Chương 4: Nói đùa gây họa lớn
1
Cẩm Tú phụ trách hai chuyên mục đăng chuyện dài kỳ, bao gồm cả chuyên mục quảng cáo cô cũng phụ trách biên tập
Đăng tin quảng cáo của anh Quách lên chuyên mục của cô, và bỏ đi hai mục trong “Huyết Sắc Triền Miên””.Chủ nhiệm ban biên tập dặn Cẩm Tú, Trước 12h đêm, nhất định phải hoàn thành, nếu không sẽ làm nhỡ việc in báo, 4h sang công nhân phải đi phát báo rồi”.
Cẩm Tú gật đầu, nhưng trong long lại rất khó chịu.
Nưả đêm bị gọi đến cơ quan đã không vui rồi, bây giờ lại phải làm đêm để phục vụ Quách Trường An cô lại càng không vui. Nhất là khi nghĩ tới vụ ở Tam Giang hắn ta ăn xong lau miệng đứng lên đi mất, trong lòng cô lại sôi lên. Chứng minh thư, thẻ công tác của cô vẫn còn ở Tam Giang. Nếu không phải vì mời anh ta ăn cơm, cô có rơi vào tình cảnh này không? Còn nữa, nếu tên khốn này không đến nhà nghỉ phạt họ thì cô có phải mời anh ta ăn cơm hay không? Vì vậy cứ thấy tên Quách Trường An là bao nhiêu cái bực dọc cứ rủ nhau kéo đến.
Quách Trường An không mặc đồng phục cảnh sát mà mặc quần bò với áo khoác, nhưng nét mặt anh ta lại hiện lên vẻ cao ngạo như khi mặc bộ đồng phục. đôi giầy số 44 làm nổi lên dáng người cao to của anh ta, nhưng khi đi thì không có tiếng động gì, giống như một con ma đang di chuyển. Nếu như không phải vì mùi thuốc lá trên người anh ta, Cẩm Tú cũng không biết là anh ta đã đến, anh ta chắc hẳn đã đứng bên cạnh một lúc.
“Sợ tôi à?” Quách Trường An vẫn giữ nét mặt điềm nhiên. Anh ta là cảnh sát kiêu ngạo nhất trong lịch sử từ trước đến nay.
“Không phải sợ mà là chán, chán ngán.” Cẩm Tú nói, cô đập mạnh lên đống báo trên bàn, lấy báo phủi phủi bụi trên ghế, thực ra là cô đang muốn đuổi Quách Trường An đi. Nếu không vì ba nghìn tệ còn bị kẹt trong đồn thì cô nói còn khó nghe nữa.
Quách Trường An lấy trong túi ra một tờ giấy, trên đó dày đặc những chữ, đó là nội dung quảng cáo. Xem chừng không phải là bản đánh máy, Cẩm Tú phải đánh lại trên máy vi tính.
“Ban ngày không đến, nửa đêm mới đi hành người khác.”Cẩm Tú trợn mắt lườm hắn lẩm bẩm.
Quách Trường An nói: “Tôi không muốn hành gì cô, mà là cấp trên của cô ấy”.
Anh ta cố kéo dài và nặng nề mấy chữ cuối câu, trong khẩu khí của anh ta dường như có một thứ khác nữa, mơ hồ bẩn thỉu.
“Đúng là đồ hạ nhân.” Cẩm Tú chửi thầm trong bụng.
“Cuộc sống nhân dân” tất cả có 26 chuyên mục. Cẩm Tú phụ trách sắp xếp 4 mục, tìm bản thảo và hiệu đính. Bốn mục này gồm cả mục đăng dài kỳ và những mục thảo luận. Cô rút tờ giấy trong tay Quách Trường An, định đánh lại. Không ngờ chữ trên đó viết như rồng bay phượng múa, cô nhìn mãi mà cũng không đánh được chữ nào.
“Thế này thì đọc cái gì? Không có chữ nào viết hẳn hoi cả.” Cẩm Tú bực mình nói.
“Hay là do trình độ văn hóa nhỉ, để tôi đọc cho cô nhé.” Quách Trường An lấy lại tờ giấy trong tay Cẩm Tú, ngón tay anh ta chạm vào lòng bàn tay cô.
Một cảm giác gì đó gợn lên trong lòng cô.
Đây là một cảm giác không thể nảy sinh giữa hai người, nhưng lại nảy sinh trong lòng Cẩm Tú. Đúng là khó chịu. Cẩm Tú lườm Quách Trường An. Còn anh ta đang cầm tờ giấy đứng ngây người ra nhìn Cẩm Tú.
“Anh nhìn cái gì mà nhìn, đừng nhìn đến lúc mắt cũng nhảy cả ra ngoài.” Cẩm Tú tức giận nói, “Đọc đi, đừng nói là anh cũng không đọc được đấy.”
Quách Trường An vội lấy lại tư thế. Sự bối rối trong ánh mắt xuất hiện trong chốc lát, nhưng vẫn bị Cẩm Tú bắt được. Chắc chắn anh ta đang có ý đồ gì đó. Trong lòng Cẩm Tú tràn ngập sự tức giận, định tìm cơ hội trút lên Quách Trường An.
