Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vì sao xem chương trước
liền kết luận là kết cục ni… Ai
Năm nay Bắc Kinh mùa đông ấm áp, chỉ
hạ một trận tuyết không lớn, còn không quá hai ngày, gần như lại hóa không, nhưng lại xuất hiện hiện tượng như vậy, thời gian ở nhà cư nhiên nóng muốn chết, hình như hệ thống sưởi trong phòng so với hàng năm đều cháy đến nóng, hệ thống sưởi hơi nóng hhầm hập, giống như tâm tình nóng hầm hập của Bình An chênh lệch không bao nhiêu.
Bình An lại trở về nhà Nhâm Thủ, mới có hai tháng ở chung, dĩ nhiên cảm giác quay về nhà Nhâm Thủ so với quay về ổ nhỏ của mình còn quen thuộc hơn, Bình An không biết đó là một hiện tượng tốt ni, hay là một bắt đầu của việc tự chui đầu vào rọ ni.
Rất nhiều chuyện Bình An không tưởng tượng nổi, cũng không muốn suy nghĩ, cũng tỷ như hiện tại quan hệ giữa hắn và Nhâm Thủ, nói không được lại không nói rõ, bản thân sau ngày ấy từ tàu điện trở về, hai người ai cũng không có nhắc lại chuyện này, thế nhưng không khỏi sẽ hướng ở chỗ sâu nghĩ, mỗi khi nghĩ vậy, Bình An lại cảm giác đầu mình không bình thường, đại não bị nước vào, tiểu não nuôi cá, đại khái chính là chuyện như thế này, nhưng cũng hài hòa sống chung.
Hai người ăn ý vô cùng lại cùng ở dưới một mái, thế nhưng ít nhiều gì, Bình An trong lòng vẫn có chút khó chịu, về phần nguyên nhân là gì, trong lòng mọi người đều rõ, một đêm đặc biệt đối với Bình An mà nói có thể nói là ý nghĩa sâu xa, tránh không được ác mộng, ký sinh trùng đuổi không đi, Bình An càng cảm giác mình ủy khuất không thể uổng phí ai!
Thế nhưng nghĩ chút này, hắn cũng không có biện pháp gì đem khối sẹo này bôi thuốc.
“Bình An, cậu nói nếu như cậu đối một người động chân cảm tình, cậu sẽ làm sao?”
Bình An đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ đờ ra, nghe Mặc Oa Tử đối diện trên bàn đồng dạng đờ ra đột nhiên hỏi tới một câu nói như vậy.
Bình An liền nở nụ cười: “Cậu lời nói này cũng quá hàm súc.”
Mặc Oa Tử một chút cũng không có linh hoạt như bình thường, còn khác thường cảm khái: “Tôi đây là đối với người sinh cảm ngộ mới, cậu còn nhỏ, khẳng định không hiểu được, cái loại thời thời khắc khắc trong lòng nhớ một người, nhìn không thấy lại đau khổ, ai, việc này tôi phải tìm ai nói a.”
Bình An nghĩ kỳ quái, mặc dù bây giờ Bình An trong lòng cũng không có thiếu chuyện có thể tưởng tượng, thế nhưng còn hơn chuyejen trong lòng người khác, hắn càng thích nghe người ta kể chuyện xưa, liền đối Mặc Oa Tử nói: “Vậy nếu không tôi trước tạm thời kế thừa một chút nghề nghiệp của cậu, quay về làm tri tâm ca ca, thùng rác xả tâm tình, có bụi bặm chồng chất cứ ném vào, vẫn là loại không đáy.”
Mặc Oa Tử gật đầu, hai con mắt toàn bộ sáng: “Quá nhi a, ngươi thật là có tiến bộ, cô cô không dạy ngươi nhiều năm như vậy a, này cũng bắt đầu vi cô cô trừ ưu giải nạn, đi, lại nghe cô cô ta nói cho ngươi từ đầu tới cuối chân tướng nhân quả của chuyện này.”
Bình An cũng không vội, mặt nghiêm chỉnh chờ nghe xong một đoạn tiền tấu dài của Mặc Oa Tử.
“Thực không dám dấu diếm, cô cô ta yêu, yêu một người không nên yêu…”
“Ba” vỗ bàn một cái, Bình An lập tức đem Mặc Oa Tử còn đang hàm tình mạch mạch chấn tỉnh, liếc hắn một cái: “Nghiêm chỉnh mà nói, cậu thật coi diễn kịch ni, người không nên yêu? Dương Quá? Tôi? … Cậu đừng làm tôi sợ…”
“Phi phi phi!” Mặc Oa Tử cầm lấy giấy vệ sinh dùng sức chùi miệng: “Tôi Quách Mạc tốt xấu một đời anh danh, cậu đừng ác ý nói xấu, bất quá cũng không sai biệt lắm, tôi thích một nam nhân.”
