- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Lịch Sử
- Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo
- Chương 33: Tín ngưỡng của nhau
Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo
Chương 33: Tín ngưỡng của nhau
Hai người quấn lấy nhau về bên giường, nhiệt độ trên chiếc chăn vẫn chưa tan hết, thậm chí Linne còn ngửi được mùi vị của Reto.
Cậu chỉ thấy toàn thân nóng rực, vội vã cởϊ qυầи áo của thượng tá. Reto không cho cậu đυ.ng vào dây áo của mình, dùng một tay để lật Linne lại như xách một con thú nhỏ, đầu gối đè lên mông cậu, dây áo lành lạnh bằng tơ lụa quấn hai vòng quanh cổ tay Linne, thắt lại thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp. Hai tay Linne bị hắn trói sau lưng, chiếc dây áo thoạt nhìn mỏng manh thế mà lại khá chắc chắn, giãy giụa cũng không hề hấn gì.
Reto lột đồ ngủ của cậu một cách thô lỗ, giống như bóc đi lớp vỏ dư thừa của một phần quà tặng. Mông Linne chợt lạnh, co chân đạp hắn: "Khoan đã! Mẹ kiếp, ai cho anh trói em? Anh dám đánh mông em thử xem!"
Reto cười, véo mông cậu một cái: "Em bắn tôi bao nhiêu phát đạn, tôi đánh mông em vài cái cũng không được?" Hắn không chờ Linne trả lời, dứt khoát tét vào mông Linne, tiếng vỗ giòn tan vang lên. Linne lập tức thở gấp, không chỉ mông, cả phía trong đùi cũng đỏ lên. Mặt cậu cũng đỏ bừng đầy khả nghi.
"Anh, đợi đã..." Linne cắn răng: "Anh đợi đấy, chờ chút nữa em sẽ xử lý anh thế nào!"
Reto mặc kệ cậu muốn "xử lý" hắn ra sao, lúc này hắn chỉ muốn chơi cho thỏa thích. Cái mông đỏ bừng của Linne kí©h thí©ɧ thị giác của hắn, Reto tháo roi ngựa trên tường phòng ngủ xuống, quất một roi kêu vang giữa không trung.
"Tôi nghĩ em sẽ thích thứ này, em thích găng tay của tôi như vậy mà." Reto cười đầy lễ độ, đuôi roi ngựa nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Linne, chạm vào môi cậu: "Liếʍ."
Linne phải thừa nhận rằng cậu thấy hưng phấn, cảm giác lành lạnh của roi ngựa trên da khiến cậu run lên, cậu đưa lưỡi liếʍ đuôi roi ngựa, quấn lấy rồi ngậm vào. Hơi thở của Reto trở nên nặng nề, tay bắn tỉa cố ý trừng mắt nhìn hắn một cách khıêυ khí©h. Lần đầu hai người gặp nhau, cả người Linne đẫm máu, phía dưới lõα ɭồ, cậu cũng nhìn hắn với ánh mắt y như vậy. Chỉ với một ánh mắt, Reto đã hoàn toàn bị khơi dậy ham muốn.
Linne cố ý, cậu phát ra những âm thanh mυ"ŧ mát, đầu lưỡi đỏ tươi quấn lấy chiếc roi ngựa màu đen rồi liếʍ ướt nó, tựa như hai con rắn đang quấn lấy nhau để giao phối. Chẳng ai biết vì sao một quân nhân lại có đầu lưỡi linh hoạt đến thế, mặt trên của lưỡi cũng ướt sũng, để lại vệt nước trong suốt và óng ánh trên món đồ bằng da.
Sự đối lập về màu sắc đã kí©h thí©ɧ thị giác của người xem, Reto bỗng nổi trận lôi đình. Hắn rút mạnh roi ngựa trong miệng Linne ra, quất một roi lên cái mông săn chắc, Linne rên lên một tiếng thật khẽ, cả khuôn mặt đã đỏ như cà chua. Cậu rêи ɾỉ một cách e lệ, ngắn ngủi và nhẫn nhịn, đối lập hoàn toàn với hình tượng một tay lính bắn tỉa oai vệ kiên cường trong dĩ vãng, giống như một con thú non đang cào móng vuốt vào lòng Reto, chỉ một âm thanh ấy đã đủ để người đàn ông mất hết hồn phách.
