Chương 17: Lão hổ và quỷ!

Tập Mai Hồng hỏi:”Làm sao cô biết Ngô Thiết Dực nhất định sẽ tới?”

Diễm Mộng đáp:”Hai tháng trước, Ngô Thiết Dực cùng bọn người Đường Hoá, Chu Sát Gia, Hô Diên Ngũ Thập trên lầu mật nghị, nói rõ vào lúc Viên Hầu nguyệt sẽ quay lại!”

Tập Mai Hồng hỏi:”Viên Hầu nguyệt là chỉ thời gian nào?”

Diễm Mộng đáp:”Ước chừng mười hai, mười ba tới mười bảy, mười tám tháng tám. Người vùng này gọi khoảng thời gian này là Viên Hầu nguyệt. Địa chí, huyện chí cũng ghi chép như thế!”

Tập Mai Hồng lại hỏi:”Cô chính tai nghe được sao?”

Diễm Mộng nói:”Không phải! Là Độc Cô Nhất Vị cùng Phi Thiên Lão Thử nghe lén được!”

Tập Mai Hồng:”Vậy hiện tại Độc Cô Nhất Vị ở đâu?”

Diễm Mộng:”Không biết! Ba ngày trước gã lẩm bẩm tự nói có ước hẹn trên núi rồi mất tích!”

Mai Hồng:”Cô có phái người tìm gã không?”

Diễm:”Có! Nhưng phụ cận vùng này không tìm thấy!”

Tập:”Tại sao không tìm hắn ở xa hơn?”

Mộng:”Chúng ta xảy ra chuyện ngày ngày đều có chuyện lạ kinh tâm động phách phát sinh, còn chết người … chúng ta không ra nhân thủ để điều tra!”

Tập:”Phi Thiên Lão Thử đâu?”

Mộng:”Hắn muốn tới trước nơi ước hẹn khi tới Viên Hầu nguyệt, hắn muốn cùng chúng ta đối phó Ngô Thiết Dực nên truy theo Ngũ Liệt Thần Quân, không biết vì sao đến giờ còn chưa tới!”

Vô Tình chợt chen miệng hỏi:”Trên núi là nơi nào?”

Diễm Mộng đáp:”Đỉnh núi!”

Vô Tình nói:”Trên đỉnh có một chấm mờ mờ là Mãnh Quỷ miếu sao?”

Diễm Mộng:”Đúng vậy! Vừa rồi ta đã nói rồi, nơi đó lâu năm không tu sửa, là ngôi miếu đổ nát. Lúc trước là nơi người khai thác quặng ở tạm. Sau mỏ sụp, người chết không ít còn lại bỏ đi, mỏ cũng bỏ hoang, chuyện ma quái cũng diễn ra!”

Vô Tình:”Trừ những lời cô nói có còn chứng cứ nào khác khẳng định việc cô cho là Ngô Thiết Dực sẽ đến không?”

Diễm Mộng không trả lời ngay.

Nàng đưa mắt đóng đinh trên mặt La Bạch Nãi sau đó mới nói:”Là hắn nói cho ta biết!”

La Bạch Nãi cười hì hì nói:”Là ta nói cho các nàng biết! Về phần ta làm sao biết được lúc trước ta đã nói với ngươi!”

… là Chu Sát Gia uỷ thác hắn.

Từ chuyện hắn thuật lại có thể biết Chu Sát Gia cùng Đường Hoá nội đấu hơn nữa đã chết, Đường Hoá đối phó Ngô Thiết Dực.

Xem ra, Ngô Thiết Dực đích xác là tứ diện Sở ca.

“Như vậy,” Vô Tình hắng giọng, điều chỉnh chỗ ngồi trên xe lăn rồi nói:”Tổng hợp ý kiến mọi người, từ nhiều nguồn tin tức cùng đầu mối khác nhau đều nhất trí cho là đại lão hổ sẽ đến, phải không?”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Kết quả,” Vô Tình nói:”Mấy ngày qua ở chỗ này chuyện phát sinh cho thấy rõ một chuyện, lão hổ không tới, quỷ đã tới trước!”

