Chương 7

Thời gian qua đi một năm, cuối cùng anh cũng trở lại rồi, mẹ Diệp chuẩn bị khá long trọng.

Diệp Chu nằm trên giường lật sách, thỉnh thoảng lại nghe thấy âm thanh mẹ Diệp hưng phấn gọi điện thoại báo cho họ hàng, Diệp Chu đặt sách xuống, đi tới cạnh cửa, lặng lẽ kéo ra một kẽ hở, giọng nói của mẹ Diệp lập tức trở nên rõ ràng.

“Đúng, là thứ tư này, Tiểu Hành về rồi, buổi trưa tôi định đặt một phòng ở nhà hàng Phú Cẩm, mọi người cùng nhau gặp mặt… Diệp Chu hả, về rồi, còn không phải giống hồi trước…”

Diệp Chu đóng cửa phòng, không muốn nghe giọng nói xem thường của mẹ khi nói về cậu lúc này.

Lại xem sách một lúc, mẹ Diệp đẩy cửa phòng, nói: “Mẹ ra ngoài, buổi tối con nhớ gọi giao hàng bên ngoài. Xem sách cho kỹ, con phải biết, ăn khổ trong khổ mới có thể hơn người.”

Diệp Chu không nhịn được nói: “Biết.”

Có lẽ vì tâm trạng tốt, mẹ Diệp cũng không để ý ngữ khí của cậu.

Nghe tiếng đóng cửa trong phòng khách, Diệp Chu đặt quyển sách lên mặt mình, đọc sách một buổi sáng, đầu óc hỗn loạn, tay sờ gối đầu một cái, cậu cầm điện thoại di động, ngồi dậy, sách trên mặt tuột xuống mép giường, sau đó liền rớt xuống đất, phòng ngủ yên tĩnh lập tức phát ra tiếng rơi nặng nề.

Diệp Chu nhìn lướt qua quyển sách nằm trên mặt đất, cậu không ghét học tập, nhưng tâm tình chủ động học và bị động học hoàn toàn không giống nhau.

Nhìn đồng hồ, Diệp Chu nhặt sách lên đặt sang bên cạnh, lấy di động gửi tin nhắn cho bạn thời cấp ba.

Diệp Chu: Đang làm gì vậy?

Thời tiết ngày quốc khánh không phụ sự mong đợi của mọi người mà vô cùng tốt, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, đây thật sự là thời gian ra ngoài dạo chơi tốt nhất, trừ đám người nhốn nháo trên đường chính.

“Con thật sự không đi?”

Thương Tấn đưa lưng về phía người đang đứng ở cửa, nói: “Mọi người đi nhanh đi, con sẽ ở trong khách sạn, không đi đâu hết.”

“Đứa nhỏ này, hoàn toàn không có chút sức sống nào.”

“Anh không đi cùng chúng ta sao?”

“Ừ, bỏ đi, Thương… thằng bé vốn không thích nhiều người, đừng miễn cưỡng nó.”

Giọng nói càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất, Thương Tấn nghiêng đầu qua, liếc nhìn căn phòng khách sạn trống rỗng, lại nghiêng người, tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.

“Tinh tinh.”

Thương Tấn khẽ nhíu mày, có chút không vui vì bị quấy rầy, mở tin nhắn.

Diệp Chu: Đang làm gì vậy?

Tin nhắn gửi đến khiến anh không thể không bất ngờ.

Học kỳ trước, ấn tượng của Thương Tấn đối với Diệp Chu chính là trừ mình ra, đây là bạn học duy nhất có thành tích ổn định. Dù là trên phương diện học tập hay tranh tài. Thương Tấn lấy hạng nhất, Diệp Chu đạt hạng hai, vị trí thứ ba thường thay đổi luân phiên giữa các bạn học trong lớp.