Quách Trường an bắt đầu hắng giọng, đọc chữ trên giấy.
“Tin tìm người.”
“Anh muốn đăng tin tìm người à?” Cẩm Tú nói, cô lập tức tìm được cơ hội báo thù. Nếu là thông báo tìm người thì phải đăng ở giữa báo, chứ không phải đăng trên chuyên mục dài kỳ. Quảng cáo có quy định riêng, không thể làm lung tung. Nếu đăng sai vị trí, sẽ khiến các đồng sự cười chê.
“Đúng, đúng là tin tìm người, sao, tôi có đọc sai đâu?” Quách Trường An nghi hoặc ngẩng đầu.
Cẩm Tú nói một cách không khách khí: “Tin tìm người thì không thể đăng ở đây được, nhất định phải đăng ở mục giới thiệu. Tòa soạn có quy định, mục đó chỉ để dành riêng cho các tin quảng cáo. Theo tôi thì anh nên gọi điện cho chủ biên để ban quảng cáo cho người đến đăng tin tìm người giúp anh.” Vừa nói, Cẩm Tú vừa định tắt máy.
Quách trường An lo lắng, vội vàng ấn xuống tay cầm chuột của Cẩm Tú
Lần này Cẩm Tú thực sự tức giận, hai tay cô đẩy mạnh Quách Trường An, chưa hết, còn đẩy them lần nữa, khiến anh ta phải lùi lại hai bước mới đứng vững.
“Anh làm cái gì vậy, mượn công việc để giở trò bậy bạ à?” Cẩm Tú lớn tiếng
Cứ tưởng rằng Trường An sẽ căng thẳng sợ hãi hoặc là tức giận, nhưng anh ta vẫn giữ nguyên nét mặt đó và cười.
“Không phải tôi cố ý, chỉ là chạm vào tay cô thôi mà, làm gì mà như kim chọc lửa châm vậy, cứ như là gặp phải cướp vậy. Cô hét còn to hơn cả còi báo động nữa đấy.”Quách Trường An nói: “Tin tìm người này nhất định phải đăng trên chuyên mục dài kỳ của cô. Hiện nay chúng tôi đang cần tìm một người, mà nghe nói người này rất thích xem chuyên mục dài kỳ trên báo, vì vậy tôi mới cần đăng tin này dưới chuyện dài kỳ đó, biết đâu anh ta sẽ nhìn thấy.”
Cẩm Tú ngẩng đầu thấy anh ta đang giả bộ cười nhìn cô, tuy anh ta nói có lý nhưng trong lòng cô rất khó chịu, lạnh lùng nói: “Anh đừng cười nữa, mặt anh toàn nếp nhăn, sắp thành quả đào rồi.”
Quách Trường An tưởng thật, hỏi lại Cẩm Tú, “Tôi chỉ hơn cô hai tuổi mà đã già như vậy sao?”
“Anh hơn tôi hai tuổi sao? Bao nhiêu thăng trầm hiện lên trên mặt anh, tôi còn tưởng rằng anh hơn tôi hai mươi tuổi cơ đấy.” Cẩm Tú ngồi lại vào bàn máy tính, bảo Trường An nhanh chóng đọc.
“Nếu như hơn cô hai mươi tuổi, thì tôi đã cùng lớp tuổi với bố cô rồi.” Quách Trường An nói một cách ung dung, con người này ăn nói thật chua ngoa.
Cẩm Tú nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc như dao, anh ta vội đọc tiếp: “Tên thường gọi: Tiểu Cảnh, giới tính: nam, tuổi: 28, từ khi con bỏ nhà ra đi, bố mẹ rất thương nhớ con, không thiết đến cơm nước, bệnh cũ chưa khỏi lại mắc bệnh mới. Hy vọng con đọc được tin này về nhà thăm bố mẹ. Nếu ai nhìn thấy con trai tôi ở đâu xin liên hệ với gia đình theo số…”
Tin tìm người này rất bình thường, không nhìn ra lý do phải đăng nó dưới chuyện dài kỳ. Thanh niên 28 tuổi còn bỏ nhà ra đi? Cẩm Tú đánh qua loa cho xong, bắt đầu mở mục tin tìm người.
Sau khi đối chiếu thấy không có lỗi chính tả nào, Cẩm Tú lấy ảnh chụp chân dung trong tay Quách Trường An cho vào máy scan, rồi chuyển đến đầu mục. Văn phòng bỗng yên lặng, khi cái yên lặng kéo dài, trong căn phòng chỉ có một nam một nữ dường như có chút gì đó. Cẩm Tú nhìn người đàn ông tên Tiểu Cảnh trong bức ảnh, trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, có phải anh ta bỏ nhà đi là vì trói buộc vào chuyện tình cảm nào đó?
Để phá tan sự yên tĩnh, Cẩm Tú hỏi Quách Trường An: “Người tên Tiểu Cảnh này làm sao mà phải bỏ nhà đi?”
“Phạm tội gϊếŧ người.” Quách Trường An nói.
