Long Kiệt giơ tay lên, thức thời không dám mạnh miệng. Không trêu chọc cô nữa, sợ có người muốn trở mặt!
Cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, rốt cuộc dừng lại ở một nhà hàng sang trọng nói: “Muốn đi theo thì phải mời khách” Cô dẫn đầu đi vào.
Long Kiệt thờ ơ theo sau. Nhìn bộ dáng cô cắn răng nghiến lợi xem ra muốn ăn tươi nuốt sống hắn đây!
Nhưng khi nhìn Đức Nữ tức giận mặt đỏ tới tận mang tai, thú vị hơn so với bộ mặt cứng nhắc cũ kĩ của thư ký nhiều, tiêu một ít tiền cũng đáng giá.
Bàng Đức Nữ nhân cơ hội trả thù chọn một đống đồ ăn đắt tiền, hắn mặt không đổi sắc thanh toán hóa đơn.
Mấy tiếng sau, Đức Nữ liền hối hận!
“Thật đói nha!” Không ngờ đồ ăn đắt tiền lại ít như thế, không bao lâu đồ ăn trong dạ dày cô đã tiêu hóa hết. Cô đi vào phòng giải khát tìm nước uống, sau đó bắt đầu lục lọi tất cả mọi ngóc nghách để tìm đồ ăn
Trong lúc cô muốn kéo ngăn bàn ra thì phát hiện ngăn bàn bị mắc kẹt, vì vậy cô giơ một chân đi giày cao gót lên dùng sức đạp, sử dụng hết lực bú sữa mẹ liều mạng lôi ra!
“Hoa — Cành cạch cành cạch!”
Một đống bánh ngọt, một đống bánh bích quy dời lùi lấp biển rơi xuống đất. Trán Đức Nữ đầy hắc tuyến. Trời ạ!
Chỗ này nhiều đồ ăn như vậy, đều bị cô bỏ quên. Cô cầm mấy gói bánh bích quy lên nhìn đều đã gần hết hạn sử dụng, hơn nữa túi nào đều cũng bị bóc rồi, không ăn nhanh sợ sẽ bị hỏng hết.
“Đành phải làm như vậy.” Cô vén tay áo lên bắt đầu pha cà phê, sau đó lấy cái khay tinh xảo ra, mang bánh bích quy cùng bánh ngọt bày lên thật đẹp.
Mười phút sau, Bàng thư ký năng suất cao chiêu đãi mọi người một buổi trà chiều.
“Ngữ Hoa, cái này cho em. Phòng giải khát có cà phê, xin cứ tự nhiên!” Cô đặt một khay bánh ngọt trên mặt bàn Ngữ Hoa, một tay kia bưng khay lớn hơn đặt ở bàn lớn hơn, dưới nách còn kẹp công văn.
“Chị Bàng, chị không cần khách khí như thế...” Hà Ngữ Hoa thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà hoảng sợ)!
“Là chị chuẩn bị trà chiều cho tổng giám đốc, nhưng mà mua quá nhiều, em ăn giúp chị một chút đi!” Đức Nữ giả bộ lơ là nói: “Đúng rồi, không phải em rất quan tâm đến phó tổng giám đốc sao? Chị chuẩn bị thêm một khay em bê xuống dưới lầu cho hắn đi!”
Gần đây Hạ Ngữ Hoa ngưỡng mộ tổng giám đốc đại nhân nhưng mấy lần tiếp xúc, đều bị mặt lạnh của tổng giám đốc đại nhân dọa cho sợ hãi, nên bây giờ đã quyết định trao trái tim cho thần tượng thứ hai Tạ Tề Nhĩ, biến hắn thành đối tượng quan tâm nhất.
“Chị Bàng, đáng ghét!” Hạ Ngữ Hoa mặt đỏ bừng: “Cảm ơn chị!” “A đúng rồi!” Đức Nữ trước khi quay về phòng làm việc thì dừng lại một chút, quay đầu dặn dò: “Không bằng bây giờ em đem bánh ngọt bê xuống cho phó tổng giám đốc đi còn có thể cùng phó tổng giám đốc trò chuyện. Cũng có thể ở trước mặt bạch mã hoàng tử giữ vững hình tượng.”
Chưa nói hết câu, Ngữ Hoa đều hiểu rõ hết, cô thẹn thùng gật đầu một cái. Khóe miệng Đức Nữ nhếch lên một nụ cười. Cô biết Hạ Ngữ Hoa sẽ không cùng Tạ Tề Nhĩ tranh một khay bánh ngọt. Nói đùa! Cô muốn cho Tạ Tề Nhĩ khay bánh ngọt này nhưng lại tinh tế khéo léo nhờ Ngữ Hoa mang đi.
Phải nói Tạ Tề Nhĩ đắc tội cô việc gì, không phải cô là một con chuột thí nghiệm sao, giống như là đổi thư ký xinh đẹp của tổng giám đốc... Hơn nữa là do hắn bất hạnh, thay Long Kiệt chịu khổ, coi như là cô giận chó đánh mèo đi!
“Chị Bàng, chị thật sự là tốt bụng!” Ngữ Hoa cảm kích thiếu chút nữa là khóc nức nở: “Mọi người đều nói chị quái gở, lãnh cảm, bọn họ đều hiểu lầm chị, em sẽ giúp chị giải thích...”
“Ừ, không cần đâu, chị không quan tâm người ta nói chị thế nào.” Nói đùa, cô cũng không muốn tự xây nên hình tượng, đốt quách đi cho rồi. Không có thời gian để ý đến cô ta, Đức Nữ đi nhanh vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Hai tiếng gõ cửa qua quýt, cô tiến vào.
