Sau bữa tối họp mặt cả gia đình họ Hoàng, Thanh Tú lấy cớ mệt xin phép rời đi sớm. Cô đã gọi điện báo cho mẹ cô, dự định trưa mai sẽ sang với bà ấy.
Trong lòng Thanh Tú chẳng bao giờ muốn gặp gia đình hai người bác là hai anh trai ba cô. Từ nhỏ cô đã cảm nhận được bọn họ khó chịu với cô, dù bề ngoài họ tỏ vẻ tươi cười nhưng cảm giác giả dối vẫn rõ mồn một.
Trờ về phòng, bất giác cô muốn liên lạc với Vương Khải. Chuyến bay rời Việt Nam ngày ấy lòng cô nặng trĩu, lần trở về này nhất định cô phải gặp lại anh, cũng muốn hỏi anh vụ bắt cóc ngày đó của cô là thế nào. Nghĩ là làm, nhìn đồng hồ lúc này là tám giờ kém mười, cô liền bấm số điện thoại của anh.
– Alo?
Âm giọng quen thuộc của Vương Khải vang lên, chỉ cần vậy thôi là đủ làm cô xúc động nghẹn ngào. Anh quả thực đã trở lại rồi!
– Anh Khải… em Tú ạ. Anh… có khỏe không?
– Tôi khỏe. Giọng em hơi khàn. Em ốm?
Anh luôn có thể để ý những thay đổi nhỏ nhất của cô. Nếu anh đoán không lầm, cô mới về nước chiều nay.
– À… vâng… thời tiết thành phố mình lạnh hơn em nghĩ nên em chủ quan… giờ hơi đau họng…
– Nhớ uống thuốc rồi ngủ sớm.
– Em biết rồi. Anh… em muốn gặp anh bây giờ… có được không?
Anh không còn là thằng nhãi tứ cố vô thân không xu dính túi, từ lúc nào lá gan của anh đã to hơn mấy phần. Cũng như ngày 31/12 năm ngoái, biết cô về nước anh đã cho người theo dõi cô. Đêm ấy anh bí mật đi theo cô, cuối cùng thành cứu nguy kịp thời. Cũng như lời hẹn ăn tối của cô, dù kế hoạch lật đổ Lưu Phát đã cận kề điểm cuối, vậy mà vì cô, anh phá vỡ tất cả. Để rồi lúc này, một lần nữa anh và cô lại ở hai bờ thái cực. Muốn trèo qua cũng trèo không nổi.
– Không thể. Tôi đang đi công tác.
Thực ra giờ này anh vẫn đang ở công ty Thiên Uy. Anh làm việc không kể ngày đêm để phát triển cả mảng tài chính lẫn mảng bảo an, đã hai ngày rồi anh còn chưa về nhà.
– Vậy bao giờ anh về?
Vương Khải im lặng. Sau mấy giây, anh nhẹ giọng:
– Chuyện lần trước em không cần suy nghĩ, có kẻ chuốc thuốc mê định làm hại em trong xe hơi, tôi tình cờ trông thấy nên kịp cứu em.
Thanh Tú tự hiểu anh lại không muốn gặp cô. Cô chưa từng khóc khi anh từ chối gặp, vậy mà lúc này… nước mắt cô bỗng lăn dài.
Anh nhíu mày:
– Em đang khóc?
Cô gạt nước mắt sụt sịt:
– Anh quan tâm làm gì? Anh có bao giờ quan tâm suy nghĩ của em đâu? Nếu anh thấy em phiền phức như thế, em sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa!
Cô bực bội ngắt máy. Cô không còn sự thấu hiểu ngày nào với anh nữa sao? Hay bởi vì cô nghĩ đến anh quá nhiều mà đáp lại cô chỉ là sự thờ ơ lảng tránh, chính điều đó khiến cô ấm ức?
Anh gọi lại cho cô. Cô giận dỗi gạt nghe:
– Anh muốn nói gì với em?
– Tôi chưa bao giờ thấy em phiền phức.
– Vậy tại sao anh không muốn gặp em? Em thì… luôn nghĩ đến anh.
Ngay sau câu nói làm hai gò má cô ửng đỏ, cô vội nói tiếp không để anh hiểu lầm:
– Bởi vì em luôn coi anh là anh trai em. Em rất thương người anh trai này, anh hiểu không?
Vương Khải như bị dao đâm thẳng một nhát vào tim. Trấn tĩnh lại, âm giọng nghèn nghẹn của anh vang lên:
– Tôi luôn tin điều này.
Anh tin, bao nhiêu năm anh vẫn luôn tin. Cô thực sự coi anh là người anh trai đáng thương cần giúp đỡ.
– Vậy tại sao anh không thể gặp em?
Vương Khải trầm giọng:
– Bạn gái tôi rất ghen.
Thì ra là như vậy. Cô đúng là quên mất điều này. Cô gái xinh đẹp đó quả thực khó chịu với cô. Cô ngậm ngùi chấp nhận sự thật, anh đã có một cô gái thực lòng yêu thương anh bên cạnh, sẽ chẳng cần một ai khác quan tâm nữa.
Cô lúng túng, trái tim trong l*иg ngực nhói lên hết sức đáng giận:
– Em hiểu rồi, xin lỗi vì làm anh khó xử. Em muốn gặp anh vì muốn chắc chắn là anh đã ổn, hình ảnh anh bị thương ở buồng tạm giam vẫn luôn in vào tâm trí em. Nhưng… nếu cô ấy không thích thì cũng đành chịu thôi.
Cô gượng cười nói tiếp:
– Vậy anh nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để bệnh dạ dày tái phát. Thôi… em chào anh!
Cô vội vàng ngắt máy. Cảm giác chua xót làm sống mũi cô cay xè. Hít sâu một hơi, cô tự trách bản thân thật ngốc nghếch, cứ muốn quan tâm một người mà người ta luôn né tránh cô bao nhiêu năm. Giờ đã đến lúc cô phải buông bỏ thứ tình cảm không thể định nghĩa này.