Cẩm Tú bỗng rùng mình. Hai tám tuổi, phạm tội gϊếŧ người? không thể nào! Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô. Tiếp theo là Quách trường An có thể đang gạt cô. Nhưng cô lại nghe thấy Quách trường An nói tiếp: “Anh ta gϊếŧ vợ.” Ngữ khí không giống như đang nói dối.Nhìn mặt anh ta giống như có một lớp sương phủ lên.
2
Quách trường An cảm thấy đã lợi dụng thời gian riêng của Cẩm Tú nên đã mời cô ăn cơm, nhưng cô muốn nhân cơ hội này để làm việc khác, đòi lại khoản tiền ba nghìn tệ hôm trước Quách Trường An phạt cô và Kỷ Viễn.
Quách Trường An có xe, đó là một chiếc xe Jeep cảnh sát hay dung, anh ta đưa Cẩm Tú đi khắp thành phố bằng xe mà vẫn chưa đến chỗ ăn cơm. Cẩm Tú không thể chịu đựng hơn được nữa hỏi anh ta: “Rốt cuộc anh định đưa tôi đi đâu ăn đây? Không phải là đưa tôi đi ngắm cảnh ban đêm đấy chứ, cái cảnh này tôi xem suốt ngày rồi, xem phát ngán rồi.”
Cảnh dọc hai bên phố cũng không có gì khác biệt, cửa hàng nối tiếp cửa hàng, ánh đèn trước các cửa hàng nối tiếp nhau thành một dãy dài, trên đường người xe tấp nập đông đúc, đến mức những ngôi sao trên trời cũng không còn nhìn thấy đâu nữa. Còn nhìn gì nữa chứ? Không thoải mái bằng về nhà đọc vài trang sách.
“Cô đã là phụ nữ, cần phải có tính kiên nhẫn.” Quách Trường An nói: “Tôi sẽ đưa cô đến một nơi đảm bảo sẽ làm cô vui.”
Cẩm Tú lại giương mắt nhìn Quách Trường An lái xe lòng vòng them một hồi nữa mới dừng lại ở trước một nhà hàng.
“Ngao chỗ này là ngon nhất đấy, cho cô đi thưởng thức, chắc chắn là cô chưa bao giờ được ăn loại ngao nào tươi ngon như ở đây.” Quách trường An tìm một bàn ngoài trời, ngồi xuống và nói: “Còn món mì lạnh ở đây nữa, ngon hơn cả mì lạnh thịt chó của người Triều, nhất định cô sẽ thích.”
Trong lòng Cẩm Tú thấy khó chịu. Cô không thích ăn mì lạnh, càng không thích ăn ngao. Cô thích mì xào sò nóng hổi. Cô đi nhìn qua mấy chậu đựng hải sản nhưng không thấy có sò.
Nhìn Quách trường An cứ như là đã sắp sẵn đồ ăn ra rồi, anh ta tưởng rằng mình thích ăn đồ gì thì cô cũng thích ăn thứ đó. Cũng thật chủ quan quá mức, chủ quan đến mức áp đặt suy nghĩ của mình cho Cẩm Tú.
Cẩm Tú định không ăn thứ gì mà ngồi nhìn Quách trường An nhét đống ngao kia vào bụng như thế nào. Nhưng vừa nghĩ rằng phải lấy lại ba nghìn tệ kia nên cô đành phải nuốt hận mà gọi hai chiếc bánh bao chiên.
Nhưng không ngờ rằng, cô bị Quách Trường An ngăn lại.
“Đừng ăn bánh bao, đến đây rồi thì cô hãy nghe tôi. Bánh bao ở đây là dở nhất, ăn vào rồi đảm bảo cô sẽ nôn ra. Ăn mì lạnh đi, bảo đảm sẽ khác với những chỗ khác.” Quách trường An vẫn cố thuyết phục Cẩm Tú. Nếu như không phải cô có việc cần cầu xin anh ta thì cô đã đá cho anh ta một cái vì cái tội cứ làm theo ý mình rồi quay người đi.
Họ gọi hai bát mì lạnh, hai người ngồi ăn ở ngoài trời, anh ta còn gắp ngao vào bát của Cẩm Tú. Cẩm Tú không động gì đến mấy thứ đó, chỉ gẩy gẩy mấy sợi mì, vừa nghĩ xem nên bắt đầu nói chuyện ba nghìn tệ từ đâu.
“Tôi còn nhớ hồi còn nhỏ cô thích nhất là ăn những thứ này, cả người toàn là mùi tanh, về nhà bị mẹ mắng.” Quách trường An lại ra vẻ, gắp thêm mấy con ngao cho Cẩm Tú. Ngao đã chất đầy trong đĩa của cô, anh ta giả bộ không nhìn thấy sao?
“Đừng có nhắc tới mẹ kế của tôi nữa, anh nói chuyện gì vui vẻ một chút không được à?” Cẩm Tú không muốn nghĩ lại những ngày sống cùng mẹ kế của cô. Bà cũng không phải là không tốt với cô, nấu cơm cho cô ăn, mua quần áo cho cô nữa, mỗi tháng còn cho cô tiền tiêu vặt. chỉ là khi nghĩ đến ánh mắt và những lời nói của bà khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cẩm Tú về thăm nhà một lần vào dịp tết, trong bữa cơm tất niên, mẹ kế cô nói: “Bạn học trước đây của con cũng cưới gần hết rồi, đứa nào chưa có chồng thì cũng đưa bạn trai về nhà giới thiệu, sao con không dẫn một đứa về xem thế nào?”
