- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
- Chương 67
Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
Chương 67
Sau khi dò hỏi em trai ‘tiêu tan hiềm khích lúc trước’, bầu không khí sẽ phải thế nào?
Là vui vẻ ngược dòng thời gian, hay là dạt dào hứng thú mơ mộng về tương lai?
Không! Đều không phải!
Ngay lúc lòng phòng bị của Diệp Chu yếu nhất, Diệp Hành đột nhiên nói ra điều cậu để ý nhất, chính vì muốn không cho cậu thời gian để suy nghĩ!
Diệp Chu uống một ngụm cà phê, làm như vô tình hỏi: “Thương Tấn làm sao?”
“Cả đoạn đường này, người thấy em đều hỏi chuyện liên quan đến Thương Tấn, quan hệ của hai người không phải là bạn bình thường đúng không.”
Diệp Chu nheo mắt, đặc biệt không cho Thương Tấn tới chính vì không muốn để quan hệ bại lộ, nhưng hiện tại anh trai cậu còn chưa gặp Thương Tấn lần nào, sao đã bắt đầu hoài nghi? Việc này không khoa học!
Cậu cẩn thận tổ chức ngôn ngữ. “Quan hệ… vô cùng tốt.”
Diệp Hành nhìn vào mắt cậu, dò xét: “Tốt đến mức có thể ở cùng nhau?”
Diệp Chu bị dọa sợ đến không nắm chặt được cái muỗng, sơ ý làm rơi vào tách cà phê, cà phê còn chưa uống bao nhiêu lập tức bắn tung tóe mấy giọt nước lên tay.
Diệp Hành vốn là lừa cậu, không nghĩ tới phản ứng của Diệp Chu lại lớn như vậy. Trong lòng anh hiểu rõ, anh rút khăn giấy lau khô cà phê trên tay Diệp Chu, miệng trách cứ: “Uống cà phê còn không cẩn thận như vậy.”
Diệp Chu ảm đạm nghiêm mặt, không biết là bại lộ ở đâu.
Diệp Hành thở dài nói: “Anh hiểu vào đại học sẽ có bạn bè cực kỳ thân thiết, thân đến mức giống như hai đứa trẻ sinh đôi, nhưng việc này có gì phải kiêng dè chứ?”
Diệp Chu cứng miệng muốn làm chút giãy giụa sau cùng: “Em… bọn em…”
“Nếu em và Thương Tấn chỉ là anh em bình thường, bạn cùng phòng của em cũng không cần đến mức vừa nghe thấy anh là anh trai em đã che chở giúp hai người.” Diệp Hành cắt đứt cậu, nói ra từng điểm suy đoán của mình. “Trong toàn bộ phòng ký túc xá, chỉ có đồ trên bàn em và bàn đối diện là ít nhất, tạo thành sự đối lập rõ ràng với cái bàn bên cạnh. Hơn nữa, hôm nay sau khi em về phòng, bên cạnh anh có một cái ghế, nhưng em lại đi thêm hai bước, vô cùng quen thuộc kéo cái ghế của cái bàn đó ra, em theo bản năng sẽ tiếp cận đồ vật thân thiết mình nhất. Nếu không có gì ngoài ý muốn. Cái bàn đối diện em là của Thương Tấn đúng không.”
Diệp Chu ngàn tính vạn tính cũng không tính được Diệp Hành có thể nhìn thấu bí mật mình muốn che giấu thông qua mấy chi tiết nhỏ nhặt này.
Diệp Chu nhanh chóng nhìn Diệp Hành một cái, trong lòng rối loạn, không xác định được Diệp Hành nói ra những lời này có mục đích gì, tiếp theo định làm gì.
“Làm gì mà ra cái vẻ mặt như toàn bộ thế giới sắp hủy diệt vậy.” Diệp Hành khẽ cười. “Anh nhìn giống người không hiểu lý lẽ vậy sao?”
Diệp Chu không xác định nhìn anh một cái, không dám lên tiếng, anh còn chưa nói mấy câu đã khiến cậu bại lộ hoàn toàn, hiện tại ngay cả một câu cậu cũng không dám nói, ngồi một bên làm người câm.