“Tổng giám đốc, anh có đói bụng không?” Đức Nữ trên tay bưng một khay bánh ngọt đặt trên bàn của hắn: “Buổi chiều phải chuyển giao công văn, nhưng đều không phải văn kiện khẩn cấp gì, tôi giúp anh pha cà phê.”
Đức Nữ không lo lắng, động tác nhanh nhẹn đi ra ngoài, trong lúc này hoàn toàn không cho hắn cơ hội tiếp lời. Khi cô đi vào phòng giải khát khóe miệng vẫn còn hiện nụ cười!
“Chuyện gì làm cô vui vẻ vậy?” Tiếng Long Kiệt ở sau lưng cô vang lên.
“A!” Đức Nữ tay nghiêng nghiêng pha cà phê, bị cà phê đổ lên tay.
“Bị bỏng chưa, nhanh lên!” Hắn cầm hai tay cô di chuyển đến kệ bếp, vội vàng dùng nước lạnh xả trên tay cô, cho nên chỉ để lại vết hồng nhàn nhạt.
“Đau không?” Lông mày hắn nhíu thành một đường, bàn tay từ bên ngoài nắm lấy tay cô, lúc này mới phát hiện ra tay của cô rất nhỏ.
Dù sao cũng là con gái mà!
Ở trong ngực hắn thân thể thật mềm mại, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của hắn, điều này khiến cho hắn không muốn buông ra. Nếu như không phải lo lắng tay của cô thì hắn còn muốn khám phá nét nữ tính ở trên người phụ nữ bề ngoài trang nghiêm này, có đúng hay không đang cất giữ bên trong một tâm hồn cuồng nhiệt.
Đối với cô hắn biết mình có hứng thú sâu đậm, hơn nữa hắn cũng không có ý định kiềm chế khuynh hướng này của bản thân, dẫu sao ở bên cô hắn lúc nào cũng có niềm vui vô hạn.
“Tôi không sao rồi!” Đức Nữ hốt hoảng rút tay mình ra.
Tay của hắn thật to! Dường như có thể bao bọc được toàn bộ tay cô, loại cảm giác đó khiến cho cô cảm thấy mình như một cô gái nhỏ, mang đến cho cô một cảm giác yếu ớt.
Cô không biết được mình có thích cảm giác này hay không.
“Cô bình thường sẽ không bất cẩn như vậy.” Hắn nhìn chằm chằm vào mu bàn tay đỏ ửng của cô, suy nghĩ có nên nhanh chóng bắt buộc cô đi gặp bác sĩ.
“Đúng vậy đấy, nếu như không phải anh từ phía sau dọa tôi giật mình, tôi cũng sẽ ‘không cẩn thận’ như vậy.” Người này thực sự da mặt làm bằng tường, cô căn bản là bị hắn hại!
Đức Nữ không để ý đến hắn, cầm khăn lau dọn đống lộn xộn vừa nãy.
“Tổng giám đốc có việc gì không?” Cô lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt Long Kiệt nhìn thấy trong thùng rác có bánh bích quy, vỏ túi bánh ngọt thu hút: “Sao lại nhiều đồ ăn vặt như vậy? Không nhìn ra cô thích ăn quà vặt?”
Tôi mới không thích!
Cô cố nhịn không nói ra miệng, tiếp tục dọn dẹp cà phê bị đổ ra. Vừa quay đầu lại phát hiện hắn đang mở ngăn bàn —
“Không được mở!” Cô hét to
“Tại sao?” hắn tỏ vẻ vô tội, tay vẫn đem ngăn bàn kéo ra, không có dấu hiệu buông tha.
“Tôi...” Cô lúng túng.
Hắn nhìn cô sâu sắc, dùng sức đem ngăn bàn kéo ra.
“Cành cạch!” Một ngăn kéo toàn bánh bích quy, bánh ngọt lao xuống sàn nhà.
Đức Nữ sụp bả vai: “Không phải bảo anh đừng mở ra sao!” Chẳng lẽ hắn thuộc dạng “trẻ nhỏ”? Càng bảo hắn không làm hắn lại càng làm! Ôi!
“Này...” Hắn bị cảnh tượng dọa cho ngây người, nhặt bích quy đầy trên mặt đất cầm lên nhìn” Tại sao mỗi một gói đều bóc vỏ ra?” Hắn cẩn thẩn kiểm tra một chút, mỗi hộp bánh quy đến hình Kazuzu liền không thấy, chẳng lẽ...
Hắn nhìn cô.
Cô đỏ mặt.
“Tôi... cắt bỏ đoạn trúng thưởng cũng không phạm pháp.” Cô chu môi lên cãi chày cái cối.
Bộ dạng của cô thật đáng yêu!
Không nghĩ tời hai chữ ‘đáng yêu’ cũng có thể dùng được trên người Bàng Đức Nữ.
Hắn kéo một cái, cô ngã vào trong ngực hắn, có lẽ nắm ngoài dự đoán của hai người, môi của hắn lại đặt lên môi cô.
Bất ngờ mềm mại ngọt ngào kia!
Cảm xúc tốt đẹp khiến hắn không nhịn được dùng đầu lưỡi quét qua bờ môi ngọt ngào của cô, không bao lâu, chiếc lưỡi trơn trượt chui vào trong miệng cô, khuấy động xung quanh.
“Ngộ...” Cô không thể tin miệng mình lại phát ra âm thanh!
Môi của hắn một phen khóa môi cô, khiến cho tế bào toàn thân cô mở ra. Liền hôn một cái, tựa như điên cuồng dời núi lập biển.