Bản thân Thương Tấn đổi vị trí để suy nghĩ một chút, nếu có một người, ngày ngày đứng trên mình, dù không đến nỗi chán ghét, vậy nhất định cũng sẽ không thích. Không nghĩ tới Diệp Chu lại là ngoại lệ, còn thích anh đến mức cả album ảnh đều là hình của anh.

Đây là lần đầu tiên Thương Tấn đối diện với một tình cảm thẳng thắn lại mãnh liệt như vậy. Còn chưa kịp để câu chuyện hạ xuống, ngay từ khi bắt đầu sự kiện đã bị đương sự mãnh liệt từ chối cùng với nhiều lần nhờ đến anh mà được làm rõ.

Từ khi biết Diệp Chu tới nay, Thương Tấn dám nói, câu đầu tiên anh nghe được nhiều nhất là ‘tôi không thích cậu tôi thật sự không thích cậu!’

Dù Thương Tấn không có tình cảm gì với Diệp Chu, cũng không để ý việc đối phương có thích mình hay không, nhưng một người lại như tránh thú dữ ghé vào lỗ tai anh lẩm bẩm ‘ tôi không thích cậu tôi không thích cậu’ khiến bản thân giống như là người theo đuổi nhưng lại bị đối phương từ chối, cho dù là Thương Tấn, trong lòng cũng có chút không thoải mái.

Thương Tấn không thoải mái, tất nhiên cũng không muốn để Diệp Chu thoải mái.

Vì vậy, vào lúc Diệp Chu muốn anh làm sáng tỏ, anh lại khiến sự việc tệ hơn một chút. Có điều thấy bộ dạng thở hổn hển của đối phương, trong lòng anh lại cảm thấy có chút tội lỗi. Vì vậy lúc nghe bình thường Diệp Chu sẽ không về nhà trong kỳ nghỉ ngắn này, nghĩ đến thân phận dân bản xứ của mình, lo lắng bạn học lại hiểu lầm thêm, Thương Tấn liền cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người, đồng ý kế hoạch du lịch của người nhà, không thể ngờ…

Vốn tưởng chắc Diệp Chu liều mạng kẽo dãn khoảng cách với anh, ai biết trên đường đi lại trời xui quỷ khiến làm hai người ngồi với nhau.

Diệp Chu luôn miệng nói không thích anh, tại sao còn muốn đưa táo cho anh, còn muốn gửi tin nhắn?

Dù sao cũng không có việc gì, Thương Tấn nhanh chóng trả lời.

Thương Tấn: Ngủ.

Ngủ??

Sao cái tên Thượng Minh lại dành thời gian nghỉ quý báu để ngủ, thật đúng là mặt trời mọc đằng tây mà.

Diệp Chu nhanh chóng trả lời.

Diệp Chu: Ra ngoài chơi!

Nhìn tin nhắn trả lời của đối phương, Thương Tấn lại tiếp tục không hiểu.

Chẳng lẽ cậu ta thật sự muốn dắt tay đi dạo với mình?

Thương Tấn: Nhiều người.

Hai chữ đơn giản này thành công khiến Diệp Chu tặc lưỡi, buồn bực nói, tên nhóc này uống nhầm thuốc hả? Chẳng lẽ bị học viện hun đúc một năm, tính tình cũng trầm xuống?

Liên tưởng đến sở thích của Thượng Minh, Diệp Chu dùng ngón tay nhẹ nhàng đánh chữ lên di động.

Diệp Chu: Đúng rồi, lần này về tao có mượn một cuốn ‘binh pháp tôn tử 36 kế’, rõ ràng đã nghe rất nhiều thứ trong này nhưng nếu thật sự muốn thấu hiểu đạo lý thì phải tự mình đi tìm hiểu, cái này mới có thể vận dụng linh hoạt vào cuộc sống.

