Sau ngày tựu trường, Diệp Chu và Thương Tấn ra khỏi ký túc xá, thấy Chu Văn Đạo đang đứng cạnh hiệu Thương Diệp chờ người.
Hôm nay đến phiên Thương Tấn lái xe, Diệp Chu trực tiếp vòng ra ghế sau xe ba bánh hỏi: “Văn Đạo, cậu chờ ai hả?”
“Không, tớ đi chung với hai người.” Sau khi Chu Văn Đạo thấy Diệp Chu liền đẩy xe đạp ra, bày ghế sau ra trước mặt Diệp Chu.
Động tác lên xe của Diệp Chu ngừng một lại, sau đó liền để cặp vào buồng xe, người lại đứng bên ngoài, vỗ yên sau mới lạ nói: “Là xe mới hả? Tớ còn cho là cậu sẽ dành yên sau cho nữ sinh ngồi đầu tiên, không muốn sao, lại mời tớ ngồi trước, vậy tớ đây cung kính không bằng tuân lệnh.”
Diệp Chu vừa hạ mông ngồi xuống, Chu Văn Đạo đã như đuổi gà khoát tay nói: “Cút cút cút, tớ chỉ dể cậu nhìn xe mới của mình một chút, cậu nói xem, học kỳ này tớ có thể có bạn gái không?”
Diệp Chu bĩu môi, chọt lên trán cậu ta một cái: “Ban ngày bớt mơ mộng đi.”
Chu Văn Đạo không thèm để ý chậu nước lạnh của cậu, một chân đặt trên đất, ngay lúc Thương Tán khởi động xe, cậu cũng đạp bàn đạp, gần như lên đường cùng lúc với Thương tấn.
Hành động khác thường này lần nữa thu hút sự chú ý của Diệp Chu, cậu hạ cửa kính xe, chỉ thấy Chu Văn Đạo thẳng lưng đạp xe song song với hiệu Thương Diệp, cố gắng khiến tư thế đạp xe của mình đẹp trai một chút, rõ ràng không phải tượng gỗ, lại mang bộ quần áo y chang.
Diệp Chu cười thành tiếng, cậu ho một tiếng lôi kéo lực chú ý của Chu Văn Đạo. “Cậu thật sự định dùng xe ba bánh của Thương Tần để làm nổi bật ‘tư thế hiên ngang’ của mình?”
Thân thể Chu Văn Đạo cứng đờ, cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Tư thế oai hùng của tớ không cần cái gì làm nổi bật.”
Diệp Chu mím môi, cố khiến bản thân không cười quá càn rỡ, cậu gõ cửa sổ sau lưng Thương Tấn một cái, nói: “Tớ thấy một người quen, có thể để cô ấy quá giang một đoạn không?”
Thương Tấn từ chối cho ý kiến, lúc Diệp Chu nói anh dừng lại, anh cũng từ từ dừng xe.
Diệp Chu mở cửa xe cười nói: “Bạn học Tô, muốn quá giang một đoạn không?”
“Diệp Chu?” Tô Ngâm kinh ngạc lên tiếng, hiệu Thương Diệp thịnh hành sân trường, cô đã sớm nghe thấy, vì xe này là Diệp Chu và Thương Tấn cùng mua, trong lòng Tô Ngâm đã không vừa ý từ lâu, hai tháng liên tục cũng không chủ động đi tìm cậu. Cái này thì thôi đi, Diệp Chu muốn cầu cạnh cô, lại vẫn không chịu liên lạc, điều này khiến trong lòng cô sinh ra một suy nghĩ không muốn có nhất, có lẽ nào dưới sự quyến rũ của Thương Tấn, Diệp Chu đã hoàn toàn quên mất một người tên Đường Đông Đông… dù sao Thương Tấn ưu tú như vậy, mà dù vẻ ngoài lẫn năng lực của Đường Đông Đông, tất cả cũng không phải kém hơn một chút, người có mắt sẽ chọn Thương Tấn… nam thần của cô, sẽ bị Diệp Chu kéo xuống…
“Đến tòa nhà số ba hả?” Diệp Chu hỏi Tô Ngâm xong liền đưa mắt liền nhìn nữ sinh bên cạnh cô nàng, không nhìn cũng không biết, không nghĩ tới bên cạnh Tô Ngâm lại là hoa khôi hệ âm nhạc, quả nhiên là vì cậu không có hứng thú với nữ sinh, cho nên cũng không chút nhạy cảm nào với người đẹp.