“Ta đang đợi nó đây!” Tập Mai Hồng cũng thay đôi tư thế:”Sau khi ta tới nó không xuất hiện nữa!”

Lúc nàng nói điệu bộ biểu hiện một chuyện, quỷ cũng sợ bộ dáng của ta!

“Ta cũng đang đợi nó!”

Lần này là Niếp Thanh.

“Tại sao?” Lão Ngư hỏi:”Ngươi thích quỷ?”

“Không!” Niếp Thanh vẫn đang nhổ râu:”Ta là Quỷ Vương! Quỷ Vương Niếp Thanh! Ta không đợi quỷ, còn đợi ai? Quỷ không đến gặp ta, ai tới gặp ta!”

“Tốt!” Vô Tình nói:”Vậy chúng ta cùng nhau đi gặp quỷ thôi!”

Niếp Thanh nhất thời không rõ Vô Tình nói như vậy là có ý gì nhưng người thân cận Vô Tình, Tam kiếm Nhất đao đồng nghe cong giật nảy mình. Bởi vì bọn chúng từ trong thần sắc nhìn ra, công tử nói là xác nhận.

“Nhưng quỷ không tới!” Niếp Thanh cười khổ nói:”Chúng ta cũng không thể xông xuống Địa ngục, càn quét Phong Đô thành rồi sau lại bò ngược lên nhân thế!”

“Quỷ không đến! Chúng ta có thể đi tìm nó!”

Vô Tình lúc nói, ngẩng mặt lên.

Ánh mắt của gã rất xa xăm.

Rất xa.

Nơi xa là đỉnh núi.

Gần đỉnh núi có một điểm đen nhỏ tựa như một con ruồi động dục dưới ánh trăng.

Niếp Thanh con ngươi co rút lại:”Ngươi nói?…”

Vô Tình gật đầu.

Diễm Mộng thất thanh kêu lên:”Các ngươi muốn lên Mãnh Quỷ miếu?!”

Vô Tình đáp:”Nếu Độc Cô Nhất Vị trước khi mất tích đã nói là muốn lên nơi đó, vùng phụ cận lại không có dấu người chúng ta đi một chuyến cũng tốt!”

Tập Mai Hồng mắt sáng rực lên, thích thú xung phong nhận việc:”Ta cũng đi!”

“Không!” Vô Tình cự tuyệt:”Cô nên giúp Tôn lão bản thủ tại nơi này!”

“Tại sao lão có thể đi!” Tập Mai Hồng quệt tay áo ngang miệng:”Ta không thể?”

Hắn là chỉ Niếp Thanh.

“Lão là Quỷ Vương! Mới vừa rồi lão cũng đã nói rồi, lão không đi, người nào đi? Bắt quỷ là của bổn phận của lão!” Vô Tình tụa như cười mà không cười nói:”Nếu như trên đó là phạm nhân, thì bắt người là chuyện của ta, cho nên ta cũng phải đi!”

Gã thừa dịp Tập Mai Hồng tiếp tục kháng nghị lần hai đã vội vàng nói trước:”Ta đi! Lão Ngư, Tiểu Dư cũng như ta đi chung một chuyến. Cho nên, cô phải một mình đảm đương một phía, trông coi khách điếm, trợ giúp Diễm Mộng, chiếu cố Tiểu Nguyệt còn chiếu cố giúp bốn tên tiểu tử này nữa!”

Gã tựa như ban quân lệnh trạng bồi thêm một câu:”Trách nhiệm của cô rất trọng đại!”

Nghe câu này Tập Mai Hồng đã cảm thấy tốt hơn nhiều cũng nhu thuận hơn nhiều.

Thuốc được kê ra dược tính rất đủ phân lượng.

“Ta cũng thấy thế!” Tập Mai Hồng thỏa hiệp, buông tay nói:”Ta phải chịu trách nhiệm chiếu cố mọi người!”

Nhìn bộ dáng của nàng tựa như là thiên quân gánh trọn sơn hà trên người, bộ dạng như đang nhận nhiệm vụ lâm nguy tắc tử.