Thương Tấn gõ màn hình di động, cũng không biết đầu óc Diệp Chu biến dạng thế nào, kiểu nói chuyện cũng thật thoải mái. Có điều thời gian trước anh cũng đã đọc ‘binh pháp tôn tử 36 kế’ rồi, hoàn toàn là mấy chuyện đọc trước khi đi ngủ.

Thương Tấn: Dùng rất tốt, không có gì bất lợi.

Diệp Chu hứng thú, tò mò nói: Mày thích kế sách nào nhất?

Thương Tấn không chút suy nghĩ đáp: Mượn đao gϊếŧ người.

Diệp Chu: Tại sao?

Thương Tấn: Hoàn toàn không cần tự mình ra tay, vài ba lời đã có thể khiến người khác làm việc cho mình, vô cùng thoải mái.

Diệp Chu trở mình, nằm sấp trên giường trả lời tin nhắn.

Một buổi chiều, hai người nói chuyện từ binh pháp tôn tử đến lịch sử quân vương, cảm thán triều đại thay phiên, thảo luận tình trạng hiện nay của xã hội, lại đến nhìn tình hình phát triển kinh tế sau này.

Thấm thoát đã đến thời gian ăn tối, Diệp Chu đi vệ sinh, trực tiếp đứng đó gọi điện thoại cho Thượng Minh.

“Diệp Chu?”

“Buổi tối rảnh rỗi cùng nhau đi ăn chứ, dù sao thấy mày cũng không có việc gì.” Dù sao nếu không rảnh rỗi cũng sẽ không nói chuyện với cậu cả một buổi chiều.

“Mày nói gì vậy, tao đang đi du lịch ở thành phố B mà!”

“Mày đi du lịch còn không việc gì đi nhắn mấy tin dài như vậy cho tao? Mày rảnh hả?”

Thượng Minh khó hiểu. “Mày chưa tỉnh ngủ hả, ai nhắn tin với mày? Không thèm nói chuyện với mày nữa, sắp đến lượt tao rồi… tút tút tút…”

“Này…” Diệp Chu cầm điện thoại bị ngắt máy sửng sốt một chút, nhanh chóng mở hộp thư vừa rồi.

Tin nhắn mới nhất đến từ… Thương Tấn!

Thương Tấn!!!

Diệp Chu chưa từ bỏ ý định mở khung chat của Thương Tấn, toàn bộ khung chat đều là tin nhắn qua lại của cậu và đối phương nguyên một buổi chiều.

Thương Tấn…

Thượng Minh…

Trong danh bạ, hai người này một trên một dưới, không cẩn thận nên nhấn nhầm.

Diệp Chu vò tóc, cậu lại nói chuyện với Thương Tấn cả một buổi chiều như không có việc gì xảy ra.

Vỗ mạnh đầu mình một cái, khó trách sau đó đổi sang đề tài tình hình kinh tế, hoàn toàn không liên quan gì đến mấy thứ như văn học, đối phương vẫn có thể đối đáp trôi chảy.

Nhìn chằm chằm khung chat, Diệp Chu không khỏi vui mừng, vừa rồi gọi thẳng cho Thượng Minh chứ không phải nhắn tin hẹn gặp. Nếu không đến lát nữa thấy người tới là Thương Tấn, không chừng cậu sẽ bị dọa mà quay đầu chạy.

Tin nhắn mới nhất của Thương Tấn đã gửi qua, nhưng sau khi Diệp Chu biết mình gửi sai người, làm sao cũng không nhớ nổi không khí nói chuyện thoải mái như vừa rồi, cậu suy nghĩ một chút, gửi một lời kết.

Diệp Chu: Tôi phải đi ăn cơm. ps. Tới thành phố D, dù không đi chơi ngắm cảnh cũng nhất định phải mua chút mứt, đây là đặc sản của thành phố D bọn tôi, không có chuyện ăn không ngon.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Diệp Chu như trốn tránh mà ném di động ở nhà, cầm ví tiền chạy ra ngoài kiếm đồ ăn.