Quyển 1 - Chương 11: Hy vọng
Sơn Tặc, thuộc về quái vật hình người, cấp bậc ở trong khoảng trên dưới cấp 10, Boss là Sơn Tặc Đầu Mục cấp 15. Chúng nó chủ yếu dùng đao thương làm vũ khí, lực sát thương thuộc loại nổi bật trong lớp quái tân thủ, bình thường đều ở rừng sâu núi thẳm, có phạm vi thế lực cố định, thường chia thành tốp ba tốp năm làm mấy hoạt động kiểu như cướp đường, nhưng bởi vì số lượng không nhiều lắm, hành tung bất định, bởi vậy không được tính vào hệ quái vật hình thể lớn trong trò chơi. Thế nhưng đêm nay không biết tại sao mà Sơn Tặc khó gặp lại xuất hiện nhiều như thế, có tới hơn 300 tên, như phát điên mà công phá từ phía Tây Hoa Quả Thôn. Có câu kiến cắn chết voi, với số lượng này đám Sơn Tặc trở nên hết sức lợi hại, hơn nữa trong đó còn mười tên Sơn Tặc Đầu Mục cấp 15. Mười tên này bình thường đều là một núi không thể có hai hổ, bây giờ lại thông đồng cùng một chỗ, sắp xếp bộ hạ trở thành một đại đội Sơn Tặc không thể khinh thường.
Tiếng ồn ào lúc nãy chính là do số lớn người chơi bị đại đội Sơn Tặc một đường gió cuốn mây tan gϊếŧ qua, đem bọn họ đánh kêu cha gọi mẹ, tử thương vô số.
Tân Thủ Thôn không có NPC vệ binh thủ hộ, Sơn Tặc như ong vỡ tổ vọt vào trong thôn, đại khai sát giới. Bọn chúng cũng rất thông minh, đi vào trong thôn cũng không tản ra, giống như một cơn sóng mãnh liệt ập đến, nơi đi qua đến con chuột cũng không lưu lại.
Kỳ thật hiện tại người chơi ở Hoa Quả Thôn có hơn hai ngàn, cấp bậc phổ biến từ cấp 5 đến cấp 8, cũng coi như một lực lượng lớn, mỗi người chém một đao cũng có thể diệt sạch đội Sơn Tặc. Nhưng địch đến quá đột ngột, người chơi lại phân tán không kịp ứng phó, làm sao tổ chức được chống cự cùng phản kích hữu hiệu? Kết quả là thất bại thảm hại, chạy trốn tứ phía, còn đám NPC trong thôn thì kẻ ôm gà, người kéo trâu, ào ào đóng cửa tắt đèn mà trốn trong nhà.
Đại đội Sơn Tặc tốc độ quá nhanh, hơn mười phút sau đã tới gần điểm hồi sinh trong thôn. Một khi điểm hồi sinh bị chiếm cứ, tình thế của người chơi lại càng không tốt, chỉ có thể chết rồi hồi sinh rồi lại chết, tuần hoàn liên tục.
Sự phát ngoài ý muốn, Đại Nhiệt không biết là họa hay là phúc, bỗng nhiên nghĩ đến một việc quan trọng hơn, không để ý nguy hiểm chạy tới khách điếm, giám thị động tĩnh của Ngụy Trưng.
Khách điếm nằm ở mặt Đông của thôn, Sơn Tặc chưa gϊếŧ tới nên vẫn an toàn, trước cửa ra vào còn có hai con gà mái mơ đang nhàn nhã bới đất bắt giun.
Xem ra Ngụy Trưng cũng không có bị kinh động, Đại Nhiệt thở phào rồi suy tư đối sách. Bỗng nhiên cửa khách điểm mở toang, bốn gã đái đao thị vệ xách đao nhảy ra, vẻ mặt căng thẳng. Ngay sau đó, Ngụy Trưng ăn mặc chỉnh tề đi ra, hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại náo loạn lớn như thế?
Một gã thị vệ đáp:
- Để thuộc hạ đi dò xét.
