Chương 61

Đầu tháng bảy, cuối cùng tất cả môn thi cũng kết thúc, phần lớn người trong ký túc xá đều trở về, Diệp Chu và Thương Tấn vẫn ở lại tới cuối cùng.

Ngày mai ký túc xá sẽ đóng cửa, Diệp Chu lại không có chút dấu hiệu muốn thu dọn hành lý nào, Thương Tấn không nhịn được hỏi: “Lần này cậu tính khi nào về nhà?”

“Chưa mua vé, lười về, đến lúc đó tùy tiện tìm một việc part time là được.” Diệp Chu nằm trên giường tìm địa điểm du lịch nói. “Nếu không ra ngoài du lịch cũng được, dù sao cũng không muốn về.”

Thương Tấn kinh ngạc nói: “Ngày mai ký túc xá đóng cửa, hiện tại cậu còn không tính trước, lúc nào lại thành người không có kế hoạch như vậy.”

“Thỉnh thoảng muốn tự do phóng khoáng một chút, để đại não chạy không, tùy tâm mà đi thôi.” Diệp Chu để điện thoại sang một bên nói. “Nhưng trời nóng như vậy, thật sự không có hứng đi du lịch chút nào, cậu nói xem, mỗi ngày tôi đến thư viện thành phố đọc sách thì sao, vừa có thể hóng mát lại có thể làm giàu kiến thức của bàn thân, không biết thư viện có tuyển nhân viên quản lý thư viện không, tôi có thể quản lý thư viện miễn phí cho họ.”

“Vậy cậu ở đâu?”

“Ở khách sạn.”

“Dù không thiếu tiền cũng không nên lãng phí như vậy.” Thương Tấn đi tới trước giường Diệp Chu, hai người đối mắt. “Đến nhà tôi thì sao?”

Diệp Chu bật người dậy, liều mạng xua tay. “Không đi không đi không đi!”

“Cũng không thu tiền thuê phòng của cậu, cậu lo lắng cái gì?”

Nếu hai người thật sự là bạn bình thường, có lẽ Diệp Chu sẽ không khách khí, nhưng quan hệ của hai người không bình thường, Diệp Chu không thể nào vô tâm không để ý tới người nhà Thương Tấn, sao có thể đến nhà anh, sau này nếu comeout thì sẽ rất lúng túng. Diệp Chu cương quyết nói: “Tôi thật sự không đi.”

“Không phải ở cùng người nhà, là nơi khác. Ban đầu ba tôi mua để sau này tôi dùng cho việc kết hôn…” Thương Tấn sâu xa nói. “Cho nên dẫn cậu đến cũng không có vấn đề gì.”

Dùng cho kết hôn…

Dẫn cậu đến cũng không có vấn đề gì…

Nhịp tim Diệp Chu đập nhanh, cảm giác này như được cầu hôn vậy.

Diệp Chu bình tĩnh lại hỏi. “Người nhà cậu thật sự không qua?”

“Chưa bao giờ qua, nhưng có chút…”

Trái tim Diệp Chu treo lên. “Làm sao?”

“Đã lâu không ai ở, có lẽ phải dọn dẹp một chút.”

“Chuyện nhỏ.” Sửa sang lại nhà đối với Diệp Chu thật sự như giải quyết bữa sáng, bình thường hay làm nên cũng thuận tay.

Phòng tân hôn của Thương Tấn nằm ở trung tâm thành phố, suy nghĩ là để người trẻ ở, vị trí nằm rất gần cửa hàng tổng hợp, giao thông tiện lợi, đi đâu cũng tiện. Ngay cả trường học của hai người cũng chỉ đi mất nửa tiếng.

Sáng sớm Thương Tấn và Diệp Chu đã tới phòng tân hôn.

Không phải Thương Tấn khoa trương, thật sự đã rất lâu không có người ở, vừa đi vào đã thấy một lớp bụi. Cũng may tất cả đồ đạc trong nhà đều được dùng túi chống bụi che kín, chỉ cần dọn sơ qua mặt đất là được.

Hai người đeo khẩu trang, làm việc đến giữa trưa mới miễn cưỡng dọn dẹp hết căn phòng.

Diệp Chu nằm trên ghế thở hổn hển. “Mua nhà lớn vậy làm gì chứ, mệt chết mất.”

