Chương 4

Sáng hôm sau, ánh sáng bị giữ lại đã lâu, khi được thả ra trở lại, bầu trời bị trận mưa lớn tàn phá trông trong xanh, không khí tràn ngập mùi hoa ngọt ngào, Phó Uẩn vẫn đang chìm đắm trong giấc mơ, cảnh tượng trong mơ quá nóng bức đến nỗi một lớp mồ hôi mỏng trên người cô bốc hơi, đôi lông mày xinh đẹp giãn ra.

“Đinh leng keng…”

Giấc mơ ngọt ngào đột ngột kết thúc, Phó Uẩn mở mắt.

Cầm lấy điện thoại, ấn xuống đồng hồ báo thức, Phó Uẩn cứng cổ quay đầu lại…, người đàn ông bên cạnh cô không biết đã dậy từ lúc nào, rời đi lúc nào, bây giờ ở trong phòng chỉ còn một mình cô.

Thời gian hiển thị trên điện thoại là 7:30 sáng.

Phó Uẩn lau mồ hôi trên mặt, nghiêng người, tức giận nhìn khoảng trống bên cạnh chẳng có lấy một tia hơi ấm.

Đáng tiếc, tối hôm qua cô phải mạnh dạn hơn mà đối phó với Tần Định, nói lời thỉnh cầu thật ngại, nhưng không khí quanh cô đều không thuận lợi.

Cô sẽ chỉ không biết xấu hổ trước mặt anh, cô sẽ chỉ không viết việc dè dặt trước mặt anh là như thế nào.

Nhưng điều đó không đáng tiếc, trong giấc mơ đêm qua, cô thực sự…

Nghĩ đến giấc mơ đó, Phó Uẩn túm lấy chăn bông, sắc mặt như bị trúng ớt đỏ.

“Lợn.” Đột nhiên có người gọi cô, giọng nói rất quen thuộc.

Phó Uẩn do dự một chút, quay mặt đi.

Tần Định mặc vest, đi giày da, khuôn mặt lạnh lùng của anh đeo một cặp kính gọng vàng, khiến anh trông rất thánh thiện, đút một tay vào túi, nhàn nhã nhìn cô, giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Đứng dậy đi, nếu không anh sẽ đi trước.”

Lúc này là sáng sớm, tinh thần của Tần Hoài rất hưng phấn, mỉm cười nhìn Tần Định và Phó Uẩn ăn sáng.

Phó Uẩn đặc biệt thích ăn món bánh bao do Trương mama làm, nhưng vì bản năng giữ dáng, cô đă đặt đũa xuống sau khi ăn ba chiếc bánh bao và uống một ngụm sữa đậu nành.

“Sao con ăn ít thế, Tiểu Uẩn Uẩn của chúng ta không béo đâu.” Tần Hoài cứ nài nỉ Phó Uẩn ăn thêm, Phó Uẩn đành phải cầm đũa gắp bánh bao, nhưng không thể giữ chặt, bánh bao rơi xuống giữa chừng.

Tần Định tình cờ nhặt được một cái, thấy vậy liền tự thả vào trong bát Phó Uẩn, đánh cô một cái: “Ngốc nghếch?”

Hàm ý là ngay cả chiếc bánh bao cũng không thể cầm chắc được.

“...”

Vì Tần Hoài ở trước mặt, Phó Uẩn hít một hơi thật sâu, không thèm để ý đến Tần Định, chỉ là lúc ăn bánh bao trông cực kỳ hung dữ, chiếc đũa đang gắp bánh bao chọc thủng mấy cái, nước chảy ra và thấm xuống đáy bát.

Ăn sáng xong, Tần Định và Phó Uẩn rời đi.

Tần Hoài cầm gậy nhìn chiếc Maybach màu đen bạc thong thả rời đi mà thở dài.

“Thoạt nhìn không có tác dụng, là sự thật.” Tần Hoài tức giận.

Trương mama nói: “Lão gia, tôi nghĩ tốt nhất là nên quên đi, cậu chủ và cô Uẩn Uẩn tính tình không hợp nhau.”

Tần Hoài nheo mắt lại, vẻ mặt tính toán: “Đã mấy năm rồi.”

Một lúc sau, ông cụ nhìn đám mây xa xa, như đã đoán ra rồi, thở dài: “Ôi, quên đi, quên đi, rất khó để hiểu được tâm tư của bọn trẻ, để bọn nó đi, nếu thực sự không thích hợp, tôi sẽ không ép, cũng sẽ gây tổn hại cho Tiểu Uẩn Uẩn, Tiểu Uẩn Uẩn phải tìm người có thể coi con bé thành tâm can bảo bối mà cưng chiều.”

