Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thương Tấn nói xong câu đó, không thèm để ý náo nhiệt bên này nữa, thản nhiên rời đi.

Từ Dương Quân đi tới, đập vai Diệp Chu nháy mắt ra hiệu: “Không tệ, Chu, hôm qua vừa tỏ tình, hôm nay Thương Tấn đã che chở cậu.”

Chu Văn Đạo xấu xa cười hỏi: “Đúng vậy, đúng vậy, Chu, cậu nói những gì với Thương Tấn vậy? Nhanh chóng chinh phục được cậu ta như vậy?”

Diệp Chu nén giận, không biết hiện tại cậu nên xông ra nắm lấy cổ áo Thương Tấn hỏi đối phương sao lại nói thêm một câu dư thừa như vậy, hay là cho mấy tên mang vẻ mặt xem kịch vui này mỗi người một quyền.

Xem ra cuộc sống trong sạch ngày càng xa rời cậu…

Trò đùa này vẫn kéo dài đến quốc khánh, lần đầu tiên Diệp Chu mong đợi kỳ nghỉ đến nhanh một chút như vậy. Một tuần sau, chắc hẳn mọi người cũng quên đi chuyện này.

“Chu, sao quốc khánh lại không về nhà?” Trước ngày nghỉ một ngày, hai người khác trong phòng đã lên đường về nhà, Chu Văn Đạo cũng làm xong bài kiểm tra cuối cùng, không đợi cậu trả lời, Chu Văn Đạo đã tự hiểu nói: “Tớ nhớ rồi, Thương Tấn là người ở đây, hai người các cậu… có sắp xếp?” Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt trang nghiêm của Chu Văn Đạo lại mang theo ý cười bỉ ổi.

Diệp Chu đắc ý lấy vé tàu hỏa đã chuẩn bị từ trước ra, nói: “Ai nói tớ không về, đã mua xong vé rồi.”

Chu Văn Đạo kéo khóa hành lý, nhấc cặp lên để một bên, ngồi lên ghế nói: “Hiếm khi có một kỳ nghỉ dài, cậu và Thương Tấn không ra ngoài du lịch một chút hả?”

Diệp Chu hừ một tiếng, không để ý nói: “Việc gì tớ phải ra ngoài du lịch cùng cậu ta?”

“Cậu thế này là không được…” Chu Văn Đạo đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Diệp Chu, chân thành nói: “Không đuổi được tới tay sẽ không coi trọng, tình cảm là dựa vào việc tiến hành…”

Trải qua một thời gian bị tàn phá, Diệp Chu đã lười với việc phản bác, có thể coi trêu chọc của những người xung quanh như không khí, như lời của Thương Tấn, người khác nói gì là chuyện của bọn họ, dù sao thanh giả tự thanh. Diệp Chu nghịch điện thoại, không cẩn thận chạm vào khung chat của Tô Ngâm.

Vì việc của mình và Thương Tấn, Tô Ngâm cũng bị kí©h thí©ɧ mạnh.

“Cậu lại cùng Thương Tấn… lại cùng Thương Tấn…” Tô Ngâm mang vẻ mặt khi thế giới sắp bị hủy diệt, ánh mắt nhìn Diệp Chu như mang theo kim châm, từng cây một đâm lên người Diệp Chu.

“Người khác không tin tớ cũng thôi đi, đừng nói với tớ cậu cũng không tin!” Diệp Chu kích động. “Tớ đây chụp hình là cho ai hả?”

Tô Ngân trợn mắt nhìn cậu, oán hận nói: “Cho cậu mà.”

“Cậu…”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Vốn là vì cậu muốn hình của Đường Đông Đông, mới đồng ý trao đổi với tớ.”

“Tớ…” Diệp Chu nghẹn, thật sự không thể nói gì được nữa, cậu mở điện thoại ra, nói. “Vậy nhanh trao đổi đi, hình của Thương Tấn để trong điện thoại tớ cũng chiếm chỗ.”

Tô Ngâm phòng bị nói: “Đó là nhất định, lỡ như cậu nhìn lâu, thật sự sinh tà niệm với Thương Tấn…”

“Phi phi phi! Tớ sinh tà niệm với cậu ta?” Diệp Chu giễu cợt. “Tớ thích ai cũng sẽ không thích cậu ta.”

“Tốt nhất là như vậy.” Sau khi Tô Ngâm nhận hết hình, lòng cảnh giác vẫn không tiêu hết. “Cậu thật sự không có gì với Thương Tấn?”

