Chương 29: Bán diện trang (7)

Editor: Diệp Hạ

Chỉ có hắn.

Giờ thân phận của Trác Nhất Thần chỉ là một nam sinh trung học bình thường, cho nên sinh nhật lần này cũng chỉ mời mọi người đến quán ăn gần trường học ăn một bữa, sau đó chơi ở KTV gần đó suốt đêm.

Chỉ là nhân khí ở trường của hắn thật sự quá vượng, rất nhiều người không được hắn mời đều biết tin tức từ đâu đó, biết KTV hắn đi ở đâu, hơn nữa còn sôi nổi chạy tới xem náo nhiệt.

Vì thế khi Tạ Quan Sư cầm theo bánh kem đi vào KTV, phòng riêng đã chen đầy người, giống như đang diễn ra buổi hoà nhạc của một ca sĩ nào đó vậy.

Trác Nhất Thần cầm mic đứng trước màn hình, có hơi thất thần mà xướng ca. Lúc ăn cơm vẫn không thấy Tạ Tiểu Phi tới, hắn còn nghĩ đêm nay người này sẽ không tới.

Không biết vì sao, khi ý niệm người này sẽ không tới xuất hiện, tâm tình hắn cư nhiên có hơi phiền muộn.

Mà giờ người này đã tới, đám mây đen che khuất cũng bị thổi bay.

Tạ Tiểu Phi vừa đến, tất cả người trong phòng đều có chút kinh ngạc. Bởi vì hai việc lần trước, toàn trường đều biết quan hệ giữa Tạ Tiểu Phi cùng Trác Nhất Thần có hơi căng thẳng, dù sao thì một núi không thể có hai hổ, hai người đối chọi gay gắt là tất nhiên.

Nhưng mà giờ xem ra, quan hệ hai người hình như không có khó coi lắm?

"Cậu đã đến rồi?" Trác Nhất Thần vẫn chưa hát hết bài đã nhanh chóng buông microphone trong tay, đi về phía Tạ Quan Sư, mỉm cười nhìn bánh kem trong tay y, hỏi: "Đây là cho tôi?"

Tạ Quan Sư đặt bánh kem lên bàn, nói: "Ừm, sinh nhật vui vẻ."

Tay y cắm vào túi quần, tùy ý nhìn chung quanh. Mặt mày y anh tuấn, lúc không cảm xúc rất có khí thế, làm những ánh mắt tò mò đều rụt trở về.

Trác Nhất Thần ngoài kinh ngạc ra còn có chút kinh hỉ, hắn không ngờ Tạ Tiểu Phi không chỉ có đến đây, còn nói với hắn sinh nhật vui vẻ. Hắn nhìn bánh kem ở giữa bàn, nói: "Vừa vặn, người quá nhiều, bánh kem của tôi có lẽ không đủ, cậu đem bánh kem vị gì?"

Tạ Quan Sư: "......" Y chỉ tùy tiện kêu người đóng gói đưa đến, sao mà biết là vị gì. Y lấy bánh kem xong trực tiếp đem đến, xem cũng chưa xem một cái.

Tạ Quan Sư hàm hồ nói: "Mở ra nhìn xem sẽ biết."

Trác Nhất Thần thấy y như vậy, còn tưởng y đang ngượng ngùng, tức khắc cười cười, nói: "Ngồi."

Tạ Quan Sư chọn một góc ít người ngồi xuống.

Trác Nhất Thần chủ động đưa microphone cho y, hỏi: "Muốn hát không? Làm một bài đi?"

Lúc Trác Nhất Thần đi tới nói chuyện cùng Tạ Quan Sư, toàn bộ ánh mắt của mọi người cũng tập trung trên người họ. Dù sao thì hai người đều là nhân vật phong vân của trường, đứng chung một chỗ cực kỳ đẹp mắt, hơn nữa mọi người đều tò mò, xuất hiện loại hình ảnh này sao có thể không tò mò?

