Tiểu Thích len lén nhìn Tiểu Mễ lắc đầu một cái, Tiểu Mễ nhẫn nại không tiếp tục hỏi. Ngồi vào trước máy tính Đức Nữ mở tin rất đặc sắc này ra.
“Tất cả mọi người đều yêu tổng giám đốc sao?” Tiểu Mễ không nhịn được, đi tới nhìn, còn đem nội dung đọc ra: “Tựa đề báo sẽ dễ dàng nhận thấy sai lầm, nếu như tất cả mọi người đều yêu tổng giám đốc, thì thư ký Bàng Đức Nữ cũng sẽ không độc ác vứt bỏ tình yêu của mình đối với bạn trai tổng giám đốc, hiển nhiên tổng giám đốc chỉ là cái danh hào nhoáng không thể áp dụng được trên mỗi một người phụ nữ. Long Kiệt đáng thương lại chỉ yêu cái người phụ nữ không yêu tổng giám đốc...”
Mặt Đức Nữ đỏ bừng lên. “Nói hươu nói vượn.”
“Đây căn bản là thư tình nha, cái gì mà tin nhắn điện tử?” Tiểu Mễ miễn cưỡng duỗi người một cái. “Nói cho cậu biết Long Kiệt nhà cậu, viết thư tình gửi đến cho cậu thật là tốt, còn đánh thành thư điện tử —” Đàn ông thú vị đều buồn nôn!
Tiểu Thích thấy sắc mặt Đức Nữ dịu xuống, mặt mũi lại còn xuất hiện e lệ không tự nhiên, biết cô đã mềm lòng, vội vàng thừa thời cơ khuyên nhủ. “Xem ra Long Kiệt rất yêu cậu, cậu nên tha thứ cho anh ta, đứng nên cùng anh ta ầm ĩ!”
“Tha thứ cho hắn cái gì?”. Đức Nữ khó chịu nói.
Tiểu Thích sửng sốt một chút, đúng rồi! Tha thứ hắn cái gì? Mau, mau nghĩ ra tội trạng của hắn.
“Vốn là không có gì, căn bản là hắn đùa giỡn cậu hơi quá đáng.” Tiểu Mễ lần này không khách khí nói, dù sao thường ngày Đức Nữ cũng là như thế, hiện tại đến lượt cô nói thật. “Ai, không nghĩ tới người lí trí như Đức Nữ, nói đến yêu cũng khó tránh khỏi dáng vẻ ghen tị của tiểu nữ nhân.”.
“Ai là tiểu nữ nhân?” Đức Nữ liếc xéo cô một cái.
“Đúng á! Cậu là đại nữ nhân, cho nên đáng đời Long Kiệt vì đã đắc tội với cậu, để cho cậu chỉnh hắn gần chết.” Tiểu Mễ lành lạnh nói, khó chờ được cơ hội trêu đùa cô, làm sao có thể bỏ qua đây?
“Tớ đâu có chỉnh hắn đến chết? Tớ làm cái gì?” Mấy ngày hôm này cô đều ở nhà làm sâu gạo, rất an phận! Cả đời rảnh rỗi sống qua ngày.
“Cậu cũng không cần khiến hắn thê thảm như thế, nghe nói tâm tình của hắn không được tốt, cộng thêm công việc không có cậu, công việc vô cùng hỗn loạn, tâm tình hắn giảm xuống mức thấp nhất, luôn mất ngủ khiến cho cơ thể hắn rất tiều tụy!”
Hắn mất ngủ? Hắn tiều tụy sao? “Làm sao cậu biết?” Đức Nữ nhẫn nại hỏi xung quanh vấn đề, dùng kế nói khích Tiểu Mễ.
“Tớ biết mà!” Tiễu Mễ nhún nhún vai. “Đúng rồi, mới vừa nãy có điện thoại của cậu, là cái Hạ Ngữ Hoa trước làm trợ lí cho cậu gọi điện tới, muốn nhận không?”