Thương Tấn há miệng, muốn nói lại thôi.

Diệp Chu nghi hoặc nhìn anh một cái. “Hử?”

“Không có gì.”

“Đói quá.” Diệp Chu nghỉ ngơi đủ, đứng lên kéo tay Thương Tấn nói. “Chúng ta xuống dưới ăn cơm.”

Thương Tấn dựa lên ghế nói. “Không muốn động, gọi giao hàng đi.”

“Mau dậy đi, đi xuống vận động một chút.” Diệp Chu kéo hai tay Thương Tấn để anh dậy khỏi ghế.

Thương Tấn bị Diệp Chu vừa lôi vừa kéo ra cửa, dù mới vào đây ở nhưng Thương Tấn đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng mười năm sau.

Nếu như có thể sống đến hết đời với Diệp Chu như vậy, Thương Tấn cảm thấy sẽ không chán chút nào.

Lúc ra khỏi thang máy, Diệp Chu chợt nhớ tới một chuyện. “Cậu không về nhà sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Không sao, không có tôi, bọn họ sẽ thoải mái hơn một chút.”

Lời này của Thương Tấn cũng chỉ là thói quen, nhưng Diệp Chu nghe thấy lại không nhịn được đau lòng.

Tốn mất một ngày, cuối cùng nhà cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Sau khi giặt drap trải giường, buổi tối liền treo lên hong gió. Sau khi Diệp Chu dọn giường xong, mùi nước giặt lập tức tràn ngập căn phòng, cậu nhào lên giường, chỉ muốn có thể ngủ ngay lập tức.

Thương Tấn ra khỏi phòng vệ sinh, thấy giường chính trong phòng ngủ đã bày xong, nhưng Diệp Chu lại không ở đây, anh xoay người đi đến phòng khách bên cạnh liền thấy Diệp Chu.

Anh dựa vào cạnh cửa nói: “Làm gì lại trải hai cái giường?”

“Hử?” Mệt mỏi một ngày, đại não hỗn độn của Diệp Chu còn chưa kịp phản ứng.

“Làm gì mà trải hai cái giường?” Thương Tấn lặp lại một lần, cười như không cười nói. “Thật lãng phí.”

Ý thức được ý nghĩa trong lời nói của Thương Tấn, mặt Diệp Chu nóng lên, cậu mạnh miệng nói: “Không biết cậu đang nói cái gì.”

Thương Tấn bước mấy bước tới mép giường, cầm USB quơ quơ nói: “Muốn xem một chút không?”

Lại thấy USB quen thuộc, hơn nữa kết hợp với lời nói vừa rồi của Thương Tấn, Diệp Chu lập tức biết được bên trong là cái gì. “Cậu thật nham hiểm! Còn cất giấu cái đó!”

Thương Tấn vô tội nói: “Tôi nham hiểm ở đâu chứ, cũng chỉ là có người chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, người khác không nhìn nổi, không ngừng dây dưa kín đáo tới tìm tôi.”

Diệp Chu thẹn quá hóa giận nói: “Nghe ai nói hươu nói vượn vậy!”

Thương Tấn cởi giày, nằm nghiêng nhìn Diệp Chu trêu chọc: “Rốt cuộc có phải là nói hươu nói vượn hay không?”

++++++

Diệp Chu đẩy anh ra chán ghét nói: “Cậu còn chưa thay quần áo đã lên giường nằm?”

“Không sao.” Thương Tấn nằm lên người Diệp Chu nói. “Dù sao lát nữa cũng bẩn.

Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn, nhưng chưa lần nào nhiệt tình lại mãnh liệt như hôm nay.

Đầu lưỡi quấn quít, ngay cả hôn cũng như đang tranh tài.

Một lúc sau, Thương Tấn buông Diệp Chu ra.

Khuôn mặt Diệp Chu hồng nhuận, hơi thở hỗn loạn. Cậu đưa tay lau sạch mồ hôi trên mặt Thương Tấn, một Thương Tấn luôn tỉnh táo giờ phút này đôi mắt lại tràn ngập tính xâm chiếm, như con thú ăn thịt nhất định chiếm được con mồi.

Diệp Chu ôm lấy cổ Thương Tán, nâng người khẽ hôn lên môi anh một cái.

Động tác này như một kíp nổ.