Reto cười lạnh lùng, liên tiếp quất mười phát roi, phía dưới của Linne đã hoàn toàn cương cứng, dương v*t đứng thẳng lên, cọ ướt một mảnh drap giường. Tay bắn tỉa mang khuôn mặt đỏ lựng, đôi môi khẽ mở thở ra một hơi đầy khiêu gợi, cậu vô thức thẳng lưng lên, giống như đang đưa mông đến bên chiếc roi ngựa. Cậu đạt được kɧoáı ©ảʍ thực sự khi bị quất roi, Reto càng bạo lực, cậu càng thỏa mãn.
Reto tò mò liệu có người thứ hai đã đối xử với cậu như vậy chăng, hoặc là liệu có ai đó biết về sở thích tìиɧ ɖu͙© mang tính ngược đãi, méo mó đầy bệnh trạng của cậu. Trên chiến trường, Linne là lính đặc chủng xuất sắc về mọi phương diện, khả năng kháng áp lực của cậu không cần phải nghi ngờ, nhưng Reto hiểu, tính kháng áp lực bất bình thường có thể hình thành nên bệnh thái. Linne phải thừa nhận áp lực cường độ cao trong thời gian dài, cậu cần một con đường để giải phóng và trút cảm xúc, chỉ riêng tìиɧ ɖu͙© chưa chắc đã có thể thỏa mãn sinh lý của cậu một cách đơn thuần, cần phải điều chỉnh về tinh thần nữa.
"Em nên nhìn dáng vẻ của chính mình lúc này," Reto ghé vào tai cậu thì thầm: "Em đẹp lắm, Linne. Tôi đảm bảo rằng gái làng chơi đắt đỏ nhất Balkan cũng kém em một phần vạn. Serbia thế mà lại nuôi dưỡng em trong Đơn vị đặc nhiệm, họ nên đưa em vào trại điếm ở quân doanh, ở đó em có thể phát huy tác dụng không kém gì một tay súng bắn tỉa."
Hắn đặt roi ngựa sang một bên, tách hai cánh mông Linne ra rồi bắt đầu dịu dàng liếʍ bên trong. Một bàn tay hắn vòng ra phía trước và khống chế dương v*t của cậu. Linne giật mình thở dốc, đầu lưỡi và ngón tay mang đến kɧoáı ©ảʍ gấp hai lần khiến cả người cậu run lên, cậu rêи ɾỉ đầy kìm nén và yếu ớt, âm điệu liên tục thăng lên, giống như một hợp âm dần lên cao của đàn cello.
Rất nhanh, lưng Linne xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, khiến cho làn da khỏe mạnh của cậu thêm bóng loáng. Cái đẹp về thân thể của một lính đặc chủng vượt xa một vận động viên, nó sang quý hơn cả một món đồ cổ, những vết sẹo là đường vân của sự gian khổ, tóc là trang sức mà sinh mệnh ban tặng, là tạo hình của thiên nhiên, thoạt nhìn vô cùng sống động. Reto thậm chí có thể tưởng tượng ra mình sẽ bày một bộ dụng cụ pha trà của Trung Quốc lên lưng cậu, coi thân thể vô giá này như bàn trà để chiêu đãi khách quý.
Qua lăng kính vạn hoa của tìиɧ ɖu͙©, cơ thể con người sẽ sinh ra cái đẹp nghệ thuật. Một cơ thể được giải phóng ra khỏi sự lao động và những công năng, chỉ có đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© mới đạt được sự tăng lên về giá trị. Cơ thể con người trần trụi và thuần túy là thứ đáng giá nhất, không chỉ bởi vì nó là chất dẫn của linh hồn và tư tưởng, mà còn vì nó đã trải qua sự đắp nặn của tính chất sinh vật và dòng thời gian. Cơ thể bây giờ, Linne bây giờ, khuôn mặt cậu, khung xương cậu, ánh mắt và màu tóc của cậu... đều là thành quả tinh túy của sự phát triển sinh vật nhân loại, đương nhiên sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật, cậu chính là châu báu có giá trị nhất của tự nhiên.
