Trong điện Cần Chính.
Bên cạnh Vân Võ Đế xuất hiện một ám vệ.
"Hoàng Thượng, bên Lâm Phi nửa đêm có động tĩnh, đào được một búp bê vải trong sân."
Biểu cảm của Vân Võ Đế nghiêm trọng.
Không ngờ lại có thật.
Lúc đầu, ông chỉ coi lời của tiểu công chúa như một câu chuyện bình thường. Còn tò mò hơn nữa là tương lai trong miệng tiểu công chúa cũng như lai lịch của nàng. Còn có những cái gọi là lịch sử kia, nếu lời tiểu công chúa nói là thật...
Tâm trạng của ông bây giờ rất phức tạp.
"Lâm Phi đã làm gì?" Vân Võ Đế mặt lạnh hỏi.
Ám vệ trả lời: "Lâm Phi đã đốt hình nhân, thuộc hạ chỉ tìm thấy một nửa mảnh vải chưa cháy hết trong lò sưởi."
Ám vệ dâng đồ lên.
Vân Võ Đế xoa mảnh vải trên tay, trên đó còn lờ mờ sót lại vài chữ sinh thần bát tự.
Không cần nhìn cũng biết ngay là của mình.
Ông hiểu bản thân mình như thế nào, nếu thực sự phát hiện ra chuyện như vậy, ông thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót, vì ông kiêng kỵ tất cả vu thuật gây hại như thế này. Người đứng sau chuyện này sao có thể hiểu rõ suy nghĩ của ông như vậy.
Vân Võ Đế cảm thấy không vui, ông phất tay cho ám vệ lui xuống rồi kêu vọng về phía cửa: "Lâm An!"
"Hoàng Thượng, Lâm công công vẫn chưa về ạ." Tiểu thái giám cúi người nói.
Vân Võ Đế xoa xoa trán: "Lão già Lâm An kia về thì bảo hắn lập tức đến gặp trẫm."
"Vâng, thưa hoàng thượng."
Vân Võ Đế tối hôm qua biết được quá nhiều tin tức, ông đều đã sắp xếp người đi điều tra nhưng không có kết quả, ông đành phải ngủ một giấc trước.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng Lâm An vội vã đi vào tẩm cung.
Vân Võ Đế đang ngồi bên giường rồng, quầng thâm đen dày đặc, có thể thấy tâm trạng ông rất tệ.
"Nô tài bái kiến Hoàng Thượng."
"Thế nào? Đã thẩm vấn được gì từ nhũ mẫu chưa." Vân Võ Đế nhướng mắt nhìn ông ta.
Lâm An khom người trả lời: "Bẩm hoàng thượng, đã thẩm vấn ra rồi ạ, nhũ mẫu là người của trưởng công chúa."
"Ngươi nói cái gì?" Vân Võ Đế sắc mặt khó coi.
"Trưởng công chúa sao có thể hạ độc tiểu công chúa được."
Lâm An công công quỳ trên mặt đất, mấp máy môi, lời trong lòng không nói ra được.
Vân Võ Đế chỉ vào ông ta nói: "Ngươi cứ thành thật trả lời đi."
"Hoàng Thượng... "
"Cho ngươi nói thì nói đi." Vân Võ Đế không vui.
Lâm An công công cẩn thận nói: "Đây chỉ là chút ý kiến nông cạn của nô tài, Hoàng Thượng nghe rồi đừng tức giận."
"Cho ngươi nói thì nói, ấp úng làm gì, chẳng lẽ trong hoàng cung này, ngươi còn chủ tử khác sao!" Vân Võ Đế nheo mắt quát lớn.
Lâm An công công quỳ xuống cầu xin tha thứ. Trong lòng cười khổ, ông ta làm còn có chủ tử nào khác đâu.
"Hoàng Thượng, tất cả đều là vì ngài mà ra."
"Vì trẫm?" Vân Võ Đế không vui: "Trẫm chưa từng dạy dỗ con gái phải hãm hại tỷ muội của mình."
"Nhưng mà Hoàng Thượng, trước kia ngài vô tình nói trước mặt trưởng công chúa một câu, “thật vui vì trẫm đã có khi có thêm một khuê nữ nữa”, hy vọng tiểu công chúa lần này cũng có thể là áo bông nhỏ."
Lâm An công công u uất nói.