Thương Tấn lại hôn lên môi Diệp Chu, tay dần chuyển từ gương mặt Diệp Chu xuống phía dưới.

Vì hôm nay quét dọn vệ sinh, Diệp Chu mặc một cái áo phông rộng thùng thình, tay Thương Tấn vô cùng dễ dàng tiến vào vạt áo của cậu.

“Trước… trước… quần áo… ưm…” Diệp Chu còn chưa nói được một câu đầy đủ đã bị nụ hôn của Thương Tấn che lấp.

Hôn một hồi, cuối cùng Thương Tấn cũng phát hiện chỗ cản trở của quần áo, hoàn toàn không thể để da thịt tiếp xúc đến mức tối đa.

“Giơ tay lên.” Thương Tấn trực tiếp kéo áo Diệp Chu, sau khi trao đổi một nụ hôn ngắn ngủi liền buông cậu ra, không tới một giây, áo phông của Diệp Chu đã bị ném tới mép giường.

Thương Tấn lại hôn Diệp Chu, có điều lần này, chỉ nếm một chút đã dừng. Dần dần, nụ hôn chuyển xuống phía dưới, đôi môi Thương Tấn lưu luyến ở cổ Diệp Chu quên về, anh hôn lên yết hầu của cậu khiến Diệp Chu phát ra một tiếng hừ nhẹ. Thương Tấn cười một tiếng, tiếp tục di chuyển xuống dưới.

Diệp Chu luồn tay vào tóc Thương Tấn, thúc giục: “Lằng nhằng làm gì vậy…”

Thương Tấn dây dưa ở xương quai xanh của Diệp Chu hồi lâu, đột nhiên hút mạnh một cái.

“Hí…” Diệp Chu không nhịn được ôm chặt đầu Thương Tấn, ngay lúc anh buông lỏng miệng liền tức giận nói. “Cậu làm gì vậy?”

Thương Tấn ngẩng đầu lên, nhìn ký hiệu hồng hồng trên xương quai xanh, ý vị sâu xa nói: “Trồng dâu tây.”

Diệp Chu sững sờ, đột nhiên bật cười: “Vậy cũng để tôi trồng một cây.”

Thương Tấn trở mình, nằm thẳng trên giường nói. “Đến đây đi.”

Diệp Chu ngồi một bên, Thương Tấn còn mặc nguyên quần áo trên người, vì mặc quần thể thao, nên hiện tại có thể dễ dàng nhìn ra tiểu huynh đệ vô cùng có tinh thần giữa hai chân, Diệp Chu sờ soạng tính khí của Thương Tấn một cái. Thương Tấn không ngờ được động tác của Diệp Chu, bị hành động này chọc cho rên thành tiếng.

Diệp Chu như tìm được thú vui mới, trực tiếp lột quần Thương Tấn xuống.

Cách qυầи ɭóŧ mỏng manh, phân thân lại càng lộ rõ hình dáng của mình.

Diệp Chu không cởϊ qυầи lót của Thương Tấn xuống mà trực tiếp duỗi tay vào trong. Đây là lần đầu tiên Diệp Chu tiếp xúc thân mật với phân thân của một người đàn ông khác như vậy. Cảm giác nóng bỏng trực tiếp hun nóng trái tim cậu.

Được người mình yêu chạm vào như vậy, dù định lực của Thương Tấn mạnh hơn nữa, cũng sắp nhịn đến cực hạn, anh xoay người đè Diệp Chu xuống, hai tay bắt đầu kéo quần cậu.

“Này, tôi còn chưa trồng dâu tây!”

“Làm xong cho cậu thoải mái trồng!” Thương Tấn nói xong, trực tiếp lột qυầи ɭóŧ xuống, kéo quần của Diệp Chu xuống tới đầu gối, phân thân của Diệp Chu đã sớm đứng thẳng, Thương Tấn đưa một tay nắm lấy phân thân của cậu, bắt đầu xoa nắn lên xuống.

“Ưm…” Tay đang nắm hạ thân Thương Tấn của Diệp Chu lỏng ra, cậu vô thức ôm chặt lưng Thương Tấn, miệng không ngừng phát ra tiếng hừ nhẹ.