Reto hôn lên mỗi tấc của thân thể này một cách tôn sùng, hắn gần như đạt được trải nghiệm về tôn giáo. Hôn môi biến thành cách thức trao đổi giữa hắn và Linne. Linne đáp lại hắn bằng những tiếng thở dốc và làn da run rẩy, lúc này họ có thể tỉnh lược ngôn ngữ, dùng thân thể làm vật dẫn, tất thảy tin tức đều được truyền qua dòng điện của tìиɧ ɖu͙©, đó là mã Morse thuộc về riêng họ, là ngôn ngữ bí mật mà chỉ hai người mới hiểu.
Tiếng khóc của Linne càng ngày càng nín nhịn, mà Reto thì càng lúc càng động tình. Cuối cùng, hắn cưỡi hẳn lên người Linne, nắm lấy dây trói trên tay cậu như nắm dây cương của một con ngựa hoang. Hắn khiến Linne như phát điên --- Một cảm giác phát điên theo hướng tích cực. Cậu thở dồn dập, thúc giục Reto nhanh hơn nữa, mạnh hơn nữa. Cậu tình nguyện vứt bỏ lý trí, bằng lòng làm nô ɭệ về cảm quan, thân thể van xin cậu hãy từ bỏ giãy giụa và biến thành một loài thú vật, tế bào toàn thân đang kêu gọi Linne đầu hàng.
Sau cùng, Reto lật người Linne lại thật mạnh, kết hợp với Linne từ chính diện và hôn cậu. Linne ngẩng đầu lên, mồ hôi chảy xuống như giọt sương đọng trên chiếc lá, khóe mắt cậu sưng đỏ, đồng tử mất tiêu cự. Reto tiếp nhận đôi môi đỏ mọng của cậu, tham lam cắи ʍút̼. Mũi Linne lại phát ra tiếng ngân nga thật khẽ, dương v*t bắn tinh dồn dập khiến bụng Reto dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, mồ hôi cũng quyện lại cùng một chỗ, vừa ướt vừa dính, làn da hai người dán sát lại với nhau, nếu hơi cử động còn cảm nhận được cảm giác dính nhớp.
Reto ra chậm hơn cậu một chút --- Thuần phục là quá trình tạo niềm tin có trước có sau, Linne giao bản thân cậu cho hắn, sau đó hắn mới giao chính mình cho Linne --- Trong mấy giây cao trào, hắn đã nghĩ, e rằng từ nay hắn và Linne không thể chịu đựng sự chia lìa được nữa.
Reto dần tỉnh táo lại từ dư âm, hắn cảm nhận được mái tóc ướt mồ hôi của Linne đang dán vào ngực mình, hai người tản ra hương vị của tìиɧ ɖu͙©, giống như một con thuyền gỗ ngâm mình trong nước biển nhiều năm, ướt sũng, nặng nề, tanh mặn, mục nát. Reto lại gần ngửi làn da của Linne, khắc một nụ hôn lên bả vai của người yêu. Hai chân họ quấn lấy nhau, làn da sưng đỏ nóng rực của Linne dán vào đùi hắn, Reto đưa tay vuốt ve đầu gối no đủ và lõα ɭồ của cậu, tưởng tượng đó là quả táo của Satan đang nằm trong tay mình.
"Trước kia ở Đơn vị đặc nhiệm có một chuyện cười." Linne nói bằng giọng mềm mại: "Nói là muốn thí nghiệm độ trung thành của binh sĩ với quốc gia, xem có cương lên được với phụ nữ phe địch hay không. Khi đó bọn em sẽ lén đến mấy cửa hàng bán băng đĩa lậu, phim nước gì cũng có, anh không tưởng tượng được đâu, họ còn quay cả phim về gái Hồi giáo. Phải thừa nhận là rất nóng bỏng. Sự thực chứng minh, cơ thể con người không quan tâm đến chính trị hay chủ nghĩa dân tộc gì cả."