“Bây giờ? Cô ấy vẫn còn đang nghe máy?” Đức Nữ kinh ngạc hỏi: “Đúng vậy, không sai đâu?” Tiểu Mễ vẻ mặt vô tội.
“Vậy cậu còn định cùng tớ nói chuyện phiếm đến lúc nào nữa đây?” Đức Nữ trừng mắt nhìn cô.
Tiểu Mễ nhún vai nói: “Tớ làm sao biết được cậu có nhận không đây?” Vừa nói xong, Đức Nữ liền rời khỏi chỗ chạy đi.
Tiểu Mễ và Tiểu Thích đều nhìn nhau cười, cùng đi theo ra. “Alo.” Đức Nữ cầm điện thoại lên đáp lại một tiếng.
“Chị Bàng...?? Không! Phó tổng giám đốc nói cô nhỏ tuổi hơn, nên tôi sẽ gọi là Đức Nữ, như vậy thì không cần phải lễ phép nha...” Giọng nói Hạ Ngữ Hoa nói lải nhải, cằn nhằn truyền đến.
Đức Nữ vuốt vuốt trán, đã mấy ngày rồi không nghe cô ấy lải nhải, hiện tại chợt nghe thấy có chút nhức đầu.
“Không có việc gì, gọi tôi Đức Nữ là được rồi!” Cô vội vàng cắt đứt lời Hạ Ngữ Hoa, để tránh cô ấy ở bên kia vẫn quấn quanh đề tài nà một lúc lâu.
“Đức Nữ, cô quay lại đi làm đi... có được không?” Giọng nói Hạ Ngữ Hoa mang theo nghẹn ngào.
“Cô làm sao vậy?” Đức Nữ kinh ngạc đứng thẳng cả người.
“Cô không có ở phòng làm việc không khí thật xấu!” Hạ Ngữ Hoa nức nở nghẹn ngào. “Tôi mỗi ngày đều phải làm rất nhiều việc, nhưng làm rất chậm, tổng giám đốc thật đáng thương, mỗi ngày đều làm việc tới rất khuya, hắn giống như không muốn về nhà ấy...”
“Cô đừng khóc, cứ từ từ mà nói.” Trong lòng Đức Nữ cuống lên. “Công việc có vấn đề gì không? Tôi đã giao phó cho cô rất rõ ràng, chỗ nào không rõ lắm có thể hỏi tôi mà!”
“Tôi hiểu rõ hết, ngay cả pha cà phê cũng tuân theo phương pháp của cô dạy, nhưng mà tổng giám đốc cũng không uống! Nếu không cũng chỉ nhìn về phía cốc cà phê than thở, ô... Cô xem tôi thật là khổ sở!”
“Anh ấy... có khỏe không?” Trong lòng Đức Nữ mềm nhũn, không cách nào tưởng tượng được Long Kiệt thường ngày bộ dạng lạnh lùng, sẽ ở trước mặt nhân viên toát ra khuôn mặt lạnh băng. Nhưng mà đã nói qua, cô cũng không muốn hắn gửi đi tin nhắn điện tử này...
“Không tốt!” Hạ Ngữ Hoa nhanh chóng trả lời: “Khí sắc anh ấy rất kém, giống như bị mất ngủ, tôi cũng không biết rõ lắm anh ấy có về nhà hay không.”
Đức Nữ thở dài. “Cô cũng đừng xen vào chuyện của anh ấy, làm hết trách nhiệm công việc là được rồi.”
“Đức Nữ, tôi làm không nổi nữa đâu! Ngay cả đi họp cũng là vào thời điểm cao trào nhất, những chủ quản lí bộ phận không bị ăn chửi cũng sợ dự án bị xóa bỏ, khá hơn một chút thì thấy được ánh mắt lạnh, thiếu chút nữa là lấy được nụ cười lạnh, thảm một chút nữa là bị quát mắng. Tôi thấy tất cả mọi người đều bị hù chết, đã có không ít trưởng bộ phận đến hỏi tôi, khi nào thì cô mới trở về?”