Nhưng ngay lúc Diệp Chu chuẩn bị bắn, Thương Tấn lại ngừng tay, khiến cậu nằm ở vị trí không trên không dưới, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Diệp Chu nghiến răng nghiến lợi nói: “Thương Tấn… cậu…”

Thương Tấn cũng không khá hơn Diệp Chu bao nhiêu, nơi phía dưới kia từ sau khi bị Diệp Chu trêu chọc đã hoàn toàn không nhận thêm được bất kỳ an ủi nào, anh lấy gel bôi trơn ra khỏi túi, đổ lên tay.

Diệp Chu đang cọ lên người Thương Tấn, đột nhiên cảm giác sau lưng có chút lạnh.

Cậu híp mắt, thấy trên giường có thêm một vật liền phân tâm nói: “Mua lúc nào?”

Thương Tấn dùng giọng nói trầm thấp ghé vào lỗ tai cậu nói: “Lúc đi siêu thị.”

“Nham hiểm… a…” Diệp Chu cảm nhận được ngón tay của Thương Tấn đang cố cắm vào hậu huyệt, cậu lập tức hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng thân thể, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, ngay từ lúc phát hiện ra tính hướng của bản thân, cậu đã tìm hiểu kiến thức về phương diện này, đây đối với hai người cũng là lần đầu tiên, Diệp Chu cũng không muốn khiến bản thân bị thương.

Mồ hôi trên trán Thương Tấn chảy xuống, anh vỗ mông Diệp Chu một cái để cậu quay lưng về phía mình. Như không cần tiền đổ gel bôi trơn lên tay, chờ một ngón tay có thể thuận lợi ra vào thì lại tăng thêm một ngón.

Diệp Chu lại lần nữa thấy được, quả nhiên Thương Tấn không phải vạn năng.

Ít nhất là trong lúc mở rộng hậu huyệt cũng không biết an ủi tiểu đệ phía trước giúp cậu.

Cho dù động tác của Thương Tấn có nhẹ thế nào chăng nữa, Diệp Chu vẫn cảm thấy đau đớn, tiểu huynh đệ trước mặt gần như bùng nổ cũng dần thu lại, hiện tại chỉ có thể dựa vào việc tự cung tự cấp.

Chờ đến lúc ngón tay có thể thuận lợi ra vào, Thương Tấn đè lên người Diệp Chu, bắt đầu nhẹ nhàng hôn từ cổ xuống, một tay trống cũng đưa ra, bao phủ tay Diệp Chu, cùng giúp cậu.

Diệp Chu nghiêng đầu qua, trao đổi một nụ hôn với anh nói: “Xong chưa?”

Vừa dứt lời, Diệp Chu liền cảm giác có một vật cứng để sau lưng mình.

Nhịp tim Diệp Chu đập như sấm, cảm giác toàn thân tập trung ở hậu huyệt, dù cậu đưa lưng về phía Thương Tấn nhưng Diệp Chu lại như có thể thấy đang anh từ từ tiến vào cơ thể cậu.

“Ư…” Diệp Chu cắn môi dưới rên một tiếng, Thương Tấn lập tức ngừng lại, chờ Diệp Chu ổn định thêm một chút nữa mới lại bắt đầu đi vào.

Thương Tấn tự nhận là dịu dàng tiến vào, đối với Diệp Chu lại như từng đao lăng trì, cậu dứt khoát nói: “Cậu vào luôn trong một lần đi… để tôi thoải mái.”

Thương Tấn hôn vành tai Diệp Chu một cái, đột ngột tiến vào.

“A…” Diệp Chu siết chặt ra trải giường, vết đỏ ửng trên mặt biến mất chỉ còn một màu trắng bệch.

Diệp Chu khó chịu, Thương Tấn cũng không tốt hơn bao nhiêu, anh dùng sức hôn lên cổ cậu, miệng thấp giọng nói: “Diệp Chu… Diệp Chu… Chu… Chu…”

Diệp Chu chậm chạp ổn định tinh thần, nghe tiếng gọi bên tai của Thương Tấn lại lập tức thất thần.

Ở trường, đa phần những người thân thiết đều gọi cậu là ‘Chu’, mà Thương Tấn người yêu chân chính lại chỉ gọi cậu Diệp Chu, lần đầu tiên nghe anh gọi thân mật như vậy, trái tim Diệp Chu như bị hơi nóng không ngừng cọ rửa, đau đớn dần biến mất, thay vào đó cảm giác thỏa mãn vì hòa làm một thể.