Reto cười một tiếng thật trầm: "Em cũng xem à?"
"Mhm? Anh chưa từng xem?"
"Tôi còn tưởng em sẽ có một cô gái cố định, hoặc là có cách giải quyết riêng."
"Anh biết mà, trong quân đội toàn những thằng khốn thừa thể lực, cho dù có huấn luyện mười hai tiếng một ngày thì lúc tắt đèn cũng trèo tường chuồn khỏi ký túc xá đi chơi gái cả đêm, sau đó trở về trước khi chuông buổi sáng kêu. Ngày hôm sau lại tiếp tục mười hai tiếng huấn luyện."
"Em thì sao? Em cũng trèo tường ra ngoài tìm gái?"
"Đừng giở trò đấy với em." Linne lười biếng trở mình, cảnh cáo Reto: "Trước khi gặp anh thì em độc thân, em có cô nào hay không, anh không có quyền can thiệp. Em thích tìm mấy cô một buổi tối là chuyện của em. Hay là anh mong em vẫn còn là trai tân? Đừng để em coi thường anh, em cho rằng trai tân toàn là đám bất lực vô tích sự đấy."
Reto bật cười: "Tôi không có ý tra xét tình sử của em, rất xin lỗi nếu khiến em hiểu lầm." Hắn hôn lên môi người yêu: "Tôi chỉ muốn tìm hiểu sở thích của em, ví dụ như em thích bối cảnh thế nào, hình tượng ra sao, cách chơi kiểu gì. Em hứng thú với dáng người nữ tính hóa hơn chăng? Hay là em thích chơi bịt mắt? Tôi nghĩ việc tìm hiểu đầy đủ sẽ làm cuộc sống tìиɧ ɖu͙© sau này của chúng ta thuận lợi hơn."
"Ừm, từ từ rồi anh sẽ biết hết." Linne vuốt ve ngực hắn, đầu ngón tay đảo quanh, thái độ rất thờ ơ: "Trước kia em thích đám trẻ tuổi, anh biết đấy, lính mới đơn giản và còn non xanh lắm, rất dễ bắt nạt. Nói mấy câu nặng lời hoặc lấy kết quả khảo sát ra để dọa là ngoan ngoãn chơi với anh ngay. Mùa chiêu binh hàng năm cứ như mừng năm mới."
"Đối với em thì đúng là tôi hơi lớn tuổi thật." Reto chẳng tự ti, hắn biết rõ ưu thế của mình: "Nhưng mà chín chắn đứng tuổi cũng có ưu điểm, bạo dạn và nhiệt tình, tôi đoán chắc chẳng có cậu lính mới nào dám đánh mông em, phải không?"
Linne lập tức lườm hắn một phát, nắm cổ áo hắn rồi xoay người ngồi đè lên. Reto vẫn giữ vững nụ cười, mặc cho Linne chơi đùa. Linne cúi đầu, sự nguy hiểm trên mặt biến thành nụ cười tươi đầy quyến rũ, hôn môi Reto một cách tàn nhẫn.
"Có ưu điểm hay không thì phải thử mới biết được, đúng chứ?" Linne thì thầm.
Reto biết cậu lính đặc chủng này thù dai, vừa rồi hắn trói cậu lại, còn đánh mông cậu, tuy là vì giải trí nhưng Linne là người nói lời giữ lời, câu "chờ chút nữa em xử lý anh" của cậu nhất định sẽ được thực hiện.
"Nếu tiếp tục thì chúng ta sẽ bỏ lỡ bữa trưa đấy." Hắn cẩn thận nhắc nhở tay bắn tỉa.
Linne lôi cổ áo hắn, cắn lên môi Reto: "Quên mẹ nó bữa trưa đi."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Lịch Sử
- Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo
- Chương 33: Tín ngưỡng của nhau