Chương 12: Không khách cũng là quán!

Mười lăm tháng tám là Trung thu, quỷ không xuất hiện, lão hổ không tới chỉ có Vô Tình, Niếp Thanh là khách không mời mà đến, đến cái nơi hoang sơn dã lĩnh này, Vô Tình xém chút nữa đã được Tập Tam tiểu thư một đao chém chết.

Tuy vậy, hoàn hảo, hết thảy mọi việc cuối cùng cũng đã hiểu rõ.

… Viên Hầu nguyệt nằm trong khoảng từ ngày mười ba tới ngày mười sáu, Ngô Thiết Dực, Đường Hoá, Vương Phi những người này tối nay không xuất hiện sớm muộn cũng sẽ hiện thân.

Về phần quỷ quái đã có sát cơ mở đầu, rốt cuộc có tránh được nhân quỷ đại chiến hay không phải nhìn âm thịnh hay dương suy? Chính không thắng được tà sao?

Chuyện đáng mừng chính là.

Đối với nhóm Vô Tình mà nói đám người trong Diễm Mộng khách điếm là bạn không phải địch.

… tất cả mọi người đến là để đối phó Ngô Thiết Dực, đại lão hổ cùng một đám vây cánh, hung đồ, sát thủ !

Như vậy cũng tốt!

… là bạn không phải địch.

Cùng căm thù địch!

“Thật tốt quá!” Diễm Mộng sực nhớ nàng là lão bản khách điếm (nàng tuyệt đối không thừa nhận nàng là lão bản nương bởi vì nàng căn bản là lão bản, nữ lão bản):”Nơi này hoang vu cằn cỗi, đất cằn sỏi đá, không có gì để khoản đãi nhưng chư vị đường xa mà đến lại là khách quý, nay mọi người cũng đã hiểu nhau rõ ràng, không có hiểu lầm! Nếu không là địch nhân thì là bằng hữu, các vị tuy không phải lữ khách, chỗ ta đây tuy phòng ốc sơ sài vẫn có thể là nơi để mọi người che gió, che mưa nghỉ chân một lúc, hít thở một chút không khí trong lành. Dù sao đây cũng dịch quán duy nhất tại ngọn cô phong này, các vị chịu thiệt đặt chân tới không bằng đi tắm rửa trước, nghỉ ngơi tại phòng hảo hạng, không biết ý các vị như thế nào?”

“Thật tốt quá! Cám ơn thịnh tình của cô!” Vô Tình cười khẽ một tiếng, chợt thu lại nụ cười:”Tuy nhiên chúng ta không vì nghỉ chân mà đến đây!”

Cũng không biết sao khi gã cười thật giống như một đóa hoa sen, đoá hoa phá băng mà ra. Chợt không cười lại như thiên băng địa liệt khiến mọi người trong lòng chợt lạnh, rét run cả lên.

“Nơi đây xem ra hòa hoãn yên tĩnh nhưng Ngô Thiết Dực tùy lúc sẽ đến, yêu mỵ quỷ quái cũng không biết chính xác lúc nào lại gϊếŧ người, nhìn qua hai sự kiện này không liên quan đến nhau, tức là quỷ cùng lão hổ vốn là không thể nào thông đồng, nhưng suy luận, phân tích kỹ có thể thấy được nhiều điểm rất đáng ngờ! Căn bản chẳng khác trùng điệp nhất thể, có kẻ hai mang. Những chuyện trước đây xảy ra có chút ngoài ý muốn, bọn ta trước tiên cần tìm hiểu tường tận, nắm lại cho rõ những điểm yếu hại, tìm điểm đột phá!”

Thần sắc Diễm Mộng có chút kinh ngạc.

Nhưng cũng chỉ thoáng qua.

Tuy chỉ là thoáng qua nhưng thần sắc nàng khi ngạc nhiên cực đẹp.

Môi của nàng rất mỏng, rất diễm lệ, hơn nữa khẽ mở ra khi ngạc nhiên có thể thoáng thấy được hàm răng đều tăm tắp rất hấp dẫn đẹp mắt.

Sau đó nàng suy tính kỹ.

Rồi nàng phân phó:”Mọi người từ tìm chỗ ngồi xuống đi! Đại bộ đầu làm chuyện công trước tiên muốn tra án.”

Tất cả mọi người ngồi xuống.

La Bạch Nãi gần đây lại ngưỡng mộ Vô Tình … nên dường như có nhích tới gần một chút, chắc là để có thể dính thêm chút hào quang, chăc thế!

Chỉ có một người không chịu ngồi.

Thiết Bố Sam!

… hắn đại khái muốn ngồi cũng không ngồi được, nêu ngồi xuống, mớ băng vải nặng nề trên người chỉ sợ bung rách ra.

Khi đó hậu quả cực nghiêm trọng, những thứ khác không nói chỉ riêng mùi thối kia cũng đã chết người.

Vô Tình nói:”Để tiện phá án, có vài trọng điểm cùng chi tiết ta muốn biết để có thể dễ dàng phá án!”

Diễm Mộng tựa như có chút bi thương, tâm như đã chết cất tiếng:”Ngươi hỏi đi chúng ta biết sẽ đáp!”

Vô Tình hỏi:”Đỗ cô nương có phải bị Ngô Thiết Dực cưỡиɠ ɧϊếp không?”

Đó là câu thứ nhất gã hỏi.

Đỗ Tiểu Nguyệt ngồi trên giường gạch chấn động tay nắm chặt góc chăn.

Diễm Mộng từ kẽ răng phu ra một câu:”Là lão thất phu đó!”

Vô Tình biết chuyện như vậy Đỗ Tiểu Nguyệt sẽ đáp không được nhưng gã không thể không hỏi.

