Chương 4: Phi thi dưới trăng

Tuy nhiên ngày tám vô sự.

Bình an vô sự.

Hữu sự ở ngày chín.

Đêm hôm đó, trăng sáng đã hơi tròn hơn nữa rất sáng.

Ánh sáng xanh ngắt.

Lãng đãng âm u.

Lý Tinh Tinh cùng Ngôn Trữ Trữ hai cô gái này rất có thi ý.

Các nàng thật sự là những thiếu nữ ôm ấp tình cảm thi ca.

Các nàng thích ở dưới ánh trăng đàm thi, ngâm thi, phú thi, luận thi. (Ở đây đúng ra phải dịch thi thành thơ nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến mạch truyện của tác giả, đành để nguyên – ND)

Kết quả các nàng quả thực thấy thi.

Phi thi!

… phi thi dưới trăng.

Phi thi dưới trăng hay là thi thể phi hành trong ánh trăng.

Là thi thể!

Tuyệt không sai! Thật sự là thi thể!

… nhìn rất rõ ràng tựa như một quầng mây trôi lặng lẽ dưới ánh trăng, thi thể trôi ngang tựa như trôi trên một dòng sông phẳng lặng như gương.

Là thi thể nữ nhân!

… các bộ phận hé lộ rất rõ ràng, mỹ lệ, xinh đẹp, là thi thể một nữ nhân!

Là Ngôn Trữ Trữ cùng lý Thanh Thanh tận mắt nhìn thấy!

Cảm giác rất sợ hãi.

… cơ hồ hù chết người ta!

Các nàng vốn ở dưới ánh trăng phú thi không ngờ quả thực thấy được nữ thi phi hành!

Lúc các nàng báo lại với Tôn Diễm Mộng nàng cơ hồ răng cắn phải lưỡi, như nuốt mất lưỡi, một câu nói bị doạ đến phân thành bảy tám câu, sau khi nói xong thở gấp không thôi, sau khi thở gấp mới nói được câu thứ hai.

So ra Ngôn Trữ Trữ coi như tương đối trấn tĩnh hơn một chút.

Nhưng trấn định nhất không phải là nàng.

Cũng không phải là Đỗ Tiểu Nguyệt, Trương Thiết Thiết vì mới nghe xong nét mặt các nàng đã đông cứng lại.

Thậm chí cũng không phải là người có vẻ mặt không có chút biểu tình Thiết Bố Sam.

Mà là Diễm Mộng.

… người luôn sợ quỷ, Tôn Diễm Mộng!

“Các ngươi thấy phi thi?”

“Đúng vậy!”

“Là nữ phi thi?”

“Đúng vậy!”

“Làm sao biết đó là nữ thi?”

“Đương nhiên là nữ! Nàng không mặc y phục!”

… trong tình huống không có mặc quần áo tự nhiên nhìn rất rõ ràng. Không! Là nam nữ rõ ràng, chẳng những người sống như vậy đến cả quỷ cũng không khác.

(nhưng quỷ có thật tựa như người cũng chia nam nữ sao?)

“Nó … có gì đặc biệt không?”

“Tóc của nàng rất đen” Lý Tinh Tinh nói:”Rất dài …”

“Dài bao nhiêu?”

“Rất dài, dài lắm … nếu như để thẳng nhất định dài hơn thân thể của nàng, thân thể của nàng vốn cũng rất dài nếu như đứng lên sợ rằng so với Thiết Thiết còn cao hơn!”

“Giữ miệng!”

Câu này là do Trương Thiết Thiết quát.

“Còn có cái gì đặc biệt nữa không?”

“Da của nàng rất trắng, tay, cánh tay, chân, ngực … cũng rất trắng!” Lần này là Ngôn Trữ Trữ đáp.

“Rất trắng sao?”

“So với ánh trăng còn trắng hơn!”

“Ánh trăng?”

Diễm Mộng tựa hồ đối với tỷ dụ này quá mơ hồ không lấy làm hài lòng, Ngôn Trữ Trữ không thể làm gì khác hơn là nói thêm cho rõ:

“Nếu so với Tiểu Nguyệt còn trắng hơn!”

Tiểu Nguyệt ở nơi đây là cô nương trắng nhất rồi.

Cái tỷ dụ này lại phạm vào kiêng kỵ của Đỗ Tiểu Nguyệt, tất cả mọi người phát hiện Tiểu Nguyệt lại bắt đầu lui về sau Thiết Bố Sam co rúm người lại.

Diễm Mộng lập tức nhíu mày đổi đề tài:”Tướng mạo nó trông như thế nào?”

“Nhìn không thấy!”

“Thấy không rõ lắm!”

Ngôn Trữ Trữ cùng Lý Tinh Tinh trả lời như vậy.

“Tại sao? Không phải là trăng rất sáng, da rất trắng sao?”

“Chúng ta chỉ thấy ánh trăng cùng làn da trắng” Lý Tinh Tinh nói:”Cũng vì tóc quá đen, quá dài, gương mặt bị bao trùm, chỉ biết là hông của nàng, chân của nàng vừa mịn vừa dài, ngũ quan trên mặt lộ ra, đường nét rất thanh tú!”