“Tôi không sao.” Diệp Chu muốn xoay người, cẩn thận chạm lên mặt Thương Tấn nhưng rõ ràng độ phù hợp hiện tại của hai người không thể làm được đến mức có đồ cắm vào cơ thể lại hành động thoải mái được. “Cậu từ từ, di chuyển.”

Thương Tấn lần lượt ấn từng dấu hôn lên người Diệp Chu, cảm giác cậu bắt đầu thả lỏng liền bắt đầu khởi động thân thể, hai tay đặt trước người Diệp Chu, giúp cậu dỗ dành tiểu huynh đệ sắp mềm xuống.

Ra vào một hồi, cuối cùng Diệp Chu cũng thích ứng, lúc Thương Tấn không cẩn thận chạm vào tuyến tiền liệt, cậu liền ngâm một tiếng.

Cậu vừa rên xong liền nhanh chóng che miệng, cái âm thanh biến điệu vừa rồi thật sự là do chính mình phát ra sao? Quá mất mặt!

Thương Tấn lại như nghe thấy tín hiệu, không ngừng dùng sức đẩy đến nơi đó.

“Ưm…” Diệp Chu cắn một góc chăn, cố gắng đè nén giọng mình. Dù cậu thích Thương Tấn, nhưng trước mặt anh, cậu vẫn không muốn phát ra âm thanh đến bản thân mình cũng không nghe nổi kia.

Là một người hiểu Diệp Chu, chỉ một động tác, anh đã biết được suy nghĩ trong lòng cậu, cũng không miễn cưỡng. Cảm giác hậu huyệt bắt đầu co rút nhanh, Thương Tấn biết Diệp Chu muốn bắn, anh lại càng ra sức đẩy thân đến nơi kia trong cơ thể cậu.

“Ư… không được…” Diệp Chu thở hổn hển, khi bị Thương Tấn rút ra cắm vào một lần nữa, đầu óc cậu trống rỗng, lập tức bắn ra.

Thương Tấn lại di chuyển một hồi, ôm Diệp Chu, cũng bắn ra.

Diệp Chu nằm sấp trên giường ổn định hô hấp hồi lâu mới nói: “Tôi cảm thấy hiện tại bản thân đã là một con cá chết.”

Thương Tấn khẽ cười một tiếng, xuống khỏi người cậu, tay không ngừng vuốt ve lưng Diệp Chu, có lúc lại lướt qua gò má cậu.

Diệp Chu chán ghét noi: “Đừng có dùng ngón tay từng chơi nơi đó chạm vào mặt tôi.”

Thương Tấn trêu chọc nói: “Chơi nơi nào?”

“Cậu thật phiền!”

Sảng khoái qua đi, Thương Tấn phát hiện trên người dính dớp không thoải mái, anh ngồi dậy nói: “Đi tắm đi.”

Diệp Chu để tay lên người anh nói: “Dìu tôi dậy.”

Thương Tấn trêu chọc: “Ôm công chúa?”

“Đánh chết cũng không cần!”

Có điều thể lực của Diệp Chu cũng không kém như vậy, sau khi nghỉ ngơi một lúc là có thể tự mình đứng dậy.

Phòng vệ sinh trong phòng ngủ có một bồn tắm cực lớn, lúc Diệp Chu đi vào, Thương Tấn đã đổ đầy nước.

“Tắm một cái rồi đi ngủ.” Đây cũng là lần đầu của hai người, bản thân Thương Tấn cũng không có kinh nghiệm, sợ làm Diệp Chu bị thương.

Diệp Chu lại không tim không phổi dựa vào trong ngực Thương Tấn, mặc anh làm sạch thân thể mình.

Đã làm một lần, hậu huyệt đã thả lòng. Ngón tay cắm vào lần nữa cũng không thấy khó chịu như trước.

Diệp Chu xoay người, ôm cổ Thương Tấn nói: “Phía sau khó khăn lắm mới được mở rộng, chỉ một lần quá lãng phí, một lần nữa.”

Thương Tấn đương nhiên cung kính không bằng tuân lệnh.

Sau lần náo loạn này, Diệp Chu hoàn toàn buồn ngủ, Thương Tấn ôm cậu đứng dưới vòi sen tắm rửa, sau đó liền ôm đối phương lên giường.

Dọn dẹp sơ qua phòng tắm một chút liền ôm Diệp Chu ngủ thật say.