Hắn vừa định đi, Đại Nhiệt đã giả vờ vẻ mặt kinh hoảng chặn đường, hét lớn:
- Ngụy đại nhân, ngài nhanh chóng quay về khách điếm đi, thôn đang bị một đoàn Sơn Tặc vây công đấy ạ.
- Sơn Tặc?
Bốn gã thị vệ kinh ngạc bật thốt, trong đó một gã nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ bọn chúng biết được Ngụy đại nhân nghỉ đêm nơi này, muốn đến làm khó dễ?
Đại Nhiệt sửng sốt, ngẫm lại lại cảm thấy được rất có lý: Ngụy Trưng này chính là đại quan đương triều, một NPC đẳng cấp cao, gần như chỉ ở trong đô thành Trường An, hiện tại bởi vì muốn chém rồng mà đi tuần tới Tân Thủ Thôn cấp thấp này, đương nhiên sẽ khiến cho hệ thống biến hóa, cho nên Hoa Quả Thôn mới bị đông đảo Sơn Tặc tấn công! Ha ha, nếu như cả ngàn người chơi vô tội bị hại kia biết Ngụy Trưng là đầu sỏ gây nên việc này, không biết sẽ có cảm tưởng gì, cũng không biết có định làm cái gì không?
Ngụy Trưng giận tím mặt, quát:
- Đương kim Thánh Thượng thánh minh, giang sơn thống nhất, vạn dân an cư, lại vẫn có tặc đảng làm loạn! Người đâu, nhanh bắt chúng về đây!
Bốn gã đái đao thị vệ cùng hô lên ứng tiếng, rút đao khỏi vỏ, hướng đoàn Sơn Tặc mà gϊếŧ tới.
- Trời cũng giúp ca! Đang lo không có cơ hội, thật là "Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn"! (1)
Đại Nhiệt lập tức chạy đến bên người Ngụy Trưng, chuẩn bị xuống tay, có điều vừa nhìn thời gian lại còn kém mười phút mới đến 0 giờ, thật sự là gấp chết người. Hắn đảo đảo cặp mắt, thử bắt chuyện:
- Ngụy đại nhân, Sơn Tặc có tới vài trăm người, ngài chỉ phái ra 4 thủ hạ sợ là không phải đối thủ.
Ngụy Trưng cười ha ha, lòng đã tính trước trước nói:
- Bốn thị vệ của ta đều là cao thủ đại nội, cấp bậc ở khoảng 50, chút ít Sơn Tặc này còn không đáng nhắc đến, ngươi cứ yên tâm cùng lão phu ở đây đợi tin lành đi!
Cấp 50? Đại Nhiệt sợ tới mức lè lưỡi: chẳng trách Ngụy Trưng ung dung như thế, nếu bốn cao thủ này là thủ hạ của mình thì tốt biết mấy.
Bỗng hệ thống phát nhắc nhở: "NPC Ngụy Trưng vì khen ngợi bạn tích cực cung cấp tình báo, hướng bạn phát ra lời mời tổ đội!".
Cái này cũng được? Đại Nhiệt vui sướиɠ ngây ngất, lập tức đồng ý gia nhập đội ngũ. Ha ha, game online mô phỏng thế giới thực chính là không hề tầm thường, NPC không chỉ là một cái hệ thống cứng nhắc mà còn rất nhiều biến báo, muôn màu muôn vẻ, nhân tính hóa mười phần.
Kinh hỉ còn tại phía sau, chẳng bao lâu, bảng hệ thống của Đại Nhiệt ‘ting ting’ không ngừng, đều là nhắc nhở hắn thu được exp. Exp đạt được tần suất cao, trị số cao, cao đến mức Đại Nhiệt phải tròn mắt, tựa như một kẻ ăn mày bỗng dưng hóa thành đại tướng quân, nhàn nhã chỉ huy binh sĩ đi gϊếŧ giặc còn mình ngồi chờ công huân!