Diễm Mộng dùng đuôi mắt nhìn nàng, có lẽ như có chút quen thuộc tính tình của nàng, nhìn nhưng không trách nàng.

Tam kiếm Nhất đao đồng đồng loạt kháng nghị:

“Không được đâu! Tôi cũng muốn đi!”

“Chúng tôi muốn hầu hạ công tử cơ!”

“Tôi không muốn lưu lại cái khách điếm quỷ quái này đâu!”

“Chúng tôi nếu không đi theo xem như đi không chuyến này rồi!”

Vô Tình nghiêm mặt chỉ hỏi một câu:”’Chúng tôi’ muốn đi là đi nơi nào?”

“Đỉnh núi!”

Tam kiếm Nhất đao đồng dị khẩu đồng thanh.

“Chỗ nào trên đỉnh núi?”

“Mãnh Quỷ miếu!”

Trả lời cũng rất nhất trí.

Vô Tình hỏi tới đây thì không hỏi tiếp nữa.

Chuyện còn lại tùy Tiểu Dư. Lão Ngư xử lý.

Bọn họ cùng Vô Tình hợp tác đã lâu rất có thể nhìn thấy tâm ý của Vô Tình.

“Trong Mãnh Quỷ miếu có gì?” Tiểu Dư cười hì hì hỏi.

Tam kiếm Nhất đao bốn người nhất thời đáp không được.

“Có quỷ!” Lão Ngư đáp giúp.

“Các ngươi hay là đợi ở chỗ này đi!” Tiểu Dư ngữ khí trầm trọng nói:”Thử nghĩ xem nếu như trên đấy chuyện ma quái có thật, các ngươi đi bị chọc cho kinh sợ thì có tác dụng gì? Dù sao công tử cùng Quỷ Vương đi tới bắt về một đám tiểu quỷ, lão quỷ cho các ngươi tiêu khiển chẳng phải vui hơn sao?”

“Nếu như không có quỷ thì các ngươi thiên tân vạn khổ hưou tay múa chân tới nơi cũng chẳng làm gì? Một chuyến tay không mà thôi! Không bằng đợi ở chỗ này bảo vệ phụ nữ chẳng phải vui hơn sao?”

Nghe những lời này Tam kiếm Nhất đao đồng gật đầu đồng ý xem ra cũng đã an phận hơn nhiều.

“Gặp quỷ a!” Hà Văn Điền không nhịn được làm mặt quỷ đùa cợt:”Dựa vào mấy đứa bé này bảo vệ chúng ta!”

Diễm Mộng vội liếc nàng một cái rất sắc rồi cất tiếng:”Bọn chúng dù gì cũng là tiểu nam hài, dù gì lá gan cũng lớn hơn bọn nữ tử chúng ta một chút mà!”

Vô Tình nhìn Diễm Mộng, đối với sự phối hợp của nàng trong lòng có chút cảm kích. Chợt thấy một người nhảy ra chỉ vào đầu mũi của mình hỏi:

“Còn ta?!”

Lên tiếng, đương nhiên là La Bạch Nãi.

Không may cho hăn, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

“Tùy ngươi!”

Đây là câu trả lời của Niếp Thanh.

… bản thân hắn muốn lên Mãnh Quỷ miếu còn là rất ư nhiệt tình.

“Tùy ngươi!”

Đây là hồi đáp của Vô Tình.

… chuyện trọng yếu nhất của gã là lưu lại tứ đồng bởi gã không thể mang theo đám tiểu đồng mạo hiểm. Xem ra hành trình lần này lên Nghi Thần phong so với tưởng tượng có quá nhiều quỷ dị, gã đã có chút hối hận mình đã sai lầm khi quyết định đem đám tiểu tử đi theo. Về phần Niếp Thanh gã nhất định phải đem lão lên núi, bởi vì lão tự mình đồng ý chung đường, dù sao lai lịch vẫn bất minh, không thể để lão đợi ở nơi này, vạn nhất để cho các cô nương trong khách điếm bị hại gã khó mà tha thứ cho chính mình.