++++

Sáng hôm sau tỉnh lại trong phòng ngủ, Diệp Chu dụi dụi mắt, làm da tiếp xúc với ra trải giường mềm mại, ý thức được mình lại thật sự có tính toán trước, mua hai cái giường.

Thương Tấn nằm nghiêng đối mặt với cậu ngủ, trên vai còn lưu lại vết cắn của cậu hôm qua lúc động tình.

Diệp Chu đến gần anh, dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan của Thương Tấn.

Còn nhớ Chu Văn Đạo từng gửi cho cậu ảnh gương mặt lúc ngủ của Thương Tấn, lúc ấy mình thở phì phì xóa bỏ, nào nghĩ tới không tới một năm sau, Diệp Chu lại tỉnh lại bên cạnh Thương Tấn.

Đang ngồi cảm thán sự sắp đặt khiến người không tưởng nổi của ông trời, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh. Thương Tấn nhíu mày một cái, trở mình lấy chăn che mặt. Diệp Chu ngồi dậy, khom người với lấy điện thoại trên tủ đầu giường bên cạnh Thương Tấn.

Cái chăn mỏng manh trợt xuống, lộ ra thân thể tràn đầy dấu vết của Diệp Chu, cũng không biết đến lúc nào mấy dấu vết này mới tan hết, đáng hận là dấu ở trên xương quai, thế này thì sao cậu mặc quần áo được!

Diệp Chu trợn mắt nhìn Thương Tấn đang ngủ say bên cạnh, liếc nhìn di động.

Trên màn hình biểu hiện người gọi tới là ba.

Diệp Chu đẩy Thương Tấn một cái nói: “Tỉnh lại, ba cậu gọi.”

Thương Tấn phiền não đẩy chăn ra, nhận di động từ tay Diệp Chu, nhắm mắt lại dùng giọng nói khàn khàn vì mới tỉnh ngủ nói: “Alo?”

Diệp Chu vỗ Thương Tấn một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi đi tắm trước.”

Thương Tấn khoát tay.

Tối hôm qua làm xong quá mệt mỏi, hai người chỉ tắm sơ qua một chút, Diệp Chu luôn cảm giác người mình không sạch, cậu mở nước, mới gội đầu xong, Thương Tấn đã đẩy cửa vào.

Diệp Chu: “???”

Thương Tấn không nói gì, ép về phía Diệp Chu đang muốn sử dụng sữa tắm, bản thân đứng dưới vòi hoa sen.

“Sao vậy?”

“Thân thể không sao chứ?”

Mặt Diệp Chu nóng lên nói: “Không sao, tố chất thân thể tôi vẫn khỏe.”

“Vậy thì tốt.” Thương Tấn nói xong câu này liền không nói nữa.

Trong lòng Diệp Chu còn có chuyện, ngay cả lúc lấy sữa tắm cũng không bình tĩnh, kết quả lấy thành dầu gội.

Nhìn dầu gội đầu trong lòng bàn tay, Diệp Chu nhìn Thương Tấn một cái, trực tiếp xoa dầu gội lên tóc anh.

Thương Tấn: “…”

Nửa tiếng sau, hai người rửa mặt xong.

Thương Tấn mặc quần áo tử tế vỗ vỗ mái tóc còn chưa sấy khô nói: “Nhìn thế này có lẽ không ở được.”

Diệp Chu không để ý nói: “Không ở được thì không ở thôi.”

Thương Tấn lấy thẻ ngân hàng giao cho Diệp Chu nói: “Hai thẻ này, cậu cầm đi, đi tìm khách sạn trước, cầm máy tính theo, sau khi thu xếp ổn thỏa, tìm tin cho thuê phòng sau.”

“Cũng không phải tôi không có tiền ở khách sạn, cần tiền của cậu làm gì.” Diệp Chu từ chối. “Rốt cuộc là sao vậy?”

“Có lẽ tôi sắp bị đuổi ra khỏi nhà.” Rõ là chuyện rất nghiêm trọng, nhưng vào miệng Thương Tấn lại đơn giản như chuẩn bị ra ngoài ăn một bữa cơm. “Cậu cầm thẻ trước đi, đây đều là tiền của tôi, không liên quan tới trong nhà. Trước khi tìm được nhà, có lẽ phải ở khách sạn một thời gian.”