“Không có không có không có!” Diệp Chu bất mãn nói. “Hơn nữa, tớ kém Thương Tấn sao? Cậu làm gì mà làm cái vẻ mặt ‘đồ bẩn không được tiếp cận Thương Tấn’ vậy hả.”

“Vì không ai có thể xứng với Thương Tấn.”

Diệp Chu hừ một tiếng, thầm nghĩ, nếu mấy người nhìn cái phòng ký túc lộn xộn của Thương Tấn thì sẽ biết nam thần cũng là người.

Sau khi trao đổi hình xong, Tô Ngâm còn nhiều lần xác nhận Diệp Chu thật sự xóa hết toàn bộ hình của Thương Tấn, trước khi rời đi vẫn nói đi nói lại: “Cậu phải kiên định lập trường của mình! Dù Thương Tấn có ưu tú thế nào cũng không thể lung lay!”

“Thả mười vạn trái tim, trong tình yêu của tớ, chưa từng có lựa chọn nào là Thương Tấn.” Nhìn điện thoại có thêm mấy chục hình của Đường Đông Đông, Diệp Chu lập tức cảm giác như bản thân được chữa trị. Chỉ là để tránh xảy ra hiểu lầm lần nữa, cũng tránh tạo phiền toái cho người khác, Diệp Chu chỉ dám lưu hai tấm của Đường Đông Đông trong điện thoại, hơn nữa còn xen lẫn trong mấy tấm khác, không để người khác phát hiện ra đầu mối.

Hai giờ chiều, Diệp Chu ra trạm xe cùng Chu Văn Đạo.

Trong phòng chờ đầy ắp người. Hai người Diệp Chu đến muộn, không tìm được một cái ghế chờ.

Diệp Chu dựa vào lan can, Chu Văn Đạo ngồi lên hành lý của cậu, hai người câu được câu chăng trò chuyện.

Phòng chờ trạm xe bắt đầu phát radio, Diệp Chu nhìn lướt qua cửa soát vé, thấy không phải xe của mình, đang muốn thu hồi ánh mắt lại bất ngờ chạm phải tầm mắt của một người khác. Cậu lập tức quay người, nhịp tim cũng tăng nhanh.

Tại sao Thương Tấn lại ở trạm xe? Không phải nhà cậu ta ở trong vùng sao?

“Xe của tớ chuẩn bị bắt đầu soát vé, Chu, tớ đi nhà vệ sinh trước, cậu trông hành lý giúp tớ một chút.”

Diệp Chu không yên lòng ừ một tiếng, cầu nguyện Chu Văn Đạo tuyệt đối đừng thấy Thương Tấn.

Nhưng đời không như mơ.

Diệp Chu tránh Thương Tấn, không có nghĩa Thương Tấn sẽ tránh Diệp Chu.

Chu Văn Đạo vừa đi, Thương Tấn đã đến bên cạnh cậu, vẻ mặt còn kinh ngạc hơn Diệp Chu: “Diệp Chu? Sao cậu lại ở trạm xe?”

“Lời này phải là tôi hỏi cậu chứ?” Diệp Chu không thể tin nói. “Không phải nhà cậu ở đây sao?”

“Quốc khánh cả nhà định đi du lịch, mọi người đi trước, hiện tại tôi đi tụ họp với mọi người.” Thương Tấn khoanh tay trước ngực, tựa lên lan can cùng Diệp Chu, anh híp mắt nhìn đám người trước mặt. “Sớm biết kỳ nghỉ cậu không ở lại trường, tôi đã từ chối bọn họ, ai thích ra ngoài chơi trong mấy ngày quốc khánh người đông nghìn nghịt thế này chứ.”

Diệp Chu càng nghe càng thấy có gì đó không đúng, cậu cắt ngang Thương Tấn, nói: “Chờ chút, lời này của cậu là trách tôi?”

Thương Tấn thản nhiên nói: “Quên đi, cùng lắm thì ngủ trong khách sạn.”

“Nhưng tôi là vì cậu mới về nhà mà! Nếu không thì mới tựu trường một tháng, tôi về nhà làm gì chứ!” Diệp Chu thật sự muốn điên, cậu đã nói gặp phải Thương Tấn nhất định không phải chuyện tốt!

Mí mắt Thương Tấn hạ xuống như có thể nhắm lại bất cứ lúc nào: “Hiện tại cậu trả vé còn kịp.”

“Tại sao lại là tôi trả vé, muốn lui thì cậu lui!”