“Không giải thích cho anh một chút sao?”
Diệp Chu cúi đầu, nhìn mặt cốc cà phê vẫn còn gợn sóng, chấp nhận nói: “Cũng không có gì hay để giải thích.”
“Chu Chu, em là trời sinh, hay là…”
“Là vấn đề của em.” Diệp Chu vội vàng nói. “Em đã sớm biết bản thân không giống người khác.”
Diệp Hành khẽ thở dài, trìu mến nhìn Diệp Chu nói. “Nhiều năm như vậy, khó cho em rồi.”
Diệp Chu lắc đầu: “Mới đầu em cảm thấy con đường này rất khó, nhưng hiện tại cũng không đến nỗi, em có người trong lòng, bạn bè quan tâm hiểu rõ em…” Diệp Chu nhìn thẳng vào mắt Diệp Hành nói. “Cả anh trai nữa, em rất may mắn.”
Nghe được xưng hô đó của Diệp Chu, Diệp Hành vốn còn kiềm chế lập tức thả lỏng, nhưng đối với người trong lòng trong miệng Diệp Chu, Diệp Hành vẫn không quên được, anh nhìn đồng hồ nói: “Bôn ba một ngày, hơi mệt.”
Diệp Chu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm nói: “Em đặt phòng khách sạn, đưa anh tới nghỉ ngơi trước.”
“Đặt lúc nào?”
Diệp Chu muốn lôi kéo độ thiện cảm cho Thương Tấn trước, lập tức giành công cho anh nói: “Trên đường tới em thuận miệng nói với Thương Tấn, cậu ấy liền đặt khách sạn. Cách trường không xa lắm.”
Diệp Hành dừng bước, làm sao bây giờ, anh đột nhiên không muốn đi.
“Anh?”
Diệp Hành nhìn ánh mắt đáng yêu của em trai, sợ cậu thất vọng liền gượng cười đi theo cậu đến khách sạn.
Mặc dù không có cảm tình gì với cái tên Thương Tấn chưa thấy mặt này, nhưng đến khách sạn đối phương đặt, anh lại không thể không khen một câu, đối phương thật sự biết chọn.
Vừa thoải mái, giao thông lại tiện lợi, lên cao còn có thể đứng trước cửa sổ sát đất thưởng thức cảnh đêm của thành phố.
Chỉ có cái giường đơn này khiến anh bực bội, nếu như đặt phòng đôi, anh còn có thể thuận lợi giữ em trai ở lại cùng anh một đêm.
Diệp Chu ở lại ăn tối với anh, lại đi dạo một vòng gần đó một chút, gần chín giờ liền tạm biệt đi về.
“Anh, ngày mai anh có sắp xếp gì chưa?” Diệp Chu còn không quên Diệp Hành nói tới đây vì công việc.
“Ngày mai tới công ty chi nhánh một chuyến, có lẽ hơi bận. Có điều dù là vậy, trước khi đi anh vẫn phải gặp mặt Thương Tấn một lần.” Giọng nói Diệp Hành không cho phép từ chối. “Thời gian địa điểm hai đứa chọn.”
Diệp Chu nhỏ giọng nói. “Vậy buổi tối em nói với cậu ấy một chút…”
Tại sao lại không thông qua sự đồng ý của Thương Tấn đã tự tiện đồng ý vậy chứ! Mặc dù loại chuyện như vậy dù cậu muốn từ chối cũng không làm được.
Trên đường về, Diệp Chu không ngừng than thở. Kinh nghiệm một ngày này thật giống như đi tàu lượn, tâm trạng lúc lên lúc xuống, mỗi khi cậu cho là an toàn, anh trai cậu lại ném thêm một quả bom, nổ cho đầu óc cậu trống rỗng. Còn có Thương Tấn… Cậu phải nói thế nào để thuyết phục Thương Tấn đến gặp anh trai. Rõ ràng đã nói sẽ không kích động comeout, kết quả lại không như mong muốn.
Diệp Chu gọi điện thoại cho Thương Tấn, biết anh đã đến trường, lại đồng ý để anh quay lại.