Diệp Chu lo lắng nói: “Rốt cuộc là làm sao, đã xảy ra chuyện gì.”

Thương Tấn hôn lên trán Diệp Chu một cái nói: “Sau khi tìm được khách sạn thì gửi địa chỉ cho tôi.”

Thương Tấn không muốn nói, Diệp Chu cũng không hỏi nữa, sau khi anh đi, cậu liền thu dọn đồ của hai người, nghĩ đến Thương Tấn, cũng không dám xài tiền bậy bạ, tìm một khách sạn giá cả vừa phải, gửi địa chỉ cho anh, sau đó bắt đầu tìm tin cho thuê phòng.

Mà đổi lại bên kia, Thương Tấn xuống xe, mở cửa nhà.

Thương Thanh Bình luôn không quản anh hiện tại cứng rắn bắt anh về nhà, hơn nữa còn là sau khi cậu gặp Lương Cảnh Mân không lâu. Thương Tấn không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện gì.

Chẳng qua anh cho là vì nghĩ đến ‘đại cuộc’, Lương Cảnh Mân sẽ không nói chuyện mình hẹn hò với nam sinh cho Thương Thanh Bình, không nghĩ tới bà lại nói.

Không khí trong nhà đã không thể dùng áp suất thấp để hình dung, Thương Thanh Bình ngồi trên sofa, Tần Phi lo sợ đứng một bên, thấy Thương Tấn liền nháy nháy mắt.

“Ba, dì.” Thương Tấn như không có chuyện gì ngồi xuống. “Du Du và Tiểu Cát đâu?”

Thương Thanh Bình chợt vỗ bàn tức giận nói: “Để hai đứa nó ở đây để nhìn chuyện mất mặt của người anh này sao.”

Thương Tấn nghiêm mặt nói: “Trước giờ con làm việc không thẹn với lương tâm, cũng không cảm thấy bản thân làm ra chuyện gì mất mặt.”

“Còn dám cãi!” Thương Thanh Bình đứng lên, giận đến thở hổn hển. “Lêu lổng với đàn ông còn không mất mặt! Lúc mẹ anh hỏi tôi, tôi cũng không biết trả lời bà ta thế nào, đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi không ngóc nổi đầu trước mặt bà ta, con trai mà tôi cho là ưu tú lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.”

Còn đại nghịch bất đạo, Thương Tấn cười nhạo một tiếng, so với việc mình thích đàn ông, điều Thương Thanh Bình để hơn chính là chuyện bản thân không ngóc đầu lên được trước mặt Lương Cảnh Mân. “Tùy ngài nói thế nào, dù sao tôi đối với tình cảm này là nghiêm túc.”

“Nghiêm túc cái rắm! Hai người đàn ông có thể ở bên nhau cả đời sao?”

Thương Tấn trào phúng nói: “Nhưng một nam một nữ cũng không thấy có thể sống đến hết đời, chuyện này thì nhất định người ba như ngài là hiểu nhất.”

“Anh…” Thương Thanh Bình giơ tay lên, nhưng thấy vẻ mặt của Thương Tấn lại thật sự không thể xuống tay, không biết bắt đầu từ lúc nào, con trai mình vẫn luôn không để ý đã lớn như vậy, ông bực bội thả tay xuống nói: “Cánh cứng cáp rồi muốn bay? Được, anh bay rồi thì đừng trở lại nữa!”

“Con không muốn tranh cãi với ba. Có điều, ba…” Thương Tấn đứng lên, lấy thẻ ngân hàng Thương Thanh Bình làm cho anh và chìa khóa căn nhà ở trung tâm thành phố đặt lên bàn nói. “Nếu ba đã không quản con nhiều năm như vậy thì lần này cũng đừng quản.”

Những lời này như một cây châm, đâm thủng cục tức lớn như khí cầu vừa rồi của Thương Thanh Bình, ông chán nản rũ tay xuống, lại không nói ra thêm câu nặng lời nào nữa.

Thương Tấn ra khỏi cửa, không gọi điện cho Diệp Chu, mà ngồi trên băng ghế gần công viên, ngẩn người nhìn bầu trời.

Anh cho là nhiều năm như vậy, bản thân đã sớm không còn oán hận hay trách cứ, nhưng mà có vài tình cảm có chôn sâu hơn chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ không biến mất.