Cẩm Tú liền nói: “Con vẫn còn chưa có bạn trai mà.”
Bà liền đáp lại cô: “Vậy thì để mẹ giới thiệu cho con, những người trong cơ quan mẹ đều là những nhân vật lớn, giới thiệu cho con chắc chắn con sẽ bằng lòng.”
Cẩm Tú vội vàng từ chối, lúc đó cô đã quen Kỷ Viễn, đang khổ sở vì lời cầu hôn của Kỷ Viễn. Mẹ kế nhìn sắc mặt Cẩm Tú nháy nháy mắt nói: “Cẩm Tú nàh chúng ta tiêu chuẩn cao, đàn ông bình thường không lọt được vào mắt. Sau này nhất định sẽ lấy một người giàu có hoặc là Hoa Kiều. Tôi làm mẹ đúng là chỉ toàn lo nghĩ linh tinh. Mấy hôm trước bố con định sau này sẽ cùng con lên thành phố hưởng phúc, mẹ thấy giá nhà trên ấy tăng nhanh bằng tim bố con đập rồi, thì mẹ cũng được nhờ hồng phúc bố con, hưởng chút vui vẻ ở nhà mới của con…’’
Sau đó bà nói gì Cẩm Tú nghe không vào tai nữa. Nếu Kỷ Viễn có nhà, Cẩm Tú đã không do dự gì mà lấy anh ta rồi. Nhưng Kỷ Viễn chưa có. Không chỉ có giá nhà mới tăng nhanh hơn cả nhịp tim mà bây giờ thứ gì cũng tăng theo, vé tàu vào dịp tết đã tăng gấp đôi, một chai nước lọc cũng hai tệ, xà phòng bốn tệ, mà còn là loại bình thường nhất, khăn giấy vệ sinh cũng đang đua nhau tăng giá, xem chừng hai năm nữa đến không khí để thở cũng phải thu phí. Như thế làm sao mà không khiến người ta lo lắng được? mẹ cô còn chọc ngoáy thêm vào, cưới người có tiền ư? Những người có tiền thì có mấy người tử tế chứ? Những người tử tế mà không có tiền thì cô lại không dám lấy.
Nếu như Kỷ Viễn có nhà thì hôm đó hai người đã không phải đến nhà nghỉ, đã không đυ.ng phải Quách Trường An, rồi bị tước mất ba nghìn tệ. Cẩm Tú ngước mắt nhìn Quách Trường An, nỗi bực tức trong lòng lại dâng lên. Nhưng cô vẫn khống chế được. Nếu anh ta đã bắt đầu nói chuyện quê nhà, thì cứ nói theo anh ta, sau đó mượn tình đồng hương, lấy lại ba nghìn tệ.
3
Không khí sau đó trở nên hòa hợp hơn rất nhiều, cả chủ và khách đều vui vẻ. Khi thấy thời cơ chín muồi, Cẩm Tú đang định nói với Quách Trường An về vấn đề cần giải quyết, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên thì lại bắt gặp gương mặt không thể quen hơn được nữa.
Cách một bàn không xa ngay trước mặt, Kỷ Viễn ngồi chếch với Cẩm Tú, đang uống rượu với mấy người nữa.
“Cả cái, cả cái.” Kỷ Viễn cùng mấy người bên cạnh giơ tay ra, oẳn tù tì rồi bắt đầu hô hào. “…Một, hai, ba, mày thua rồi, nhanh lên, uống đi. Nhầm rồi, đây không phải là cốc, cốc này bé, đã bảo là phải dùng cốc uống bia cơ mà, uống một cốc, một giọt cũng không được để lại, được, được, lại nào, tiếp tục.”
Kỷ Viễn mặc quần bò, áo sơ mi, chiếc quần còn có mấy lỗ thủng, cúc áo cũng không đóng cái nào, tay áo kéo lên khuỷu tay. Anh ta ngồi xoay ngược chiếc ghế, dạng hai chân ra, ngực anh ta gần như áp sát vào lưng ghế, trên đầu còn đội mũ, mũ cũng bị đội ngược lưỡi trai ra sau, làm lộ ra cái trán đầy đặn.
“Tao thua rồi, mang cốc to lại đây, này, mày làm sao thế hả, mắt của mày nếu buổi tối vợ mày có bị đánh tráo thì mày có là Tôn Tử cũng không biết.” Lần này Kỷ Viễn thua, anh ta cầm cốc bia lên, một cốc vại, uống ừng ực. Khi uống được nửa cốc, Kỷ Viễn đứng dậy, một chân gác lên ghế, ngửa cổ lên, uống nốt chỗ rượu còn lại một cách nhẹ nhàng.