Địa điểm thử vai cho ‘Xuyết Ngưng’ là tại khách sạn Tư Quân Home trên phố Hồng Tường, cách công ty của Tần Định hơi xa, nếu muốn đưa cô đến đó, sẽ phải đi một chặng đường dài, Phó Uẩn không muốn làm phiền người đàn ông luôn ghét cô này, sau đó nói: “Anh thả em xuống ở ngã tư phía trước.”

“Không về nhà à?” Tần Định nhìn cô qua gương chiếu hậu.

Ngày xưa, con gái trang điểm vừa đủ nhẹ nhàng khi đi ra ngoài, nhưng sáng nay dường như để mặt mộc, trên mặt không hề trang điểm nhưng trông vẫn phủ sương và đẹp đẽ, vẫn sẽ là cái nhìn đẹp nhất.

Mặt sau của ốp điện thoại của Phó Uẩn có chức năng gương, cô dụi dụi mái tóc của mình vào ốp điện thoại và bình tĩnh nói: “Em đi thử vai.”

“Ở đâu?”

Phó Uẩn liếc anh một cái, nói: “Anh quản em, để em xuống trước một chút, em đi tàu điện ngầm.”

“Tùy em.”

Về việc cô muốn gia nhập giới giải trí, Tần Định dùng giọng điệu của đàn anh mắng mỏ, giễu cợt cô mấy lần, nhưng anh luôn cảm thấy cô chủ là làm trò gây náo động ba phút, sau này anh cũng không thèm quan tâm đến cô, cũng như trong tương lai anh cũng không quan tâm cô sẽ làm gì.

Tần Định theo ý muốn của cô mà tìm một trạm dừng ven đường, Phó Uẩn nói ‘Cảm ơn’, mở cửa bước xuống xe.

Vừa xuống xe, cô đã nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.

“Uẩn Uẩn?”

Phó Uẩn quay đầu lại, một cái đầu hiện ra từ chiếc Audi phía sau với nụ cười trên môi.

Là Uông Trác Phàm.

Khuôn mặt u ám của Phó Uẩn hiện lên một nụ cười nhẹ, đi về phía chiếc Audi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Đi làm, bệnh viện tỉnh là gần nhất.” Uông Trác Phàm nói.

“Phải, ồ.” Sau đó Phó Uẩn nhớ tới Uông Trác Phàm là bác sĩ, tốt nghiệp trực tiếp đến bệnh viện tỉnh làm việc.

“Cậu đi làm ở đâu?” Chiếc Maybach phía trước và người đàn ông ở trong xe quá thu hút sự chú ý của Uông Trác Phàm khi đang nói chuyện với Phó Uẩn, hắn ta liếc nhìn chiếc xe đó, vẫn chưa rời đi.

Phó Uẩn: “Không, tôi đi phố Hồng Tường.”

Uông Trác Phàm nói: “Vậy sao cậu xuống xe ở đây? Phố Hồng Tường vẫn còn xa.”

Phó Uẩn: “Tôi muốn đi tàu điện ngầm.”

Uông Trác Phàm: “Cậu đi tàu điện ngầm, phố Hồng Tường và bệnh viện tỉnh cùng đường, tôi cho cậu đi nhờ.”

Trước khi biết Uông Trác Phàm thích mình, Phó Uẩn cũng sẽ không tùy tiện mà nợ hắn ta một ân tình, cho dù hai người là bạn học cấp ba, huống chi hiện tại Uông Trác Phàm đã có bạn gái, Phó Uẩn nói: “Không cần, rất gần tàu điện ngầm.”

“Để tôi tiễn cậu.” Uông Trác Phàm nhấn mạnh: “Trước đây cậu có thể để ý, nhưng bây giờ thì cậu không cần nữa? Dù thế nào cậu cũng phải cho tôi một cơ hội làm bạn chứ, phải không?”

Phó Uẩn cảm thấy hắn ta nói có lý nên mở cửa ghế sau của Uông Trác Phàm, lên xe mà không từ chối.

Lúc này, chiếc Maybach phía trước có chút chuyển động và phát ra âm thanh khởi động, nhưng Uông Trác Phàm dường như không đợi được anh lái xe đi nên vòng qua anh mà đi về phía trước.

“Uẩn Uẩn, ngày mai cậu có tới buổi họp lớp cấp ba không?” Uông Trác Phàm hỏi.

Phó Uẩn cúi đầu gửi tin nhắn wechat cho trợ lý, cô không kịp ngẩng đầu lên đã trả lời: “Có lẽ là không.”

Uông Trác Phàm: “Có chuyện gì vậy?”

Phó Uẩn dừng một chút, nói: “Không có gì.”

Uông Trác Phàm: “Vậy thì phải đi mới được, đây là buổi tụ tập hiếm có.”

Phó Uẩn vén tóc nói: “Xem tình hình.”