“Tôi sẽ không trở về. Tôi đã từ chức, còn nhớ không?” Đức Nữ không nghĩ Long Kiệt có thể trở nên như thế, nhưng mà mấy người quản lí kia mệt mỏi cũng là tốt, ai bảo chiếc lưỡi của những người này không tha cho cô.
“Cô thật sự không hề suy nghĩ lại một chút sao?” Giọng nói Hạ Ngữ Hoa đáng thương.
“Ngữ Hoa, cô làm là tốt nhất, thật ra năng lực của cô không tệ, tôi mỗi lần dạy cô cái gì cô cũng học rất nhanh, những chuyện cần chú ý tôi cũng đã dạy cô rồi, có thể một mình đảm đương được công việc. Chỉ cần cố gắng sống qua thời kì này, nói không chừng tổng giám đốc trực tiếp cho cô làm thư kí.”
“Tôi không cần!” Hạ Ngữ Hoa vội vàng nói. “Tôi bây giờ nhìn thấy mặt tổng giám đốc là sợ chết khϊếp rồi ấy, nếu cứ tiếp tục làm thư ký, tôi sẽ chết non! Đức Nữ, cô trở về cứu chúng tôi đi!”
“Không có thảm đến như vậy chứ?”
“Ô ô...”
Đức Nữ tiếp tục nửa tiếng dỗ dành cô ấy, lúc này mới cúp điện thoại.
“Trời ạ!” Cô xoa xoa cái trán, vào phòng bếp rót một cốc nước. Ai ngờ rót nước chưa đầy, lại có điện thoại gọi tới.
“Đức Nữ, điện thoại!” Du Tiểu Mễ ở ngoài phòng khách gọi.
Đức Nữ đi đến, nhận điện thoại.
“Bàng Đức Nữ! Bàng thư ký!” Giọng nói của Tạ Tề Nhĩ ở đầu dây điện thoại bên kia vang lên.
“Làm sao anh lại gọi điện thoại cho tôi?” Đức Nữ nhíu mày. Những người này cùng hẹn nhau sao? Cô vừa mới bị thanh âm của Hạ Ngữ Hoa oanh tạc, bây giờ lại đến một người nữa sao?
“Tôi không phải cùng hẹn Hạ Ngữ Hoa gọi tới.” Tạ Tề Nhĩ nói. “Đây không phải là ý chính.” Thanh âm hắn dường như sắp khóc.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trong lòng cô trầm xuống.
“Là tôi luôn bị sai cho đến chết...” Tạ Tề Nhĩ kêu thảm. “Vậy gọi cho tôi có việc gì” Vừa nói Đức Nữ vừa định dập điện thoại.
“Ấy ấy! Cô đừng có cúp máy vội!” Tạ Tề Nhĩ vội vàng nói to. “Vậy mà anh còn lải nhải? Có rắm mau phóng!”
A! Long Kiệt yêu loại phụ nữ này thật đúng là tự đi tìm khổ. “Người phụ nữ như cô đúng là khó trị, cô hãy giúp đỡ tôi một việc, làm lành cùng tên kia đi! Coi như tôi cầu xin cô, bây giờ mọi công việc hắn đều đổ hết lên đầu tôi, tôi mệt chết đi được. Hắn còn có thời gian viết thư điện tử kia, thế mà, cầu xin cô, Bàng Đức Nữ cô mau chóng tha thứ cho tên Long Kiệt kia đi, nếu không tôi sẽ mệt nhọc quá độ mà chết mất!”.
“Bàng Đức Nữ có rất nhiều, anh không đi tìm cho hắn.” Đức Nữ lạnh lùng đáp.
“Nhưng hắn chỉ cần cô thôi!” Tạ Tề Nhĩ thở dài. Hắn cũng đã khuyên qua Long Kiệt, Bàng Đức Nữ đẹp thì có đẹp, nhưng lại quá thông minh. Loại phụ nữ này cũng không tốt lắm, không bằng sớm buông tay thì hơn, ai ngờ câu trả lời của Long Kiệt là thưởng cho hắn một quả đấm.