Kỷ Viễn giống như một tên côn đồ cao ngạo, giống như cá gặp nước, một Kỷ Viễn mà từ trước đến giờ Cẩm Tú chưa nhìn thấy bao giờ. Cô hơi ngạc nhiên, đây là Kỷ Viễn mà cô đã cưới gần bốn tháng đây sao? Còn nữa, anh ta làm sao lại quen những người bạn thế kia chứ? Chắc chắn là học vấn cũng không cao gì. Kỷ Viễn có bạn như vậy mà từ trước tới giờ cũng không nói cho cô biết.
Trước đây Cẩm Tú nghĩ Kỷ Viễn khi lên giường mới ngạo mạn quá đáng, bây giờ nhìn thấy anh ta uống rượu như vậy cũng không thấy gì là kì lạ nữa.
Xem ra lúc bình thường anh ta phải như thế này, nhưng khi ở bên Cẩm Tú thì lại giả vờ tao nhã, nhưng khi đã lên giường, nơi mà không thể đóng kịch được thì anh ta phải hiện nguyên hình.
Kỷ Viễn nói tối nay có việc bận, không ngờ lại ở đây tụ tập uống rượu với bạn. Cẩm Tú tức giận. Cơn giận của cô còn chưa phát tác thì bên bàn của Kỷ Viễn lại có sự thay đổi. Bên cạnh Kỷ Viễn có một cô gái, cũng đang oẳn tù tì với Kỷ Viễn
“Một, hai, ba…” Cô gái thua. Cô ta định cầm cốc lên uống.
Kỷ Viễn xông đến, giật xuống. “Tôi nhường cô một lần, cứ để đấy đã, làm lại, làm lại.”
Cẩm Tú đứng bên này nhìn sang, trong lòng giận sôi lên.
Quách Trường An nhìn sang bàn bên cạnh, bên đó đúng là quá ồn ào. Anh ta nói: “Hình như là bạn cô?”
Cẩm Tú cắn răng nói: “Không phải bạn mà là chồng.”
Kỷ Viễn đã bắt đầu ngà ngà say, cô gái ngồi bên cạnh Kỷ Viễn bỗng thò tay vào túi quần anh.
Kỷ Viễn nói một cách rất lỗ mãng: “Sờ cái gì mà sờ, sờ thêm lúc nữa cứng lại rồi thì làm thế nào?”
Cô ta lẻo mép: “Thì em lại làm cho nó mềm ra là được chứ gì?”
Cả bàn bỗng cười rộ lên.
“Đúng là mặt dầy!” Kỷ Viễn nói.
Nhưng cô gái kia không hề để ý, móc chiếc điện thoại từ trong túi Kỷ Viễn ra, nói: “Em xem trong điện thoại của anh có bức ảnh đen nào không?” Nhìn bộ dạng của cô ta nói với Kỷ Viễn giống như hai người đã quen đến mức như đang tán tỉnh nhau vậy.
Có người bên ngoài nói vào: “Trong điện thoại của Kỷ Viễn, ngoài ảnh đen ra thì không có gì nữa cả.”
“Nhìn ảnh đen làm gì, tao nhìn người thật. Vợ tao ấy à, nói luôn cho mày biết, còn hơn cả mấy cô trong phim. Phụ nữ, chỉ cần trên giường làm cho cô ta vui vẻ thì cô ta sẽ ngoan ngoãn theo mày, mày muốn nó làm thế này thì nhất định nó sẽ không dám làm thế khác.” Kỷ Viễn cười đắc ý, không quên nói với cô gái đang nghịch điện thoại của mình: “Đừng mở máy đấy, tôi tắt máy rồi, sợ vợ tôi tìm đến đây.”
Trong lòng Cẩm Tú đã nóng lên từ lâu, những lời nói của Kỷ Viễn giống như một que diêm, châm lên một ngọn lửa trong lòng cô.
Cẩm Tú bước đến, đá Kỷ Viễn lăn từ trên ghế xuống đất, giằng lấy điện thoại từ trong tay cô gái, ném thẳng vào nồi lẩu đang sôi nóng hổi.
”Kỷ Viễn, nếu như tôi với anh không li dị thì tôi không phải là người nữa.” Cẩm Tú buông ra một câu rồi quay người đi.
“Trời ơi, tổ tiên của anh, sao em lại đến được đây? Anh vừa nói cái gì em không nghe thấy chứ?” Kỷ Viễn bò dậy, kéo lấy Cẩm Tú, định ôm cô vào lòng.
“Anh nói to như thế, nếu tôi không nghe thấy thì tôi bị điếc à? Anh đúng là tài thật đấy.” Cơn thịnh nộ của Cẩm Tú đã lên đến đỉnh điểm, lấy hết sức giằng ra khỏi tay Kỷ Viễn. Nhưng Kỷ Viễn ôm chặt cô không chịu buông tay, Cẩm Tú cũng không khách khí, cắn lên vai Kỷ Viễn, dùng móng tay cào lên mặt anh ta.
Kỷ Viễn vừa cãi vừa cầu xin: “Đừng cào lên mặt anh, rách mặt rồi thì mai không đi làm được nữa.”
Hai chân Cẩm Tú cũng không đứng yên, đá liên hồi vào Kỷ Viễn.
Kỷ Viễn nói: “Em đá đi, đá đi, anh đang muốn xem em đá đây.”