Giờ Trác Nhất Thần còn chủ động đưa microphone cho Tạ Tiểu Phi, mời Tạ Tiểu Phi hát. Mọi người kinh ngạc vô cùng ——

Hai người kia chẳng lẽ biến chiến tranh thành tơ lụa, thành bạn bè rồi?

Hơn nữa hình như, người vẫn luôn tung cành ô liu là Trác Nhất Thần, liên tục quấn lấy Tạ Tiểu Phi. Mà Tạ Tiểu Phi lại có hơi xa cách, thật không hổ là tiểu bá vương trường học, người bình thường sớm đã quỳ dưới gối giáo thảo rồi, y cư nhiên còn thờ ơ!

Tạ Quan Sư tự nhiên nghe thấy tiếng nghị luận nho nhỏ chung quanh, y ngước mắt nhìn Trác Nhất Thần, chỉ thấy Trác Nhất Thần không hề quan tâm đến chuyện này, trên khuôn mặt tuấn tú đều là ý cười, hơn nữa ý cười này cũng không có chút ý tứ khıêυ khí©h nào.

Tính nết kiêu ngạo như Trác Nhất Thần nghe thấy người khác nghị luận như vậy mà lại không tức giận?

Tạ Quan Sư: ???

Hình như là độ hảo cảm lần trước đã có tác dụng, giờ Trác Nhất Thần cảm thấy hứng thú với y, không phải hứng thú kiểu muốn cạnh tranh. Hiện tại mời y ca hát, hình như cũng không phải là muốn so đấu, chỉ là muốn nghe y hát.

Tạ Quan Sư có hơi đau đầu:【Hắn là M sao? Bộ dáng thế này thì sao tôi làm nhiệm vụ vả mặt được?】

502 nói:【Anh Tạ, cậu cứ giữ thái độ xa cách này cũng là vả mặt, nhưng mà tích phân sẽ tương đối ít.】

Tạ Quan Sư nói: 【= = Tôi càng hy vọng hắn tới khıêυ khí©h mình.】

Trác Nhất Thần siêng năng hỏi: "Cùng hát không?"

Tạ Quan Sư cự tuyệt, nói: "Tôi không hát, miễn cướp sân khấu của cậu, cậu hát đi."

Nếu lúc này Trác Nhất Thần mời y hát không phải xuất phát từ tâm lý hiếu chiến, như vậy y thắng Trác Nhất Thần cũng sẽ không được cảm giác sảng khoái khi vả mặt, tích phân cũng sẽ không có. Y cũng không muốn tiêu hao tích phân vào việc không có lợi.

Trác Nhất Thần nhìn y một cái, đáy lòng có chút thất vọng, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, cười cười nói: "Nếu như vậy cậu chọn một bài đi, tôi sẽ hát."

Tạ Quan Sư tùy tiện gật đầu.

Trác Nhất Thần trở lại ghế cao, chân dài tùy ý bắt chéo, nhìn chăm chú ca từ trên màn hình, cất giọng thâm tình.

Không thể không thừa nhận, hắn không hổ là vai chính thế giới này, giọng hát cực kỳ dễ nghe, thanh âm trầm thấp có từ tính, làm toàn bộ căn phòng an tĩnh một mảnh, còn có mấy nữ sinh mặt đỏ tai hồng lấy điện thoại ra ghi âm.

Tạ Quan Sư lấy điện thoại ra chơi một lát, nửa chừng đi vào WC, chờ lần thứ hai trở lại, không khí đã nóng đến đỉnh điểm. Ánh đèn rực rỡ làm y có hơi choáng đầu, bước chân không khỏi tạm dừng ở cửa.

Lúc này, ánh đèn vụt tắt, không biết là ai lại tắt đèn đi, toàn bộ căn phòng ồn ào một mảnh, sôi trào vô cùng.

