Chương 26

"Người không có khả năng tự nhận thức sẽ mãi mãi là kẻ chết sớm nhất."

"Ai nha, ngươi nhìn tạp gia đi, lại nhiều lời rồi, Lý hộ vệ mau rời cung đi."

Công công Lâm An mỉm cười, phất tay áo, rồi tùy ý sắp xếp một tiểu công công đưa hắn ra khỏi cung.

Lý Hồng chân nặng chân nhẹ bước ra ngoài, trong lòng còn đang suy nghĩ.

Ta cần cái gì?

Ta đi từ thôn dân lên đến cận vệ Hoàng đế như hiện giờ.

Ta có tiền có quyền, vậy tại sao còn muốn tiếp tục chạy theo quyền thế mơ hồ kia?

Vì lòng tham.

Vì bị triều đình lôi kéo nên không thể không bước về phía trước.

Tại sao hắn phải tiếp tục sống trong tình cảnh đáng sợ này.

Bây giờ hắn chỉ có một con đường chết.

Còn đường sống là cái gì?

Đúng.

Là trung thành.

Là giá trị duy nhất của bản thân có thể giúp được Hoàng Thượng.

Lý Hồng thầm đưa ra quyết định.

Sau khi ra khỏi cung, hắn chán nản tới thăm phủ Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử Vân Trinh thấy Lý Hồng tới, trong lòng hắn có chút chột dạ, đặc biệt là khi thấy dáng vẻ chật vật này.

"Lý hộ vệ, có chuyện gì vậy?"

"Tam điện hạ, thuộc hạ xin lỗi ngài."

Vân Trinh hoảng sợ, đột nhiên đứng dậy: "Ngươi nói vậy là sao?"

"Hôm nay ở trong cung, thuộc hạ được Hoàng Thượng sai phái dẫn An tần nương nương tới thẩm vấn, nhưng An tần nương nương lại là thủ phạm sau lưng hãm hại Lâm phi."

"Sau khi xong việc, Hoàng Thượng triệu kiến thuộc hạ tới Cần Chính điện."

"Thuộc hạ quá lo lắng, làm vỡ chén trà, vô lễ trước điện." Lý Hồng suy sụp: "Hoàng Thượng phạt thuộc hạ về nhà tự suy nghĩ, vẫn chưa nhắc tới ngày phục chức."

"Sao ngươi lại không cẩn thận thế hả!" Vân Trinh tức giận đứng dậy, suýt chút nữa chỉ vào mắt Lý Hồng mà chửi ầm lên.

Lý Hồng cúi đầu, không nói gì.

Vân Trinh đi qua đi lại một vòng, sau đó nói: "Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không liên lụy đến vụ vu thuật, phụ hoàng chỉ là đang trút giận mà thôi, chờ sau khi phụ hoàng nguôi giận, ta sẽ đi cầu tình giúp ngươi.”

"Mấy ngày nay, ngươi cứ yên tâm ở nhà tu tâm dưỡng tính, nhưng tuyệt đối đừng gây thêm chuyện gì nữa."

"Rõ."

Sau khi rời khỏi phủ Tam hoàng tử.

Đêm đó.

Hắn tới biệt viện gặp muội muội của mình.

"Tiểu Thanh, muội có muốn rời khỏi nhà không?" Lý Hồng nhẹ nhàng nói, rồi đưa bánh táo đỏ cho nàng ấy: "Ca ca làm theo bánh táo đỏ ở quê nhà đấy."

"Cũng không biết mùi vị có giống cha mẹ làm không nữa."

Thanh Kiều khẽ cười: "Ca, huynh còn có thời gian làm bánh táo đỏ sao? Muội còn tưởng huynh bận làm nhiệm vụ trong hoàng cung tới mức không có thời gian ăn cơm nữa chứ."

"Sao có thể? Thật ra cũng không bận như vậy." Lý Hồng xoa chóp mũi, xin lỗi nàng ấy: "Đều tại ca ca không dành nhiều thời gian cho muội."

"Ca, huynh đừng nói như vậy, muội biết, nếu không có huynh, muội nhất định phải chịu đói, huynh đã hứa với cha mẹ phải chăm sóc muội thật tốt, huynh đã làm được rồi đấy." Thanh Kiều dịu dàng nói.

Không giống cái tên Kiều của mình.

Thanh Kiều không hề được chiều chuộng mà ngược lại nàng ấy là một cô nương dịu dàng, hiền thục.

"Đại ca xin lỗi muội." Lý Hồng thấy muội muội như vậy, không khỏi rơi nước mắt.

"Ca, huynh làm sao thế?" Thanh Kiều sốt ruột đưa khăn tới, lo lắng nhìn hắn.

Lý Hồng nghẹn ngào, hốc mắt đỏ hoe: "Tiểu Thanh, muội... Nếu ta muốn muội rời khỏi Tam điện hạ, muội có đồng ý không?"

"Ca, nhất định là huynh đã xảy ra chuyện gì rồi." Vẻ mặt Thanh Kiều rất thận trọng.