Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tứ Đại Danh Bộ Đại Đối Quyết: Tẩu Long Xà

Chương 5: Đêm nay ta đợi ngươi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày chín hữu sự

Phi thi dưới trăng.

Đêm ngày mười không có chuyện gì để nói, một đêm bình an.

Bình an, tuy nói là bình an nhưng người trong Diễm Mộng khách điếm đều đã thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.

Nhưng địch nhân cũng không hiện thân.

Ngay cả quỷ ảnh cũng không có một bóng.

Mọi người trong khách điếm qua vấn đề này:

“Là ai giả quỷ?”

“… có phải Ngô Thiết Dực đã biết chúng ta muốn đối phó lão, cho nên mới… ”

Ý kiến trong lòng mọi người cũng muốn nói ra nhưng vừa nói ra lập tức đã bị phủ nhận.

“Nếu như Ngô Thiết Dực đã biết được trên tay lão nắm giữ trọng binh như Trang Hoài Phi, Vương Phi, Đường Hóa, Chu Sát Gia cùng Sát Nhân Vương lực chiến đấu tuyệg đỉnh cần gì phải đợi chúng ta làm khó dễ? Tội gì giả thần giả quỷ? Bọn họ đại khái xông tới gϊếŧ, chúng ta còn trở tay không kịp!”

“Nếu Ngô Thiết Dực biết chúng ta muốn hãm hại hắn, sao lão không tiên hạ thủ vi cường lại tránh ra mà đi đường vòng, lão tuyệt đối không cần hao phí thời gian chạy trốn trọng yếu của lão mà giả quỷ dọa người như vậy!”

“Coi như đây là hảo sự do Ngô Thiết Dực làm ra vậy nữ quỷ kia là ai? Tại sao chỉ gϊếŧ mấy con gà, con vịt, tiểu miêu, tiểu cẩu?… chẳng lẽ Ngô Thiết Dực lại không dám hạ thủ gϊếŧ người sao?!”

“Chỉ sợ … ”

Dù sao thì cũng là thanh âm không đồng tình.

Thật ra thì mọi người sợ nhất chính là nghe được Ngô Thiết Dực đã bắt tay vào đối phó bọn họ… Sự thật này thật sự so với chuyện ma quái còn đáng sợ hơn.

Tuy nhiên ngày mười cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Ngoài ý muốn là ngày mười một.

Chuyện này cũng không coi là ngoài ý muốn.

Bởi vì kể từ khi quái sự bắt đầu vào ngày năm thì luôn cách một ngày thì quái sự phát sinh.

Chuyện đêm nay là ngoại lệ.

Bởi vì trên thực tế cũng không có phát sinh sự kiện gì quái dị.

Nhưng trong Diễm Mộng khách điếm mọi người rất khẩn trương, buông đao cầm đao, thả thương nắm thương, ngay cả Thiết Bố Sam tất cả bọn họ đều ngủ đứng, Đỗ Tiểu Nguyệt thảm hơn ngủ không được, hai tay nắm chặt thành giường đến tận hừng sáng, đến nỗi hôm sau đốt ngón tay nàng nổi hằn gân xanh, ngón tay tê dại, lòng bàn tay móp méo tất cả đều tụ máu bầm!

Quái sự đêm nay không phải là một chuyện.

Mà là mộng!

Diễm Mộng lần này đã không có diễm mộng.

Mà là một cơn ác mộng.

Nàng mơ thấy đột nhiên có một nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thân hình thon dài, cao gầy tấn công nàng, tập kích nàng.

Nàng phản kích trong kinh hãi.

Nàng đánh trúng cô ta nhưng nữ nhân kia đột nhiên biến đổi.

Biến thành một lệ quỷ hết sức kinh khủng, toàn thân da thịt trắng nõn đều vữa nát từ bên trong tróc ra, mắt miệng, trong mũi dịch nhờn tràn ra ngoài ngoằn ngoèo bám dính trên người đến mức chính nó cũng hoà tan, chảy ra từ từ biến thành một vũng máu vừa nhầy nhụa vừa thối tha kinh người …

Thật đáng sợ!