Tạ Quan Sư mới từ hành lang tiến vào, không thể thích ứng với bóng tối ngay lập tức, nhăn nhăn mày.

Âm thanh Trác Nhất Thần vang lên trong bóng đêm: "Cứ ca hát thì không có gì vui, không bằng chúng ta chơi một trò chơi."

"Trò chơi gì?" Có người hưng phấn kêu lên.

Trác Nhất Thần cười khẽ, thanh âm chậm rãi, lại khiến cho một đám người kích động thét chói tai: "Thời gian bóng tối sẽ liên tục năm phút, trong năm phút này, mọi người không được mở di động, DJ sẽ mở một ca khúc mọi người đều biết, mọi người cần tìm một bạn nhảy, cùng nhau nhảy trong năm phút......"

Lời còn chưa nói xong, căn phòng đã nổ tung. Nam sinh bắt đầu xoa tay hầm hè, nữ sinh sôi nổi mặt đỏ tai hồng.

"Yên lặng, nghe tôi nói xong." Trong giọng nói của Trác Nhất Thần lộ ra ý cười: "Khi ánh đèn sáng lên, các cậu có thể nhìn xem người trước mắt là ai, nói không chừng có thể tìm được người mình thích đó?"

"Oa!" Không biết là ai huýt sáo, không khí càng thêm sôi trào. Thanh âm vũ khúc vang lên trong bóng đêm, tiếng quần áo cọ xát, cùng tiếng thét chói tai hết đợi này đến đợt khác, tất cả hoà lẫn vào nhau.

Trác Nhất Thần cười càng tươi, hắn tìm đúng phương hướng, lập tức đi đến cửa phòng. Trên đường có mấy bạn học hưng phấn chặn lại đều bị hắn quyết đoán đẩy ra. Vừa rồi nhìn thấy Tạ Quan Sư từ phòng vệ sinh trở về, hắn liền biết, đây là thời cơ tuyệt hảo. Đối phương hẳn là sẽ không biết làm sao mà đứng ở cửa, hắn chỉ cần đi về hướng cửa là được.

Mà năm phút sau, Tạ Tiểu Phi mở to mắt, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là hắn.

Trác Nhất Thần cong khóe miệng, hứng thú càng thêm nồng hậu, bước chân nhanh hơn.

Mà Tạ Quan Sư bình tĩnh đứng ở cửa, nói với 502:【Mở khả năng nhìn trong đêm giúp tôi.】

Sau khi tốn số tích phân nhất định mở khả năng nhìn trong đêm, y lập tức nhìn thấy Trác Nhất Thần đang duỗi tay sờ qua bên này. Tuy rằng không thấy gì, nhưng đôi mắt sáng ngời đặc biệt có thần, khóe miệng còn treo nụ gười.

Tạ Quan Sư chẳng biết nói gì nữa: "...... Trác Nhất Thần điên rồi sao? Tôi nhớ thế giới này có nữ chính mà!"

502 vui sướиɠ khi người gặp họa nói: "Đúng là có nữ chính, nhưng cậu đừng quên, nữ chính thế giới này cũng là ớt cay nhỏ, vừa ra sân đã vả mặt Trác Nhất Thần, do đó làm Trác Nhất Thần hứng thú. Anh Tạ à, cậu vừa vặn đi đường của nữ chính rồi.】

Tạ Quan Sư: "............"

Y trơ mắt nhìn Trác Nhất Thần đẩy những người che ở trước mặt ra, gian nan chen tới chỗ mình. Dưới loại tình huống này, y thật không có tâm trạng chơi với Trác Nhất Thần. Y không muốn có thêm phiền phức, lỡ như bị Trác Nhất Thần bắt được, độ hảo cảm của hắn cứ tăng lên thì làm sao bây giờ?