Một ngày này đâu chỉ giày vò mình, hôm nay Thương Tấn cũng lăn qua lăn lại không ít.
Thương Tấn cũng không để ý, Diệp Chu nói anh về, anh không nói hai lời lập tức đồng ý.
“Cái đó…” Diệp Chu từ từ cọ lên người Thương Tấn, hôn đối phương một cái nói. “Chúng ta thương lượng một chuyện?”
Thương Tấn hỏi: “Ngày mai giữ khoảng cách với cậu?”
“Nếu là vậy đã tốt.” Diệp Chu đưa đám nói. “Việc này còn nghiêm trọng hơn.”
Thương Tấn suy nghĩ một chút nói: “Anh cậu phát hiện chuyện của chúng ta?”
Diệp Chu kinh ngạc nói: “Sao cậu biết?”
“Đoán.”
Diệp Chu hậm hực nói: “Sao hai người đoán cái gì cũng chuẩn vậy!”
“Sao anh cậu lại phát hiện?”
Diệp Chu mang vẻ mặt sinh không thể yêu thuật lại lời Diệp Hành nói cho Thương Tấn. “Cậu nói xem sao anh ấy có thể đoán chính xác như vậy?”
Thương Tấn búng lên trán Diệp Chu một cái nói: “Cái này gọi là đoán chính xác, rõ ràng là do cậu quá dễ bị nhìn thấu. Còn thiếu việc viết quan hệ giữa cậu và tôi không thể để người khác biết lên mặt.”
Diệp Chu trực tiếp lấy đầu dụng vào Thương Tấn. “Hiện tại là lúc đổ cho tôi sao? Ngay mai anh tôi muốn gặp cậu, làm sao bây giờ!”
“Thì đi gặp thôi, cũng là chuyện sớm muộn. Gặp sớm một chút còn có thể xây dựng mối quan hệ với anh ấy trước.”
Diệp Chu khó hiểu.
Thương Tấn cười thần bí nói: “Ở nhà, anh ấy rất có tiếng nói đúng không.”
Diệp Chu nháy mắt một cái nói: “Ừ, ba mẹ thật sự rất để ý đến ý kiến của anh.”
“Lúc cậu comeout nhất định phải có đồng minh.” Thương Tấn nắm bả vai Diệp Chu nói. “Đây không phải là cái có sẵn.”
Diệp Chu đột nhiên cảm thấy cả đời này cậu cũng không vượt qua được Thương Tấn, khi cậu còn bối rối không biết làm sao thì Thương Tấn đã suy tính đến chuyện xa như vậy.
Chiều hôm sau tan học, Thương Tấn và Diệp Chu đến phòng ăn dưới khách sạn Diệp Hành ở hẹn gặp mặt.
“Chu Chu.” Diệp Hành vẫy tay với hai người.
“Anh.” Diệp Chu chuẩn bị ngồi đối diện Diệp Hành cùng Thương Tấn, ai ngờ còn chưa ngồi xuống, Thương Tấn đứng sau lưng đã đẩy một cái, ấn cậu ngồi xuống bên cạnh Diệp Hành.
Thương Tấn một mình ngồi đối diện hai người, đối mặt với Diệp Hành cũng đúng mực, lễ phép lại không mất thân thiết nói: “Anh Diệp, lần đầu gặp mặt.”
Diệp Hành cũng đánh giá cao Thương Tấn, không nghĩ tới đối phương sẽ đẩy Diệp Chu ngồi xuống cạnh mình, anh vốn còn vô cùng bất mãn với đối phương, hiện tại dần giảm còn bảy phần.
Thương Tấn quét mắt nhìn Diệp Hành, xác định suy đoán của mình.
Thời gian có hạn, Diệp Hành lười khách sáo, trực tiếp hỏi lời mình muốn biết: “Thương Tấn, cậu là người ở đâu?”
“Là người bản địa.” Thương Tấn cầm bình trà rót đầy cốc cho hai người, động tác tao nhã lưu loát, nhìn một cái là biết đây là người bình thường làm loại chuyện như vậy.” Nhà em xây dựng lại, em đi theo ba, dưới còn một em trai một em gái.”