Nàng đột nhiên tỉnh giấc!

Thức tỉnh.

Nhưng sau khi tỉnh lại còn kinh hoảng hơn.

Cơn ác mộng sau khi tỉnh lại mới thật sự là cơn ác mộng.

Bởi vì cơ hồ cùng một lúc mọi người trong khách điếm đồng loạt tỉnh giấc (lúc này khách điếm không có ngoại nhân, cũng không còn cho khách lạ mướn phòng căn bản cũng không có lữ khách vào lúc này đến đây tìm nơi ngủ trọ).

Có người tỉnh giấc.

Có người thì thét chói tai rồi tỉnh lại.

Có người sau khi tỉnh lại còn không biết mình đã tỉnh mà cho là mình còn trong cơn ác mộng.

Có thể thấy được ác mộng thật sự là ác mộng.

Ác mộng sâu thẳm.

Hơn nữa mọi người lại mơ thấy cùng một giấc mộng.

Cùng một nữ nhân.

Cùng một loại biến hóa.

Cùng một cơn ác mộng!

Cơn ác mộng chỗ đáng sợ nhất chính là tỉnh không được.

… mỗi lần đều mơ một loại ác mộng cố nhiên đáng sợ, nhưng mọi người đồng thời mơ cùng một cơn ác mộng quảthực quá kinh khủng, bởi vì nó khiến người ta phân biệt không rõ rốt cuộc là cơn ác mộng hay là thực tế kinh khủng cuối cùng có phải đã phát sinh hay không? Xảy ra chưa? Hay vẻn vẹn chỉ là một ác mộng giống nhau mà thôi!

Nhưng cơn ác mộng đáng sợ nhất là chỉ chuyện khác.

Sau khi tỉnh lại bọn họ phát hiện không phải là mộng.

Mà là chân thực.

Bọn họ tỉnh giấc.

Cả kinh mà tỉnh giấc.

Trong khách điếm dày đặc sương.

Hoang sơn cũng bao phủ sương lạnh.

Trong sương mù.

Phía trước cửa sổ.

Có thân hình một nữ nhân trắng như tuyết, như đao phất phơ rũ xuống, tựa như không có chút trọng lực nào, thân thử trắng như lưỡi đao tựa như một mảnh lụa trắng không trọng lượng nương theo gió tựa như tửu kỳ chầm chậm trôi qua cửa sổ.

Hồ Kiêu kịp lúc nhích tới gần trước cửa sổ kịp thời liếc thấy được nữ nhân phiêu hốt trên không tung kia ngũ quan phun đầy máu.

Đôi mắt sắc bén Hồ Kiều phát hiện ra một chuyện nữa.

Có một giọt không phải là máu!

Mà là nốt ruồi!

… mộ nốt ruồi lớn màu đỏ.

Màu máu!

Nốt ruồi ở cằm dưới nữ nhân nọ, dưới môi.

… bọn hắn phát hiện nốt ruồi thứ hai trên phi thi!

“Là bên trái? Hay bên phải?”

Điểm kỳ quái chính là Tôn Diễm Mộng đối với chuyện này hỏi vô cùng cẩn thận, rất tường tận.

“Bên phải!”

“Ngươi khẳng định?”

Diễm Mộng sắc mặt phủ một làn sương u ám.

Rất nhạt, tựa như một lớp mây mờ kéo nhẹ che ánh trăng.

Chuyện này cũng khó trách, hiện tại trong lòng mọi người ác mộng đã thay thế diễm mộng. Ngay cả chính nàng cũng vừa tỉnh lại trong cơn ác mộng đã bị cuốn trong cơn ác mộng khác!

Hồ Kiều cũng không hài lòng Mộng tỷ không tín nhiệm nàng như vậy cho nên giọng nói cũng có chút buồn bã.