Diệp Chu lén liếc mắt nhìn Thương Tấn một cái, anh đang dựa lưng vào ghế ngáp, hết tết trở lại trường, tựu trường phải dậy sớm đi học, nhất thời có chút không quen, hiện tại anh đang nằm trên tay lái, chán chết chờ hai cô nàng kia lên xe.
Chờ chút, Diệp Chu là vì mình không có hứng thú với nữ sinh cho nên mới không nhìn bọn họ, sao Thương Tấn lại cũng không có chút cảm giác gì với người đẹp vậy? Chẳng lẽ Thương Tấn cũng không thích nữ sinh?
Diệp Chu lại đưa mắt nhìn Chu Văn Đạo dừng xe bên cạnh hồi lâu, hai mắt Chu Văn Đạo trợn tròn, quả nhiên đây mới là bình thường.
“Có ngồi không vậy, sáng sớm, mọi người đều không có thời gian.” Đợi một lúc cũng không thấy ai trả lời, Thương Tấn nghiêng đầu thúc giục. “Tôi căn chuẩn thời gian ra cửa, còn dây dưa nữa thì sẽ không thể lên lớp.”
“Thương… Thương Tấn???” Tô Ngâm ưỡn thẳng lưng, dùng sách che mặt, trợn mắt nhìn Diệp Chu nhỏ giọng nói. “Sao hôm nay cậu lại gọi tớ! Tớ dậy muộn không trang điểm! Xong rồi…”
Diệp Chu khó hiểu. “Cậu trang điểm từ khi nào, tớ thấy ngay cả thứ tự trang điểm thế nào cậu cũng không biết.”
“Ngậm miệng!!!” Tô Ngâm thấp giọng hung ác độp Diệp Chu một cái, đến lúc đối mặt với Thương Tấn lại như hoa hồng rút gai, giọng nói vừa nhẹ vừa mềm, khiến Diệp Chu nổi một tầng da gà. “Thương Tấn, vậy làm phiền cậu. Trì Tích, bọn mình cũng gầy, có thể ngồi chen được.”
Hoa khôi ngành cũng đỏ mặt như bạn mình, nhỏ giọng nói. “Thương Tấn, làm phiền cậu.”
Thương Tấn không thèm quay đầu, đáp một tiếng liền khởi động xe.
Chu Văn Đạo vốn còn tưởng rằng có cơ hội cho mình ra sân thấy vậy liền há hốc mồn nhìn hoa khôi hệ âm nhạc không chỉ không chút chán ghét, hơn nữa trên mặt còn mang nụ cười không thể kiềm nén, lên chiếc xe ba bánh ban đầu cậu không vừa mắt kia.
Quả nhiên truyện cổ tích đều gạt người, chỉ cần là hoàng tử, dù là cưỡi bạch mã hay xe ba bánh, công chúa đều tình nguyện đi với đối phương.
Đến tòa số ba, hai nữ sinh lần nữa xấu hổ nói cảm ơn Thương Tấn, chọc cho Diệp Chu bất mãn một trận. “Rõ ràng là tôi mời hai người họ lên xe, tại sao họ lại chỉ cảm ơn cậu?”
Thương Tấn bình tĩnh nói: “Cậu hỏi họ, hỏi tôi làm gì?”