Tiếng nói vừa dứt, Bình An trong lòng hơi chút chấn kinh rồi chặn ngang, hắn khẳng định phế đi đầu óc nghĩ cũng không nghĩ ra đồng nghiệp cùng mình tồn tại nhiều năm là một đồng tính luyến ái… Thế nhưng ngoài mặt vẫn là bình tĩnh gật đầu, đe toàn bộ quy công lệch lạc đến một chỗ: “Tại hộp đêm một thời gian dài nhiễm cái loại đam mê cũng không có gì ngạc nhiên.”
Nghe xong Bình An nói, Mặc Oa Tử khó có được mặt mũi lộ ra cười khổ: “Đều không phải, lúc trước tôi có thể thì có phương diện khuynh hướng này đi, có thể vẫn do chính mình không có phát giác, đột nhiên phát hiện mình đều bị dọa sợ đến chết khϊếp, cậu cũng biết mẹ tôi là hạng người gì, thân thể không tốt đừng nói, phỏng chừng bà nằm trên giường đời này liền trông cậy vào tôi sinh cho bà một đứa cháu, tôi như bây giờ đừng nói tìm nữ nhân, cho dù cùng nữ nhân trên giường phía dưới
không có phản ứng cũng không biết.”
Lời này nghiêm trọng, Bình An kỳ thực nghĩ một đồng tính luyến ái cũng không đáng sợ, đáng sợ là cái đồng tính luyến ái này chỉ đối đồng tính có cảm giác, đối với người khác phái cơ hồ là tàn phế, này không phải là một chuyện rất đáng buồn sao… Bởi vì mặc kệ nói như thế nào, mặc kệ tình yêu, nam nhân cùng nữ nhân cùng một chỗ, mới là thiên kinh địa nghĩa, hai người đồng tính cùng một chỗ, bản thân lại trái với quy luật tự nhiên.
Nghĩ vậy, Bình An chợt nhớ tới mình và Nhâm Thủ hiện nay hình thức mơ hồ ở chung, hai người có thể không kiêng dè, như là bạn thân tốt, cũng có thể không kiêng dè cùng đối phương đùa giỡn, đương nhiên tiền đề này là muốn Bình An tạm thời quên mất Nhâm Thủ là một đồng tính luyến ái, và chuyện một đêm kia 囧
“Loại sự tình này tôi không dám nói với mẹ tôi, không sợ bà đuổi tôi ra ngoài, chỉ sợ bà kích động ngả xuống đất… Chuyện làm việc ở hộp đêm cũng vẫn luôn gạt bà ni, phải nói là gạt mọi người, bất quá lần kia nhảy xong thấy cậu cư nhiên ở dưới đài cùng kim chủ của cậu cùng nhau, làm ta sợ hết hồn.”
Bình An nhớ tới lần kia gặp được Mặc Oa Tử, mình cũng vô cùng khϊếp sợ, buồn cười nói: “ai hù ai a, cậu nghĩ rằng trái tim tôi là inox a, đồng sự làm cùng mình nhiều năm bỗng nhiên xoay người biến thành một vũ nam phong tao, tôi đều đem cậu thành nam nhân số một trong phim truyền hình mà sùng bái.”
Mặc Oa Tử hướng về phía Bình An bắt đầu nháy mắt: “Làm sao vậy làm sao vậy? Khách quan chẳng lẽ nhìn trộm người ta?”
Bình An nhanh đối Mặc Oa Tử ôm quyền huy chưởng: “Không dám nhận không dám nhận, bỉ nhân đối tiểu quan không lắm cảm thấy hứng thú.”
Hừ một tiếng, Mặc Oa Tử lật lật sách thuốc trên tay, đột nhiên hỏi: “Bình An, hai ta tại đây làm được mấy năm?”
Nói lên cái này, Bình An suy nghĩ một chút, hình như từ sau khi hắn tốt nghiệp đại học, đây là công việc đầu tiên hắn tìm được, đồng thời phần công tác này vẫn kéo dài đến bây giờ, khi đó hắn là cùng Mặc Oa Tử chân trước chân sau tới y viện, thấy lão bản, ký hợp đồng, sau đó thuận lý thành chương làm đồng nghiệp.
Bấm ngón tay tính toán, Bình An lại nhìn một chút trên bàn lịch bàn: “còn ba ngày nguyên đán, tại đây cũng hơn hai năm rưỡi, gần ba năm đi.”
Mặc Oa Tử sững sờ nhìn sách thuốc trong tay, ngay Bình An sợ hắn hỏi thời gian gì đó, hắn vẫn lanh mồm lanh miệng nói: “Cũng nên đổi một công tác đi.”
Bình An muốn cười lớn, thế nhưng khóe miệng lúng túng kéo kéo, không bật cười, hắn nhìn Mặc Oa Tử một chút cũng không có biểu tình đùa giỡn, ho khan hai tiếng: “Quách đại hiệp, gần đây cậu với lão bản xảy ra chuyện gì? Gặp mặt cũng không nói, ngay cả chào hỏi cũng không, có phải lão bản trừ tiền lương của cậu không, hay là cậu đem con vẹt xanh kia làm chết?”