“Dĩ nhiên khẳng định! Mặt của nàng ở chỗ này!” nàng vung tay múa chân chỉ về phía cửa sổ :”Ma nữ kia hướng về ta từ bên này, chỗ kia là tay trái ta, nó hướng về phía bên trái ta trên mép có một nốt ruồi màu hồng vậy đương nhiên chính là bên phải nó rồi… sao lại sai được?”

Nàng chẳng những mắt tinh mà trí nhớ cũng tốt.

Bởi thế nàng đối với hai điểm này thật sự có chút dương dương tự đắc cho nên tư thế đứng lên cũng có chút khoa trương, tay quơ miệng nói.

“… đêm tối như thế làm sao ngươi có thể thấy rõ ràng như vậy?”

“Ta không biết! Dù sao nữ quỷ kia toàn thân tựa như phản chiếu bạch quang, toàn thân tỏa sáng. Mấy ngày qua trăng không phải là rất sáng đấy thôi?” Hồ Kiều chu miệng nói:”Dù sao thì đó cũng chỉ là một con nữ quỷ mà thôi … nhìn thấy một con nữ quỷ hay là một con huyết quỷ dài sọc, (nàng đánh miệng qua lại liên tục) thật là vận rủi tám đời rồi có cái gì tốt đâu! Ta có tham công cũng không tranh giành cái công lao này… ”

Diễm Mộng nghe xong không nói một lời, ‘chát!’ đã tát nàng một bạt tai.

Một bạt tai này đánh mặt nàng nóng bỏng như lửa nhưng Hồ Kiều chính mình cũng không biết rốt cuộc đã có lời gì mạo phạm đến Diễm Mộng.

Mọi người đều ngơ ngác.

Không ai hiểu vì sao Diễm Mộng lại nổi hung như vậy, chỉ biết lão bản hôm nay sắc mặt rất khó nhìn.

Một gương mặt màu da như quả đào chín đỏ mà nay lại nhuốm chút màu gan heo tâm tình ắt cũng sẽ không tốt cho lắm.

Điểm này ngay cả nam nhân thô lỗ như Độc Cô Nhất Vị cũng nhìn ra.

Nhưng gã cũng nhìn không ra Diễm Mộng vì sao lại động nộ đến mức ấy.

Đối với một người háo sắc như gã mà nói việc một nữ nhân hay nữ thi mặc kệ, không mặc quần áo trôi là đà ngang cửa sổ gã nhất định phải mở to mắt mà nhìn, nhìn chán rồi có gì hãy nói sau … bất kể nàng có phải là quỷ hay không!

… về phần nốt ruồi thì bất kể màu hồng, đen, xám tro hay mơ mơ hồ hồ cũng không phải chuyện gã quan tâm!

Gã tức giận và lo lắng nhất chính là chó của gã … rốt cuộc đã chết ra sao? Mấy con mất tích đã xảy ra chuyện gì?

Cho nên gã nghĩ lơ mơ vài chuyện như thế rồi cất tiếng khuyên một câu:”Bỏ đi! Một cái nốt ruồi có là cái gì đâu? Coi như nó mọc trên mông nữ quỷ ấy cũng có sao đâu?!”

Gã không tưởng được Tôn Diễm Mộng nghe xong sắc mặt đại biến.

… vốn đang có màu gan heo hiện tại sắc mặt nàng đã chuyển xám xịt như một đống tro tàn.

Nhìn vẻ mặt, ánh mắt nàng quả thực như muốn đem đầu lưỡi Độc Cô Nhất Vị cắt đi vậy!

Độc Cô Nhất Vị trời không sợ, đất không sợ nhưng rất sợ Tôn Diễm Mộng giận.

Cũng không phải vì gã nhát gan.

Mà vì gã yêu nàng.

… yêu một người vốn khó tránh khỏi có đôi chút e sợ người kia. Yêu đủ sâu, sợ đủ dày. Vạn nhất trở mặt, tuyệt tình, tuyệt nghĩa hoá yêu thành hận thì oán còn nặng nề hơn!

Hồ Kiều đang khóc.