Cẩm Tú nghe thấy Kỷ Viễn nói như vậy trong bụng liền nghĩ, sao anh còn có thể nói như thế được cơ chứ, anh hoàn toàn không nhận ra anh làm tôi tổn thương đến mức nào, còn nói gì đến vợ chồng cơ chứ, người yêu cũng không thể ức hϊếp nhau thế này được.
Nếu là người yêu thì tốt, tát cho hắn hai cái rồi chia tay, đỡ phải đá hắn, đá hắn thật mệt, cứ cho hắn out là được rồi.
“Em cứ đá đi, đá mạnh vào, đá đến lúc nào thấy đủ thì thôi.” Kỷ Viễn nắm lấy hai tay Cẩm Tú nói
Hai tay Cẩm Tú bị anh ta giữ chặt, nên cô chỉ đá được anh ta
“Đá đi, đá cho tàn phế luôn đi, dù gì thì cũng là ông xã của em, em không thương thì còn ai thương nữa?” Kỷ Viễn nói vẻ rất đáng thương
Kỷ Viễn cảm thấy như lần này anh ta đã đùa quá đà. Trước đây Cẩm Tú có động chân động tay với anh thì cũng là bình thường nhưng cô đánh anh nhẹ như là một con ruồi đang đậu bay khỏi người anh. Lần này Cẩm Tú đánh mạnh thật, anh không để ý đau hay không mà anh sợ Cẩm Tú tức giận thực sự.
“Sao em lại bực túc như thế làm gì, anh chỉ nói đùa thôi mà. Em thấy có thằng đàn ông nào ra ngoài không nói đùa không?” Kỷ Viễn cầu khẩn.
“Anh nói đi, anh có bảo trời sập cũng không ai để ý, hai chúng ta kết thúc ở đây.”
Mặt Cẩm Tú lạnh lùng, cô đã đánh đủ rồi, quay người đi, vẫy một chiếc taxi. Kỷ Viễn định đuổi theo, Cẩm Tú nói: “Anh mà lại đây, tôi sẽ gϊếŧ anh.” Lời nói và sắc mặt của cô khiến Kỷ Viễn phải dừng lại.
Xe đã chạy một lúc, Cẩm Tú mới phát hiện trên mặt cô đầy nước mắt. Kỷ Viễn thật không ra gì, còn ra ngoài nói chuyện chăn gối của vợ. Cô thấy mình thật mù mắt rồi, bốn tháng trước sao lại cưới anh ta cơ chứ?
Kỷ Viễn lại không nghĩ như vậy, cái mà anh nghĩ hai chúng ta sao có thể hết được cơ chứ? Nếu chia tay thì em đã không nói thân thiện như là “hai chúng ta”, sao lại hết được, hơn nữa, bây giờ không phải là đang yêu, nói chia tay là chia tay, mấy ngày không gặp, không điện thoại hỏi thăm, thế là quan hệ giữa hai người đã không còn gì nữa. Nhưng bây giờ giữa họ không phải là yêu nhau nữa mà là vợ chồng. Chia tay ư? Còn nói chia tay nữa, phải là ly hôn.
Kỷ Viễn nghĩ, cuộc hôn nhân này vừa mới bắt đầu, tôi vẫn còn chưa hưởng thụ đủ, muốn ly hôn à, em à, đừng nói là cửa lớn, mà cả cửa sổ tôi cũng đóng kín hết. Lấy tôi rồi thì em coi như là vào két sắt, không có mật mã của tôi thì em cứ chuẩn bị mà ở trong đó cả đời đi.
Vợ giận thì cũng không sao cả, đều là phụ nữ cả, dỗ dành và lừa dối là được. Chỉ cần dỗ dành một cách chân thành, lừa dối khéo léo một chút thì không có trái tim người phụ nữ nào là không đổ rạp trước chồng mình.
Anh ta nhắn tin cho Cẩm Tú.
“Vợ à đừng giận nữa, anh cưỡi bạch mã đến xin lỗi em nhé?”
Cẩm Tú nhanh chóng nhắn lại: “Cút!”
Một chữ “cút” giống như lưỡi dao cắt trên đầu Kỷ Viễn.
Kỷ Viễn cười hì hì, chỉ cần Cẩm Tú chịu trả lời lại tin nhắn của anh thì sự việc vẫn chưa phải là đã nghiêm trọng, thì đừng nói gì đến “chia tay”
Những người bạn cùng bàn của Kỷ Viễn đều vây lại hỏi han an ủi, cũng có kẻ tỏ ra vui sướиɠ. Kỷ Viễn quay đầu lại, ánh mắt ngừng lại chỗ Quách Trường An, sát khí bỗng hiện lên trong mắt anh ta.
4
Quách Trường An nhìn theo bong dáng của Cẩm Tú, trong lòng bỗng thắt lại, giống như có ai đó lấy dao cứa vào trái tim anh một nhát. Sắc mặt anh ta xám lại, khi châm thuốc, ngọn lửa màu xanh của chiếc bật lửa khiến gương mặt anh ta trở nên trầm mặc khó hiểu.