Tạ Quan Sư bất động thanh sắc liên tục lui ra phía sau, trực tiếp bắt lấy vai mấy nam sinh, đẩy bọn họ đến trước người mình, chặn Trác Nhất Thần lại, mình thì chạy đến bên điều hoà.

Mà Trác Nhất Thần bắt được một người cạnh cửa, nhịn không được cười một cái, hỏi: "Tạ Tiểu Phi?"

Trả lời hắn là thanh âm xa lạ: "Cậu nói ai?"

Trác Nhất Thần nhíu nhíu mày, nhận ra mình tìm sai người rồi, nhanh chóng buông nam sinh ra, âm thầm phân tích đường đi của Tạ Tiểu Phi, rất nhanh đã mò đến bên điều hoà.

Âm nhạc vang lên không ngừng, toàn bộ căn phòng sôi nổi, mặc dù Tạ Quan Sư có thể thấy rõ đồ vật, nhưng di chuyển cũng cực kỳ gian nan. Mà Trác Nhất Thần hiển nhiên rất hiểu biết bố trí trong phòng, rất nhanh đã có thể tìm đúng vị trí của y.

Tạ Quan Sư nhăn mi lại, tâm tình có hơi bực bội, y chỉ ở thế giới này được sáu tháng, không có thời gian chơi trốn tìm với Trác Nhất Thần. Y càng lui Trác Nhất Thần đến càng gần, lúc y sắp lui góc tường ——

Đột nhiên có một bàn tay thon dài vươn từ trong góc ra, bắt được cánh tay y.

Trong tình huống y không hề phòng bị, người kia một tay kéo y qua, sau đó ấn y lên trên tường.

Người kia kề sát lại, dùng thân thể ngăn cách y với đám người đang hưng phấn thét chói tai, cũng ngăn cách cả Trác Nhất Thần. Trác Nhất Thần tựa hồ đã sờ lại đây, nhưng trong mơ hồ lại không thể nhìn thấy thân ảnh Tạ Tiểu Phi bị giấu ở góc tường, vì thế rời đi ngay.

Cơ hồ là ngay lập tức, Tạ Quan Sư đã biết đây là ai.

Hô hấp thiếu niên có hơi dồn dập, hai tay ấn lên tường, giam cầm y trong lòng, từng luồng hơi thở ấm áp phả lên mặt Tạ Quan Sư. Y cảm thấy trái tim của thiếu niên đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi ngực, khí thế áp bức lan tràn làm người cảm thấy khó thở, phảng phất như tất cả cảm xúc ghen ghét, chiếm hữu, khát vọng, phẫn nộ sắp không thể kìm nén, trào dâng từ nơi đó.

Không ai thấy ——

Giấu trong bóng tối ——

Phía sau người này là vách tường, không có đường lui, phía trước chỉ có hắn, chỉ có thể tiếp xúc với hắn, không thể nhìn thêm kẻ nào khác.

Đúng vậy, chỉ có hắn.

Chỉ có hắn.

......

Tạ Quan Sư biết đây là ai, nhưng y vẫn làm như không biết, cũng thử tính giãy giụa một chút.

Ngay sau đó, đôi tay đang giãy giụa bị ấn trên đỉnh đầu.

Hơi thở thiếu niên càng tới gần, ngay sau đó, vành tai Tạ Quan Sư cảm giác ướt nóng, nó đã bị khoang miệng bao bọc lấy, động tác chứa dục chiếm hữu mà liếʍ một đường từ vành tai đi xuống, liếʍ đến cằm rồi hầu kết.

Tuy là Tạ Quan Sư đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn rùng mình một cái, vành tai bị liếʍ cắn bại lộ trong không khí, cảm giác ướt lạnh làm cả người y cứng đờ.

Đối phương như thực tủy biết vị mà mυ"ŧ cổ y, đầu lưỡi cũng không ôn nhu, mang tính xâm lược ngang ngược, điên cuồng vội vàng. Nơi bị hôn qua lưu lại một vệt nước, tỏ rõ sự chiếm hữu không màng.