Diệp Hành nhíu mày, sau khi nghe câu sau mới giãn chân mày. “Vậy cậu và Diệp Chu…”
“Lúc mới ở cùng cậu ấy em đã nói với mẹ ruột, sau đó bà ấy nói cho ba em, người nhà em gần như biết hết.”
“Nghe nói thành tích cậu rất tốt, tiền đồ sáng lạn, người nhà cậu lại tùy ý để cậu đi trên con đường sai lệch này?”
“Đường sai lệch này là sao?” Thương Tấn hỏi. “Anh Diệp cảm thấy hiện tại Diệp Chu đang đi trên con đường sai lệch sao?”
Diệp Hành liếc nhìn Diệp Chu, vội vàng giải thích: “Dĩ nhiên không phải, Chu Chu, cái đó… là sơ sót của anh.”
Thương Tấn bưng ly trà uống một ngụm nói: “Hoàn cảnh gia đình em hơi đặc thù, có lẽ vì chính loại đặc thù này khiến em không có cảm giác thuộc về với bất cứ ai. Trên người Diệp Chu, em cảm thấy một cảm giác giống em.”
Thương Tấn không nói cụ thể là cái gì, nhưng Diệp Hành nghe hiểu, là khát vọng gia đình.
Rõ ràng em trai mình có nhà, lại đi gây dựng gia đình với người không có cảm giác ấm áp của gia đình như Thương Tấn, Diệp Hành
đau lòng nhìn em trai từ lúc vào cửa đã đứng ngồi không yên, thái độ với Thương Tấn cũng khá hơn một chút, không nhíu mày nữa, tránh việc mang lại cảm giác ‘dùng gậy đánh uyên ương’ đến cho Diệp Chu.
“Có điều Diệp Chu may mắn hơn em.” Thương Tấn chân thành nói. “Vì có anh Diệp bên cạnh. Anh Diệp thật sự không chút giữ lại, toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho Diệp Chu.”
Diệp Hành sờ đầu Diệp Chu nói: “Ai bảo thằng bé là em trai tôi. Tôi không thương nó thì thương ai?”
Thương Tấn thở dài nói: “Có anh ở đây, chắc chắn Diệp Chu sẽ không phải chịu bắt nạt.”
“Đó là đương nhiên.”
Một bữa ăn coi như hài hòa, dù Diệp Hành muốn tìm Thương Tấn gây phiền phức nhưng lại không thể mượn được cớ cụ thể.
Sau bữa tối, Thương Tấn vô cùng thức thời rời đi trước: “Anh Diệp, buổi tối em còn có việc, không tiễn anh được.”
Việc này coi như hợp ý Diệp Hành, đúng lúc anh có vài lời muốn nói với Diệp Chu.
“Anh, anh về nhớ chăm mình tốt một chút. Lần sau tới trực tiếp gọi cho em, em tới đón anh.”
“Ừ.” Được em trai quan tâm như vậy, Diệp Hành nào có không tốt, nhân tiện cảm tình vừa sinh ra với Thương Tấn lại giảm xuống. “Em cũng phải biết chăm sóc bản thân, bị bắt nạt nhất định phải nói với anh.” Nhất là cái kiểu người tinh ranh như Thương Tấn, vừa tới đã nói tới chuyện anh quan tâm nhất, tiếp đó lại mượn chuyện gia đình mình âm thầm bất bình với đãi ngộ của Diệp Chu ở Nhà. Cuối cùng còn muốn bản thân ra mặt che chở Diệp Chu. Nhất định em trai nhà mình không thắng được đối phương, nghĩ tới cái này, trong lòng Diệp Hành lại là một hàng lệ nóng. Nếu không phải đối phương toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho Diệp Chu, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương như vậy.
“Anh yên tâm, sao em bị bắt nạt được chứ.”
Diệp Hành lắc đầu, thầm nghĩ: Dù có bị bắt nạt, cũng chưa chắc em đã có thể phát hiện.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
- Chương 67