“Sao muộn thế này rồi mà anh vẫn còn ở bên cô ấy?” Kỷ Viễn đi về phía Quách Trường An mang theo cả sát khí trong bước đi của mình.
“Thế thì cũng phải hỏi lại anh, muộn thế này rồi sao anh lại không ở bên cô ấy?” Quách Trường An nghênh đón ánh mắt của Kỷ Viễn, không một chút nhượng bộ.
“Chuyện của vợ chồng tôi anh quản được à?” Kỷ Viễn hung hăng uy hϊếp: “Tôi nói cho anh biết, nếu lần sau tôi còn nhìn thấy anh đi cùng vợ tôi thì tôi sẽ đánh gãy chân anh đấy.”
Quách Trường An liếc mắt nhìn Kỷ Viễn, không đáp lại, ngậm điếu thuốc và đi thanh toán tiền, sau đó lên chiếc xe Jeep cũ của mình. Cảnh đèn điện hai bên đường nhấp nháy như từng cảnh trong phim, anh ta chợt nhớ lại những ngày tháng bên Cẩm Tú khi còn nhỏ. Bất chợt, cảnh lúc anh xông vào nhà nghỉ lại hiện ra, anh ta nhìn thấy Cẩm Tú trên giường giống như một con thỏ trắng.
Đó không phải là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cơ thể Cẩm Tú, đó là lần thứ hai.
Lần đầu tiên là khi 15 tuổi, anh ta kiễng chân nhón tay leo lên tường gạch màu đỏ trèo lên mái ngói. Ánh trăng mát rượi, khiến đêm mùa hè trở nên dịu dàng, yên tĩnh, thổi khô cả mồ hôi trên người. Anh ta cảm thấy mình cũng thuần khiết như ánh trăng kia vậy, ở bên Cẩm Tú nhất định sẽ rất xứng đôi.
Dưới tấm ngói có tiếng nước dội tí tách. Âm thanh đó cho dù đã qua đi hơn mười năm nhưng trong một đêm yên tĩnh nào đó, khi ánh trăng tròn đầy, hay khi trăng treo trên bầu trời xanh biếc, thì nó vẫn hiện về và làm xao động trái tim anh, khiến anh nhớ lại một thời niên thiếu thơ dại và liều lĩnh.
Anh ta lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện ở phía dưới:
“Cẩm Tú, cậu có thích ai không?” Tiếng một cô gái, đó là Tả Thi Giao.
“Có chứ, cậu không có sao?” Giọng Cẩm Tú giòn tan.
“Ai mà lấy tớ nhất định phải có tiền, con trai trong trường mình không có tướng giàu có, tớ không thích đâu.” Cô gái nói.
“Cậu thì chỉ thích tiền thôi.” Cẩm Tú cười hì hì.
“Cậu nói xem, tớ có biết người cậu thích không?” Tả Thi Giao hỏi.
Quách Trường An trên nóc nhà rất muốn biết người Cẩm Tú thích là ai, liền ghé tai vào sát mái nhà, muốn nghe cho rõ. Nhưng không ngờ, hai cô gái đang tắm bỗng chuyển chủ đề.
“Tớ ghét nhất là tên Quách Trường An bốn mắt, đeo cái kính dày như đít chai, không khác gì Hán gian cả.” Cẩm Tú dằn giọng nói.
“Đừng gọi hắn là hán gian, hắn mà nghe thấy thì sẽ mắng chúng ta đấy.” Tả Thi Giao nói.
“Sợ gì chứ, nếu có đứng trước mặt hắn ta tớ cũng gọi hắn ta là Hán gian, gà bốn mắt.” Cẩm Tú nói: “Ghét nhất là hắn cứ nhìn chằm chằm vào mặt với ngực tớ, có trồng hoa ở đấy đâu mà nhìn!”
“Có khi tên bốn mắt đó thích cậu rồi cũng nên”.
“Hắn mà thích tớ, tớ sẽ đá cho hắn chết thì thôi.” Giọng của Cẩm Tú cay nghiệt.
Trên nóc nhà, trong lòng Quách Trường An chán chường. Anh ta biết rằng tên bốn mắt mà Cẩm Tú nói đến là mình. Bởi vì anh ta bị cận, đeo kính dày như đít chai, có lần Cẩm Tú còn gọi như vậy ngay trước mặt anh ta. Anh thất vọng, chân không đứng vững nên bị trượt rồi lăn từ mái nhà xuống.
Bỗng nhiên cửa mở, Tả thi Giao từ bên trong chạy ra ngoài. Quách Trường An nhìn qua chỗ cửa mở, chợt nhìn thấy Cẩm Tú đứng trong thùng gỗ, cả người đều ướt, thấy Quách Trường An đang ngây ra nhìn mình chằm chằm, cô bỗng kêu to, lấy tay ôm ngực, quỳ xuống thùng nước.
Quách trường An nhìn thấy tất cả, Cẩm Tú trắng ngần, mỏng manh, giống như một vầng trăng non mới ló lên sau đám mây mờ.
Tối hôm đó, Quách Trường An bị bố Cẩm Tú đánh cho một trận gần chết.