Tạ Quan Sư bị mạnh mẽ ấn ở trên tường, da đầu tê dại, nhưng đầu óc y vẫn rất bình tĩnh lý trí.

Y không biết Chung Tri đã bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Trách không được dọc đường y đi đến KTV vẫn luôn cảm thấy bị nhìn chằm chằm.

............

Tạ Quan Sư lại giãy giụa lần nữa, vào lúc này, âm nhạc sắp đến hồi kết, những tiếng "Bắt lấy cậu" cùng tiếng cười vang lên trong bóng đêm.

Thiếu niên buông y ra, dựa vào người y thở gấp, rồi lập tức dứt ra, chen lẫn trong đám người.

Vì thế, khi căn phòng "Tách" một tiếng sáng lên, Tạ Quan Sư đứng một mình ở góc tường, mà người vừa ôm y gặm cắn đã biến mất không thấy. Còn Trác Nhất Thần đứng giữa vài người, tầm mắt vẫn đảo quanh khắp nơi, khi rơi xuống trên người y, ẩn ẩn có chút không cam lòng.

Tạ Quan Sư xoa xoa cần cổ bị cắи ʍút̼ đến có chút đau, theo bản năng nhìn quanh phòng một lần, nhưng cũng không tìm được người kia.

Y biết, Chung Tri chắc chắn có đến đây.

Tạ Quan Sư hỏi:【Hắn nhìn thấy cái gì mà bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn như vậy?】

502 theo dõi hồ sơ giám sát, rất nhanh đã trả lời: 【Hắn nhìn thấy cậu đi chọn bánh kem, có lẽ là cho rằng cậu cố ý chuẩn bị vì Trác Nhất Thần.】

Tạ Quan Sư:【......Tại sao lúc đó không nói với tôi?】

502 nói:【Bởi vì độ hảo cảm cũng không có giảm xuống, bên tôi không cảm ứng được.】

Độ hảo cảm không giảm, vậy độ hắc hóa thì sao?

502 nhắc nhở:【Giá trị hắc hoá của đối tượng công lược tăng 20, giá trị hắc hóa bây giờ là 50.】

Tạ Quan Sư nhăn nhăn mày, nhiệm vụ chính của y ở thế giới này chính là ngăn cản Chung Tri biến thành vai ác dùng thủ đoạn tàn nhẫn để trả thù những người kia, nếu độ hắc hoá của Chung Tri đầy, vậy thì dù cho y xoát đầy độ hảo cảm cũng vô dụng.

Y không yên tâm, đẩy mấy người gần đó ra, trực tiếp cầm áo khoác lên, đi ra cửa.

Thấy y như là phải rời khỏi, Trác Nhất Thần cũng không rảnh lo chuyện khác, nhanh chóng tiến lên ngăn y lại, cười nói: "Sinh nhật mới qua được một nửa đó, cậu rời đi bây cũng không hay lắm đâu?"

Tạ Tiểu Phi vốn quen làm theo ý mình, căn bản không phải người sẽ cho người khác mặt mũi.

Vì thế Tạ Quan Sư cũng không khách khí, nói có lệ: "Đêm nay cũng không có gì hay cả, tôi mệt rồi, đi về trước."

Y vòng qua Trác Nhất Thần, mở cửa đi ra ngoài.

Trác Nhất Thần đứng phía sau nhìn y rời đi, nụ cười dần cứng đờ.

Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ hắn bị người khác vả mặt hết lần này đến lần khác như vậy. Mà Tạ Tiểu Phi là người đầu tiên, không những đối xử với hắn ngang ngược vô lý, cư nhiên còn có thể thờ ơ ngay cả khi hắn chủ động hoà giải. Trác Nhất Thần cảm thấy rất tức giận, trong lòng ẩn ẩn có chút không cam lòng.

