Chương 16

Các thiếu niên vốn cảm thấy bản thân chết chắc rồi, thấy bí mật của hoàng thất, mọi người đều kinh ngạc trợn tròn mắt.

Vân Võ Đế lại không thèm quan tâm suy nghĩ của những người này.

Ông xoay người rời đi.

Tà áo long bào màu đen đung đưa trong đêm tối.

Lâm An phất tay, lập tức có cung nhân tiến vào xử lý thi thể Vân Sinh.

Ông mỉm cười nhìn các thiếu niên: "Hoàng thượng đã đích thân xử lý sai lầm của trưởng công chúa, chư vị là người bị hại, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ không xử phạt."

"Nhưng nếu sau khi trở về, các ngươi lại phạm sai lầm thì vẫn sẽ bị xử trí theo luật pháp."

“Hy vọng chư vị quý trọng cuộc sống mới, sống cho tốt những ngày tháng sau này, đừng để bị người ngoài xúi giục, làm ra những chuyện bất lợi với Hoàng Thượng.”

“Cuộc sống của các ngươi nên đặt ở trong tay mình, chứ không phải để người khác lợi dụng, vô tội chết oan.”

“Như vậy, chư vị, ai là người đầu tiên nói cho ta biết thân thế của chính mình, cùng với tất cả những chuyện đã gặp đây?”

Trong lúc sợ hãi đám thiếu niên lại không nhịn được sinh ra hảo cảm với Lâm An công công.

Dù sao tuổi cũng còn nhỏ, đều là người bình thường nên đương nhiên sẽ sinh ra sự ỷ lại với người bảo vệ mạng sống của mình.

“Công công, để ta.”

Một thiếu niên gầy yếu nhất ở một góc đứng ra.

Chỉ thấy trên mặt cậu ta, có một vết sẹo không quá rõ ràng, bởi vì quá gầy yếu nên trong giá trị nhan sắc đã thấp hơn không ít.

“Công công, ta chính là tiểu công tử của Tạ gia Tạ Quỳnh.”

“Ngươi là Tạ Quỳnh sao?” Lâm An công công kinh ngạc nhìn Tạ Quỳnh: “Sao bộ dạng ngươi lại thành như thế này, chật vật như vậy.”

“Công công muốn nghe sự thật sao?”

“Ngươi nói đi.”

Sắc mặt Tạ Quỳnh bình tĩnh nói: “Chỉ có như vậy, chỉ có thể trở nên xấu xí ta mới tránh được một kiếp.”

Lâm An công công ôm tâm trạng phức tạp mà nhìn hắn ta.

“Tạ tiểu công tử, Hoàng Thượng có lệnh, trưởng công chúa điện hạ vì bị bệnh mà qua đời, ngươi hẳn là đã hiểu ý tứ của lão nô.”

Cho dù lần này Tạ Quỳnh rất thảm, nhưng Lâm An cũng không thể không đứng về phía Hoàng Đế, cho thấy thái độ của thiên tử.

Tuy rằng Tạ Quỳnh ấm ức, nhưng thứ trưởng công chúa hy sinh là tánh mạng, đương nhiên cũng không có bồi thường gì cho hắn ta, hơn nữa cũng là nghĩ cho thanh danh của hoàng thất.

Tạ Quỳnh gật đầu: “Tạ Quỳnh nghe lệnh.”

Lâm An vừa lòng gật đầu.

Có thể tự mình hiểu lấy, cũng coi như một ưu điểm.

Đêm đó.

Tạ Quỳnh được Lâm An đích thân đưa ra ngoài.

Hắn ta mặc xiêm y của tiểu thái giám, trước khi ra khỏi cung, Tạ Quỳnh nhìn thoáng qua cửa cung gần trong gang tấc, hắn ta duỗi tay giữ chặt vạt áo Lâm An công công.

“Công công, là ai đã cứu ta.”

Lâm An công công nghe được lời này, không biết nghĩ đến cái gì mà lời nói ra lại có ý rất thâm sâu khó dò.

“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ tên húy của Thập Bát công chúa là được.”

Tạ Quỳnh nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng sau khi ra khỏi cung, hắn ta chỉ quay đầu nhìn thoáng qua hoàng cung lạnh giá.

Sáng sớm hôm sau.

Vân Vụ vừa mới tỉnh lại, đang há miệng ngáp chờ mẫu phi cho bú.

Liền thấy Lâm thái y đại gian đại ác lại bưng chén màu đen đến.

Mặt Vân Vụ tối sầm.

[Dây dưa mãi cũng không xong, làm một em bé cũng quá khó khăn rồi, mớ thuốc này ai thích uống thì uống đi, dù có đánh chết ta cũng không uống.]