Nhiều năm đã qua đi, hình ảnh lưu lại trong ký ức của Quách Trường An càng ngày càng hiện rõ. Anh ta đã mổ mắt, không cần phải đeo kính dày như đít chai nữa, tiếng hai cô gái nói chuyện dường như vẫn văng vẳng bên tai.
Có tiếng điện thoại, dòng hồi tưởng của anh ta bị cắt đứt, uể oải lấy điện thoại ra.
“Mẹ à, con đây, sao mẹ vẫn chưa ngủ ạ?”
“Thì cũng không phải con cũng chưa ngủ đó sao. Vẫn còn lái xe bên ngoài à.” Giọng khàn khàn của người phụ nữ.
“Con đang về cơ quan, vừa mới ăn cơm xong.” Quách Trường An nói, một nụ cười bỗng hiện lên trên mặt.
“Hay là con về đây, mấy hôm nay không gặp, mẹ rất nhớ con.”
Quách Trường An dừng lại một hồi lâu không nói được câu nào.
Người phụ nữ đổi giọng nói: “Hay là thế này, mai mẹ đi mua đồ ở siêu thị, con cũng đến đi, tối chúng ta đến Tam Giang ăn cua hấp, món mà con thích nhất.”
Quách Trường An đồng ý.
Chiều tối hôm sau, Quách Trường An đi siêu thị Kim Bách Hợp cùng mẹ, một người phụ nữ khoảng 60 tuổi, vừa đẩy xe mua hàng vừa nói chuyện và chọn đồ.
Quần áo giày dép của bà trông tưởng rất bình thường nhưng có thể nhận ra đó là đồ của hãng Ports. Khuyên tai và dây chuyền của bà đều ánh lên sáng lấp lánh, đó là kim cương thật.
“Mẹ này, mai con phải đi công tác, chắc là hai ngày tới không về nhà thăm mẹ được, mẹ huyết áp cao, nhớ phải uống thuốc đấy. Bây giờ hàng ngày mẹ vẫn tiêm insulin đấy chứ?”
“Con nói nhiều thế, nếu không yên tâm thì đừng đi nữa”.
Quách Trường An ôm vai mẹ, làm nũng: “Mẹ muốn con trai mẹ là một người lười biếng ư?”
Bà vỗ tay lên vai anh, cười nói: “Đương nhiên là mẹ không muốn rồi. Con cứ đi làm đi, mẹ không có ý kiến gì, chỉ mong là con cùng với con dâu của mẹ…”
Điện thoại của Quách Trường An reo, anh đến chỗ thoát hiểm để nghe, ở đó tương đối yên tĩnh.
Bà mẹ chưa kịp nói hết câu, nhìn sắc mặt của con cứ như không nghe thấy bà nói gì, liền ngừng lại không nói thêm nữa.
Quách Trường An nghe điện thoại rất lâu.
“Tôi đang ở cùng mẹ tôi, cô cũng đến đi.” Khuôn mặt anh ta vẫn mỉm cười. Nụ cười đó nhìn quen rồi lại cảm thấy hơi lạnh lùng.
“Hay là thôi vậy. Hai mẹ con anh gặp nhau, không biết sẽ nói những chuyện gì, nhưng chắc chắn là những chuyện khiến tôi tức chết, tôi đi thì chẳng phải là tự đi rước bực tức vào mình à?” Cô gái trong điện thoại nói.
“Cô suốt ngày nghi ngờ linh tinh, đoán lung tung suy nghĩ người khác. Không ai nói xấu gì cô cả.” Lời của Quách Trường An giống như an ủi, lại giống như ứng đối.
“Thôi bỏ đi, cho dù tôi nói gì thì anh cũng bảo tôi không đúng, thật là không nên gọi cuộc điện thoại này.” Cô gái lại thở dài.
“Cô muốn ăn gì tôi mua cho.” Quách Trường An vừa nói, vừa dõi theo bà mẹ đang đẩy xe. Bà đang kiễng chân với tay lấy lá oliu trên giá hàng, lá oliu đựng trong hộp thủy tinh, ngón tay bà vừa chạm được đến nhưng không nắm được, nếu cứ thế có thể chiếc hộp sẽ rơi trúng vào bà.
Quách Trường An vội nói: “Tôi cúp máy đây, mẹ đang gọi tôi.” Không đợi cô gái đáp lời, anh ta vội vàng cúp máy rồi bước nhanh đến chỗ mẹ.
Các gian hang của Kim Bách Hợp đều ở tầng trệt, rộng rãi sáng sủa, giống như một mặt của một bức tường bằng kính. Ở bên ngoài có thể nhìn thấy rất rõ các loại đá quý muôn màu, và cũng có thể nhìn thấy mặt người đối diện.
Gian hàng đối diện với đường lớn, chiếc Bentlay đỗ ngay ven đường. Một cô gái đeo kính râm, mặc áo màu kem đang tựa vào xe gọi điện thoại. Cô nghe thấy tiếng còi tu tu, nhìn về phía gian hàng, nhìn thấy Quách Trường An đang cùng mẹ đẩy xe hàng, rẽ sau một giá hàng
Cô gái ngồi lặng người, ánh mắt sau cặp kính có chút lạnh lùng, giống như hai nòng súng sâu thăm thẳm.