Diệp Chu kinh ngạc nhìn anh nói. “Tôi còn tưởng cậu sẽ nói do sức quyến rũ vô hạn của cậu.” Thương Tấn lại bỏ qua cơ hội sỉ vả cậu?
“Chuyện rõ rành rành như vậy còn cần tôi nhấn mạnh lại sao?”
“Ha ha.”
Hai người cậu một câu tôi một câu đi vào phòng học, hoàn toàn không thấy vẻ mặt sinh không thể yêu của bạn học Chu phía sau.
Lần này Diệp Chu nói để Tô Ngâm quá giang, căn cứ vào việc nam thần của Tô Ngâm là Thương Tấn, bản thân thuận tay giúp một chút, sáng tạo cơ hội để Tô Ngâm có cơi hội tiếp xúc với Thương Tấn, coi như làm tròn mộng nam thần của Tô Ngâm.
Không ngờ bản thân thuận tay giúp một cái, mấy tuần sau Tô Ngâm liền báo đáp cậu.
Buổi tối, Diệp Chu nằm trên giường chơi di động, Tô Ngâm liền gửi tin nhắn tới.
Tô Ngâm: Chủ nhật này, Đường Đông Đông muốn tới đại học A chơi, muốn gặp không?
Diệp Chu hơi ngồi dậy, hành động này khiến ba người còn lại trong phòng không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu.
“Không có gì không có gì, mọi người tiếp tục.” Diệp Chu lại từ từ nằm trở về, nếu không nhờ Tô Ngâm nhắc nhở, Diệp Chu cũng quên mất việc trước đó mình lấy lòng Tô Ngâm là để cô nàng giới thiệu Đường Đông Đông cho mình.
Những ngày hiện tại quá phong phú khiến cậu quên mất đối tượng vừa thấy đã yêu của mình, thật quá tội lỗi.
Diệp Chu vội vàng trả lời: Dĩ nhiên muốn gặp!
Lúc gửi wechat Tô Ngâm có chút không rõ, cô gửi tin nhắn này đi đúng là mang theo lòng kiểm tra, nhưng như hiện tại, rõ ràng Diệp Chu còn có ý với Đường Đông Đông, nhưng quan hệ hiện tại của Diệp Chu và Thương Tấn là thế nào?
Ý thức được điểm này, Tô Ngâm dứt khoát hỏi trực tiếp.
Tô Ngâm: Diệp Chu, cậu hãy thành thật nói cho tớ biết, cậu không bắt cá hai tay chứ?
Bắt cá hai tay???
Diệp Chu khẽ xì một tiếng, cậu là người không có đạo đức như vậy sao?
Diệp Chu: Sao có thể, tớ và Thương Tấn là trong sạch, người tớ thích là ai cậu còn không biết sao?
Tô Ngâm: Ban đầu có biết, hiện tại thì không…
Diệp Chu: Trái tim của tớ rất kiên định!
Tô Ngâm: Hai tháng chưa từng hỏi tớ tin tức của Đường Đông Đông, vậy gọi là kiên định?
Diệp Chu hết lời chống đỡ, cảm thấy thật sự bản thân có điểm không hợp lý. Nhưng mà, đối với đối tượng bản thân vừa thấy đã yêu, Diệp Chu vẫn tranh thủ nói: Tình cảm phát triển cần có cơ hội, sau này hợp hay tan cũng dựa vào việc gặp gỡ, tìm cậu dò hỏi nhiều tin tức như vậy còn không bằng trực tiếp gặp mặt.
Tô Ngâm: Vậy cũng tốt, tuần này cậu ấy qua đây chơi, trưa thứ bảy tớ sẽ mời cậu ấy đến canteen, đến lúc đó cậu làm bộ vô tình gặp phải, tớ sẽ giới thiệu hai người một chút. Tớ nói trước, mấy năm qua Đông Đông chưa từng hẹn hò với ai, cho nên tớ không xác định cậu ấy có thể tiếp nhận nam sinh hay không, nếu cậu ấy không thể, cậu không được phép dây dưa.