Không cần phải nói, nhất định là bốn gã đái đao thị vệ kia đã tiến công. Quả nhiên không hổ là cao thủ đại nội, gϊếŧ Sơn Tặc cường hãn mà như cắt đậu hủ, một đao trảm mấy tên, đánh đâu thắng đó. Bọn hắn là hộ vệ thân tín bên cạnh Ngụy Trưng, nhất cử nhất động đều vì Ngụy Trưng phục vụ, gϊếŧ quái thu hoạch exp tự nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ tiện nghi cho con heo lười Đại Nhiệt, nghe tiếng ‘ting ting’ nhắc nhở như nghe một khúc nhạc giao hưởng Beethoven. Hắn đã muốn hạnh phúc đến quên thời gian trôi qua, quên luôn cái nhiệm vụ đê tiện kia, chỉ ngây ngốc cười rồi tận hứng mà hát:
- Ô! Anh chỉ là cho em một nhánh cây, mà em lại trả anh một cây đại thụ. Ồ! Anh vốn chỉ tặng em quả trứng gà, mà em lại trả anh cả con gà. Ố ô! Anh chỉ muốn xem bộ ngực của em một chút thôi, mà em lại cho anh xem sạch…
Cùng lúc đó, rất nhiều người chơi đang luyện cấp bên ngoài đã nghe tin chạy về, dưới sắp xếp của một vài nhân vật lão đại tập kết thành một đội ngũ mấy nghìn người ở cửa Nam thôn, tiếng hét vang trời, thề đem Sơn Tặc một lưới bắt hết. Nhưng bọn hắn vào đến thôn thì chỉ còn thấy bốn đái đao thị vệ kia vung trường đao trong tay một lần cuối cùng…
Đội ngũ ngàn người nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên trên người bốn cao thủ đại nội, giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh:
- Đại ca, chúng ta là đang nằm mơ hay là đang xem phim bom tấn của Hollywood thế?
- Cả hai đều không phải, chúng ta đang xem tiểu thuyết
- Tiểu thuyết? Tiểu thuyết gì biếи ŧɦái như vậy?
- Tiểu thuyết YY trên Internet!
- ...... %¥)(. . . ! #¥¥#¥% ... —*^...
Exp rốt cục ngừng tăng, Đại Nhiệt như ở trong mộng mới tỉnh, phát hiện mình ngồi tên lửa một phát từ cấp 5 lên cấp 16, quá hạnh phúc, còn cái gì hạnh phúc hơn việc có người chu cấp cho mình ăn no rồi nằm, nằm chán lại ăn đây?
Ngụy Trưng vuốt râu cười to nói:
- Sơn Tặc đã diệt, không chịu nổi một kích!
Tiếng cười của hắn khiến Đại Nhiệt lập tức phục hồi tinh thần lại: thiếu chút nữa quên đại sự! Nhìn thời gian, đã qua 0 giờ, hắn lập tức động thủ.
"Bạn thi triển Thập Bát Mô đối với NPC Ngụy Trưn, kết quả thành công, trộm được một kiện vật phẩm, exp kỹ năng gia tăng 10%."
Lạy trời lần này mò trúng đi, đừng có hết qυầи ɭóŧ lại đến áσ ɭóŧ nhé.
Đại Nhiệt nhanh chóng xem hành trang, quả nhiên là một tấm lệnh bài lấp lánh màu vàng: [Trảm Long Lệnh]!
"Lệnh bài chém rồng làm từ huyền ngọc! Lệnh bài vừa ra, vạn long thần phục! Đây là vật phẩm nhiệm vụ, không thể giao dịch, không thể sử dụng, không thể rơi xuống!" Hàng chữ chú thích khí phách mười phần, uy phong lẫm liệt biểu lộ rõ thân phận lệnh bài.
Đạt được ước muốn, Đại Nhiệt cầm lệnh bài, sung sướиɠ chạy đi tìm Dạ Xoa trả nhiệm vụ lĩnh phần thưởng. Mà Ngụy Trưng không hề phát hiện, còn đứng ở cửa khách điếm, cười dài nghênh đón 4 thị vệ chiến thắng trở về…
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: ý nói trong khó khăn tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du: “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ/ Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – “Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Qua liễu thấy hoa lại gặp làng”.