng may Tông Ứng Trì vẫn rất yên tĩnh, hắn tựa đầu vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại giống như đang ngủ, nhưng khi Diệp Thiều Hoài muốn đỡ hắn xuống xe, hắn lại đột ngột mở mắt.

Dưới ánh đèn xe mờ tối, Tông Ứng Trì nhìn Diệp Thiều Hoài thật kỹ, bỗng không đầu không đuôi hỏi một câu ——

"Anh Thiều, anh đến nhà em ăn cơm đi."

"Lần sau đi." Diệp Thiều Hoài đưa tay muốn kéo hắn.

"Lần sau? Lần sau..."

Tông Ứng Trì nhai hai chữ này trong miệng, tránh khỏi tay Diệp Thiều Hoài, vụng về gian nan tự mình xuống xe.

Sau khi xuống xe, Tông Ứng Trì hoa mắt lắc lư thân mình, Tiểu Đào và Diệp Thiều Hoài đồng thời đưa tay đỡ hắn, nhưng sau đó Tông Ứng Trì đứng thẳng người lập tức đẩy bọn họ ra.

Hắn đi từng bước một về phía hành lang chung cư, dáng đi loạng choạng lại ngoan cường.

Ánh sáng trong hành lang để lại một bóng đen thật dài phía sau hắn.

Hắn nghĩ, Văn Thiều nên gọi hắn đi, hắn sẽ đáp lại, sau đó nói hai giờ chiều đến dưới lầu đón hắn, sắp đến lúc rồi, hắn muốn nói ngay lập tức.

Nhưng cho đến khi hắn lảo đảo đi vào thang máy, ngồi bệt trên mặt đất, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại vẫn không đợi được câu thoại hắn muốn nghe.

Trong thoáng chốc, Tông Ứng Trì đột nhiên nhớ ra.

Không có Văn Thiều.

Không còn Văn Thiều nữa rồi.