Diệp Chu: Không thành vấn đề.
Nói chuyện với Tô Ngâm xong, Diệp Chu vẫn luôn bảo trì tâm trạng hưng phấn, cậu nhìn lịch một chút, thứ bảy đúng lúc là 15 tháng 3.
Oa, ngày tháng này có chút quen thuộc.
Diệp Chu nằm sấp trên giường hỏi: “Mười lăm tháng ba là ngày đặc biệt gì sao?”
Lưu Dư Thiên nói: “Là ngày bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng.”
Diệp Chu lại hỏi: “Trừ cái này ra?”
“Hết rồi.”
Diệp Chu luôn cảm thấy bản thân đã thấy cái ngày này ở đâu đó nhưng tuyệt đối không phải là ngày bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng.
Nếu cậu đã để ý cái ngày này thì nói lên hôm đó nhất định có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Diệp Chu nghĩ mấy ngày liên tiếp, nghĩ đến ngày thứ sáu lại vẫn luôn không có đầu mối.
Chưa từ bỏ ý định, Diệp Chu đổi đối tượng hỏi: “Thương Tấn, ngày mai chúng ta có thi môn gì không?”
“Không có.” Thương Tấn khó hiểu nhìn cậu nói. “Không thi không bài tập không hoạt động, cậu tính làm gì với ngày này vậy?”
“Luôn cảm thấy trong lòng có một sự kiện, không nghĩ ra thì ăn ngủ không yên.”
“Tùy cậu.”
Đến thứ bảy, Diệp Chu cũng không thèm nghĩ đó rốt cuộc là chuyện gì nữa, hôm nay chuyện quan trọng nhất với cậu là gặp mặt Đường Đông Đông!
Diệp Chu không trang điểm đã có nền tảng rất tốt chứ đừng nói đến chuyện chỉnh lý bản thân từ đầu đến chân một phen, lúc ra ngoài còn quay lại chỉnh đốn lại một chút!
Nghe Đường Đông Đông thích đồ ngọt, Diệp Chu còn đặc biệt chạy đến tiệm đồ ngọt nổi tiếng nhất thành phố A. Nhìn một đống donut macaron tinh xảo xinh đẹp, chọn đến hoa cả mắt.
“Tại sao nam sinh lại thích ăn ngọt?” Diệp Chu chỉ ngửi mùi thôi đã thấy ngán, không chỉ Đường Đông Đông thích ăn ngọt, ngay cả Thương Tấn cũng thích ăn dâu tây ngào đường.
Đúng lúc hiện tại là mùa dâu tây, tiệm bánh ngọt cũng vận dụng một lượng lớn dâu tây làm bánh.
Lúc Diệp Chu đi ngang qua tủ kính để bánh ngọt liền bị một chiếc bánh sinh nhật phủ đầy dâu tây hấp dẫn.
Diệp Chu nhìn một hồi, chọn xong bánh ngọt liền đến trước thu ngân tính tiền, một cô gái chỉ chiếc bánh ngọt dâu tây trong tủ kính hỏi: “Có thể trực tiếp lấy cái bánh ngọt này không? Hôm nay là sinh nhật con tôi, tôi lại quên đặt trước mất.”
Trong đầu Diệp Chu lóe lên, đột nhiên nghĩ đến!
315 là sinh nhật Thương Tấn!
Năm ngoái lúc cậu ngồi chung tàu cao tốc về thành phố D với Thương Tấn, lúc tra thẻ căn cước Diệp Chu có nhìn lướt qua thẻ căn cước của anh, cũng ghi nhớ ngày sinh nhật.
Lúc ấy cậu còn thầm cảm thán, sinh nhật của Thương Tấn cũng thật dễ nhớ, không nghĩ tới mấy hôm nay lại không nhớ ra, không chỉ vậy còn ngu ngốc đi hỏi Thương Tấn!