Hức hức, nghèn nghẹn … nàng dĩ nhiên cảm thấy mình rất oan khuất … nhưng cũng không khóc thành tiếng bởi vì dù sao tiểu thư vốn rất ít khi biến tính như thế này

Lúc này, chỉ nghe tiểu thư sắc mặt lạnh lùng đầy âm khí nhìn ra phía ngoài bầu trời đả tảng sáng, bình mình đang ló dạng trên dãy hoang sơn nói một câu:

“Cũng tốt! Nếu ngươi tới thì tới đi … tối nay ta chờ ngươi!”

Mọi người nghe thấy đều cảm thấy lạnh người.

Nhìn vẻ mặt Diễm Mộng lông tóc muốn dựng đứng cả lên.

Độc Cô Nhất Vị cho là gã hơi có thể hiểu được tâm tình của nàng … Diễm Mộng dù sao cũng là nữ nhân của gã, gã ở nơi này độc bá ba năm chưa mãn phiên há có thể cho phép người khác càn rỡ? Cho nên gã vươn mình che kín bởi cửa sổ vì ánh mặt trời đã từ từ chiếu sáng, gã phấn phấn khởi khởi hô lớn:

“Con quỷ chết bầm! Ngươi nghe rõ cho ta! Ngươi đừng bày trò nam giả nữ trang, bày trò hạ lưu đê tiện, ngươi gọi luôn cho đám hạ tiện cửu lưu, kỹ nữ hoá trang thành quỷ mà tới đây cho đủ bộ! Lão tổ ngươi không sợ ba cái trò hù doạ của ngươi! Ngươi gϊếŧ chó của ta, độc chó ta ngươi nhớ kỹ cho ta, ta nhất định sẽ nấu chín con heo của ngươi, làm thịt bầy dê của ngươi, đem ruột heo thế chỗ tiểu đệ của ngươi, đem sừng dê cắm vào lỗ tai của ngươi! Có giỏi sáng mai người đến đây đấu một trận sinh tử, không cần bày ra cái trò hù doạ trẻ con này nữa. Đồ đàn bà! Có giỏi ngươi dẫn đám lâu la của ngươi đến đây ta thề không đánh cho ngươi thành quỷ cũng biến ngươi thành tiên! Đồ con rùa!”

Gã đứng ra trước cửa lớn khách điếm hướng về ngọn núi mà chửi rủa.

Gã chửi đến thống khoái anh hùng.

Nhìn bộ dáng của gã hết sức uy phong lẫm liệt, chính khí trường tồn.

Gã tựa như muốn hiên ngang muốn đúc mình thành một tượng đài.

Diễm Mộng nghe gã chửi rủa thần sắc tựa như có khá lên một chút.

Ít nhất nơi khóe miệng có chút cười.

Tia nắng chiếu vào bao trùm khoé miệng nên cũng hơi khó thấy nét cười đó.

Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, thở ra một hơi dài.

Sau đó nàng nhẹ giọng nói:”Ngươi có biết không ngươi thật sự rất …”

Độc Cô Nhất Vị lập tức quay đầu lại.

Hơn nữa còn là bất ngờ quay đầu lại.

Dung quang gã toả sáng, râu tóc dựng ngược, tinh thần phấn chấn, hăng hái bừng bừng hỏi lại:

“Rất cái gì?!”

Diễm Mộng muốn nói gì đấy rồi lại thôi.

Nhưng nàng biết Độc Cô Nhất Vị nhất định có thể hỏi tới không ngừng … cái gã nam tử lỗ mãng này một khi đã tò mò so với bà tám còn quái đản hơn.

Cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là đáp:

“… rất uy phong!”

Lời này nói ra Độc Cô Nhất Vị dĩ nhiên rất cao hứng.

Cho nên từ đêm đó đến hết ngày thứ hai gã vẫn mở rộng hai cánh tay nạnh trước cửa lớn tựa như nhất nhân trấn điếm quan, vạn nhân bất đáo. Gã không nhúc nhích, một ly cũng không.

Lần này gã thật sự hoá thành pho tượng sống.
« Chương TrướcChương Tiếp »