“Cũng không tính là thanh tú!” Ngôn Trữ Trữ chỉnh lại cách nhìn của Lý Tinh Tinh:”Đối với một nữ tử mà nói, không khỏi quá góc cạnh!”

“Ta lại cho là rất thanh tú!” Lý Tinh Tinh không phục:”Ngũ quan nữ nhân phải góc cạnh mới có cá tính, mới thanh tú!”

“Ta cảm thấy nữ nhân quan trọng nhất là ôn nhu, mềm mại!” Ngôn Trữ Trữ cũng kiên định ý kiến của mình:”Quá thô kệch sao gọi là thanh tú cho được?”

Diễm Mộng ho nhẹ một tiếng cắt ngang:”Chúng ta bây giờ đang thảo luận về phi thi!”

Hai nàng cúi đầu tuy nhiên nhìn dáng dấp hai nàng việc thi thể này rốt cuộc có thanh tú hay không cũng tựa như chuyện hai nàng xưa nay tranh cãi về thi phú cũng giống nhau nhất định sẽ tìm một chỗ không người tranh cãi tiếp, đó là chuyện không thể nghi ngờ.

“Vậy các ngươi làm sao biết!” Diễm Mộng hỏi một vấn đề trọng yếu nhất:”Nàng là một tử thi?”

“Nàng là ….”

Hai người bọn họ đối với vấn đề này rất đồng thanh, rất nhất trí.

“Bởi vì thất khiếu của nàng chảy máu!”

“Bởi vì nàng nằm thẳng băng chỉ có người chết mới cứng ngắc như vậy.”

“Thất khiếu?” Diễm Mộng ngạc nhiên nói:”Tóc nàng dài như vậy không phải là ít nhất cũng che đi hai, ba lỗ rồi sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Ngôn Trữ Trữ vội vàng đính chính:”Đại khái là lỗ tai, hốc mắt ta nhìn không rõ … không, ít nhất là thấy không rõ lắm!”

“Các ngươi nói nàng bay là đà về phía trước?”

“Không phải là về phía trước!” Lý Tinh Tinh dùng bàn tay hươ lên minh hoạ nói:”Mà là bay vòng ngang qua, khi bay ngang qua có thể thấy ở cuối bắp đùi nàng có một nối ruồi son!”

Diễm Mộng lắng nghe không khỏi cau mày:”Các ngươi khẳng định đây không phải là một loại khinh công quái dị sao?”

Hai người nhất thời nói không ra lời, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi thật lâu sau Ngôn Trữ Trữ mới lên tiếng:”Người của Thần châu Ngôn gia đúng là có loại này khinh công cổ quái này … nhưng ta chỉ có nghe nói qua mà ta cho tới giờ ở bổn môn cũng chưa gặp qua người có thể luyện Phi Thi Cản Quỷ Pháp đến mức cao siêu như vậy…”

Nàng lắp bắp nói tới đây liền quay sang Lý Tinh Tinh đổ toàn bộ tội lỗi sang cho nàng:

“Còn ngươi cho là không phải quỷ, không phải phi thi mà là người sao?”

Tôn Diễm Mộng đảo tròng mắt, quay đầu lại hỏi Độc Cô Nhất Vị đang như sư tử vểnh râu.

“Ngươi nói đi?”

“Ta nói nhất định cái tến âm hồn bất tán, vướng bát đản, tổ tông mười tám đời nhà nó là con rùa đen Trần Ngũ Liệt đang làm trò quỷ chứ không ai khác!” Độc Cô Nhất Vị nổi giận đùng đùng, nếu như Ngũ Liệt Thần Quân ở trước mặt hắn hơn nữa còn hóa thành một tảng đá gã cũng nhất định sẽ tóm lấy mà nuốt chửng:

“Ngươi chờ xem!… lão tổ tông ta đây nhất định sẽ đem tên tiểu tử kia chém làm tám khúc, hai cho chó ăn, hai cho cá ăn, hai đem cho khỉ tha … ”

Gã gầm gừ la hét như vậy khiến Diễm Mộng không khỏi nhíu mày, Trương Thiết Thiết thấy gã đang tức giận không có chỗ nào phát tiết liền có hảo ý nơm nớp lo sợ hỏi thử một câu:

“… còn … còn hai mảnh nữa đâu?”

“Của ta!” con sư tử Độc Cô Nhất Vị hung hãn như đinh chém sắt quyết không để cho ai khác cò kè mặc cả đáp:

“Thức ăn của cái con mẹ nó lão tổ ta đây!”

Ai cũng biết nếu bàn về lực chiến đấu Độc Cô Nhất Vị nhất định chiếu cố được cho Tôn Diễm Mộng.

Nhưng nếu như chỉ là lấy lần thảo luận mới rồi thì e rằng đối với yêu cầu tìm đáp án gã chỉ tổ làm vướng bận tay chân chứ không giúp gì được.

Nếu phải giúp chẳng qua là tạo thêm chướng ngại mà thôi!