Vẫn còn cách phố Hồng Tường một khoảng cách, Phó Uẩn chủ động hỏi Uông Trác Phàm về chuyện tình cảm của hắn ta: “Bạn gái cậu đâu? Sao cậu không đưa bạn gái cậu đi làm?”

Uông Trác Phàm do dự một chút mới trả lời: “Ồ, cô ấy…”

“Cô ấy vẫn là sinh viên, chưa cần đi làm.”

“Sinh viên?” Phó Uẩn nhìn hắn ta: “Được đó Uông Trác Phàm, cậu thế mà hẹn hò với sinh viên Đại học.”

Uông Trác Phàm có chút xấu hổ.

Phó Uẩn: “Đại học năm mấy?”

Uông Trác Phàm: “Đại học năm ba, cũng là sinh viên Minh Đại.”

Khi được Uông Trác Phàm đưa đến cửa khách sạn, thời gian vừa đúng, không sớm cũng không muộn, khi Phó Uẩn bước vào khách sạn, tâm trí cô không hoàn toàn tập trung vào buổi thử vai sắp tới cho ‘Xuyết Ngưng’, nghĩ thầm, vừa rồi Tần Định nhìn thấy cô lên xe của người đàn ông khác phải không?

Nếu anh nhìn thấy, liệu anh có cảm thấy khó chịu không? Sau khi cô xuống xe của anh, cô lập tức lên xe của người khác, liệu anh có chút khó chịu hay tức giận?

Nghĩ đi nghĩ lại, Phó Uẩn cảm thấy mình có bệnh.

Giá như Tần Định quan tâm đến chuyện này, tại sao ở đây cô lại đa cảm như vậy, cho dù người này nhìn thấy cô ôm hôn người đàn ông khác, cũng có thể không thèm chớp mắt.

Trên tầng ba của khách sạn, ở hành lang có rất nhiều ghế đẩu nhỏ, chật kín các cô gái, khuôn mặt của họ đầy lo lắng hoặc mong đợi, chắc họ cũng đến đây để thử vai ‘Xuyết Ngưng’.

Cô đang muốn đăng ký thì trợ lý Đinh Tuyết chạy tới, đưa biển số vào tay cô: “Chị Uẩn Uẩn, chị đợi một chút, em đăng ký cho chị!”

Phó Uẩn cười nói: “Được.”

“Có vẻ như chị vẫn còn muộn.”

“Không muộn, không phải có em ở đây sao!” Đinh Tuyết vỗ vỗ ngực của mình.

Họ đã bị tát vào mặt không bao lâu sau khi nói ‘không muộn’, cô đã đợi hơn một giờ, đây là lần thứ hai Phó Uẩn đi thử vai, cô nhớ ra rằng mình đã không làm gì khi thử vai ‘Nhược Bích Truyện’, cũng mất nhiều thời gian như vậy.

“Chị Uẩn Uẩn, em nghe nói biên kịch của ‘Xuyết Ngưng’ cũng ở đây, có thể ngài ấy kén chọn lắm.” Đinh Tuyết nói.

Một cô gái bên cạnh tỏ ra thiếu kiên nhẫn và phàn nàn: “Cuộc thi sắc đẹp cũng không mất nhiều thời gian như vậy!”

Việc chờ đợi không có tác dụng gì với Phó Uẩn, cô đã đọc sách trong thời gian chờ đợi, điều này không hề lãng phí thời gian nên những người xung quanh nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Người này chắc chắn có bệnh, đến buổi thử vai nhưng lại đọc ‘Đạo đức pháp luật và trách nhiệm nghề nghiệp’.

Đám người đột nhiên bắt đầu náo động, có người hét lên ‘A’, khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn, Đinh Tuyết ở bên cạnh cô cũng nhảy lên ngay lập tức.

Phó Uẩn ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Sao vậy?”

Đinh Tuyết không thể nói rõ ràng, cô ấy chỉ nắm lấy cánh tay cô lắc lắc.

“...”

Phải một lúc sau cô ấy mới nghĩ ra điều gì đó phấn khích: “Thịnh, Thịnh, Thịnh, Thịnh Duẫn Hi, Thịnh Duẫn Hi! Thịnh Duẫn Hi cũng ở đây!!”

“...”

Thịnh Duẫn Hi cũng tới thử vai ‘Xuyết Ngưng’.

Nghe được sự thật này, tâm tình của Phó Uẩn trở nên có chút phức tạp, sắc mặt trở nên u ám.

Trong lúc đang phân tâm, cô không để ý rằng tiếng động bên tai đột nhiên im bặt, như thể có ai đó ấn nút tạm dừng, cô cũng không để ý rằng có người đi đến gần cô rồi dừng lại, hạ mắt xuống nhàn nhã nhìn cô.

Cuốn sách trên tay cô đột nhiên bị lấy đi.

Trên đầu vang lên một thanh âm: “Này, cô đi nhầm phòng thi à?”