Khi Bàng Đức Nữ cầm công văn đi vào, đúng lúc bắt được khoé môi nhếch lên mang ý cười của Long Kiệt. Cô liếc một cái nội dung báo điện tử bày ra trên bàn hắn, kinh ngạc phát hiện hắn thế nhưng không có tức giận.
Cô cho là hắn sẽ tức giận chứ!
Chẳng lẽ là sự quan sát của cô đối với hắn còn có chỗ không đầy đủ, cho nên còn không thể suy tính từng phản ứng của tổng giám đốc? Cô đối với việc mình có thể có sơ xuất thấy không vui.
“Thư ký Bàng, có chuyện gì không?” Thật khó có dịp có thể nhìn thấy thư ký nhìn hắn ngẩn người. Nếu không phải là biết rất rõ cô, còn có thể cho là mình hôm nay đẹp trai hơn.
“A” Phát hiện mình ngẩn người, Đức Nữ quả thật không cách nào tiếp nhận, gương mặt của cô vì vậy xuất hiện đỏ ửng đáng ngờ. “Đây là công văn tất cả phòng ban đưa lên, tôi để đây; tổng giám đốc có muốn phát đi không? Tôi thuận tiện mang đi ra ngoài.” Thật may là thường ngày huấn luyện thoả đáng, nếu không liền lúng túng.
Long Kiệt dựa người về sau cái ghế, chuyên tâm quan sát cô, không nói lời nào, cũng không để cho cô lui ra.
Cái nhìn chăm chú hiếm có của hắn làm cho cô lúng túng. “Không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước.” Nói xong xoay người muốn đi, bước chân vội vàng hơi ngượng ngùng một chút.
“Thư ký Bàng cũng đặt báo điện tử này sao?” Long Kiệt cất tiếng ngăn lại bước chân rời đi của cô.
Cô dừng một chút, xoay người lại, vẻ mặt đã hoàn toàn khôi phục cái loại bộ dạng không thể gợn sóng kia. “Không có.”
“Có muốn nhìn một chút hay không?” Hắn thậm chí có tâm tình muốn cùng thư ký cứng nhắc của hắn thảo luận, nếu người người đều yêu tổng giám đốc, như vậy thư ký của hắn sao lại không thương?
“Tổng giám đốc, nghe nói người đặt báo điện tử này có hiệp nghị ngầm, chính là không đem nội dung cho những người khác nhìn.” Cô nhàn nhạt nói, vẫn đứng ở bên cửa, bộ dạng định rời đi ngay lập tức.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy Thư ký Bàng không lãnh đạm bằng thường ngày, cho nên muốn quan sát hai mắt cô nhiều hơn nữa.
“Cô biết cũng không ít, cô không giống như cô độc như vậy!”
Cô kinh ngạc xoay người lại, đáy mắt vừa hiện tia lạnh. “Tôi không nhớ rõ từng cùng tổng giám đốc thảo luận qua tình trạng quan hệ của tôi.”Trong giọng nói của cô ám chỉ rõ ràng “không phải chuyện của ngươi”.
“Lần trước tôi hỏi cô cùng người nào qua lại, cô nói cho tôi biết mà!” Long Kiệt nhún nhún vai, hiếm khi ở văn phòng hắn bỏ ra bộ mặt lạnh như băng kia.
Hắn nhớ?
“Tôi không nhớ rõ.” Cô tùy ý qua quýt một câu. “Tổng giám đốc, không có chuyện gì tôi còn có việc vội.”
“Cô...” Tiếng hắn chưa hết, cửa đã xông tới một khách không mời mà đến rồi.
“Long Kiệt, anh biết đã xảy ra chuyện gì chưa? Anh tuyệt đối không nghĩ tới...” Tạ Tề Nhĩ vừa chạy vào phòng tổng giám đốc liền bắt đầu lớn tiếng kêu la.
Đức Nữ nhanh chóng lui ra, thuận tay đóng kỹ cửa lại.
“Thế nào?” Tạ Tề Nhĩ sửng sốt.
Long Kiệt tức giận liếc hắn ta một cái. “Rốt cuộc xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì, làm cho hắn xông thẳng phòng làm việc của tôi rống lên như vậy?” Tạ Tề Nhĩ gần đây càng lúc càng giống như những con chuột trong công ty kia nhìn thấy hắn luôn kêu to!
“Tôi đã nói với anh...” Tạ Tề Nhĩ chợt nghĩ đến chuyện mới vừa làm cho mình kích động.”Cái báo điện tử đó, ngày đó chúng ta nói tới, bắt đầu tổ chức đánh cuộc rồi!”
“Đánh cuộc?” Hắn cau mày.
“Đúng! Còn có thể thông qua cách quẹt thẻ, người này chương trình gì cũng có thể viết, tôi xem không phải người ngoài ngành...”
“Hắn thiết lập đánh cuộc thế nào?” Chuyện sao càng ngày càng nghiêm trọng? Vốn là hắn còn cảm thấy sẽ kết thúc như thế, nhưng bây giờ tình huống dường như có chút mất khống chế.
“Đánh cuộc trong cuộc so tài mà hội Phúc Ủy chúng ta tổ chức, xem cuối cùng ai sẽ đoạt giải vận động viên giỏi nhất. Hiện tại số tiền đặt đã tương đối kinh người rồi, mặc dù mỗi người cao nhất chỉ có thể đặt cược 5000, nhưng là có rất nhiều người tham gia!” Chuyện này đã thành tiêu điểm giải trí lớn nhất tập đoàn Phổ Đặc.
“Rốt cuộc có bao nhiêu người tham gia?” Hắn liền đứng lên, thật sự không cách nào dễ dàng tha thứ nhân viên chơi loại trò chơi đánh bạc này.