Bước chân hắn khựng lại, cũng theo ra ngoài.

Chẳng qua hành lang không một bóng người, Tạ Tiểu Phi đã biến mất không thấy.

............

Trác Nhất Thần lần thứ hai trở lại trong phòng, sắc mặt không được tốt lắm. Không khí xung quanh vẫn cứ sôi động vô cùng, thấy sắc mặt âm trầm của hắn, nhất thời không biết xảy ra chuyện gì.

"Làm sao vậy?" Có nữ sinh hỏi.

Trác Nhất Thần còn phong độ, cười cười nói: "Các cậu cứ chơi đi, tôi đi ra ngoài có chút việc, chờ lát nữa sẽ về cắt bánh kem."

Nói xong ngay lập tức xoay người đi đến wc cuối hành lang.

Những người ngày thường chơi với hắn đi qua, vỗ vỗ vai của hắn, nói: "Sao vậy, không vui? Đêm nay chính là sân khấu của cậu, cậu đừng quan tâm đến Tạ Tiểu Phi."

Trác Nhất Thần nghe thấy ba chữ "Tạ Tiểu Phi" này liền nhăn nhăn mày, nói: "Đừng nhắc đến cậu ta."

"Như thế nào, trước khi cậu ta tới cậu còn rất chờ mong không phải sao?" Bạn tốt tò mò hỏi.

Hai người sóng vai đi vào WC nam. Trác Nhất Thần có hơi bực bội vặn vòi nước, nói: "Đã nói cậu đừng nhắc đến cậu ta."

"Tôi nói chứ, đang êm đẹp mà mời cậu ta tới làm gì, người như cậu ta không ở chung được, cậu làm vậy ngược lại là tự tìm phiền não." Bạn tốt thấy Trác Nhất Thần không nói một lời, nói: "Cậu ta rời đi giữa chừng, quá không cho cậu mặt mũi. Muốn chúng tôi giáo huấn cậu ta một chút không?"

Trác Nhất Thần đẩy tay bạn tốt ra, thất thần hỏi: "Có ý gì?"

Bạn tốt thò lại gần, làm mặt quỷ nói: "Lần sau lại mời cậu ta đến KTV hoặc là quán bar, sau đó chuốc say, chụp mấy tấm ảnh, về sau xem cậu ta dám làm loạn ở trường như thế nào nữa...... Nói thật, hôm nay tôi có mang theo camera, vốn là định làm như vậy, tiêu diệt uy phong của cậu ta, đã sớm không quen nhìn cái bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh kia lâu rồi, chỉ tiếc cậu không ngăn người lại......"

Lời còn chưa nói xong, thân thể đã run lên một chút, có lẽ là trong nháy mắt kia, cảm giác được ánh mắt sát ý nào đó, cơ hồ muốn bao phủ toàn bộ toilet.

Trác Nhất Thần cũng nhíu mày, ngẩng đầu, từ trong gương nhìn thấy một cánh cửa bị đẩy ra, có một nam sinh mang mũ lưỡi trai bước ra.

Thiếu niên cúi đầu, không biết có phải do ánh đèn hay không, cả người thiếu niên tản ra khí áp tối tăm, hắn ngẩng đầu lên, nửa gương mặt tuấn mỹ vô cùng, nửa bên kia lại đáng sợ quỷ dị, ngay lập tức làm người ta hãi hùng khϊếp vía.

"Cậu nghe lén chúng tôi nói chuyện?" Bạn tốt vội vàng xoay người, cố nén hoảng loạn.

Gã thấy thiếu niên nắm tay gắt gao, mu bàn tay đổi đầy gân xanh.

Mà gã sẽ không đánh nhau, Trác Nhất Thần lại có giáo dưỡng cực kỳ tốt, càng sẽ không đánh nhau.

"Đóng cửa lại." Thiếu niên lạnh lùng nói: "Chúng ta đóng cửa lại rồi nói."