“Chuyện xảy ra khi nào?”

Lại là Diễm Mộng đáp lời:”Hai tháng trước!”

Chợt người đang cúi đầu gào thét, tiếng thét như ẩn ức, đè nén lâu ngày, cực kỳ hung mãnh.

Đó là Thiết Bố Sam.

Trong mắt hắn kéo hai luồng hàn quang không khác thú dữ là mấy.

Án mắt Vô Tình lay động, hai mắt trắng sáng như tuyết, đen mun lấp lánh bắn ra tia nhìn bén nhọn cắm vào đại hán gù lưng nọ.

Diễm Mộng giải thích:”Lão Thiết rất đau lòng vì Tiểu Nguyệt, lão xem nàng như là nữ nhi của lão vậy!”

… nữ nhi gặp phải chuyện như thế dĩ nhiên không muốn có người nhắc lại. Huống chi Đỗ Tiểu Nguyệt yếu ớt, thiện lương vốn vẫn còn tấm thân xử nữ, chuyện này đối với nàng gây ra thương tổn sâu sắc vô cùng. Thật vất vả sau hai tháng hơn nàng mới bình phục chút ít, Vô Tình lại khơi lại chuyện này thật không thể nghi ngờ vết thương của nàng lại bị bươi móc, sự thống khổ hoàn toàn có thể hiểu được.

Thiết Bố Sam thương yêu nàng nên xúc động phẫn nộ cũng là chuyện thường.

Điểm này Vô Tình hiểu được.

Cũng rất thông cảm.

Cho nên gã hơi thay đổi cách đặt vấn đề:”Nói cách khác hai tháng trước Ngô Thiết Dực có tới nơi này!”

Diễm Mộng đáp:”Đúng vậy!”

Vô Tình hỏi:”Một mình lão tới?”

Diễm Mộng nói:”Không phải! Hắn không bao giờ đi một mình. Hắn là người cẩn thận, cũng là lão hồ ly, cũng tuyệt đối không phải đại lão hổ ưa độc lai độc vãng.”

Vô Tình hỏi tiếp:”Như vậy lúc trước cùng lão đi chung tới đây là người nào?”

Diễm Mộng đáp:”Hô Diên Ngũ Thập, Uông Tư, Chu Sát Gia cùng Đường Hoá!”

Vô Tình nhíu mày, ngay sau đó hỏi tiếp:”Trang Hoài Phi không tới sao?”

Diễm Mộng không cần suy nghĩ đáp ngay:”Không có tới! Hắn không thường tới đây!”

Vô Tình thở ra một hơi.

Diễm Mộng lập tức cảnh giác hỏi ngược lại:”Tại sao?”

Vô Tình có chút mỏi mệt nói:”Con người Trang Thần Thoái ta có biết chút ít. Nếu như gặp chuyện xấu xa cưỡng bức nữ nhân này để hắn trông thấy e rằng cho dù là ân nhân, thượng cấp hắn cũng sẽ không đứng nhìn không quản!”

Diễm Mộng gật gật đầu nói:”Lần trước hắn đúng là không tới!”

Vô Tình nói:”Vậy Vương Phi đâu?”

“Hắn?” Diễm Mộng sửng sốt một lúc:”… chắc là có tới!”

“Chắc là?” Vô Tình dĩ nhiên không bỏ qua hai chữ này:”Nói thế là sao?”

“Chúng ta chỉ có thể đoán!” Diễm Mộng nói:”Vương Phi nếu tới cũng là chui ngay vào bên trong phòng số sáu. Cho nên rốt cuộc hắn có tới hay không? Tới trước hay là tới sau? Chúng ta cũng biết không chính xác. Chỉ biết là đêm hôm đó, phòng số 6 trên giường có người ngủ quá, khăn mặt, bát đũa, đồ ăn đều có người động tới!”

“Cho nên theo lý,” Vô Tình nhíu mày:”Các cô cho là hắn đã tới!”

Diễm Mộng hết sức giảo hoạt hỏi ngược lại:”Ngươi tại sao phải tính toán chi li chuyện ai tới, ai không tới như thế? Không phải trọng yếu hơn là cao thủ hạng nhất cùng Ngô Thiết Dực tới là ai sao? Lần trước bọn họ người đông thế mạnh hoặc thế cô lực đan với chuyện lần này bọn ta muốn phục kích bọn họ có quan hệ gì?”

“Có!”

Vô Tình đáp chỉ một từ.

Những chuyện khác gã tùy ý Lão Ngư và Tiểu Dư trả lời.

“Công tử phải biết được lần trước tới là người nào chính là muốn đoán thực lực chiến đấu của địch nhân …. nếu người tới là lực lượng tại chỗ thì dựa vào lực chiến đấu của chúng ta có thể giải quyết không?” Tiểu Dư nói:”Hơn nữa từ câu trả lời của cô nghe ra hai tháng trước Ngô Thiết Dực ít nhất đã cùng Đường Hoá, Chu Gia còn chưa trở mặt, bọn họ còn đồng đạo!”

“Ta nghĩ trọng yếu hơn cả,” Lão Ngư nói:”Công tử nhà ta cảm thấy một quan lớn triều đình đồng thời cũng là võ lâm cao thủ hơn nữa đã hoá thành dân liều mạng vì sao lại lúc trăng tròn thiên tân vạn khổ ngàn dặm xa xôi lặn lội đường xa đi tới nơi này, cùng đi còn có một đám hảo thủ âm ma võ công cao cường mật nghị? Là vì chuyện gì? Nói cái gì?”

Trong nhất thời mọi người đều tĩnh lặng.

… tại sao?