“Vài trăm người, hơn nữa cái này làm bằng máy có thể ẩn danh, không cần ra ánh sáng. Máy tính lập trình trực tiếp sẽ đem tỉ lệ đặt cược tính ra, xem ra người này rất chuyên nghiệp.” Kỳ quái, thế nào thành khâm phục nâng người này lên cao rồi?! Thấy sắc mặt không tốt của Long Kiệt, Tạ Tề Nhĩ quyết định nên sửa giọng của mình một chút. “Thật quá đáng!”
“Kêu phòng an ninh đi thăm dò, xem một chút rốt cuộc là ai bày ra những chuyện này.” Long Kiệt từ từ bình tĩnh lại. Hắn cảm thấy kinh ngạc, không thể nào tin nổi nhân viên Phổ Đặc lại có người thật can đảm, dám ở dưới mí mắt hắn làm trò.
“Anh biết hiện tại yêu cầu cao nhất, được nhiều người đặt cược nhất là ai không?” Trong lời nói của Tạ Tề Nhĩ có vị chua, hắn ta người này chính là thần kinh vận động hơi không tốt, cho nên ở phương diện này liền không cách nào khoe mẽ, thật buồn bực!
“Người nào?” Hắn có loại dự cảm xấu.
Tạ Tề Nhĩ cười cười xin lỗi. “Không sai, chính là anh, Tổng giám đốc đại nhân thân ái!”
Long Kiệt sắc mặt trầm xuống. “Mau đem người kia tìm ra.”
“Đúng vậy!” Tạ Tề Nhĩ cao giọng đáp, nhưng trong lòng có mấy phần nắm chắc cũng chưa biết chừng. Hiện tại chỉ có thể dựa vào phòng an ninh cùng phòng mạng rồi.
Long Kiệt như có điều suy nghĩ nhìn về phía trước, trong lòng đã có tính toán.
—
Trời đông giá rét, đúng là thời điểm tốt để ăn lẩu.
Bên trong phòng khách nhỏ, ba cô gái vây quanh một lò vi sóng, cứ như vậy kêu ui a ăn lẩu bốc khói. Ba người này ngoại trừ Bàng Đức Nữ, chính là người ở chung với cô Lâm Lăng Thích cùng Du Tiểu Mễ.
“Tiểu Mễ, cậu thật không ra khỏi cửa? Anh ấy có thể tức chết đấy?” Tiểu Thích không nhịn được lại hỏi Tiểu Mễ lần thứ nhất. Bạn trai Tiểu Mễ là Lục Thạc Hồng, cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp của cô hôm nay hẹn cô ra ngoài, cô lại bởi vì phải ở lại ăn lẩu, chết chứ không ra cửa.
Lục Thạc Hồng sợ rằng sẽ tức đến bất tỉnh.
“Tớ quản hắn!” Tiểu Mễ gấp gáp ào ào vớt một khối thịt bò cao cấp vừa chín tới, cũng không quản nóng, liền nhét vào trong miệng. “Khó được Đức Nữ rộng lượng như vậy mời khách, cậu không biết một bàn này đều là đồ ngon sao?” Vì ăn, Du Tiểu Mễ cô trước tiên có thể đem bạn trai đá qua một bên hóng mát đi, dù sao ăn no mới có hơi sức đối mặt anh ta tức giận chứ!
“Nói giống như tớ thường ngày rất keo kiệt vậy!” Đức Nữ dùng đuôi muỗng canh gõ xuống Tiểu Mễ.
“Hắc hắc!” Tiểu Mễ cười khúc khích hai tiếng, tiếp tục công kích thức ăn.
“Đức Nữ, gần đây ông chủ thêm lương cho cậu, sao lại mời chúng mình ăn nhiều đồ như vậy?” Tiểu Thích ngược lại tương đối quan tâm tình trạng gần đây của Đức Nữ, cô gần đây dường như rất bận, về đến nhà hơn phân nửa thời gian cũng nhốt mình trong phòng.
“Mình tự thêm lương cho mình!” Đức Nữ hài lòng đem một ngụm sủi cảo cá bỏ vào trong miệng. “Các cậu xem đi!” Nàng từ dưới mông rút ra một đống tài liệu, ném cho Tiểu Thích.
Tiểu Thích cùng Tiểu Mễ hai cái đầu xúm lại, thỉnh thoảng phát ra tiếng “Oa” thở dài. “Cậu cũng thật ác độc!” Tiểu Mễ nắm báo điện tử, vẻ mặt sùng bái nhìn Đức Nữ. “Làm sao lại nghĩ đến phương pháp kiếm tiền này? Tớ không biết cậu biết phóng viên...?”
“Mình làm sao biết phóng viên gì đó!” Đức Nữ không để ý chút nào lại múc một chén canh thơm ngào ngạt, rồi bắt đầu uống.
“Hả? Nếu không những phóng viên này là...?”
“Tớ nghĩ đó là Đức Nữ tự mình viết.” Tiểu Thích ở bên cạnh vọt miệng, cô có mấy lần thấy một ít bản thảo sót lại lúc giúp Đức Nữ đổ rác.
“Tự mình viết?” Tiểu Mễ càng thêm sùng bái nhìn Đức Nữ. “Tớ muốn bái cậu làm thầy, tớ cũng vậy đi công ty lộng một chút, đến lúc đó mình cũng có thể kiếm thêm tiền như vậy!” Nói đến kiếm tiền, ba cô gái này đều đầy hứng thú say mê, nhưng trong đó thì Tiểu Mễ cùng Đức Nữ đứng đầu.