“Tôi thì không vấn đề gì, dù sao những lời đồn đại kia đối với tôi cũng chỉ là phù du.” Thương Tán ngáp một cái. “Tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, Chu Văn Đạo đang vô cùng hứng thú chạy về phía này.”

“Cậu có thể đừng mang vẻ mặt nghiêm túc như vậy nói ra những lời tôi rất không muốn nghe không?” Diệp Chu không cần quay đầu cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hiện tại của Chu Văn Đạo. “Lát nữa làm như hai ta vô tình gặp nhau.”

“Chúng ta vốn không hẹn trước mà.”

Thật đúng là, loại nói chuyện này khiến cậu và Thương Tấn như có chuyện gì không thể để người khác biết vậy. Nhưng Diệp Chu thật sự không yên tâm, cậu lại dặn dò: “Vậy lát nữa cậu đừng có nói cái gì cũng được.”

Nhìn bóng dáng Chu Văn Đạo càng ngày càng gần, Thương Tấn hơi suy nghĩ một chút, nói: “Có thể thì có thể, cậu muốn báo đáp tôi thế nào.”

“Báo… báo đáp?”

Thương Tấn nhún vai nói: “Dù sao tôi cũng không để ý…”

Diệp Chu ghét nhất là vẻ mặt mọi chuyện đều là vô nghĩa này của Thương Tấn, bộ dạng vô dục vô cầu này khiến người ta cảm giác không gì có thể uy hϊếp được đối phương. Nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cậu oán hận nói: “Cậu có yêu cầu gì?”

“Sau khi trở về trường, tiếp tục dọn dẹp phòng giúp tôi.”

“Không phải lần trước tôi là dọn cho cậu rồi sao?”

Thương Tấn hùng hồn nói: “Lại loạn.”

Mắt thấy Chu Văn Đạo đã tới trước mặt, Diệp Chu hấp tấp nói: “Được được được, không thành vấn đề, lát nữa cậu đừng nói lung tung, tôi nói là được.”

“A, đây không phải Thương Tấn sao?” Vẻ mặt của Chu Văn Đạo quả nhiên đúng như hình dung của Diệp Chu, thậm chí còn khoa trương hơn cả miêu tả của Thương Tấn, cậu ta đυ.ng đυ.ng Diệp Chu, nhỏ giọng nói: “Cậu thật không đứng đắn đó, trước còn gạt tớ nói không có sắp xếp.”

“Vốn không sắp xếp, tớ chỉ về nhà, đơn giản thế thôi.” Diệp Chu đưa vé xe cho cậu ta xem, nói. “Về nhà!”

Chu Văn Đạo thấy không moi được tin tức gì từ phía Diệp Chu, ngược lại nhắm về phía Thương Tấn, cậu ta cười nịnh nói: “Thương Tấn, cậu đi đâu vậy.”

Thương Tấn đưa mắt nhìn Diệp Chu, cậu lập tức cho đối phương một ánh mắt cảnh cáo.

“Tôi tới tiễn người.”

“Cậu…” Diệp Chu đột nhiên trợn to mắt nhìn anh, trước đó rõ ràng nói đi du lịch, sao hiện tại lại biến thành tiễn người rồi?

“A~~~” Chu Văn Đạo kéo dài âm cuối, nháy nháy mắt với Diệp Chu. “Tiễn người ha.”

“Ừ. Có điều đã…” Không đợi Thương Tấn nói xong, Chu Văn Đạo nhìn cửa soát vé một chút, lập tức cầm hành lý lên chạy về phía đó. “Ai nha, không kịp rồi! Đi trước, về phòng chúng ta lại trò chuyện tiếp!”

Cho đến lúc không còn thấy bóng dáng của Chu Văn Đạo, Diệp Chu mới trầm mặt, lôi áo khoác của Thương Tấn, nói: “Cậu nói giỏi ha, tại sao lại nói dối, cậu nói như vậy, không phải khiến cậu ta hiểu lầm cậu tới tiễn tôi sao!”

Thương Tấn giải cứu áo khoác của mình khỏi tay Diệp Chu, liếc cậu một cái, lấy một tờ vé xe giơ lên trước mặt cậu.

“Từ thành phố A đến thành phố D, đường sắt cao tốc số 2…” Diệp Chu chợt dừng lại, lấy vé xe của mình ra, nhìn của mình một cái, lại nhìn của đối phương một chút, hai vé xe, số tàu toa xe đều giống nhau…

“Hay cậu càng muốn đối phương hiểu lầm, hai chúng ta cùng nắm tay nhau đi du lịch?”
« Chương TrướcChương Tiếp »